Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu
Chương 1: CẬU CÓ XUỐNG KHỎI NGƯỜI TÔI NGAY KHÔNG HẢ?
Tg Bì Bì
29/08/2023
Sáng sớm, những tia nắng màu thu đang tràn ngập khắp không gian tạo cho con người ta cảm giác tươi mới. Hôm nay lại một khởi đầu mới được bắt đầu.
Tiếng xe cộ hỗn loạn, ồn ào, tiếng còi ô tô xe máy rinh lên inh ỏi không khỏi làm cho cậu thiếu niên đang say xưa trên giường tỉnh giấc.
“ Chết tiệt”
Cậu vỗ trán sau đó với cái đồng hồ ở trên đầu giường xuống. Kim đồng hồ chỉ đúng 6 giờ 45 phút. Trên lịch khoanh ngày hôm nay bằng bút đỏ với hai chữ “khai giảng”…
"Á, chết tiệt. Sắp muộn rồi."
Cậu chàng phi nhanh xuống giường như một con sóc, đúng vậy, cậu ta một phát nhảy xuống giường luôn. Hoàn tất công việc vệ sinh cá nhân cùng mặc quần áo chỉ trong vỏn vẹn năm phút đồng hồ.
Nói thật, là cậu thực sự không thích ở trong căn nhà này chút nào, thà như trước kia còn hơn, ai mà thèm mấy thứ giàu sang phù phiếm này đâu chứ.
Nó cũng đâu thuộc về cậu.
Cậu chỉ mong mau chóng rời khỏi căn nhà này càng nhanh càng tốt, sau đó kiếm một công việc ổn định rồi hưởng thụ cuộc sống có phải hơn không. Từ khi vào trong căn nhà này cậu luôn phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, cậu không thích điều đó.
Bởi thế bây giờ cậu đã lên cấp ba rồi, chỉ còn ba năm thôi cậu sẽ đi đại học, cậu sẽ không cần ở căn nhà này nữa, khi đó cậu sẽ được tự do.
Đó là suy nghĩ cậu ấp ủ trong suốt gần hai năm nay, nghĩ đến chỉ còn 3 năm nữa cậu sẽ ra khỏi căn nhà này cậu lại cảm thấy hứng phấn, cậu bắt đầu dâng lên ý chí “An Đình, mày phải cố lên”.
Cậu phi thẳng xuống lầu, thấy bố dượng đang đọc báo dưới sảnh phòng khách, cậu khách sáo đi đến chào một câu:
"Bố".
"Ừm". Trần Kiến Văn đáp, mắt vẫn không dời tờ báo. "Nghe nới hôm nay tựu trường, con ăn chút gì đi , muộn rồi lát bố gọi chú tài xế chở con và Tuấn Kiệt cùng đi."
"Vâng."
Trần Kiến Văn là bố dượng của cậu, mẹ cậu – Lê Diệp mới tái hôn hai năm trước, sau khi bố ruột cậu qua đời năm năm vì đột quỵ.
Bố dượng của cậu không phải loại siêu giàu gì đó, nhưng ít nhất cũng thuộc loại giàu rồi, hai năm nay cậu sống cũng khá sung túc, ngoài mặt là vậy nhưng có vẻ ông bố dượng này luôn dành cho cậu một loại đề phòng vô hình nào đó cậu có thể cảm nhận được qua ánh mắt hoặc đôi lúc là cử chỉ của ông ta.
Bởi vì cậu xuất sắc hơn con ông ta nên ông ta sợ cậu có dã tâm à? Xin lỗi chứ những thứ của ông ta cậu không thèm nhé, cậu đoán thế nên luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ trong nhà này nên ông ta có vẻ thoải mái với cậu hơn thì phải.
Nhưng trong lòng cậu vẫn mang lòng biết ơn, biết ơn vì những năm tháng ăn học, sau này cậu sẽ trả. Còn biết ơn vì mẹ cậu, bà ấy có bến đỗ mới sẽ không phải cô đơn, không phải vất vả nữa.
Sau khi ăn xong miếng bánh mì cậu nhanh chóng chạy ra xe đi học. Hôm nay là ngày đầu tiên trong quãng đời cấp ba của cậu. Cậu mong mọi thứ sẽ thật suôn sẻ.
Haizzz… ấy vậy mà vừa mở cửa xe đập vào mắt cậu là thằng em trai không huyết thống trên danh nghĩa của cậu làm cậu tụt cả hứng.
Nếu không phải hôm nay dậy muộn thì thà đạp xe đạp chứ cậu cũng không đời nào chịu chui vào trong cái xe cùng cái tên đáng ghét này đâu.
Ngay từ lần gặp đầu tiên trong lễ cưới của bố mẹ hai người đã không ưa gì nhau rồi, chính xác là người này luôn tỏ thái độ và kiếm chuyện với cậu, cậu mới không thèm để ý cậu ta.
Nếu cậu ta mà bình thường thì cậu cũng không ghét cậu ta thế nhưng cậu ta luôn tỏ ra thái độ với mẹ con cậu chứ như thể mẹ con cậu sẽ cướp thứ gì của cậu ta không bằng, vậy nên cậu cũng không ưa cái mặt cậu ta.
Cái con người gì mà xấu thế không biết, nết xấu người cũng xấu luôn. Tóc thì rẽ hai mái bắt trước mấy idol Hàn Quốc, mắt thì nhỏ xíu, mặt thì lúc nào cũng vênh vênh lên, nhìn hết ưa nổi. Xin mỗi nếu bị bảo là bodyshaming chứ nói thật là người đáng ghét nhìn đâu cũng thấy đáng ghét cả!
Vừa mở cửa xe cậu ta ra chiều khó chịu liếc xéo cậu một cái xong cũng chả nói gì, cậu cũng chả buồn để ý cậu ta lên xe sau đó tài xế bắt đầu lái xe đến trường.
Trường cấp hai thành phố Dương Khánh gần nhà hơn trường cấp ba nên khi thằng nhãi kia xuống xe cậu nhẹ nhõm hơn hẳn. cậu bèn nói với bác tài xế:
"Bác Lưu, phiền bác lái nhanh một chút, mười phút nữa khai giảng nên cháu sắp muộn rồi."
"Vâng cậu chủ."
Nói xong bác đúng là đi nhanh hơn thật, lúc đến cổng trường cũng vừa lúc thông báo tập trung khai giảng.
Trước đó mấy hôm trường có thông báo tập trung phân lớp, cậu được phân vào lớp 10A1, phòng số 25.
Đó là lớp chọn ban tự nhiên nên cậu cũng khá hài lòng với kết quả này.
Hôm đấy sau khi phân lớp xong cậu cũng về luôn không ở lại chào hỏi làm quen bạn mới. Hà Tuấn nói với cậu hôm nay dì Hoa làm cơm mừng cậu sắp nhập học nên cậu lập tức về đó luôn.
Lại nói Hà tuấn là bạn thân cậu trước khi mẹ cậu tái hôn cậu phải chuyển đi. Nhưng từ đó đến nay cậu vẫn dữ liên lác với họ. Chỗ đó nắm ở ngoại ô thành phố, cậu phải mất hơn một tiếng để đi đến đó nên cậu muốn đi càng sớm càng tốt.
Bởi thế hiện tại ngoài biết phòng học của mình ra cậu thực sự không quen ai cả, từ hồi lớp 8 cậu chuyển lên trung học thành phố cậu luôn tỏ ra khó gần nên cũng không có bạn thân, những đứa trẻ đó có lẽ vì thấy cậu học giỏi nên mới gọi cậu là anh Đình, nịnh hót cậu để được chép bài tập gì đó, bởi thế cậu không thích thân ai trong số họ cả.
Đang gấp cậu chạy từ cổng trường chạy thẳng vào nhà đa năng, bất ngờ một cơn điếng người làm cậu ngã đập xuống đất.
Cậu chạy nhanh quá bất ngờ mất kiểm soát lao thằng vào người phía trước, và thế là cả hai cùng ngã sõng soài.
Sau khi ý thức được cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, kì lạ là, cú ngã vừa nãy bất ngờ thật nhưng mà tại sao cậu không thấy đau xíu nào nhỉ? Đang chưa kịp định hình tại sao bỗng có một giọng nói bất ngờ vang lên:
"Này, cậu kia, cậu có xuống khỏi người tôi ngay không hả?" Anh chàng này bị cậu tình cờ xô ngã rồi lại bị cậu bất ngờ ngồi lên. Sau anh ta đón nhận hai cái bất ngờ thì hiện tại đang nằm bẹp dưới đất, dưới thân cậu… Anh ta đang dùng giọng điệu vô cùng cáu gắt nói với cậu.
Rồi, xong, hóa ra là thế, cậu hiểu ra tại sao mình thấy êm thay vì đau rồi, là vì…
——
Bởi vì lời nhắn của tác giả chỉ đc giới hạn 100 chữ nên mình sẽ nói ở đây nha:
28/07/2023
Gửi các bạn đọc giả mới đọc đến chương này!
Chuyện là trc đó mình có drop truyện hơn 1 năm do phải tập trung học hành, nay mình đã thi đh xong nên bắt đầu vào viết tiếp.
Mình cũng beta lại chính tả các chương đầu, thấy cũng chưa được hay lắm nên mong các bạn thông cảm, mình ban A nên chỉ biết những con số và công thức thui huhu.
Bởi vì truyện bị drop trong thời gian dài nên bị flop á, nên các bạn đọc nhớ để lại bình luận cho mình biết mình khum cô đơn nha, chứ truyện vắng như chùa bà Đanh í huhu\~
Tiếng xe cộ hỗn loạn, ồn ào, tiếng còi ô tô xe máy rinh lên inh ỏi không khỏi làm cho cậu thiếu niên đang say xưa trên giường tỉnh giấc.
“ Chết tiệt”
Cậu vỗ trán sau đó với cái đồng hồ ở trên đầu giường xuống. Kim đồng hồ chỉ đúng 6 giờ 45 phút. Trên lịch khoanh ngày hôm nay bằng bút đỏ với hai chữ “khai giảng”…
"Á, chết tiệt. Sắp muộn rồi."
Cậu chàng phi nhanh xuống giường như một con sóc, đúng vậy, cậu ta một phát nhảy xuống giường luôn. Hoàn tất công việc vệ sinh cá nhân cùng mặc quần áo chỉ trong vỏn vẹn năm phút đồng hồ.
Nói thật, là cậu thực sự không thích ở trong căn nhà này chút nào, thà như trước kia còn hơn, ai mà thèm mấy thứ giàu sang phù phiếm này đâu chứ.
Nó cũng đâu thuộc về cậu.
Cậu chỉ mong mau chóng rời khỏi căn nhà này càng nhanh càng tốt, sau đó kiếm một công việc ổn định rồi hưởng thụ cuộc sống có phải hơn không. Từ khi vào trong căn nhà này cậu luôn phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, cậu không thích điều đó.
Bởi thế bây giờ cậu đã lên cấp ba rồi, chỉ còn ba năm thôi cậu sẽ đi đại học, cậu sẽ không cần ở căn nhà này nữa, khi đó cậu sẽ được tự do.
Đó là suy nghĩ cậu ấp ủ trong suốt gần hai năm nay, nghĩ đến chỉ còn 3 năm nữa cậu sẽ ra khỏi căn nhà này cậu lại cảm thấy hứng phấn, cậu bắt đầu dâng lên ý chí “An Đình, mày phải cố lên”.
Cậu phi thẳng xuống lầu, thấy bố dượng đang đọc báo dưới sảnh phòng khách, cậu khách sáo đi đến chào một câu:
"Bố".
"Ừm". Trần Kiến Văn đáp, mắt vẫn không dời tờ báo. "Nghe nới hôm nay tựu trường, con ăn chút gì đi , muộn rồi lát bố gọi chú tài xế chở con và Tuấn Kiệt cùng đi."
"Vâng."
Trần Kiến Văn là bố dượng của cậu, mẹ cậu – Lê Diệp mới tái hôn hai năm trước, sau khi bố ruột cậu qua đời năm năm vì đột quỵ.
Bố dượng của cậu không phải loại siêu giàu gì đó, nhưng ít nhất cũng thuộc loại giàu rồi, hai năm nay cậu sống cũng khá sung túc, ngoài mặt là vậy nhưng có vẻ ông bố dượng này luôn dành cho cậu một loại đề phòng vô hình nào đó cậu có thể cảm nhận được qua ánh mắt hoặc đôi lúc là cử chỉ của ông ta.
Bởi vì cậu xuất sắc hơn con ông ta nên ông ta sợ cậu có dã tâm à? Xin lỗi chứ những thứ của ông ta cậu không thèm nhé, cậu đoán thế nên luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ trong nhà này nên ông ta có vẻ thoải mái với cậu hơn thì phải.
Nhưng trong lòng cậu vẫn mang lòng biết ơn, biết ơn vì những năm tháng ăn học, sau này cậu sẽ trả. Còn biết ơn vì mẹ cậu, bà ấy có bến đỗ mới sẽ không phải cô đơn, không phải vất vả nữa.
Sau khi ăn xong miếng bánh mì cậu nhanh chóng chạy ra xe đi học. Hôm nay là ngày đầu tiên trong quãng đời cấp ba của cậu. Cậu mong mọi thứ sẽ thật suôn sẻ.
Haizzz… ấy vậy mà vừa mở cửa xe đập vào mắt cậu là thằng em trai không huyết thống trên danh nghĩa của cậu làm cậu tụt cả hứng.
Nếu không phải hôm nay dậy muộn thì thà đạp xe đạp chứ cậu cũng không đời nào chịu chui vào trong cái xe cùng cái tên đáng ghét này đâu.
Ngay từ lần gặp đầu tiên trong lễ cưới của bố mẹ hai người đã không ưa gì nhau rồi, chính xác là người này luôn tỏ thái độ và kiếm chuyện với cậu, cậu mới không thèm để ý cậu ta.
Nếu cậu ta mà bình thường thì cậu cũng không ghét cậu ta thế nhưng cậu ta luôn tỏ ra thái độ với mẹ con cậu chứ như thể mẹ con cậu sẽ cướp thứ gì của cậu ta không bằng, vậy nên cậu cũng không ưa cái mặt cậu ta.
Cái con người gì mà xấu thế không biết, nết xấu người cũng xấu luôn. Tóc thì rẽ hai mái bắt trước mấy idol Hàn Quốc, mắt thì nhỏ xíu, mặt thì lúc nào cũng vênh vênh lên, nhìn hết ưa nổi. Xin mỗi nếu bị bảo là bodyshaming chứ nói thật là người đáng ghét nhìn đâu cũng thấy đáng ghét cả!
Vừa mở cửa xe cậu ta ra chiều khó chịu liếc xéo cậu một cái xong cũng chả nói gì, cậu cũng chả buồn để ý cậu ta lên xe sau đó tài xế bắt đầu lái xe đến trường.
Trường cấp hai thành phố Dương Khánh gần nhà hơn trường cấp ba nên khi thằng nhãi kia xuống xe cậu nhẹ nhõm hơn hẳn. cậu bèn nói với bác tài xế:
"Bác Lưu, phiền bác lái nhanh một chút, mười phút nữa khai giảng nên cháu sắp muộn rồi."
"Vâng cậu chủ."
Nói xong bác đúng là đi nhanh hơn thật, lúc đến cổng trường cũng vừa lúc thông báo tập trung khai giảng.
Trước đó mấy hôm trường có thông báo tập trung phân lớp, cậu được phân vào lớp 10A1, phòng số 25.
Đó là lớp chọn ban tự nhiên nên cậu cũng khá hài lòng với kết quả này.
Hôm đấy sau khi phân lớp xong cậu cũng về luôn không ở lại chào hỏi làm quen bạn mới. Hà Tuấn nói với cậu hôm nay dì Hoa làm cơm mừng cậu sắp nhập học nên cậu lập tức về đó luôn.
Lại nói Hà tuấn là bạn thân cậu trước khi mẹ cậu tái hôn cậu phải chuyển đi. Nhưng từ đó đến nay cậu vẫn dữ liên lác với họ. Chỗ đó nắm ở ngoại ô thành phố, cậu phải mất hơn một tiếng để đi đến đó nên cậu muốn đi càng sớm càng tốt.
Bởi thế hiện tại ngoài biết phòng học của mình ra cậu thực sự không quen ai cả, từ hồi lớp 8 cậu chuyển lên trung học thành phố cậu luôn tỏ ra khó gần nên cũng không có bạn thân, những đứa trẻ đó có lẽ vì thấy cậu học giỏi nên mới gọi cậu là anh Đình, nịnh hót cậu để được chép bài tập gì đó, bởi thế cậu không thích thân ai trong số họ cả.
Đang gấp cậu chạy từ cổng trường chạy thẳng vào nhà đa năng, bất ngờ một cơn điếng người làm cậu ngã đập xuống đất.
Cậu chạy nhanh quá bất ngờ mất kiểm soát lao thằng vào người phía trước, và thế là cả hai cùng ngã sõng soài.
Sau khi ý thức được cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, kì lạ là, cú ngã vừa nãy bất ngờ thật nhưng mà tại sao cậu không thấy đau xíu nào nhỉ? Đang chưa kịp định hình tại sao bỗng có một giọng nói bất ngờ vang lên:
"Này, cậu kia, cậu có xuống khỏi người tôi ngay không hả?" Anh chàng này bị cậu tình cờ xô ngã rồi lại bị cậu bất ngờ ngồi lên. Sau anh ta đón nhận hai cái bất ngờ thì hiện tại đang nằm bẹp dưới đất, dưới thân cậu… Anh ta đang dùng giọng điệu vô cùng cáu gắt nói với cậu.
Rồi, xong, hóa ra là thế, cậu hiểu ra tại sao mình thấy êm thay vì đau rồi, là vì…
——
Bởi vì lời nhắn của tác giả chỉ đc giới hạn 100 chữ nên mình sẽ nói ở đây nha:
28/07/2023
Gửi các bạn đọc giả mới đọc đến chương này!
Chuyện là trc đó mình có drop truyện hơn 1 năm do phải tập trung học hành, nay mình đã thi đh xong nên bắt đầu vào viết tiếp.
Mình cũng beta lại chính tả các chương đầu, thấy cũng chưa được hay lắm nên mong các bạn thông cảm, mình ban A nên chỉ biết những con số và công thức thui huhu.
Bởi vì truyện bị drop trong thời gian dài nên bị flop á, nên các bạn đọc nhớ để lại bình luận cho mình biết mình khum cô đơn nha, chứ truyện vắng như chùa bà Đanh í huhu\~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.