Chương 57: CHương 57
Bạc Mộ Bạch Luân
19/03/2016
Ngày ngày lại cữ thế trôi qua, chỉ có nội tâm chủ nhân có chút thay đổi, vài lần hắn nghĩ có khi mình đã xuyên qua một thế giới tràn ngập yêu tinh quỷ quái, nhưng ngẫm lại thì hắn vẫn chỉ là một người bình thường, sinh sống trong một thế giới bình thường, duy nhất một điểm không bình thường chính là hắn nuôi một con miêu…yêu trong nhà mà thôi.
Đoàn Tử đối với sự kiện bỏ nhà ra đi của đại ca chỉ buồn bã đúng hai mươi phút, ưu điểm của Đoàn Tử chính là dễ dỗ, chủ nhân đút sữa chua cho hắn, rồi ôm hắn ngủ một đêm là tâm trạng hoàn toàn bình phục rồi.
Đương nhiên, bình thường này là bình thường của Đoàn Tử.
Đoàn Tử mỗi ngày vẫn không có việc gì làm ngoài việc xem TV, buồn chán thì lấy ít Mao chủ tịch ra ngoài chơi bời chút chút, bên cạnh khu nhà của hắn có một tiệm trà sữa mới mở, mua một tặng một, Đoàn Tử nghĩ có tiện nghi mà không chiếm là dại, vì vậy dung dăng dung dẻ đi mua trà sữa.
Chủ quán là một cô gái có vẻ vừa mới tốt nghiệp đại học, nhìn rất khả ái, nhìn thấy Đoàn Tử liền tủm tỉm cười hỏi: “Tiểu đệ đệ muốn mua gì?”
Đoàn Tử ngó trái ngó phải, đột nhiên thấy thông báo tuyển người, chỉ chỉ vào cái kia hỏi: “Các ngươi nhận người sao?”
Cô gái đáp: “Tiểu đệ đệ đã đủ mười tám tuổi chưa?”
Đoàn Tử chắc chắc gật đầu: “Đủ đủ.”
“Thế đã có kinh nghiệm làm việc chưa?”
Đoàn Tử lắc đầu, hắn sống hơn ba trăm năm ngoại trừ ăn ngủ tu luyện và vui chơi, cái gì cũng chưa làm, xấu hổ, xấu hổ a.
“Ân, cái này cũng không quan trọng, ngươi không đi học nữa phải không? Ở đây làm việc từ mười giờ sáng tới bảy giờ tối nga.” Cô gái cười nói.
“Có…có cần học bạ không?” Đoàn Tử khẩn trương hỏi, nghe nói hiện tại muốn đi làm thì phải có bằng cấp, trời xanh có mắt, sách giáo khoa tiểu học hắn cũng chưa từng sờ qua a.
“Nghe hiểu được khách nói gì là được rồi.” Cô gái lại cười cười, nhìn vẻ mặt quẫn bách của Đoàn Tử cũng không muốn làm khó hắn.
“Ta có thể chứ?” Đoàn Tử dấy lên lòng tin, hỏi.
Cô nương sờ sờ cằm, ngô một tiếng: “Ban đầu tiền lương không cao, tháng đầu tiên thử việc, tiền lương 900, đừng ngại ít nga, tỷ tỷ ta hiện tại cũng rất bần cùng. Sang tháng thứ hai sẽ được trích phần trăm, một tuần có một ngày nghỉ, đồng ý chứ?”
Đoàn Tử hai mắt sáng quắc, hoàn toàn không biết tiền lương phải thương lượng thế nào, chỉ biết gật đầu, không có học vẫn như hắn tìm được việc làm trong thời buổi này cũng không dễ dàng đi.
Chủ quán thoả mãn gật đầu: “Tốt lắm, ngày mai bắt đầu làm việc, ngươi tên là gì?”
“Bạch Giản, ngươi có thể gọi là Đoàn Tử cũng được.”
“A, Đoàn Tử , tên này rất khả ái. Ta là Tạ Uyển, xem ra hơn người vài tuổi, gọi ta tỷ tỷ là được.”
Đoàn Tử thấy gọi tỷ tỷ cũng không sao, dù sao hắn cũng là một lão yêu quái có khuôn mặt trẻ thơ a.
Cứ như vậy, Đoàn Tử tìm được công việc đầu tiên trong đời.
Đoàn Tử đối với sự kiện bỏ nhà ra đi của đại ca chỉ buồn bã đúng hai mươi phút, ưu điểm của Đoàn Tử chính là dễ dỗ, chủ nhân đút sữa chua cho hắn, rồi ôm hắn ngủ một đêm là tâm trạng hoàn toàn bình phục rồi.
Đương nhiên, bình thường này là bình thường của Đoàn Tử.
Đoàn Tử mỗi ngày vẫn không có việc gì làm ngoài việc xem TV, buồn chán thì lấy ít Mao chủ tịch ra ngoài chơi bời chút chút, bên cạnh khu nhà của hắn có một tiệm trà sữa mới mở, mua một tặng một, Đoàn Tử nghĩ có tiện nghi mà không chiếm là dại, vì vậy dung dăng dung dẻ đi mua trà sữa.
Chủ quán là một cô gái có vẻ vừa mới tốt nghiệp đại học, nhìn rất khả ái, nhìn thấy Đoàn Tử liền tủm tỉm cười hỏi: “Tiểu đệ đệ muốn mua gì?”
Đoàn Tử ngó trái ngó phải, đột nhiên thấy thông báo tuyển người, chỉ chỉ vào cái kia hỏi: “Các ngươi nhận người sao?”
Cô gái đáp: “Tiểu đệ đệ đã đủ mười tám tuổi chưa?”
Đoàn Tử chắc chắc gật đầu: “Đủ đủ.”
“Thế đã có kinh nghiệm làm việc chưa?”
Đoàn Tử lắc đầu, hắn sống hơn ba trăm năm ngoại trừ ăn ngủ tu luyện và vui chơi, cái gì cũng chưa làm, xấu hổ, xấu hổ a.
“Ân, cái này cũng không quan trọng, ngươi không đi học nữa phải không? Ở đây làm việc từ mười giờ sáng tới bảy giờ tối nga.” Cô gái cười nói.
“Có…có cần học bạ không?” Đoàn Tử khẩn trương hỏi, nghe nói hiện tại muốn đi làm thì phải có bằng cấp, trời xanh có mắt, sách giáo khoa tiểu học hắn cũng chưa từng sờ qua a.
“Nghe hiểu được khách nói gì là được rồi.” Cô gái lại cười cười, nhìn vẻ mặt quẫn bách của Đoàn Tử cũng không muốn làm khó hắn.
“Ta có thể chứ?” Đoàn Tử dấy lên lòng tin, hỏi.
Cô nương sờ sờ cằm, ngô một tiếng: “Ban đầu tiền lương không cao, tháng đầu tiên thử việc, tiền lương 900, đừng ngại ít nga, tỷ tỷ ta hiện tại cũng rất bần cùng. Sang tháng thứ hai sẽ được trích phần trăm, một tuần có một ngày nghỉ, đồng ý chứ?”
Đoàn Tử hai mắt sáng quắc, hoàn toàn không biết tiền lương phải thương lượng thế nào, chỉ biết gật đầu, không có học vẫn như hắn tìm được việc làm trong thời buổi này cũng không dễ dàng đi.
Chủ quán thoả mãn gật đầu: “Tốt lắm, ngày mai bắt đầu làm việc, ngươi tên là gì?”
“Bạch Giản, ngươi có thể gọi là Đoàn Tử cũng được.”
“A, Đoàn Tử , tên này rất khả ái. Ta là Tạ Uyển, xem ra hơn người vài tuổi, gọi ta tỷ tỷ là được.”
Đoàn Tử thấy gọi tỷ tỷ cũng không sao, dù sao hắn cũng là một lão yêu quái có khuôn mặt trẻ thơ a.
Cứ như vậy, Đoàn Tử tìm được công việc đầu tiên trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.