Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 13: Ngang Ngược
Hi Thông
09/09/2023
Tô Tử Hà nhìn bé con đã thắt dây an toàn, nổ máy: “Đi thôi.”
“Ồ?”
Diệp Thi Thi vừa nghe, không còn khóc nữa, đây là lần đầu tiên có người dỗ dành cô như vậy cho nên hơi khó hiểu và thấp thỏm.
“Không cần đâu, tôi không khóc nữa, với lại tôi có mang theo bánh mì trong túi xách rồi, ăn bánh mì là được.”
Diệp Thi Thi lập tức đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt.
Tô Tử Hà quay đầu nhìn Diệp Thi Thi cười dịu dàng: “Nhưng tôi đói.”
“Ồ…Vậy thì đi thôi.”
Diệp Thi Thi cẩn thận lau khô nước mắt, sau đó dặm lại lớp trang điểm.
Đánh lại phấn, không thể để người khác hiểu lầm rằng anh Tô ăn hiếp cô được.
Đang phủ phấn bỗng Diệp Thi Thi có hơi sửng sốt: Ơ? Chẳng lẽ không phải là anh Tô đã ức hiếp cô ư?
Anh lấy đi 10 năm tuổi thọ của cô đấy…
Ôi…
Diệp Thi Thi đang nâng vai hít sâu như muốn khóc tiếp liền nghe thấy Tô Tử Hà ho khan một cái: “Cô cho rằng...”
“Hả?”
“Khôi phục lại khuôn mặt đẹp đến vậy mà lấy đi có 10 năm tuổi thọ là đủ rồi? Nhưng Thần Minh tôi đây đã giảm đi cho cô rồi, nếu cô còn khóc nữa thì sẽ tính theo giá gốc.”
Diệp Thi Thi nghe xong lắc đầu liên tục vội vàng chối: “Ơ… Không không… Không được… Tôi không khóc, tôi chỉ đang hoạt động bả vai mà thôi.”
Vừa nói Diệp Thi Thi vừa quay sang phía Tô Tử Hà vặn vặn bả vai: “Anh Tô, anh nhìn xem, thật sự là tôi chỉ muốn hoạt động bả vai, mỏi quá…”
Tô Tử Hà nhìn sang Diệp Thi Thi, nói tiếp: “Còn nữa…”
“Không cần, không có, không được…”
“...”
Diệp Thi Thi lắc đầu như trống bỏi, trong lòng kháng cự: Anh Tô này đây nói chuyện chẳng tốt lành gì, mở miệng ra là muốn lấy tuổi thọ của cô, quá đáng sợ.
“Nghĩ gì vậy? Tôi muốn nói là sau này không được phép ăn bánh mì nữa.”
“Hả? Không cho ăn bánh mì nữa ư?”
“Ở chỗ tôi, ăn uống đầy đủ, không được phép ăn đồ không có dinh dưỡng, quá gầy người ta sẽ nghĩ tôi không nuôi nổi cô, có biết không?”
“Ồ…”
Diệp Thi Thi chớp chớp mắt nhìn Tô Tử Hà, trong lòng thầm nghĩ: Người gì ngang ngược thế không biết, ngay cả một mẩu bánh mì cũng không cho ăn, bản thân không thích thì người khác cũng không được ăn.
Trong bánh mì có bột mì, có trứng gà, có sữa bò, thế mà còn không có dinh dưỡng?
Trong nháy mắt mặt Tô Tử Hà cũng tái mét, anh chỉ muốn cho bé con ăn nhiều thứ tốt hơn thôi.
Phải nhịn phải nhịn, nhìn bé con nhà mình, cho dù bị đánh gãy răng cũng phải sờ đầu một cái.
Xe đi vòng qua con đường lớn ven biển.
Gió thổi trên mặt biển tạo nên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, ánh hoàng hôn chiếu trên mặt biển, thỉnh thoảng run rẩy khiến cho vô số những hạt bụi vàng lấp lánh điên cuồng nhảy múa, không ngừng lấp lánh, nhảy múa trong mắt Diệp Thi Thi, lóe lên ánh sáng.
“Đẹp thật.”
Lúc này trong xe đang phát bài ‘Every Breath You Take.’
Every step you take.
I 'll be watching you.
Every single day.
Every word you say.
…
Diệp Thi Thi nhẹ nhàng nằm sấp bên cửa xe, từ từ tháo dây cột tóc trên đầu ra mái tóc dài xoăn nhẹ đón lấy từng cơn gió biển không tiếng động ngâm nga.
“Đúng là rất đẹp.”
Tô Tử Hà dịu dàng nói theo cô.
Diệp Thi Thi lần đầu tiên được thấy cảnh biển đẹp đến như vậy, mặc dù cô vì đi học nên mới đưa em trai tới ở thành phố ven biển này.
Nhưng cô chưa từng ra biển chơi, thời gian rảnh của cô đều dùng để đi làm thêm.
Diệp Thi Thi không chỉ phải nuôi một người em trai mà mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho bà nội yêu quý của cô. Mặc dù bà nội có mở một cửa hàng nhỏ, bà cũng đã nhiều lần từ chối Diệp Thi Thi, muốn cô giữ lại tiền cho bản thân.
Nhưng Diệp Thi Thi muốn đưa tiền cho bà, cô chỉ sợ mình không cho bà đủ tiền, bà nội là người đã cực khổ nuôi lớn chị em cô.
Tô Tử Hà nhìn cô, trong ánh mắt không kìm nổi toát ra sự vui vẻ, dịu dàng, đắm chìm trong gió biển với bài hát cùng Diệp Thi Thi. Cho đến khi xe dừng hẳn, ven đường có một nhà hàng hải sản có phong cách rất đặc biệt.
Diệp Thi Thi ngẩn ngơ giương mắt nhìn.
Cô thấy dưới ánh hoàng hôn, Tô Tử Hà đã ở trước mặt cô, áo sơ mi trắng bị ánh chiều tà nhuộm thành màu hồng, vạt áo phấp phới, rung động.
Tô Tử Hà đưa tay ra dịu dàng nâng mặt cô rồi mở cửa xe ra: “Đi thôi.”
“Ồ?”
Diệp Thi Thi vừa nghe, không còn khóc nữa, đây là lần đầu tiên có người dỗ dành cô như vậy cho nên hơi khó hiểu và thấp thỏm.
“Không cần đâu, tôi không khóc nữa, với lại tôi có mang theo bánh mì trong túi xách rồi, ăn bánh mì là được.”
Diệp Thi Thi lập tức đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt.
Tô Tử Hà quay đầu nhìn Diệp Thi Thi cười dịu dàng: “Nhưng tôi đói.”
“Ồ…Vậy thì đi thôi.”
Diệp Thi Thi cẩn thận lau khô nước mắt, sau đó dặm lại lớp trang điểm.
Đánh lại phấn, không thể để người khác hiểu lầm rằng anh Tô ăn hiếp cô được.
Đang phủ phấn bỗng Diệp Thi Thi có hơi sửng sốt: Ơ? Chẳng lẽ không phải là anh Tô đã ức hiếp cô ư?
Anh lấy đi 10 năm tuổi thọ của cô đấy…
Ôi…
Diệp Thi Thi đang nâng vai hít sâu như muốn khóc tiếp liền nghe thấy Tô Tử Hà ho khan một cái: “Cô cho rằng...”
“Hả?”
“Khôi phục lại khuôn mặt đẹp đến vậy mà lấy đi có 10 năm tuổi thọ là đủ rồi? Nhưng Thần Minh tôi đây đã giảm đi cho cô rồi, nếu cô còn khóc nữa thì sẽ tính theo giá gốc.”
Diệp Thi Thi nghe xong lắc đầu liên tục vội vàng chối: “Ơ… Không không… Không được… Tôi không khóc, tôi chỉ đang hoạt động bả vai mà thôi.”
Vừa nói Diệp Thi Thi vừa quay sang phía Tô Tử Hà vặn vặn bả vai: “Anh Tô, anh nhìn xem, thật sự là tôi chỉ muốn hoạt động bả vai, mỏi quá…”
Tô Tử Hà nhìn sang Diệp Thi Thi, nói tiếp: “Còn nữa…”
“Không cần, không có, không được…”
“...”
Diệp Thi Thi lắc đầu như trống bỏi, trong lòng kháng cự: Anh Tô này đây nói chuyện chẳng tốt lành gì, mở miệng ra là muốn lấy tuổi thọ của cô, quá đáng sợ.
“Nghĩ gì vậy? Tôi muốn nói là sau này không được phép ăn bánh mì nữa.”
“Hả? Không cho ăn bánh mì nữa ư?”
“Ở chỗ tôi, ăn uống đầy đủ, không được phép ăn đồ không có dinh dưỡng, quá gầy người ta sẽ nghĩ tôi không nuôi nổi cô, có biết không?”
“Ồ…”
Diệp Thi Thi chớp chớp mắt nhìn Tô Tử Hà, trong lòng thầm nghĩ: Người gì ngang ngược thế không biết, ngay cả một mẩu bánh mì cũng không cho ăn, bản thân không thích thì người khác cũng không được ăn.
Trong bánh mì có bột mì, có trứng gà, có sữa bò, thế mà còn không có dinh dưỡng?
Trong nháy mắt mặt Tô Tử Hà cũng tái mét, anh chỉ muốn cho bé con ăn nhiều thứ tốt hơn thôi.
Phải nhịn phải nhịn, nhìn bé con nhà mình, cho dù bị đánh gãy răng cũng phải sờ đầu một cái.
Xe đi vòng qua con đường lớn ven biển.
Gió thổi trên mặt biển tạo nên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, ánh hoàng hôn chiếu trên mặt biển, thỉnh thoảng run rẩy khiến cho vô số những hạt bụi vàng lấp lánh điên cuồng nhảy múa, không ngừng lấp lánh, nhảy múa trong mắt Diệp Thi Thi, lóe lên ánh sáng.
“Đẹp thật.”
Lúc này trong xe đang phát bài ‘Every Breath You Take.’
Every step you take.
I 'll be watching you.
Every single day.
Every word you say.
…
Diệp Thi Thi nhẹ nhàng nằm sấp bên cửa xe, từ từ tháo dây cột tóc trên đầu ra mái tóc dài xoăn nhẹ đón lấy từng cơn gió biển không tiếng động ngâm nga.
“Đúng là rất đẹp.”
Tô Tử Hà dịu dàng nói theo cô.
Diệp Thi Thi lần đầu tiên được thấy cảnh biển đẹp đến như vậy, mặc dù cô vì đi học nên mới đưa em trai tới ở thành phố ven biển này.
Nhưng cô chưa từng ra biển chơi, thời gian rảnh của cô đều dùng để đi làm thêm.
Diệp Thi Thi không chỉ phải nuôi một người em trai mà mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho bà nội yêu quý của cô. Mặc dù bà nội có mở một cửa hàng nhỏ, bà cũng đã nhiều lần từ chối Diệp Thi Thi, muốn cô giữ lại tiền cho bản thân.
Nhưng Diệp Thi Thi muốn đưa tiền cho bà, cô chỉ sợ mình không cho bà đủ tiền, bà nội là người đã cực khổ nuôi lớn chị em cô.
Tô Tử Hà nhìn cô, trong ánh mắt không kìm nổi toát ra sự vui vẻ, dịu dàng, đắm chìm trong gió biển với bài hát cùng Diệp Thi Thi. Cho đến khi xe dừng hẳn, ven đường có một nhà hàng hải sản có phong cách rất đặc biệt.
Diệp Thi Thi ngẩn ngơ giương mắt nhìn.
Cô thấy dưới ánh hoàng hôn, Tô Tử Hà đã ở trước mặt cô, áo sơ mi trắng bị ánh chiều tà nhuộm thành màu hồng, vạt áo phấp phới, rung động.
Tô Tử Hà đưa tay ra dịu dàng nâng mặt cô rồi mở cửa xe ra: “Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.