Chương 5
Kình Phong Đích Ngã
06/03/2022
Edit: Cháo
13.
“Đau quá đi!” Tiểu Bạch che mông, đau muốn rớt nước mắt.
Chẳng qua khi mở mắt ra, cậu lại trợn tròn mắt.
Bốn phía toàn là người.
Tiểu Bạch xoay đầu nhìn một vòng mới nhận ra chỗ này là thư viện trường.
Mà giờ phút này cậu đang ngồi dưới đất, trông có vẻ là vừa ngã từ trên ghế xuống.
Tiểu Bạch, hoặc có thể nói là Bạch Tiểu Sơ gãi gãi đầu mình.
Lúc này cậu mới nhớ ra mình là sinh viên Đại học năm thứ tư, giờ ở thư viện hẳn là đang viết luận văn tốt nghiệp.
Chẳng qua không biết sao lại ngủ mất, còn làm một giấc mơ trong mơ trong mơ chẳng có logic gì cả.
Tuy nói không có logic, nhưng Bạch Tiểu Sơ vẫn cảm thấy choáng váng vì tình huống trong mơ kia.
Chẳng qua thấy ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh, cậu không thể không cúi đầu bò dậy khỏi mặt đất.
“Em không sao chứ?” Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy bả vai cậu.
Bạch Tiểu Sơ ngẩng đầu lên rồi ngẩn ra.
Sao Hoa Mậu lại ở đây?
Cậu vội vàng cúi đầu, ngập ngừng phát ra âm thanh chẳng to hơn tiếng chuột kêu là bao “Không sao ạ, đàn anh.”
Mỗi lần thấy đàn anh mà mình thầm mến nhiều năm này là Bạch Tiểu Sơ lại xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Nhất là trong giấc mơ của cậu Hoa Mậu còn đóng vai nam chính, Tiểu Hoa.
Nghĩ đến mấy cảnh hết liếm lại ôm kia, cho dù xảy ra khi ở dạng động vật, nhưng vẫn khiến mặt Bạch Tiểu Sơ đỏ lên.
Cậu ngồi tại chỗ suy nghĩ bậy bạ, rồi như nghe thấy tiếng cười khẽ của Hoa Mậu.
Bạch Tiểu Sơ căng thẳng ngẩng đầu lên thì thấy Hoa Mậu ngồi ngay đối diện, đang dịch một chồng tài liệu tham khảo nước ngoài dành cho các nghiên cứu sinh.
Đàn anh ưu tú như vậy sao có thể tốn tinh lực đi chú ý một đàn em bình thường đến vô dụng như mình chứ?
Bạch Tiểu Sơ thở dài.
Nhớ tới tình cảnh trong mơ, dù cậu và Tiểu Hoa không phải là kiếp thiên địch thì cũng sinh ly tử biệt, nhưng đến cuối cùng lại rất thương nhau. Mà ngoài hiện thực, cậu chỉ có thể yên lặng ở bên thầm mến Hoa Mậu. Thậm chí giờ cậu còn sắp tốt nghiệp ra trường rồi, sau này ngay cả cơ hội nhìn trộm hắn cũng chẳng còn nữa.
Bạch Tiểu Sơ buồn rầu cụp mắt xuống, lại thấy người đối diện đưa cho cậu một tờ giấy ăn.
Cậu giật mình y như con chuột nhỏ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn đối phương. Nhận ra trên mặt ướt nhẹp, rốt cục cậu mới phát hiện ra mình lại khóc.
Cậu luống cuống nhận lấy khăn giấy lau loạn trên mặt.
Sao lại khóc trước mặt đàn anh vậy chứ, vừa nãy ngã dập mông đã đủ mất mặt lắm rồi!
Bạch Tiểu Sơ lau mũi đến đỏ cả lên, xấu hổ để khăn giấy dính ướt lên bàn, phát hiện Hoa Mậu lại đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ.
“Sao lại khóc thế?”
Bạch Tiểu Sơ chớp chớp đôi mắt ướt lệ, lựa chọn viết chút sự thật.
“Mới nãy em mơ thấy mình biến thành một con chuột nhỏ.”
Đối diện truyền đến tiếng cười khẽ của Hoa Mậu, Bạch Tiểu Sơ ngẩng đầu thì thấy đối phương nhìn mình không chớp mắt, nhìn đến độ khiến mặt cậu nóng lên.
Cậu vội vàng cúi đầu, trong lòng vô cùng chán nản, sao mình lại nói cái chuyện hoang đường buồn cười ấy cho đàn anh chứ.
Chẳng qua không chờ cậu chán nản xong, chỉ thấy Hoa Mậu đứng lên, không nói câu nào kéo tay cậu đi ra khỏi thư viện.
“Đàn anh, anh dẫn em đi đâu thế?” Bạch Tiểu Sơ sợ ngây người, dù không dám phản kháng nhưng vẫn cẩn thận đưa ra nghi vấn.
“Tôi cũng nằm mơ.” Hoa Mậu đi rất nhanh, nhưng vẫn trả lời đối phương, hắn cong một bên khóe môi nhìn Bạch Tiểu Sơ, ánh mắt sáng quắc.
“Tôi mơ thấy mình biến thành một con mèo.”
14.
Bạch Tiểu Sơ sợ đến nỗi không nói nổi câu gì suốt dọc đường đi.
Với trí tưởng tượng mạnh mẽ của mình, cậu lập tức hiểu ra có lẽ Hoa Mậu cũng đã mơ một giấc mơ trong mơ trong mơ như mình.
Chỉ là giờ cậu không biết Hoa Mậu đang nghĩ cái gì, muốn tìm nơi thanh tịnh xử tử con chuột tinh biến thái là cậu, hay là hay là… Bạch Tiểu Sơ không dám nghĩ nữa.
Vì thế, cậu chỉ trợn tròn mắt nhìn Hoa Mậu dẫn mình đến khu nhà bên cạnh trường học.
Bạch Tiểu Sơ vẫn biết Hoa Mậu có nhà bên cạnh trường học, nhưng cậu không hiểu sao đột nhiên cậu lại bị đàn anh dẫn đến đây làm gì.
Cậu đi vào nhà của Hoa Mậu. Căn nhà được trang trí đơn giản theo phong cách Châu Âu, sạch sẽ sáng sủa, giống như vẻ ngoài của Hoa Mậu vậy.
Bạch Tiểu Sơ vắt óc suy nghĩ muốn khen ngôi nhà mấy câu, nhưng vừa quay đầu lại đã bị Hoa Mậu đè lên cửa.
Sau đó một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Bạch Tiểu Sơ kinh ngạc há to miệng, nhưng lại khiến đầu lưỡi của đối phương tiến quân thần tốc xông thẳng vào. Đầu lưỡi kia như có ma lực giống chủ nhân của nó vậy, dễ dàng khiến Bạch Tiểu Sơ mê mẩn thần hồn. Chỉ có thể giương cái miệng nhỏ đỏ thẫm mặc đối phương ta cần ta cứ lấy.
Thậm chí trong lúc cậu không để ý, Hoa Mậu đã mở ra phòng tuyến cuối cùng, sờ lần vào trong quần cậu.
Môi Hoa Mậu buông tha cho đối phương, nhưng động tác trên tay lại không dừng lại. Ánh mắt hắn như biến thành thực thể rơi lên người Bạch Tiểu Sơ, thưởng thức dáng vẻ vô lực tựa vào cửa của cậu.
“Lúc thấy em khóc trong thư viện, tôi đã muốn làm vậy rồi.”
Nói rồi Hoa Mậu vừa cong môi lên vừa xoa nắn mệnh môn của Bạch Tiểu Sơ, quả nhiên lập tức khiến Bạch Tiểu Sơ chảy nước mắt ròng ròng.
“Không đúng” Tay Hoa Mậu miệt mài không ngừng “Lúc em vẫn còn là chuột thì đã khóc mê người lắm rồi.”
“Đàn anh, anh đừng như vậy. Em không có quyến rũ anh, anh như vậy làm em sợ lắm hu hu hu hu.”
“Em nói dối!” Hoa Mậu khẽ cười, ôm lấy Bạch Tiểu Sơ, giống như con mèo ngậm chuột nhỏ của nó lên, quẳng cậu xuống giường.
“Lúc tôi liếm em ở trong mơ, rõ ràng em rất thích ~”
“Lúc đó không giống mà hu hu hu, đừng chạm chỗ đó hu hu hu hu” Bạch Tiểu Sơ khóc đến đỏ mắt, nhưng vẫn giãy giụa không ngừng bên trong dục vọng.
“Giống chứ, em vẫn luôn quyến rũ tôi.” Hoa Mậu dùng một tay khống chế cơ thể Bạch Tiểu Sơ, tay kia lột quần của cậu xuống, sờ cửa sau ướt nhẹp của cậu. Báu vật trời sinh này rõ ràng đã tự tiết ra dâm dịch rồi mà vẫn còn mạnh miệng được.
Bạch Tiểu Sơ bị Hoa Mậu không ngừng đi sâu thăm dò vào nơi nhạy cảm nhất của mình, kích thích đến độ muốn tan vỡ, cậu khóc to kêu lên:
“Em thích anh, em vẫn luôn thích anh hu hu hu.”
dương v*t nhỏ xinh theo đó mà bắn ra, khiến Bạch Tiểu Sơ vừa mới tỏ tình xấu hổ đến nỗi hận không chết quách đi cho rồi.
Nhưng cậu không chết được.
Bởi vì Hoa Mậu nhẹ nhàng hôn lên gò má cậu, dịu dàng nói: “Anh đã biết từ trong giấc mơ kia rồi. Anh vui lắm, bởi vì anh cũng thích em, thích dáng vẻ thẹn thùng của em, thích dáng vẻ khóc thầm của em, thích đến nỗi muốn ăn em ~”
Không kịp đề phòng nghe thấy lời tỏ tình khiến người khác xấu hổ, Bạch Tiểu Sơ đỏ mặt sững sờ.
Nhưng không được mấy chốc, cậu đã không nhịn được mà rên lên. Bởi vì Hoa Mậu vừa liếm lỗ tai nhạy cảm của cậu, vừa dùng hung khí cỡ đại của hắn tấn công cửa sau ướt mềm của cậu.
“Tiểu Hoa hu hu hu” Bạch Tiểu Sơ lại khóc, chỉ là tiếng khóc này của cậu mang theo sự run rẩy cùng hương vị sắc dục rõ ràng, nghe rất gợi tình.
“Tiểu Bạch” Hoa Mậu đáp lại đối phương, hắn dùng sức nghiền ép điểm nhảy cảm của Bạch Tiểu Sơ, dẫn hai người leo lên đỉnh dục vọng.
Mây bay mưa ngừng, Bạch Tiểu Sơ trần truồng nằm trong lòng Hoa Mậu, ngoan ngoãn mặc kệ đối phương đùa nghịch điểm đỏ trước ngực.
“Tiểu Hoa, trước đó anh rõ ràng không phải như vậy.” Bạch Tiểu Sơ bĩu môi nũng nịu.
“Anh thế nào cơ?” Hoa Mậu cười một tiếng, sau đó liếm tai đối phương, quả nhiên đổi lấy được khuôn mặt đỏ chót của Bạch Tiểu Sơ.
“Lúc anh là mèo, rõ ràng rất đáng yêu, không giống bây giờ…” Càng nói giọng Bạch Tiểu Sơ càng nhỏ dần.
Bởi vì tay Hoa Mậu lại mò đến phía dưới của đối phương, chẳng qua dù tay đang làm loạn, nhưng Hoa Mậu vẫn cong môi cười, sau đó vô cùng nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho Bạch Tiểu Sơ.
“Khi anh là mèo đã muốn như này như kia với chuột nhỏ rồi, nếu không sao anh lại liếm em hoài làm gì ~”
Bạch Tiểu Sơ:!!!(/ω\)
END
13.
“Đau quá đi!” Tiểu Bạch che mông, đau muốn rớt nước mắt.
Chẳng qua khi mở mắt ra, cậu lại trợn tròn mắt.
Bốn phía toàn là người.
Tiểu Bạch xoay đầu nhìn một vòng mới nhận ra chỗ này là thư viện trường.
Mà giờ phút này cậu đang ngồi dưới đất, trông có vẻ là vừa ngã từ trên ghế xuống.
Tiểu Bạch, hoặc có thể nói là Bạch Tiểu Sơ gãi gãi đầu mình.
Lúc này cậu mới nhớ ra mình là sinh viên Đại học năm thứ tư, giờ ở thư viện hẳn là đang viết luận văn tốt nghiệp.
Chẳng qua không biết sao lại ngủ mất, còn làm một giấc mơ trong mơ trong mơ chẳng có logic gì cả.
Tuy nói không có logic, nhưng Bạch Tiểu Sơ vẫn cảm thấy choáng váng vì tình huống trong mơ kia.
Chẳng qua thấy ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh, cậu không thể không cúi đầu bò dậy khỏi mặt đất.
“Em không sao chứ?” Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy bả vai cậu.
Bạch Tiểu Sơ ngẩng đầu lên rồi ngẩn ra.
Sao Hoa Mậu lại ở đây?
Cậu vội vàng cúi đầu, ngập ngừng phát ra âm thanh chẳng to hơn tiếng chuột kêu là bao “Không sao ạ, đàn anh.”
Mỗi lần thấy đàn anh mà mình thầm mến nhiều năm này là Bạch Tiểu Sơ lại xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Nhất là trong giấc mơ của cậu Hoa Mậu còn đóng vai nam chính, Tiểu Hoa.
Nghĩ đến mấy cảnh hết liếm lại ôm kia, cho dù xảy ra khi ở dạng động vật, nhưng vẫn khiến mặt Bạch Tiểu Sơ đỏ lên.
Cậu ngồi tại chỗ suy nghĩ bậy bạ, rồi như nghe thấy tiếng cười khẽ của Hoa Mậu.
Bạch Tiểu Sơ căng thẳng ngẩng đầu lên thì thấy Hoa Mậu ngồi ngay đối diện, đang dịch một chồng tài liệu tham khảo nước ngoài dành cho các nghiên cứu sinh.
Đàn anh ưu tú như vậy sao có thể tốn tinh lực đi chú ý một đàn em bình thường đến vô dụng như mình chứ?
Bạch Tiểu Sơ thở dài.
Nhớ tới tình cảnh trong mơ, dù cậu và Tiểu Hoa không phải là kiếp thiên địch thì cũng sinh ly tử biệt, nhưng đến cuối cùng lại rất thương nhau. Mà ngoài hiện thực, cậu chỉ có thể yên lặng ở bên thầm mến Hoa Mậu. Thậm chí giờ cậu còn sắp tốt nghiệp ra trường rồi, sau này ngay cả cơ hội nhìn trộm hắn cũng chẳng còn nữa.
Bạch Tiểu Sơ buồn rầu cụp mắt xuống, lại thấy người đối diện đưa cho cậu một tờ giấy ăn.
Cậu giật mình y như con chuột nhỏ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn đối phương. Nhận ra trên mặt ướt nhẹp, rốt cục cậu mới phát hiện ra mình lại khóc.
Cậu luống cuống nhận lấy khăn giấy lau loạn trên mặt.
Sao lại khóc trước mặt đàn anh vậy chứ, vừa nãy ngã dập mông đã đủ mất mặt lắm rồi!
Bạch Tiểu Sơ lau mũi đến đỏ cả lên, xấu hổ để khăn giấy dính ướt lên bàn, phát hiện Hoa Mậu lại đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ.
“Sao lại khóc thế?”
Bạch Tiểu Sơ chớp chớp đôi mắt ướt lệ, lựa chọn viết chút sự thật.
“Mới nãy em mơ thấy mình biến thành một con chuột nhỏ.”
Đối diện truyền đến tiếng cười khẽ của Hoa Mậu, Bạch Tiểu Sơ ngẩng đầu thì thấy đối phương nhìn mình không chớp mắt, nhìn đến độ khiến mặt cậu nóng lên.
Cậu vội vàng cúi đầu, trong lòng vô cùng chán nản, sao mình lại nói cái chuyện hoang đường buồn cười ấy cho đàn anh chứ.
Chẳng qua không chờ cậu chán nản xong, chỉ thấy Hoa Mậu đứng lên, không nói câu nào kéo tay cậu đi ra khỏi thư viện.
“Đàn anh, anh dẫn em đi đâu thế?” Bạch Tiểu Sơ sợ ngây người, dù không dám phản kháng nhưng vẫn cẩn thận đưa ra nghi vấn.
“Tôi cũng nằm mơ.” Hoa Mậu đi rất nhanh, nhưng vẫn trả lời đối phương, hắn cong một bên khóe môi nhìn Bạch Tiểu Sơ, ánh mắt sáng quắc.
“Tôi mơ thấy mình biến thành một con mèo.”
14.
Bạch Tiểu Sơ sợ đến nỗi không nói nổi câu gì suốt dọc đường đi.
Với trí tưởng tượng mạnh mẽ của mình, cậu lập tức hiểu ra có lẽ Hoa Mậu cũng đã mơ một giấc mơ trong mơ trong mơ như mình.
Chỉ là giờ cậu không biết Hoa Mậu đang nghĩ cái gì, muốn tìm nơi thanh tịnh xử tử con chuột tinh biến thái là cậu, hay là hay là… Bạch Tiểu Sơ không dám nghĩ nữa.
Vì thế, cậu chỉ trợn tròn mắt nhìn Hoa Mậu dẫn mình đến khu nhà bên cạnh trường học.
Bạch Tiểu Sơ vẫn biết Hoa Mậu có nhà bên cạnh trường học, nhưng cậu không hiểu sao đột nhiên cậu lại bị đàn anh dẫn đến đây làm gì.
Cậu đi vào nhà của Hoa Mậu. Căn nhà được trang trí đơn giản theo phong cách Châu Âu, sạch sẽ sáng sủa, giống như vẻ ngoài của Hoa Mậu vậy.
Bạch Tiểu Sơ vắt óc suy nghĩ muốn khen ngôi nhà mấy câu, nhưng vừa quay đầu lại đã bị Hoa Mậu đè lên cửa.
Sau đó một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Bạch Tiểu Sơ kinh ngạc há to miệng, nhưng lại khiến đầu lưỡi của đối phương tiến quân thần tốc xông thẳng vào. Đầu lưỡi kia như có ma lực giống chủ nhân của nó vậy, dễ dàng khiến Bạch Tiểu Sơ mê mẩn thần hồn. Chỉ có thể giương cái miệng nhỏ đỏ thẫm mặc đối phương ta cần ta cứ lấy.
Thậm chí trong lúc cậu không để ý, Hoa Mậu đã mở ra phòng tuyến cuối cùng, sờ lần vào trong quần cậu.
Môi Hoa Mậu buông tha cho đối phương, nhưng động tác trên tay lại không dừng lại. Ánh mắt hắn như biến thành thực thể rơi lên người Bạch Tiểu Sơ, thưởng thức dáng vẻ vô lực tựa vào cửa của cậu.
“Lúc thấy em khóc trong thư viện, tôi đã muốn làm vậy rồi.”
Nói rồi Hoa Mậu vừa cong môi lên vừa xoa nắn mệnh môn của Bạch Tiểu Sơ, quả nhiên lập tức khiến Bạch Tiểu Sơ chảy nước mắt ròng ròng.
“Không đúng” Tay Hoa Mậu miệt mài không ngừng “Lúc em vẫn còn là chuột thì đã khóc mê người lắm rồi.”
“Đàn anh, anh đừng như vậy. Em không có quyến rũ anh, anh như vậy làm em sợ lắm hu hu hu hu.”
“Em nói dối!” Hoa Mậu khẽ cười, ôm lấy Bạch Tiểu Sơ, giống như con mèo ngậm chuột nhỏ của nó lên, quẳng cậu xuống giường.
“Lúc tôi liếm em ở trong mơ, rõ ràng em rất thích ~”
“Lúc đó không giống mà hu hu hu, đừng chạm chỗ đó hu hu hu hu” Bạch Tiểu Sơ khóc đến đỏ mắt, nhưng vẫn giãy giụa không ngừng bên trong dục vọng.
“Giống chứ, em vẫn luôn quyến rũ tôi.” Hoa Mậu dùng một tay khống chế cơ thể Bạch Tiểu Sơ, tay kia lột quần của cậu xuống, sờ cửa sau ướt nhẹp của cậu. Báu vật trời sinh này rõ ràng đã tự tiết ra dâm dịch rồi mà vẫn còn mạnh miệng được.
Bạch Tiểu Sơ bị Hoa Mậu không ngừng đi sâu thăm dò vào nơi nhạy cảm nhất của mình, kích thích đến độ muốn tan vỡ, cậu khóc to kêu lên:
“Em thích anh, em vẫn luôn thích anh hu hu hu.”
dương v*t nhỏ xinh theo đó mà bắn ra, khiến Bạch Tiểu Sơ vừa mới tỏ tình xấu hổ đến nỗi hận không chết quách đi cho rồi.
Nhưng cậu không chết được.
Bởi vì Hoa Mậu nhẹ nhàng hôn lên gò má cậu, dịu dàng nói: “Anh đã biết từ trong giấc mơ kia rồi. Anh vui lắm, bởi vì anh cũng thích em, thích dáng vẻ thẹn thùng của em, thích dáng vẻ khóc thầm của em, thích đến nỗi muốn ăn em ~”
Không kịp đề phòng nghe thấy lời tỏ tình khiến người khác xấu hổ, Bạch Tiểu Sơ đỏ mặt sững sờ.
Nhưng không được mấy chốc, cậu đã không nhịn được mà rên lên. Bởi vì Hoa Mậu vừa liếm lỗ tai nhạy cảm của cậu, vừa dùng hung khí cỡ đại của hắn tấn công cửa sau ướt mềm của cậu.
“Tiểu Hoa hu hu hu” Bạch Tiểu Sơ lại khóc, chỉ là tiếng khóc này của cậu mang theo sự run rẩy cùng hương vị sắc dục rõ ràng, nghe rất gợi tình.
“Tiểu Bạch” Hoa Mậu đáp lại đối phương, hắn dùng sức nghiền ép điểm nhảy cảm của Bạch Tiểu Sơ, dẫn hai người leo lên đỉnh dục vọng.
Mây bay mưa ngừng, Bạch Tiểu Sơ trần truồng nằm trong lòng Hoa Mậu, ngoan ngoãn mặc kệ đối phương đùa nghịch điểm đỏ trước ngực.
“Tiểu Hoa, trước đó anh rõ ràng không phải như vậy.” Bạch Tiểu Sơ bĩu môi nũng nịu.
“Anh thế nào cơ?” Hoa Mậu cười một tiếng, sau đó liếm tai đối phương, quả nhiên đổi lấy được khuôn mặt đỏ chót của Bạch Tiểu Sơ.
“Lúc anh là mèo, rõ ràng rất đáng yêu, không giống bây giờ…” Càng nói giọng Bạch Tiểu Sơ càng nhỏ dần.
Bởi vì tay Hoa Mậu lại mò đến phía dưới của đối phương, chẳng qua dù tay đang làm loạn, nhưng Hoa Mậu vẫn cong môi cười, sau đó vô cùng nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho Bạch Tiểu Sơ.
“Khi anh là mèo đã muốn như này như kia với chuột nhỏ rồi, nếu không sao anh lại liếm em hoài làm gì ~”
Bạch Tiểu Sơ:!!!(/ω\)
END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.