Chương 40
Bạc Mộ Bạch Luân
19/03/2016
“Anh trai, chúng em đến thăm anh đây!” ngày nghỉ hiếm hoi mới có được lại bị tiếng đập cửa ầm ầm phá hỏng, Đoàn Tử nằm trên giường, nắm lấy áo chủ nhân không buông.
“Đoàn Tử, buông tay, ta đi mở cửa.” Chủ nhân giật giật tay Đoàn Tử thấp giọng nói.
Đoàn Tử miễn cưỡng nâng một mí mắt lên lẩm bẩm: “Đừng ồn, theo đồng hồ sinh học thì ban ngày là thời gian nghỉ ngơi của em, so với ngày nghỉ pháp định còn có hiệu lực hơn đó.”
Chủ nhân dở khóc dở cười, mân mê đôi môi xinh đẹp của Đoàn Tử, nói: “Biến thành mèo trước đã, rồi muốn ngủ thế nào thì ngủ.”
Đoàn Tử nguẩy nguẩy mông, biến hình.
Lúc này chủ nhân mới đi mở cửa, để em gái và em rể vào nhà.
“Mở có mỗi cái cửa mà lâu như vậy, anh trai không giấu tiểu tình nhân trong nhà chứ.” Trình Ngọc nhướn mày… Ngồi xổm xuống vỗ vỗ đại cẩu Cáp Bì nhà mình, nói, ” Cáp Bì, kiểm tra kiểm tra!”
Cáp Bì lượn lờ quanh phòng, Trình Hiến nhăn mi: “Đừng dọa Đoàn Tử đó.”
Một vài giây sau, trong phòng chủ nhân truyền đến tiếng mèo kêu thê thảm, một bóng đen trực tiếp lao ra, lao thẳng vào trong lòng chủ nhân, meo meo ~ meo meo ~ kêu to.
“Ta nói rồi, đừng có mang Cáp Bì tới nhà.” Trình Hiến bất đắc dĩ thở dài, vuốt lông cho Đoàn Tử.
“A Hiến, tới đây.” Trình Ngọc lôi kéo đàn ông của mình che chắn trước người.
Em rể bất đắc dĩ, hai nam nhân trên mặt lộ ra biểu tình thông cảm, nhất lượt thở dài.
“Ngày sinh dự kiến của A Ngọc là khoảng nửa tháng nữa.” Vương Hiến thấy vợ mình vẻ mặt hạnh phúc lao thẳng tới máy vi tính, khởi động xong là lao ngay vào mạng, lắc đầu nói.
“Ân.” Chủ nhân xoa Đoàn Tử, Đoàn Tử bị Cáp Bì gần trong gang tấc dọa cho không dám nhắm mắt, chỉ có thể trừng mắt cảnh giác. Cáp Bì hoàn không biết sống chết dùng đầu lưỡi liếm láp Đoàn Tử, lập tức trúng một trảo của Đoàn Tử.
“Chắc chúng em không thể chăm sóc Cáp Bì trong một thời gian, anh trai có thể nhận nuôi vài ngày không.” Trình Ngọc không quay đầu lại, nói, rồi lại lập tức lẩm bẩm một mình, “Mở không ra? Lẽ nào bị cua đồng (1 từ lóng của dân Tung Của, có nghĩa là H scene, thường gặp trong đối thoại ở diễn đàn hoặc những nơi đọc online không cho phép đăng H) rồi? NND lão nương không thể để ngươi cắt xoẹt như vậy được!”
Trình Hiến thấy đùi đau đau, Đoàn Tử đang xem đùi hắn là miêu bạc hà mà cào mà cấu, rất là hùng hổ.
“Ta đã có Đoàn Tử rồi.” Chủ nhân lập tức tỏ thái độ.
“Đoàn Tử cũng cần Cáp Bì.” Trình Ngọc tức giận, “Không thể nào, thật không xem được sao, khốn!”
“Ta phải bàn bạc với Đoàn Tử một chút.” Trình Hiến chăm chú nói.
“Bàn bạc khỉ gió a!” Mở không ra trang web yêu thích khiến Trình Ngọc bạo phát, gắt gao nhòm như muốn ăn tươi nuốt sống Đoàn Tử.
“Thôi khỏi bàn bạc cũng được, cũng được thôi.” Trình Hiến trên mặt bất đắc dĩ dĩ hòa vi quý, “Là em quên mở modem thôi.”
Trình Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Chẳng lẽ mới vài ngày không vào đã bị cua đồng sao, thật may là không phải.”
Trình Hiến không rõ lắm nhưng cũng ừ một tiếng: “Anh không mua cua đồng.”
Trình Ngọc hừ lạnh: “Em cũng không thích nó.”
“Gần đây em luôn bắt anh mua cua đồng, anh tưởng em thích ni.” Vương Hiến mờ mịt hỏi.
“Em chỉ cảm thấy cảm giác bẻ từng cái càng của nó xuống rất vui vẻ thôi.”
“…” hai nam nhân nhìn nhau, nhất cẩu nhất miêu trợn tròn mắt, nhìn.
“Đoàn Tử, buông tay, ta đi mở cửa.” Chủ nhân giật giật tay Đoàn Tử thấp giọng nói.
Đoàn Tử miễn cưỡng nâng một mí mắt lên lẩm bẩm: “Đừng ồn, theo đồng hồ sinh học thì ban ngày là thời gian nghỉ ngơi của em, so với ngày nghỉ pháp định còn có hiệu lực hơn đó.”
Chủ nhân dở khóc dở cười, mân mê đôi môi xinh đẹp của Đoàn Tử, nói: “Biến thành mèo trước đã, rồi muốn ngủ thế nào thì ngủ.”
Đoàn Tử nguẩy nguẩy mông, biến hình.
Lúc này chủ nhân mới đi mở cửa, để em gái và em rể vào nhà.
“Mở có mỗi cái cửa mà lâu như vậy, anh trai không giấu tiểu tình nhân trong nhà chứ.” Trình Ngọc nhướn mày… Ngồi xổm xuống vỗ vỗ đại cẩu Cáp Bì nhà mình, nói, ” Cáp Bì, kiểm tra kiểm tra!”
Cáp Bì lượn lờ quanh phòng, Trình Hiến nhăn mi: “Đừng dọa Đoàn Tử đó.”
Một vài giây sau, trong phòng chủ nhân truyền đến tiếng mèo kêu thê thảm, một bóng đen trực tiếp lao ra, lao thẳng vào trong lòng chủ nhân, meo meo ~ meo meo ~ kêu to.
“Ta nói rồi, đừng có mang Cáp Bì tới nhà.” Trình Hiến bất đắc dĩ thở dài, vuốt lông cho Đoàn Tử.
“A Hiến, tới đây.” Trình Ngọc lôi kéo đàn ông của mình che chắn trước người.
Em rể bất đắc dĩ, hai nam nhân trên mặt lộ ra biểu tình thông cảm, nhất lượt thở dài.
“Ngày sinh dự kiến của A Ngọc là khoảng nửa tháng nữa.” Vương Hiến thấy vợ mình vẻ mặt hạnh phúc lao thẳng tới máy vi tính, khởi động xong là lao ngay vào mạng, lắc đầu nói.
“Ân.” Chủ nhân xoa Đoàn Tử, Đoàn Tử bị Cáp Bì gần trong gang tấc dọa cho không dám nhắm mắt, chỉ có thể trừng mắt cảnh giác. Cáp Bì hoàn không biết sống chết dùng đầu lưỡi liếm láp Đoàn Tử, lập tức trúng một trảo của Đoàn Tử.
“Chắc chúng em không thể chăm sóc Cáp Bì trong một thời gian, anh trai có thể nhận nuôi vài ngày không.” Trình Ngọc không quay đầu lại, nói, rồi lại lập tức lẩm bẩm một mình, “Mở không ra? Lẽ nào bị cua đồng (1 từ lóng của dân Tung Của, có nghĩa là H scene, thường gặp trong đối thoại ở diễn đàn hoặc những nơi đọc online không cho phép đăng H) rồi? NND lão nương không thể để ngươi cắt xoẹt như vậy được!”
Trình Hiến thấy đùi đau đau, Đoàn Tử đang xem đùi hắn là miêu bạc hà mà cào mà cấu, rất là hùng hổ.
“Ta đã có Đoàn Tử rồi.” Chủ nhân lập tức tỏ thái độ.
“Đoàn Tử cũng cần Cáp Bì.” Trình Ngọc tức giận, “Không thể nào, thật không xem được sao, khốn!”
“Ta phải bàn bạc với Đoàn Tử một chút.” Trình Hiến chăm chú nói.
“Bàn bạc khỉ gió a!” Mở không ra trang web yêu thích khiến Trình Ngọc bạo phát, gắt gao nhòm như muốn ăn tươi nuốt sống Đoàn Tử.
“Thôi khỏi bàn bạc cũng được, cũng được thôi.” Trình Hiến trên mặt bất đắc dĩ dĩ hòa vi quý, “Là em quên mở modem thôi.”
Trình Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Chẳng lẽ mới vài ngày không vào đã bị cua đồng sao, thật may là không phải.”
Trình Hiến không rõ lắm nhưng cũng ừ một tiếng: “Anh không mua cua đồng.”
Trình Ngọc hừ lạnh: “Em cũng không thích nó.”
“Gần đây em luôn bắt anh mua cua đồng, anh tưởng em thích ni.” Vương Hiến mờ mịt hỏi.
“Em chỉ cảm thấy cảm giác bẻ từng cái càng của nó xuống rất vui vẻ thôi.”
“…” hai nam nhân nhìn nhau, nhất cẩu nhất miêu trợn tròn mắt, nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.