Chương 8
Bạc Mộ Bạch Luân
19/03/2016
Ngày đó mưa rất lớn, Trình Hiến lặn lội đội mưa đi giữa đường.
Thi công chức chưa qua, cha mẹ đồng thời qua đời do tai nạn khiến hắn bàng hoàng trong một thời gian dài.
Điện thoại di động đổ chuông rộn rã, Trình Hiến không nhận máy.
Đã qua 12h đêm, trên đường chỉ còn vài chiếc xe lướt đi vội vã, Trình Hiến đi vào hiên một nhà ga công cộng trú mưa.
Điện thoại vẫn reo vang, rốt cục hắn cũng nghe máy, thanh âm lo lắng của em gái truyền đến, hỏi hắn ở đâu.
Trình Hiến trầm mặc thật lâu, nước từ mái tóc ướt sũng chảy xuống, lăn vào trong cổ, thật lạnh.
“Anh sẽ về, đừng lo lắng.” Trình Hiến thấp giọng nói, không đợi em gái hỏi thêm cái gì liền ngắt máy.
Có một con mèo đen vẫn ngồi trong sân ga, dường như cũng đang trú mưa, nó trừng đôi mắt tản ra thứ hào quang xanh biếc nhìn Trình Hiến, chẳng sợ hãi gì, thậm chí nhìn chán rồi nó còn bắt đầu kêu meo meo ~ ~ ~.
Còn mèo này chắc cũng ngồi đây lâu rồi, cả người không bị mưa ướt chút nào, có lẽ là mèo hoang, Trình Hiến nghĩ thầm.
Mưa nhỏ dần, Trình Hiến gọi một chiếc taxi chuẩn bị về nhà, cửa xe vừa mở, con mèo đó đã nhanh nhảu nhảy ngay vào. Trình Hiến sửng sốt, định đuổi nó ra, nhưng gặp ánh mắt đáng thương của nó, như đang khẩn cầu hắn không nên đuổi nó đi.
Trình Hiến khi đó cũng phát hoảng, cũng không làm khó em mèo, mặc nó ngồi xuống cạnh bên.
Kết quả, mèo kia theo hắn về nhà, theo hắn lên lầu, rồi ngồi xổm cạnh cửa nhìn hắn lấy lòng.
Trình Hiến sờ sờ đầu cũng không phản kháng, trái lại còn híp mắt vẻ mặt dịu ngoan xem chừng rất tin tưởng hắn.
Trình Hiến lấy mấy cái xúc xích còn sót lại trong tủ lạnh ra, nhìn nó hân hoan ăn ăn, xem chừng đã đói bụng lắm, ăn xong rồi cũng không hề nơi chạy loạn, trái lại lại ở hẳn lại nhà Trình Hiến, dáng vẻ tự nhiên như thể đã ở đây lâu lắm rồi.
Lúc đó hắn vốn đang cô độc, cũng muốn có người làm bạn, Trình Hiến không đuổi nó đi, còn đưa nó tới thú ý tiêm phòng, còn nhớ lúc bị tiêm mèo nhỏ nâng đôi mắt tràn ngập ủy khuất không phục nhìn Trình Hiến, lại sợ không dám chọc giận Trình Hiến nên đành phải ngoan ngoan.
Cứ như vậy, mèo con chuyển hộ khẩu về nhà Trình Hiến.
Một ngày Trình Hiến đang ăn bánh trôi bỗng nhiên nhớ ra mèo ngoan nhà mình vẫn chưa có tên, cữ kêu mèo nhỏ mèo nhỏ mãi cũng không ổn, phải nghĩ cho em ấy một cái tên.
Mèo nhỏ nhìn chằm chằm bánh trôi với vẻ mặt thèm nhỏ dãi, Trình Hiến múc một cái bánh trôi bỏ vào đĩa ăn của nó, mèo nhỏ liếm liếm bánh trôi nghĩ thầm bánh này không có mùi vị gì, liền ngốc xít cắn phập một ngụm, hạt mè phun ra, dính tòe loe lên mặt nó. Mèo nhỏ ù ù cạc cạc dùng móng lau lau mặt, một ít mè dính lên móng nó, nó lại liếm liếm móng, hí hửng vì mùi vị cũng không tệ.
Trình Hiến vui vẻ, ban thưởng tên cho em mèo —— Đoàn Tử (kiểu như đoàn viên sum họp í).
Thi công chức chưa qua, cha mẹ đồng thời qua đời do tai nạn khiến hắn bàng hoàng trong một thời gian dài.
Điện thoại di động đổ chuông rộn rã, Trình Hiến không nhận máy.
Đã qua 12h đêm, trên đường chỉ còn vài chiếc xe lướt đi vội vã, Trình Hiến đi vào hiên một nhà ga công cộng trú mưa.
Điện thoại vẫn reo vang, rốt cục hắn cũng nghe máy, thanh âm lo lắng của em gái truyền đến, hỏi hắn ở đâu.
Trình Hiến trầm mặc thật lâu, nước từ mái tóc ướt sũng chảy xuống, lăn vào trong cổ, thật lạnh.
“Anh sẽ về, đừng lo lắng.” Trình Hiến thấp giọng nói, không đợi em gái hỏi thêm cái gì liền ngắt máy.
Có một con mèo đen vẫn ngồi trong sân ga, dường như cũng đang trú mưa, nó trừng đôi mắt tản ra thứ hào quang xanh biếc nhìn Trình Hiến, chẳng sợ hãi gì, thậm chí nhìn chán rồi nó còn bắt đầu kêu meo meo ~ ~ ~.
Còn mèo này chắc cũng ngồi đây lâu rồi, cả người không bị mưa ướt chút nào, có lẽ là mèo hoang, Trình Hiến nghĩ thầm.
Mưa nhỏ dần, Trình Hiến gọi một chiếc taxi chuẩn bị về nhà, cửa xe vừa mở, con mèo đó đã nhanh nhảu nhảy ngay vào. Trình Hiến sửng sốt, định đuổi nó ra, nhưng gặp ánh mắt đáng thương của nó, như đang khẩn cầu hắn không nên đuổi nó đi.
Trình Hiến khi đó cũng phát hoảng, cũng không làm khó em mèo, mặc nó ngồi xuống cạnh bên.
Kết quả, mèo kia theo hắn về nhà, theo hắn lên lầu, rồi ngồi xổm cạnh cửa nhìn hắn lấy lòng.
Trình Hiến sờ sờ đầu cũng không phản kháng, trái lại còn híp mắt vẻ mặt dịu ngoan xem chừng rất tin tưởng hắn.
Trình Hiến lấy mấy cái xúc xích còn sót lại trong tủ lạnh ra, nhìn nó hân hoan ăn ăn, xem chừng đã đói bụng lắm, ăn xong rồi cũng không hề nơi chạy loạn, trái lại lại ở hẳn lại nhà Trình Hiến, dáng vẻ tự nhiên như thể đã ở đây lâu lắm rồi.
Lúc đó hắn vốn đang cô độc, cũng muốn có người làm bạn, Trình Hiến không đuổi nó đi, còn đưa nó tới thú ý tiêm phòng, còn nhớ lúc bị tiêm mèo nhỏ nâng đôi mắt tràn ngập ủy khuất không phục nhìn Trình Hiến, lại sợ không dám chọc giận Trình Hiến nên đành phải ngoan ngoan.
Cứ như vậy, mèo con chuyển hộ khẩu về nhà Trình Hiến.
Một ngày Trình Hiến đang ăn bánh trôi bỗng nhiên nhớ ra mèo ngoan nhà mình vẫn chưa có tên, cữ kêu mèo nhỏ mèo nhỏ mãi cũng không ổn, phải nghĩ cho em ấy một cái tên.
Mèo nhỏ nhìn chằm chằm bánh trôi với vẻ mặt thèm nhỏ dãi, Trình Hiến múc một cái bánh trôi bỏ vào đĩa ăn của nó, mèo nhỏ liếm liếm bánh trôi nghĩ thầm bánh này không có mùi vị gì, liền ngốc xít cắn phập một ngụm, hạt mè phun ra, dính tòe loe lên mặt nó. Mèo nhỏ ù ù cạc cạc dùng móng lau lau mặt, một ít mè dính lên móng nó, nó lại liếm liếm móng, hí hửng vì mùi vị cũng không tệ.
Trình Hiến vui vẻ, ban thưởng tên cho em mèo —— Đoàn Tử (kiểu như đoàn viên sum họp í).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.