Mèo Trượt Chân

Chương 20

Nguyệt Bán Đinh

16/08/2020

Lúc Đàm Tiểu Hữu vòng qua chỗ rẽ dừng hai giây, Liên Trạm vẫn không đi lên giữ cậu lại.

Cậu bỗng cảm thấy mình rất buồn cười, xoay hai vòng ngay tại chỗ, hung tợn đạp mạnh lên tường, mắng to: “Đồ khốn nạn!”

Sau đó co cẳng chạy đi, liều mạng lao về phía trước. Cậu cũng không nhìn đường, một hơi chạy qua ba con phố, trong lúc đó đụng phải người qua đường hai lần. Người qua đường đều liếc xéo, như nhìn đồ thần kinh, cậu cũng không thấy được những ánh mắt này.

Cho đến khi cậu chạy mệt rồi, còn không cẩn thận giẫm lên cục đá trên đất, suýt nữa trượt chân, khó khăn đứng vững, chống đầu gối há miệng thở hổn hển.

Đồ khốn nạn, lão súc sinh, cái dạng này còn làm giáo viên cái nỗi gì… căn bản không hiểu lòng người…

Đàm Tiểu Hữu nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy oán giận không có chỗ trút. Cậu đứng lên, cảm giác toàn thế giới đều là kẻ địch, ánh mắt hung ác nhìn một vòng. Bây giờ cậu không biết phải đi đâu, không có khả năng quay về đánh Liên Trạm, cũng không muốn về nhà, càng không muốn đến trường.

Bỗng có người vỗ một cái lên vai cậu từ sau lưng.

Đàm Tiểu Hữu nhảy dựng lên ngay lập tức, quay đầu nhìn: “Ai vậy!”

Kết quả đứng sau lưng chính là hồ yêu tóc màu cam kia, khắp khuôn mặt mang ý cười, khó giải thích được khiến người ta không rét mà run.

Dáng vẻ bệ vệ của Đàm Tiểu Hữu lập tức tiêu phân nửa, cảnh giác lùi hai bước, liếc nhìn hai bên, hình như muốn tìm đường chạy trốn. Không phải cậu sợ, chỉ là tên hồ yêu này luôn đúng… giống như đối xử với cậu không phải rất hữu hảo, hở tí là lại dùng yêu lực dọa cậu.

Yêu lực trên người cậu mỏng manh đến nỗi ngay cả biến thân cũng không biết, gặp phải Hồ Phỉ đương nhiên là căng thẳng rồi.

Có vẻ như Hồ Phỉ nhận ra cậu e ngại, cười nói: “Sao mèo con sợ tôi thế?”

“Ai ai ai ai sợ chú?!” Đàm Tiểu Hữu lập tức cãi lại.

Cậu còn ra vẻ lớn mật mà ưỡn ngực, trừng to mắt. Hồ Phỉ không vạch trần cậu, nhưng lại khích cậu một câu: “Cậu làm gì ở đây? Đến tìm thầy Liên?”

Cậu càng cà lăm hơn: “Chỉ, chỉ đúng, đúng lúc đi ngang qua chỗ này mà thôi! Chỗ này cách nhà ổng xa như thế, tui đâu có đến tìm ổng!”

Hồ Phỉ cũng sắp bật cười, nheo mắt lại hỏi cậu: “Đúng lúc gặp được cũng là hữu duyên. Bây giờ cậu có việc gì không?”

“… Không có.” Đàm Tiểu Hữu thành thật trả lời.



“Tôi thay thầy Liên mời cậu ăn một bữa cơm.” Hồ Phỉ mời cậu, “Dám đi theo tôi không?”

Cách tư duy thật sự của Đàm Tiểu Hữu có thể so với học sinh tiểu học, bạn đứng đắn mời cậu ấy, chắc chắn cậu ấy từ chối ngay, nhưng nếu bạn thêm vào trước một chữ “Dám”, cậu ấy sẽ vì chứng minh bản thân mà nói “Có gì không dám”, sau đó kiên trì nhảy vào hố này.

Chẳng qua Hồ Phỉ thật sự mời cậu ăn cơm.

Hình như họ đến nhà hàng bạn bè của Hồ Phỉ mở, cho một phòng bao, Hồ Phỉ nhàn nhã gọi đồ ăn, còn hỏi Đàm Tiểu Hữu muốn ăn gì. Đàm Tiểu Hữu nói cái gì mình cũng ăn được hết, ngồi thảng lưng trên ghế, nhìn không chớp mắt, trên thực tế đã căng thẳng đến nỗi sau lưng đổ mồ hôi.

Nhân viên phục vụ lui ra, Hồ Phỉ cũng không để ý tới cậu, tự lấy điện thoại ra nghịch.

Đến khi đồ ăn mang lên, Đàm Tiểu Hữu mới nhận ra một nửa thức ăn trên bàn là món mình không thích, phóng tầm mắt nhìn thấy toàn là ớt xanh ớt cay, vừa nhìn đã cay đến rợn người.

Đàm Tiểu Hữu không ăn được cay cho lắm, chỉ có thể quật cường gắp một món chay duy nhất không cay, nhai rau và cơm.

Hồ Phỉ trêu cậu cũng đủ rồi, lại gọi nhân viên phục vụ đến, gọi hai món khác cho cậu.

“Mèo con đần, ” Gã mỉm cười dùng đũa chỉ vào Đàm Tiểu Hữu, “Nếu biệt nữu (nghĩ một đằng nói một nẻo) quá có thể không được người ta yêu thích.”

Đàm Tiểu Hữu mạnh miệng: “Cũng không ai muốn đòi chú thích!”

“Không đòi tôi thích cũng chả sao, tôi cũng không thèm để ý, ” Hồ Phỉ nói, “Thầy Liên cũng không thích nhóc con biệt nữu.”

Đàm Tiểu Hữu lập tức vỗ bàn: “Càng không cần ổng thích!”

Hồ Phỉ nhướng mày nhìn cậu: “Thật sự?”

“Thật sự!”

“Tôi xác nhận lần nữa?”

Đàm Tiểu Hữu quay đầu không nhìn gã: “Có gì hay mà xác nhận!”



“Vậy thì hắn có thể yên tâm đi rồi.” Hồ Phỉ gật đầu, “Ngày mài tôi sẽ nhờ người đi chuyển việc giúp hắn.”

Đàm Tiểu Hữu lập tức choáng váng, tay còn vỗ lên bàn, ngây ngốc hỏi: “Cái gì?”

Hồ yêu cười hì hì nói: “Khi cậu vừa tỉnh lại, thầy Liên đã biết chắc chắn cậu sẽ bài xích hắn, trước kia đã định từ chức rời đi, nhưng mà chuyện đột nhiên xảy ra, không dễ làm lắm, mới lại quay về đi dạy. Có điều chuyện hắn muốn từ chức, với tôi mà nói không tính là việc gì khó, chỉ lo lắng giữa các cậu có người nào đó không muốn, vậy chẳng phải tôi đã thành kẻ làm chuyện xấu rồi? Cũng may bây giờ xác nhận cậu thật sự không thích hắn, vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên muốn giúp thầy Liên rời đi.”

Đàm Tiểu Hữu kinh ngạc ngồi đó, không ngờ được mở rộng thành thế này, nhìn chằm chằm vào gã chốc lát, phí công há miệng.

Mục đích thật sự của Hồ Phỉ chính là cái này, ăn cơm chỉ là ngụy trang thôi, mục đích đã đạt được cũng không cần ở lại thêm, vỗ vỗ tay chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Lúc đi tới cửa, mới nghe được một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy ở phía sau: “Tui cũng không muốn đuổi anh ta đi…”

Hồ Phỉ xoay người lại, dò xét nhìn cậu.

“Tui chỉ muốn nhìn dáng vẻ ổng không vui khi bị tui trả thù… ai bảo ổng làm chuyện đó với tui, còn, còn có thái độ đó…” Đàm Tiểu Hữu nói rất nhỏ, sợ âm lượng lớn, mình sẽ thẹn quá hóa giận trước, “Cái dáng vẻ không hề có tí ti quan hệ gì với tui của ổng là sao, đồ khốn nạn máu lạnh vô tình.”

“Đúng là thầy Liên vô tình, ” Hồ Phỉ nói, “Hắn vẫn thật sự thích cậu, lúc cậu mất trí nhớ hắn đối xử với cậu khá tốt.”

“Đó cũng không phải là tui.” Đàm Tiểu Hữu cãi lại.

Hồ Phỉ lắc lắc ngón tay: “Đó đương nhiên là cậu, chẳng qua cậu ta không có trí nhớ của cậu, cậu cũng không có trí nhớ của cậu ta. Các cậu từ nguồn gốc mà nói chính là một người. Yêu lực của cậu bắt nguồn từ thầy Liên, cho nên từ bản năng cậu sẽ muốn gần gũi hắn, cậu khi mất trí nhớ tương đối thẳng thắn, mà cậu có ký ức thì là con mèo rừng nhỏ, chỉ biết khó chịu trêu chọc người.” Gã lại lặp lại một lần, “Trẻ con nghĩ một đằng nói một nẻo không được người ta thích.”

Đàm Tiểu Hữu mờ mịt: “Yêu lực của tui bắt nguồn từ anh ta là có ý gì?”

“Điều này tự cậu hỏi hắn đi.” Hồ Phỉ mỉm cười quay lại, “Tôi chỉ hỏi lại cậu một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Cậu muốn làm hòa với hắn không?” Hồ Phỉ nói tiếp, “Tôi có thể giúp cậu điều hòa cơ thể, thử hợp nhất ký ức mấy ngày nay lại với nhau.”

Đàm Tiểu Hữu cũng không biết còn có loại kỹ thuật này, ngờ vực nhìn gã.

Hồ Phỉ nói: “Cậu có thể nhìn xem rốt cuộc thầy Liên có máu lạnh vô tình hay không… ừm, cũng học ở chung với hắn như thế nào mới có thể khiến hắn thích.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mèo Trượt Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook