Mèo Nhỏ

Chương 41: Đi chơi (2)

Hi Dạ Mặc Đường

19/01/2023

Tiêu An thấy vậy thì giành lên trước, cậu sợ Trạch Lan sẽ gắp được.

Trạch Lan nghe vậy thì để cho Tiêu An lên gắp.

Tiêu An nhắm trúng ngay con mèo bông kia. Đúng một lần duy nhất, Tiêu An gắp lên được luôn.

Cả đám mở mồm khen không ngớt.

Tiêu Thừa Minh nói: "Anh đúng là trâu bò thật đấy, cái gì cũng kinh hết. Không ngờ ngay cả đến mấy cái trò như này mà anh cũng giỏi nữa chứ."

Tiêu An không để ý lời tâng bấc này của Tiêu Thừa Minh, cậu đi lại chỗ của Trạch Lan, sau đó đưa con mèo bông trắng tinh mới gắp được để lên tay Trạch Lan.

"Cho mình sao?"

Tiêu An gật đầu không nói gì.

Trạch Lan là con trai sẽ không thích mấy cái này như con gái, còn tính là sẽ cho Trạch Yến Nhu nữa, nhưng mà nhìn thái độ của Tiêu An nhìn cậu như đang mong chờ, nếu Trạch Lan mà đem con mèo bông cho Trạch Yến Nhu, Tiêu An sẽ nổi giận.

Tiếp đến mọi người nhẩn nha đi đến những chỗ vui chơi có trên bản đồ cầm trên tay, có rất nhiều trò chơi nhưng cả đám chỉ chọn những trò vui và thú vị. Đa số mấy trò ở khu vui chơi ai cũng biết qua hết rồi. Ở khu vui chơi không thiếu mấy chỗ bán đồ ăn, đặc biệt là mấy thứ ăn nhanh như là kem.

Đi qua chỗ bán kem, Trạch Yến Nhu muốn ăn, "Ăn kem đi này, lần trước chúng ta mua mà không kịp ăn gì hết à."

Trần Tiểu Cường cười khẩy nhìn về phía Trạch Yến Nhu, "Cậu ăn vừa vừa thôi, coi chừng thành heo như lời tôi nói đấy."

Trạch Yến Nhu lấy tay nhéo lỗ tai của Trần Tiểu Cường đáng ghét, "Đồ khó ưa này, có tin tôi nhéo đứt lỗ tai của cậu không hả?"

Trần Tiểu Cường tay giữ lại lỗ tai đang bị nhéo trông thật đau khổ, "...A a, đau... đau. Cậu bỏ ra đi, tôi không nói gì hết mà. Mau bỏ ra coi, đau quá đi con lợn này."

Trương Nghi Niên nhìn hai người này như vậy thì cười.

Tiêu An vẫn luôn thấy lạ vì sao Trạch Lan lại không ghen được chứ? Dù sao thì người yêu của mình như vậy với người khác, dù có là bạn thân của nhau thì cũng không nên có thái độ thoải mái đến vậy chứ. Trái lại nhìn Trạch Lan còn rất vui vẻ xem trò vui là đằng khác. Phải chăng là do Trạch Lan dễ tính nên mới không quan tâm nhiều đến như thế?

Trương Nghi Niên cùng Trạch Yến Nhu và Trần Tiểu Cường đi mua kem, mọi người hỏi hương vị của nhau rồi đi mua.

Tiêu An chọn matcha giống như Trạch Lan, cậu biết thế nào Trạch Lan cũng sẽ chọn hương vị yêu thích thôi, quả nhiên là không hề thay đổi chút nào.

Kem mua về được chia đều cho mọi người.

Tiêu Thừa Minh tính trả tiền thì bị từ chối.

Trương Nghi Niên lắc đầu, "Cậu chắc không biết rồi, đi chơi bọn này mấy vụ tiền bạc không có lấy tiền của nhau, ai tiện tay thì trả, lần sau thì người khác trả, cứ như vậy đó. Còn mấy việc chung tiền để trả thì do nhiều tiền, nên mới cùng chung thôi."

Tiêu Thừa Minh vẫn thấy ngại không nhận nổi.



Trần Tiểu Cường nói: "Cứ đà này thì còn đi chơi dài dài với nhau, tôi thấy hợp tính với cậu phết ấy chứ. Cứ nhận đi, lần sau thì đến cậu trả, thế nào hả?"

Nghe nói như vậy Tiêu Thừa thoải mái hơn mà nhận.

Tiêu An vốn khôn thích ăn ngọt, vì Trạch Lan hỏi nên cậu cũng trả lời đại. Mọi người vừa đi vừa ăn kem, chỉ có Tiêu An cùng Trạch Lan là đi ở cuối.

Thấy Tiêu An không ăn kem, Trạch Lan hỏi: "Sao cậu không ăn đi? Kem mà tan hết là sẽ không ngon đâu."

"Mình không thích ăn ngọt." Tiêu An nói: "Ăn không quen, nên chắc sẽ bỏ đi."

Trạch Lan thích ngọt nên đã ăn xong kem của mình, "Sao lại bỏ đi như vậy? Sẽ lãng phí lắm, cậu không thích ăn vậy thì đưa đây mình ăn cho nè."

Tiêu An đưa kem cho Trạch Lan.

Tiêu An nhìn cây kem ốc quế mình ăn, bây giờ Trạch Lan đang ăn, bỗng cảm thấy vui vẻ lên hẳn, "Này, cho mình một miếng đi, mình cũng muốn ăn nữa."

Trạch Lan vui vẻ cầm kem rồi đưa lên miệng cho Tiêu An luôn, Tiêu An cắn một miếng kem ngay chỗ mà Trạch Lan vừa mới cắn xong, "Bây giờ thì ngon hơn nhiều rồi."

Trạch Lan nghe vậy không có để ý lắm mấy lời này, "Ngon hơn thì cậu ăn nữa đi này."

Tiêu An vui vẻ lại ăn thêm một miếng nữa, cách Trạch Lan cầm kem đưa cho như vậy khiến Tiêu An thích vô cùng, ăn xong miếng này Tiêu An cũng không ăn thêm nữa.

Trạch Lan nói: "À đúng rồi, mình xém quên chuyện quan trọng này luôn. Dì sao rồi á?"

"Mẹ của mình sau khi chuyển đi được một thời gian, cả nhà mình qua Mỹ sống. Mẹ cũng đã được làm phẫu thuật, bây giờ mẹ đã khỏe rồi, không có gì đáng lo lắng hết." Tiêu An nói: "Cảm ơn cậu đã quan tâm."

Trạch Lan nghe vậy thì an tâm, cậu nhớ ngày đó vẫn chưa gặp dì để thăm bệnh nữa, thì mọi chuyện sau đó xảy ra thật bất ngờ khiến cậu không ngờ đến được, "Thật may quá, vậy còn em trai của cậu."

Trạch Lan trong lúc nói chuyện bỗng cảm thấy hình như hơi nhiều chuyện, "À, mình không có ý nhiều chuyện đâu."

Tiêu An không để ý gì, "Có cơ hội mình sẽ nói cho cậu biết hết mọi chuyện xảy ra."

"Ừm." Trạch Lan nói: "Đúng rồi, mình nghe Thừa Minh nói là cái gì cậu cũng giỏi hết, thật không hả?"

Tiêu An không có phủ nhận, cũng không từ chối: "Chỉ thường thôi. Thừa Minh nó nói cậu đừng có tin hết. Toàn phóng đại quá mức."

Trạch Lan nghe thế biết mọi chuyện đều là thật rồi, "Thường của cậu là gì chứ, hồi nhỏ cậu đã rất giỏi rồi mà. Mình không tin đâu, cậu đừng khiêm tốn quá nha."

Tiêu An nghĩ đến chuyện Trạch Lan cùng Trạch Yến Nhu lại xưng hô anh em với nhau, luôn cảm thấy xưng hô đó cực kì khó nghe, cậu không muốn nghe. Cố gắng lấy hết can đảm của bản thân ra, hai tay Tiêu An không tự chủ được nắm chặt lại, giọng nói cố gắng kìm lại hết cảm xúc xuống mà vang lên: "Cậu thích Trạch Yến Nhu sao?"

Trạch Lan đáp rất vô tư: "Mình thích chứ, em ấy dễ thương mà, sao mình lại không thích cho được cơ chứ."

Trong lòng mặc dù đã biết sẵn cái đáp án đó là gì rồi, nhưng Tiêu An vẫn cố hỏi cho bằng được, cậu chỉ muốn nghe từ chính miệng của Trạch Lan nói ra thôi.

Quá rõ ràng rồi mà.



Bản thân rốt cuộc trông chờ gì.

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi, nhưng Tiêu An sao mà chấp nhận được điều này chứ. Tiếng cả đám vui vẻ nói chuyện liên tục với nhau, tâm trí Tiêu chỉ dừng lại mà hỗn loạn, trong đầu cứ là câu nói không ngừng vọng lại của Trạch Lan.

Thật đáng ghét làm sao.

Mọi chuyện cứ phải là như thế này sao?

Tiêu An dừng lại, gương mặt vốn chẳng còn một chút vui vẻ nào, vẻ hờ hững lại trở về trên gương mặt, cậu nói: "Các cậu đi chơi đi, tôi có việc phải về trước."

Nói rồi chẳng để ai phản ứng, Tiêu An đã vội rời đi ngay.

Tiêu Thừa Minh đang hợp chuyện với Trần Tiểu Cường vô cùng, khi Tiêu An nói thế bèn ngớ cả người ra. Anh mình đang không rời đi như vậy chả lẽ có chuyện gì rồi, Tiêu Thừa Minh bỗng hết hứng ngang, vội muốn đi theo hỏi chuyện gì, "Cảm ơn mọi người vì buổi đi chơi hôm nay, tôi cũng có việc phải về trước đây. Khi khác chúng ta lại đi chơi tiếp vậy. Bái bai."

Trương Nghi Niên biểu cảm tiếc nuối.

Còn Trạch Yến Nhu cũng hơi mất hứng, "Ơ... sao mọi người lại đi rồi, đang chơi vui mà ta."

Trương Nghi Niên tiếc nuối, "Tôi muốn chơi lâu hơn mà bà."

Trần Tiểu Cường nói: "Thôi, vậy chúng ta tiếp tục chơi thôi. Cũng như cũ thôi mà, có gì đâu."

Trạch Lan không biết sao Tiêu An đanh không lại rời đi nhanh như vậy, trước khi rời đi, cậu thấy được sắc mặt của Tiêu An rất là tệ.

...

Tiêu Thừa Minh nhanh chóng lên xe taxi cùng với Tiêu An, thấy gương mặt của anh mình thì bị dọa cho sợ. Lẽ nào anh của cậu ghen thật, lẽ nào anh thật sự thích Trạch Yến Nhu hoặc là Trương Nghi Niên? Hôm nay Tiêu Thừa Minh nhất định phải hỏi thử xem rốt cuộc là như thế nào. Lỡ đâu anh cậu thích ngay Trương Nghi Niên và đang ghen với cậu không trời?

Có là thế!

Tuy sợ Tiêu An là thế, nhưng hỏi thì Tiêu Thừa Minh vẫn phải hỏi, "Này, có phải là anh thích Trạch Yến Nhu hoặc là Trương Nghi Niên không?"

Tiêu An quay sang nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo, "Anh không thích."

Tiêu Thừa Minh nghe vậy vẫn còn ngờ ngợ mà ngờ vực hỏi lại cho chắc: "Anh nói có thật không đấy?"

Tiêu An mất kiên nhẫn: "Nghĩ vớ vẩn gì thế? Anh không phải loại người mới gặp mà đã thích. Lần sau bớt hỏi lại mấy câu tào lao như thế đi. Phiền."

Tiêu Thừa Minh nghe Tiêu An nói như vậy thấy rất chi là có lý, trước giờ anh cậu có để ý đến ai đâu mà, bao nhiêu gái xinh muốn làm quen anh còn chả thèm nhìn nữa cơ. May quá là không thích Trương Nghi Niên cũng không thích Trạch Yến Nhu.

Ủa khoan, thế thì vì sao lại nổi giận giữ tợn như muốn giết người thế chứ?

Có một trăm lá gan cũng không dám hỏi thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mèo Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook