Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 24: Tạm Thời Đừng Nói
Hi Thông
12/09/2023
“Tôi đã tìm một bậc thầy chuyên tháo nhẫn, nhưng ông ấy đang ở nước ngoài, đợi quay về sẽ hẹn gặp mặt.”
Tô Tử Hà trả lời nghiêm túc.
Anh đã tính trước vấn đề này, căn bản không có thầy nào cả, nếu có thì anh cũng đưa hết ra nước ngoài.
Diệp Thi Thi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Xem ra phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Tô Tử Hà nhìn Diệp Thi Thi, thấy cô cúi đầu thì cảm thấy trống rỗng. Hẳn cô buồn vì không thể tháo nhẫn luôn, không thể rời khỏi đây…
Cô ấy… Thật sự muốn đi.
Tô Tử Hà cụp mắt, vừa đi vừa nhìn cục đá dưới chân.
[Tại sao… Mình lại thấy vui nhỉ? Chuyện gì xảy ra vậy?]
Bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Thi Thi mân mê tua rua nhỏ trên váy.
[Váy ơi, có phải em cũng vui không? Nhiều bộ váy xinh đẹp như vậy, biết mặc được mấy lần cơ chứ!]
Tô Tử Hà nghe được những lời này thì mặt mày rạng rỡ ngay lập tức, quay sang thấy cần cổ xinh đẹp lộ ra vì cô đang cúi đầu.
[Hóa ra bé con đang thấy vui. Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá!]
Diệp Thi Thi ngẩng đầu, cho rằng mình che giấu cảm xúc rất giỏi, tò mò hỏi: “Anh Tô vẫn luôn ở đây một mình hả?”
“Không, cứ nửa thế kỷ lại chuyển một lần.”
Diệp Thi Thi trầm ngâm rồi gật nhẹ đầu: “Anh Tô bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô nghĩ tuổi thọ của Thần Minh chắc chắc không giống con người nên hơi tò mò.
Tô Từ Hà dừng bước, xoay người, Diệp Thi Thi ở phía sau lập va ngay vào ngực anh.
“Aaa!”
Diệp Thi Thi được anh vững vàng đỡ.
“Xin lỗi, tôi không để ý thấy anh dừng lại.”
Diệp Thi Thi xoa trán, vừa xin lỗi vừa ngẩng đầu nhìn Tô Tử Hà, bỗng va phải ánh mắt chăm chú của anh, cô thấy hình như gió phả vào mặt nóng hơn lúc nãy.
“Không cần nói xin lỗi với tôi, biết chưa.”
Tô Tử Hà dịu dàng xoa trán Diệp Thi Thi: “Có đau không?”
Diệp Thi Thi lắc đầu: “Hết đau rồi.”
Lúc này Tô Tử Hà mới buông tay, nghiêm túc nhìn bé con: “1000 tuổi…”
Diệp Thi Thi hoảng sợ: “1000 tuổi? Thật đáng thương. Thế này có khác gì ông lão cô độc đâu, lại còn cô độc suốt một 1000 nữa!”
“...” Ông lão… Cô độc…
Tô Tử Hà định nói tiếp, nhưng bao nhiêu cảm xúc đã bị câu này của cô đánh cho tan tác.
Diệp Thi Thi thấy sắc mặt không tốt của Tô Tử Hà thì ý thức được mình nói sai, vội vàng giải thích: “À! Không không không phải, tôi không có ý như vậy. Ý tôi là sống nghìn năm thì rất là lớn tuổi, như ông cụ.”
“...” Ông cụ…
Đột nhiên Tô Tử Hà thấy tim nhói đau như bị dao đâm vào tim.
“Không phải không phải, không phải người lớn tuổi đều là ông lão, trông ngài không hề già!”
“...” Trông ngài…
Bé con đúng là rất giỏi giết người không cần dao.
Bầu không khí đầy ngượng ngùng, Tô Tử Hà lên tiếng: “Tạm thời đừng nói…”
Anh Tô chắc là bị tức chết rồi… nhỉ…
Diệp Thi Thi gật đầu, trả lời lắp bắp: “Được, tôi, tôi cũng cảm thấy như vậy…”
Cô suy nghĩ, vẫn muốn vớt vát một chút: “Xin lỗi, tôi thật sự không có ý nói anh già…”
Tô Tử Hà đặt tay lên môi Diệp Thi Thi, nói thầm: “Suỵt.”
Tô Tử Hà trả lời nghiêm túc.
Anh đã tính trước vấn đề này, căn bản không có thầy nào cả, nếu có thì anh cũng đưa hết ra nước ngoài.
Diệp Thi Thi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Xem ra phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Tô Tử Hà nhìn Diệp Thi Thi, thấy cô cúi đầu thì cảm thấy trống rỗng. Hẳn cô buồn vì không thể tháo nhẫn luôn, không thể rời khỏi đây…
Cô ấy… Thật sự muốn đi.
Tô Tử Hà cụp mắt, vừa đi vừa nhìn cục đá dưới chân.
[Tại sao… Mình lại thấy vui nhỉ? Chuyện gì xảy ra vậy?]
Bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Thi Thi mân mê tua rua nhỏ trên váy.
[Váy ơi, có phải em cũng vui không? Nhiều bộ váy xinh đẹp như vậy, biết mặc được mấy lần cơ chứ!]
Tô Tử Hà nghe được những lời này thì mặt mày rạng rỡ ngay lập tức, quay sang thấy cần cổ xinh đẹp lộ ra vì cô đang cúi đầu.
[Hóa ra bé con đang thấy vui. Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá!]
Diệp Thi Thi ngẩng đầu, cho rằng mình che giấu cảm xúc rất giỏi, tò mò hỏi: “Anh Tô vẫn luôn ở đây một mình hả?”
“Không, cứ nửa thế kỷ lại chuyển một lần.”
Diệp Thi Thi trầm ngâm rồi gật nhẹ đầu: “Anh Tô bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô nghĩ tuổi thọ của Thần Minh chắc chắc không giống con người nên hơi tò mò.
Tô Từ Hà dừng bước, xoay người, Diệp Thi Thi ở phía sau lập va ngay vào ngực anh.
“Aaa!”
Diệp Thi Thi được anh vững vàng đỡ.
“Xin lỗi, tôi không để ý thấy anh dừng lại.”
Diệp Thi Thi xoa trán, vừa xin lỗi vừa ngẩng đầu nhìn Tô Tử Hà, bỗng va phải ánh mắt chăm chú của anh, cô thấy hình như gió phả vào mặt nóng hơn lúc nãy.
“Không cần nói xin lỗi với tôi, biết chưa.”
Tô Tử Hà dịu dàng xoa trán Diệp Thi Thi: “Có đau không?”
Diệp Thi Thi lắc đầu: “Hết đau rồi.”
Lúc này Tô Tử Hà mới buông tay, nghiêm túc nhìn bé con: “1000 tuổi…”
Diệp Thi Thi hoảng sợ: “1000 tuổi? Thật đáng thương. Thế này có khác gì ông lão cô độc đâu, lại còn cô độc suốt một 1000 nữa!”
“...” Ông lão… Cô độc…
Tô Tử Hà định nói tiếp, nhưng bao nhiêu cảm xúc đã bị câu này của cô đánh cho tan tác.
Diệp Thi Thi thấy sắc mặt không tốt của Tô Tử Hà thì ý thức được mình nói sai, vội vàng giải thích: “À! Không không không phải, tôi không có ý như vậy. Ý tôi là sống nghìn năm thì rất là lớn tuổi, như ông cụ.”
“...” Ông cụ…
Đột nhiên Tô Tử Hà thấy tim nhói đau như bị dao đâm vào tim.
“Không phải không phải, không phải người lớn tuổi đều là ông lão, trông ngài không hề già!”
“...” Trông ngài…
Bé con đúng là rất giỏi giết người không cần dao.
Bầu không khí đầy ngượng ngùng, Tô Tử Hà lên tiếng: “Tạm thời đừng nói…”
Anh Tô chắc là bị tức chết rồi… nhỉ…
Diệp Thi Thi gật đầu, trả lời lắp bắp: “Được, tôi, tôi cũng cảm thấy như vậy…”
Cô suy nghĩ, vẫn muốn vớt vát một chút: “Xin lỗi, tôi thật sự không có ý nói anh già…”
Tô Tử Hà đặt tay lên môi Diệp Thi Thi, nói thầm: “Suỵt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.