Chương 17: Gặp lại
Thiên Đường Phóng Trục Giả
03/09/2021
"Rầm!"
Cánh cửa phía sau Eade bỗng nhiên đóng sập lại, y hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn.
—— Không có gió, cũng không có người, sao nói đóng là đóng rồi?
Cát Lâm gian nan gọi Eade một tiếng, ý bảo y nhìn con sói ngồi xổm trước mặt kìa.
"Dysis? Nó làm sao vậy?" Eade vẻ mặt nghi hoặc.
Ngay khi quay đầu nói chuyện với Cát Lâm, sói xám lại nâng lên chân trước.
Lần này trúng chiêu không phải là cái cửa, mà là Eade, y ngã xuống một cách thẳng tắp.
Cát Lâm nhanh tay lẹ mắt tiếp được Eade, ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện cái bồn cơm văng ra từ trong tay mập mạp khi nãy đang lơ lửng giữa không trung, một giọt canh cũng không vãi ra.
"..."
Hegel không có ma pháp sư, cũng không có danh hiệu cấp một võ giả cấp hai võ sư vân vân, bởi vì có lợi hại hay không nghe tên người ta là biết, cần gì phân cấp. Cát Lâm ở Hegel mấy tháng, gặp qua tồn tại không khoa học nhất là mèo bự, sau khi Hải Tích kết thành đoàn thể tổ chức đột kích xong, đủ loại chuyện ly kỳ đều nhảy ra.
Cát Lâm không thể không nhìn thẳng vào vị "Thần sử" này.
Bởi vì hiện thực tàn khốc nhắc nhở anh, không chỉ mèo bự không thể trêu vào, quan truyền lệnh của mèo cũng méo đơn giản.
"Đây là thái độ của Gafia với chúng tôi?" Cát Lâm đỡ Eade lên trên ghế, y đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Cát Lâm tràn ngập lửa giận không tìm thấy chỗ trút, lại nhẫn nại như thế nào thì khi nói chuyện vẫn mang theo một ít.
"Tôi nghĩ vấn đề anh đề xuất khi nãy, là Gafia tính toán bù lại sai lầm, đưa chúng tôi trở về."
"Không, Gafia... có khả năng ngay cả các người là ai cũng không biết, nó chỉ là một con mèo bự mà thôi." Sói xám đuối lý mà quay đầu qua một bên, không tiếp tục đối diện với Cát Lâm.
"Mèo? Người Hegel xem Ma Ảnh Gafia là thần! Trên trán bọn họ còn có hình xăm, lại có thêm thần sử như anh!"
"... Đúng vậy, Gafia phạm một sai lầm."
Trước khi Cát Lâm mở miệng, sói xám vươn ra chi trước làm một cái động tác chen ngang, Cát Lâm lập tức cảm giác bản thân không thể tiếp tục phát ra âm thanh, điều này làm cho anh càng thêm căm tức.
Sau đó ngoài dự kiến của Cát Lâm, sói xám đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Eade đang hôn mê, lập lại một lần lời nói đã nói trước đó.
"Tôi rất xin lỗi."
Cát Lâm nhìn chằm chằm nó, vẻ mặt vẫn không tốt lắm.
Đôi mắt sói xanh thẳm trong suốt chớp một cái, sói xám thở dài, nó bắt đầu dạo bước trong phòng.
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm, tôi làm Eade hôn mê là không muốn để y dưới tình huống như vậy biết tin tức thân thể này... sói xám Dysis đã tử vong."
Cứ việc chỉ có ngắn ngủi hai ngày, sự lo lắng và khẩn trương của Eade với con sói này, Eloca đều xem ở trong mắt.
Tại Hegel, chuyện như thế cũng hay xảy ra, mọi người hoài niệm thân nhân và bạn bè đã mất, liền sẽ đem loại tình cảm này ký thác trên những chú sói làm bạn và chiến đấu cùng người quá cố.
Eloca thấy hết nhất cử nhất động của hai người dị tộc kia, có thể nói, bọn họ đã đạt được hảo cảm Chiến Thần —— tuy rằng chỉ là một chút bé nhỏ không đáng kể. Vốn chút hảo cảm ấy không thể khiến cho bất luận cái gì thay đổi.
Ai bảo đầu sỏ gây tội là Gafia đâu? Thú cưng gây hoạ, chủ nhân phải chịu trách nhiệm.
"Tôi biết cậu hiện tại có rất nhiều nghi vấn, nhưng nơi này không phải nơi có thể nói chuyện." Sói xám nhảy lên cửa sổ, cúi đầu nhìn Cát Lâm: "Tôi biết cậu đã từng tới toà di tích trong rừng kia. Hiện tại, cậu có thể đánh thức đồng bạn của mình, chúng ta gặp nhau ở bìa rừng."
Nói xong sói xám liền nhảy ra ngoài, vị trí cửa sổ rất cao, dù nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng sói xám.
Cát Lâm đấm mạnh vào tường một cái, xoay người đi gọi Eade.
Lúc này anh phát hiện mình đã có thể nói chuyện.
Tình huống của Eade rất không đúng, y trong tiếng kêu của Cát Lâm mở mắt ra, người lại y như mộng du, mặt không đổi sắc mở cửa phòng, đi thẳng ra ngoài.
Cát Lâm vốn muốn cùng Eade thương lượng một phen, nhìn thấy cảnh tượng kì quái này, lập tức biết đó cũng là "Thần sử" giở trò quỷ, nhịn không được thấp giọng mắng chửi một câu. Anh không có lựa chọn, chỉ có thể đuổi theo.
Tên thần sử kia nom có vẻ rất dễ nói chuyện, song lại cực kì lộng quyền độc tài.
Ai cũng không thể cam đoan, nếu sói xám không chờ được Cát Lâm, có thể làm ra chuyện gì nữa hay không.
Tỷ như cũng biến anh thành trạng thái mộng du, đến lúc đó không muốn đi cũng phải đi.
Đối mặt với loại lực lượng tuyệt đối này, hoàn toàn không có cách chống lại.
Cát Lâm hít sâu, đi theo Eade rời khỏi toà thành đá.
Giờ là chạng vạng, chân trời một mảnh ráng đỏ bừng bừng, ánh lên khuôn mặt cũng là loại màu sắc chói mắt đó.
Rất nhiều người Hegel bận bịu tới giữa trưa hôm nay mới nghỉ ngơi, trong ngoài toà thành rất yên tĩnh, Cát Lâm một đường đi ra không gặp được mấy người.
Nhiệt độ không khí khôi phục bình thường, cỏ dại trong sơn cốc lại biến trở về dáng vẻ rậm rạp tràn đầy, hoàn toàn nhìn không ra cảnh tượng sương trắng giăng khắp nơi, giống như trời đông giá rét ập đến khiến mọi thứ suy bại của một ngày trước.
Đi vào bìa rừng, bọn họ gặp phải Lang kỵ sĩ tuần tra biên giới.
"Hi, Eade! Tìm được Dysis chưa?"
Eade không có cách nào trả lời, ánh mắt y dại ra, đờ đẫn đi về phía rừng rậm.
Các Lang kỵ sĩ liếc nhìn nhau, cảm giác thấy không đúng, gót chân nhẹ nhàng đụng đụng vào be sườn của sói xám, nhanh chóng vây quanh Eade.
"Hắn làm sao vậy?"
Cát Lâm thành đối tượng bị Lang kỵ sĩ truy hỏi.
Nhìn nghi hoặc và thân thiết trên những gương mặt kia, Cát Lâm có chút luống cuống.
Viện cớ nói dối? Cát Lâm bỗng nhiên nói không nên lời, anh cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Nói thật, sẽ có người tin tưởng sao?
Lại nói "Thần sử" dùng thân thể một con sói, "Che che giấu giấu" đến tìm bọn họ, còn cố ý đề nghị đi di tích trong rừng, "Thành đá không phải chỗ nói chuyện". TTỏ rõ không muốn để cho người khác biết.
Lúc này, con sói què chân thiếu một mắt kia xuất hiện nơi bìa rừng, nó quay đầu, dùng ánh mắt màu lam liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lập tức biến mất sau thân cây.
"Dysis?" Lang bọn kỵ sĩ kinh ngạc nhìn nhau.
Eade đang trong trạng thái mộng du một chút cũng không nhầm mà quẹo về phía đó.
Các Lang kỵ sĩ muốn ngăn y lại, kết quả tọa kỵ bọn họ bỗng nhiên không phối hợp, quay người nhắm hướng ngược lại chạy như điên.
Trong một loạt tiếng hô to vì kinh ngạc đó, đầu Cát Lâm cũng đau đớn.
Cái tên "Thần sử" chết tiệt kia rốt cuộc muốn làm gì? Tính không để cho mình và Eade tiếp tục ở lại Hegel sao?
Cát Lâm vẫn không quên những gì đầu bếp Geru nói.
Tuy rằng người Hegel rất thân thiện, nhưng họ cũng rất thiện chiến, nếu bọn họ hiểu lầm anh mơ ước thanh kiếm của Chiến Thần, hậu quả khỏi cần nghĩ cũng chịu không nổi.
"Đáng chết!"
Cát Lâm tức giận đến muốn đánh con mèo kia một trận.
Mèo bự đi chết đi! Thần sử đi chết đi!
Xuyên qua rừng rậm, sói xám quả nhiên đang chờ bọn họ ở chỗ vách núi vào di tích.
Nó không có cho Cát Lâm cơ hội nói chuyện, mà là trực tiếp vạch trần bí mật tòa di tích này: "Đi theo bên cạnh tôi, không cần cách quá xa, nếu không cậu sẽ mê man."
"Mê man?"
Cát Lâm nghĩ tới lần trước khi mình đến tòa di tích này bỗng nhiên mất đi ý thức, khi đó anh cho là mình bị đói tới hôn mê.
"Người Hegel đều có hình xăm của Gafia, bọn họ lại tụng xướng khúc ca hiến tế nên có thể thuận lợi thông qua nơi này." Sói xám gật gật đầu với Cát Lâm, giọng điệu bình thản nhắc nhở: "Mà hai điều kiện này, cậu một cái cũng không đạt được."
Cát Lâm kiềm chế bực bội nơi đáy lòng, cố gắng để cho mình bình tĩnh một chút.
Hai người một sói đi vào di tích hoang vắng.
Sắc trời từ từ trở tối, cái bóng của các trụ đá giống như những người trầm mặc đứng xem, lẳng lặng nhìn các vị khách không mời mà đến này.
Cát Lâm cảm giác càng ngày càng không tốt, anh cảm thấy nơi này cất giấu một luồng khí tức nguy hiểm, đây là thứ mà lần trước anh đến không có phát hiện.
Tựa như có một đôi mắt từ nơi bí mật gần đó theo dõi anh.
Cát Lâm lạnh hết sống lưng, mấy lần quay đầu lại nhìn nhưng lại không thấy bất kì thứ gì.
Sói xám thừa lúc anh không chú ý, trừng mắt liếc bụi cỏ phía sau thềm đá đổ nát một cái.
Chờ đến bọn họ đi qua đoạn này, bụi cỏ lắc lư một hồi, một cái đuôi màu đen nặng nề quất lên bụi cỏ xả giận. Nhóc phát hiện kẻ xâm lấn! Là người dị tộc đã đánh nhóc!
Nhưng mà chủ nhân lại ở bên cạnh người đó!!
Nơi này đã cách rất gần "giường" của chủ nhân...
Cục màu đen cong lưng, đuổi theo bóng người phía trước tiếp tục theo dõi.
Kỹ năng ẩn thân của Gafia đã max cấp, trong lộ trình kế tiếp, Cát Lâm không hề nhìn thấy nó, nhưng anh lại không ngốc, anh rất nhanh nhớ tới con mèo đen nhỏ bị mình bọc thành kén lúc trước.
Khi một lần nữa cảm nhận được tầm mắt nguy hiểm kia, Cát Lâm nhịn không được nói: "Có cái gì đó đang đi theo chúng ta."
Sói xám một chân dẫm lên cục đá, cái chân bị què bước đi đã không ổn lắm, lần này càng lảo đảo một chút.
"Là Gafia..."
Con trai, cháu trai? Hay là bản thân nó?
Sói xám trầm mặc không nói.
Cát Lâm còn muốn hỏi lại, phía trước đã xuất hiện mười hai hòn đá lớn nhỏ khác nhau, quây chung quanh một đài hình tròn một cách bất quy tắc, chợt nhìn cùng một thạch trận to lớn* không khác lắm, giống như là trung tâm của tòa di tích này.
Từ xa nhìn còn không biết có gì, chờ đến gần, một tầng lá chắn trong suốt giữa các hòn đá liền che giấu không được.
Lá chắn phản xạ lại ánh sáng chung quanh, giờ phút này trông như là ánh sáng tịch dương mỹ lệ. Sói xám quay đầu nói: "Đến."
"Đây là?"
"Người chân chính muốn gặp cậu."
"... Tôi không rõ."
Cát Lâm không hiểu ra sao, nhưng mà Eade đã đi lên thềm đá.
Lá chắn là một bức màn vô hình, bên ngoài nhìn không tới bên trong, thậm chí bởi vì nó phản xạ ánh sáng, khiến Cát Lâm có loại cảm giác như đang đâm đầu vào đá.
Xuyên qua bức màn không có cảm giác nào, nhưng cảnh tượng bên trong lại làm cho Cát Lâm thiếu chút nữa va đầu vào người Eade.
Một cái giường phong cách Hegel.
Trên giường nằm một người, mặc một bộ quần áo nhìn đặc biệt quen mắt.
Áo choàng màu đỏ vàng, nửa giống áo choàng khoát lên vai phải, nửa giống như áo choàng có đai lưng, bên trong còn mặc một bộ quần áo màu trắng mềm mại.
Tóc dài màu đen từ gối rủ đến mép giường.
Chỉ có đuôi tóc là hơi xoăn, bởi vì đoạn tóc rủ ở mép giường kia quấn quanh một quả cầu màu vàng sáng long lanh.
Quả cầu hoa văn tinh xảo, trên thực tế nó là từ năm sáu quả cầu rỗng ruột tạo thành, giống như búp bê nước R** lồng vào nhau, chỉ cần xoay một chút, hoa văn bên trên sẽ xuất hiện biến hoá.
Mà trên quả cầu kia, che kín dấu móng tay mèo...
Người trên giường nhắm mắt, không mang giày.
Giày để dưới sàn, quai đeo quấn lung tung cùng một chỗ, quả thực vô cùng thê thảm.
Mặc dù vẫn là khuôn mặt kia, bộ quần áo kia, nhưng mà... Quần áo toàn bộ loạn hết lên! Đủ loại nếp nhăn, đai lưng nửa lỏng, bả vai bên trái lộ ra bên ngoài do quần áo bị kéo xuống một đoạn, quần áo vốn đến đầu gối, giờ ngay cả đùi cũng sắp che không được rồi...
Quần áo không chỉnh tề như này, giống như bị chà đạp qua một lần...
Vẻ mặt Cát Lâm dại ra, không, anh đã quên bản thân nên có vẻ mặt gì luôn rồi!
"Hả? Đây là nơi nào?"
Eade tỉnh lại từ cơn mộng du, y mờ mịt nhìn người trên giường, sau khi trầm mặc vài giây trực tiếp nhảy dựng lên, hoảng sợ kêu to: "Không, không phải tui! Tui cái gì cũng không biết!"
Cát Lâm:...
Nhìn thấy dáng vẻ đó của "Chính mình", sói xám cũng quên luôn chuyện trở lại thân thể, lao xuống bậc thang, một móng tóm lấy mèo đen nấp trong bụi cỏ ra.
Cục tròn tròn kia không có bất kì động tác chống cự nào, tứ chi duỗi ra, lộ ra cái bụng đầy lông.
"Meo ~~~ "
Chủ nhân cùng thú cưng ý đồ bán moe tránh né đang giằng co, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Eade kêu thảm thiết.
"Tụi tui bị hãm hại! Tui không có khinh nhờn thần linh, tui không biết vì sao mình lại ở trong này!"
Eade ôm đầu cuộn tròn lại, còn muốn kéo Cát Lâm tới bên người luôn, y cho rằng giây tiếp theo sẽ có vô số người Hegel cầm vũ khí phẫn nộ xông tới.
"Bình tĩnh!" Cát Lâm có ý muốn giải thích với Eade đang hỗn loạn.
Mập mạp lại cực kỳ sợ, bắt lấy Cát Lâm vội vàng nói: "Cậu thấy khuôn mặt kia không? Chính là người đêm qua, tui khẳng định!"
"Với khuôn mặt đó ai có thể chưa tới một ngày liền quên được?" Cát Lâm mệt mỏi đỡ trán.
"Là ai muốn hại chúng ta?"
"Không, là có người muốn gặp chúng ta."
"Ai?" Eade theo bản năng hỏi.
"Tôi."
Người trên giường nói chuyện.
*Cự thạch trận: thạch trận là trận địa xếp bằng đá, ở đây là một trận địa đá to lớn. Lần trước tui hiểu sai ý tác giả, sau khi học Người lái đò sông Đà mới biết, cảm ơn bác Nguyễn Tuân, cảm ơn sgk TT^TT. Nguồn: Người lái đò sông Đà - Nguyễn Tuân, sgk/188.
**Nước R: Russia, nước Nga, ở đây là búp bê loại búp bê nhiều con lồng vào nhau của Nga.
Cánh cửa phía sau Eade bỗng nhiên đóng sập lại, y hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn.
—— Không có gió, cũng không có người, sao nói đóng là đóng rồi?
Cát Lâm gian nan gọi Eade một tiếng, ý bảo y nhìn con sói ngồi xổm trước mặt kìa.
"Dysis? Nó làm sao vậy?" Eade vẻ mặt nghi hoặc.
Ngay khi quay đầu nói chuyện với Cát Lâm, sói xám lại nâng lên chân trước.
Lần này trúng chiêu không phải là cái cửa, mà là Eade, y ngã xuống một cách thẳng tắp.
Cát Lâm nhanh tay lẹ mắt tiếp được Eade, ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện cái bồn cơm văng ra từ trong tay mập mạp khi nãy đang lơ lửng giữa không trung, một giọt canh cũng không vãi ra.
"..."
Hegel không có ma pháp sư, cũng không có danh hiệu cấp một võ giả cấp hai võ sư vân vân, bởi vì có lợi hại hay không nghe tên người ta là biết, cần gì phân cấp. Cát Lâm ở Hegel mấy tháng, gặp qua tồn tại không khoa học nhất là mèo bự, sau khi Hải Tích kết thành đoàn thể tổ chức đột kích xong, đủ loại chuyện ly kỳ đều nhảy ra.
Cát Lâm không thể không nhìn thẳng vào vị "Thần sử" này.
Bởi vì hiện thực tàn khốc nhắc nhở anh, không chỉ mèo bự không thể trêu vào, quan truyền lệnh của mèo cũng méo đơn giản.
"Đây là thái độ của Gafia với chúng tôi?" Cát Lâm đỡ Eade lên trên ghế, y đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Cát Lâm tràn ngập lửa giận không tìm thấy chỗ trút, lại nhẫn nại như thế nào thì khi nói chuyện vẫn mang theo một ít.
"Tôi nghĩ vấn đề anh đề xuất khi nãy, là Gafia tính toán bù lại sai lầm, đưa chúng tôi trở về."
"Không, Gafia... có khả năng ngay cả các người là ai cũng không biết, nó chỉ là một con mèo bự mà thôi." Sói xám đuối lý mà quay đầu qua một bên, không tiếp tục đối diện với Cát Lâm.
"Mèo? Người Hegel xem Ma Ảnh Gafia là thần! Trên trán bọn họ còn có hình xăm, lại có thêm thần sử như anh!"
"... Đúng vậy, Gafia phạm một sai lầm."
Trước khi Cát Lâm mở miệng, sói xám vươn ra chi trước làm một cái động tác chen ngang, Cát Lâm lập tức cảm giác bản thân không thể tiếp tục phát ra âm thanh, điều này làm cho anh càng thêm căm tức.
Sau đó ngoài dự kiến của Cát Lâm, sói xám đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Eade đang hôn mê, lập lại một lần lời nói đã nói trước đó.
"Tôi rất xin lỗi."
Cát Lâm nhìn chằm chằm nó, vẻ mặt vẫn không tốt lắm.
Đôi mắt sói xanh thẳm trong suốt chớp một cái, sói xám thở dài, nó bắt đầu dạo bước trong phòng.
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm, tôi làm Eade hôn mê là không muốn để y dưới tình huống như vậy biết tin tức thân thể này... sói xám Dysis đã tử vong."
Cứ việc chỉ có ngắn ngủi hai ngày, sự lo lắng và khẩn trương của Eade với con sói này, Eloca đều xem ở trong mắt.
Tại Hegel, chuyện như thế cũng hay xảy ra, mọi người hoài niệm thân nhân và bạn bè đã mất, liền sẽ đem loại tình cảm này ký thác trên những chú sói làm bạn và chiến đấu cùng người quá cố.
Eloca thấy hết nhất cử nhất động của hai người dị tộc kia, có thể nói, bọn họ đã đạt được hảo cảm Chiến Thần —— tuy rằng chỉ là một chút bé nhỏ không đáng kể. Vốn chút hảo cảm ấy không thể khiến cho bất luận cái gì thay đổi.
Ai bảo đầu sỏ gây tội là Gafia đâu? Thú cưng gây hoạ, chủ nhân phải chịu trách nhiệm.
"Tôi biết cậu hiện tại có rất nhiều nghi vấn, nhưng nơi này không phải nơi có thể nói chuyện." Sói xám nhảy lên cửa sổ, cúi đầu nhìn Cát Lâm: "Tôi biết cậu đã từng tới toà di tích trong rừng kia. Hiện tại, cậu có thể đánh thức đồng bạn của mình, chúng ta gặp nhau ở bìa rừng."
Nói xong sói xám liền nhảy ra ngoài, vị trí cửa sổ rất cao, dù nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng sói xám.
Cát Lâm đấm mạnh vào tường một cái, xoay người đi gọi Eade.
Lúc này anh phát hiện mình đã có thể nói chuyện.
Tình huống của Eade rất không đúng, y trong tiếng kêu của Cát Lâm mở mắt ra, người lại y như mộng du, mặt không đổi sắc mở cửa phòng, đi thẳng ra ngoài.
Cát Lâm vốn muốn cùng Eade thương lượng một phen, nhìn thấy cảnh tượng kì quái này, lập tức biết đó cũng là "Thần sử" giở trò quỷ, nhịn không được thấp giọng mắng chửi một câu. Anh không có lựa chọn, chỉ có thể đuổi theo.
Tên thần sử kia nom có vẻ rất dễ nói chuyện, song lại cực kì lộng quyền độc tài.
Ai cũng không thể cam đoan, nếu sói xám không chờ được Cát Lâm, có thể làm ra chuyện gì nữa hay không.
Tỷ như cũng biến anh thành trạng thái mộng du, đến lúc đó không muốn đi cũng phải đi.
Đối mặt với loại lực lượng tuyệt đối này, hoàn toàn không có cách chống lại.
Cát Lâm hít sâu, đi theo Eade rời khỏi toà thành đá.
Giờ là chạng vạng, chân trời một mảnh ráng đỏ bừng bừng, ánh lên khuôn mặt cũng là loại màu sắc chói mắt đó.
Rất nhiều người Hegel bận bịu tới giữa trưa hôm nay mới nghỉ ngơi, trong ngoài toà thành rất yên tĩnh, Cát Lâm một đường đi ra không gặp được mấy người.
Nhiệt độ không khí khôi phục bình thường, cỏ dại trong sơn cốc lại biến trở về dáng vẻ rậm rạp tràn đầy, hoàn toàn nhìn không ra cảnh tượng sương trắng giăng khắp nơi, giống như trời đông giá rét ập đến khiến mọi thứ suy bại của một ngày trước.
Đi vào bìa rừng, bọn họ gặp phải Lang kỵ sĩ tuần tra biên giới.
"Hi, Eade! Tìm được Dysis chưa?"
Eade không có cách nào trả lời, ánh mắt y dại ra, đờ đẫn đi về phía rừng rậm.
Các Lang kỵ sĩ liếc nhìn nhau, cảm giác thấy không đúng, gót chân nhẹ nhàng đụng đụng vào be sườn của sói xám, nhanh chóng vây quanh Eade.
"Hắn làm sao vậy?"
Cát Lâm thành đối tượng bị Lang kỵ sĩ truy hỏi.
Nhìn nghi hoặc và thân thiết trên những gương mặt kia, Cát Lâm có chút luống cuống.
Viện cớ nói dối? Cát Lâm bỗng nhiên nói không nên lời, anh cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Nói thật, sẽ có người tin tưởng sao?
Lại nói "Thần sử" dùng thân thể một con sói, "Che che giấu giấu" đến tìm bọn họ, còn cố ý đề nghị đi di tích trong rừng, "Thành đá không phải chỗ nói chuyện". TTỏ rõ không muốn để cho người khác biết.
Lúc này, con sói què chân thiếu một mắt kia xuất hiện nơi bìa rừng, nó quay đầu, dùng ánh mắt màu lam liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lập tức biến mất sau thân cây.
"Dysis?" Lang bọn kỵ sĩ kinh ngạc nhìn nhau.
Eade đang trong trạng thái mộng du một chút cũng không nhầm mà quẹo về phía đó.
Các Lang kỵ sĩ muốn ngăn y lại, kết quả tọa kỵ bọn họ bỗng nhiên không phối hợp, quay người nhắm hướng ngược lại chạy như điên.
Trong một loạt tiếng hô to vì kinh ngạc đó, đầu Cát Lâm cũng đau đớn.
Cái tên "Thần sử" chết tiệt kia rốt cuộc muốn làm gì? Tính không để cho mình và Eade tiếp tục ở lại Hegel sao?
Cát Lâm vẫn không quên những gì đầu bếp Geru nói.
Tuy rằng người Hegel rất thân thiện, nhưng họ cũng rất thiện chiến, nếu bọn họ hiểu lầm anh mơ ước thanh kiếm của Chiến Thần, hậu quả khỏi cần nghĩ cũng chịu không nổi.
"Đáng chết!"
Cát Lâm tức giận đến muốn đánh con mèo kia một trận.
Mèo bự đi chết đi! Thần sử đi chết đi!
Xuyên qua rừng rậm, sói xám quả nhiên đang chờ bọn họ ở chỗ vách núi vào di tích.
Nó không có cho Cát Lâm cơ hội nói chuyện, mà là trực tiếp vạch trần bí mật tòa di tích này: "Đi theo bên cạnh tôi, không cần cách quá xa, nếu không cậu sẽ mê man."
"Mê man?"
Cát Lâm nghĩ tới lần trước khi mình đến tòa di tích này bỗng nhiên mất đi ý thức, khi đó anh cho là mình bị đói tới hôn mê.
"Người Hegel đều có hình xăm của Gafia, bọn họ lại tụng xướng khúc ca hiến tế nên có thể thuận lợi thông qua nơi này." Sói xám gật gật đầu với Cát Lâm, giọng điệu bình thản nhắc nhở: "Mà hai điều kiện này, cậu một cái cũng không đạt được."
Cát Lâm kiềm chế bực bội nơi đáy lòng, cố gắng để cho mình bình tĩnh một chút.
Hai người một sói đi vào di tích hoang vắng.
Sắc trời từ từ trở tối, cái bóng của các trụ đá giống như những người trầm mặc đứng xem, lẳng lặng nhìn các vị khách không mời mà đến này.
Cát Lâm cảm giác càng ngày càng không tốt, anh cảm thấy nơi này cất giấu một luồng khí tức nguy hiểm, đây là thứ mà lần trước anh đến không có phát hiện.
Tựa như có một đôi mắt từ nơi bí mật gần đó theo dõi anh.
Cát Lâm lạnh hết sống lưng, mấy lần quay đầu lại nhìn nhưng lại không thấy bất kì thứ gì.
Sói xám thừa lúc anh không chú ý, trừng mắt liếc bụi cỏ phía sau thềm đá đổ nát một cái.
Chờ đến bọn họ đi qua đoạn này, bụi cỏ lắc lư một hồi, một cái đuôi màu đen nặng nề quất lên bụi cỏ xả giận. Nhóc phát hiện kẻ xâm lấn! Là người dị tộc đã đánh nhóc!
Nhưng mà chủ nhân lại ở bên cạnh người đó!!
Nơi này đã cách rất gần "giường" của chủ nhân...
Cục màu đen cong lưng, đuổi theo bóng người phía trước tiếp tục theo dõi.
Kỹ năng ẩn thân của Gafia đã max cấp, trong lộ trình kế tiếp, Cát Lâm không hề nhìn thấy nó, nhưng anh lại không ngốc, anh rất nhanh nhớ tới con mèo đen nhỏ bị mình bọc thành kén lúc trước.
Khi một lần nữa cảm nhận được tầm mắt nguy hiểm kia, Cát Lâm nhịn không được nói: "Có cái gì đó đang đi theo chúng ta."
Sói xám một chân dẫm lên cục đá, cái chân bị què bước đi đã không ổn lắm, lần này càng lảo đảo một chút.
"Là Gafia..."
Con trai, cháu trai? Hay là bản thân nó?
Sói xám trầm mặc không nói.
Cát Lâm còn muốn hỏi lại, phía trước đã xuất hiện mười hai hòn đá lớn nhỏ khác nhau, quây chung quanh một đài hình tròn một cách bất quy tắc, chợt nhìn cùng một thạch trận to lớn* không khác lắm, giống như là trung tâm của tòa di tích này.
Từ xa nhìn còn không biết có gì, chờ đến gần, một tầng lá chắn trong suốt giữa các hòn đá liền che giấu không được.
Lá chắn phản xạ lại ánh sáng chung quanh, giờ phút này trông như là ánh sáng tịch dương mỹ lệ. Sói xám quay đầu nói: "Đến."
"Đây là?"
"Người chân chính muốn gặp cậu."
"... Tôi không rõ."
Cát Lâm không hiểu ra sao, nhưng mà Eade đã đi lên thềm đá.
Lá chắn là một bức màn vô hình, bên ngoài nhìn không tới bên trong, thậm chí bởi vì nó phản xạ ánh sáng, khiến Cát Lâm có loại cảm giác như đang đâm đầu vào đá.
Xuyên qua bức màn không có cảm giác nào, nhưng cảnh tượng bên trong lại làm cho Cát Lâm thiếu chút nữa va đầu vào người Eade.
Một cái giường phong cách Hegel.
Trên giường nằm một người, mặc một bộ quần áo nhìn đặc biệt quen mắt.
Áo choàng màu đỏ vàng, nửa giống áo choàng khoát lên vai phải, nửa giống như áo choàng có đai lưng, bên trong còn mặc một bộ quần áo màu trắng mềm mại.
Tóc dài màu đen từ gối rủ đến mép giường.
Chỉ có đuôi tóc là hơi xoăn, bởi vì đoạn tóc rủ ở mép giường kia quấn quanh một quả cầu màu vàng sáng long lanh.
Quả cầu hoa văn tinh xảo, trên thực tế nó là từ năm sáu quả cầu rỗng ruột tạo thành, giống như búp bê nước R** lồng vào nhau, chỉ cần xoay một chút, hoa văn bên trên sẽ xuất hiện biến hoá.
Mà trên quả cầu kia, che kín dấu móng tay mèo...
Người trên giường nhắm mắt, không mang giày.
Giày để dưới sàn, quai đeo quấn lung tung cùng một chỗ, quả thực vô cùng thê thảm.
Mặc dù vẫn là khuôn mặt kia, bộ quần áo kia, nhưng mà... Quần áo toàn bộ loạn hết lên! Đủ loại nếp nhăn, đai lưng nửa lỏng, bả vai bên trái lộ ra bên ngoài do quần áo bị kéo xuống một đoạn, quần áo vốn đến đầu gối, giờ ngay cả đùi cũng sắp che không được rồi...
Quần áo không chỉnh tề như này, giống như bị chà đạp qua một lần...
Vẻ mặt Cát Lâm dại ra, không, anh đã quên bản thân nên có vẻ mặt gì luôn rồi!
"Hả? Đây là nơi nào?"
Eade tỉnh lại từ cơn mộng du, y mờ mịt nhìn người trên giường, sau khi trầm mặc vài giây trực tiếp nhảy dựng lên, hoảng sợ kêu to: "Không, không phải tui! Tui cái gì cũng không biết!"
Cát Lâm:...
Nhìn thấy dáng vẻ đó của "Chính mình", sói xám cũng quên luôn chuyện trở lại thân thể, lao xuống bậc thang, một móng tóm lấy mèo đen nấp trong bụi cỏ ra.
Cục tròn tròn kia không có bất kì động tác chống cự nào, tứ chi duỗi ra, lộ ra cái bụng đầy lông.
"Meo ~~~ "
Chủ nhân cùng thú cưng ý đồ bán moe tránh né đang giằng co, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Eade kêu thảm thiết.
"Tụi tui bị hãm hại! Tui không có khinh nhờn thần linh, tui không biết vì sao mình lại ở trong này!"
Eade ôm đầu cuộn tròn lại, còn muốn kéo Cát Lâm tới bên người luôn, y cho rằng giây tiếp theo sẽ có vô số người Hegel cầm vũ khí phẫn nộ xông tới.
"Bình tĩnh!" Cát Lâm có ý muốn giải thích với Eade đang hỗn loạn.
Mập mạp lại cực kỳ sợ, bắt lấy Cát Lâm vội vàng nói: "Cậu thấy khuôn mặt kia không? Chính là người đêm qua, tui khẳng định!"
"Với khuôn mặt đó ai có thể chưa tới một ngày liền quên được?" Cát Lâm mệt mỏi đỡ trán.
"Là ai muốn hại chúng ta?"
"Không, là có người muốn gặp chúng ta."
"Ai?" Eade theo bản năng hỏi.
"Tôi."
Người trên giường nói chuyện.
*Cự thạch trận: thạch trận là trận địa xếp bằng đá, ở đây là một trận địa đá to lớn. Lần trước tui hiểu sai ý tác giả, sau khi học Người lái đò sông Đà mới biết, cảm ơn bác Nguyễn Tuân, cảm ơn sgk TT^TT. Nguồn: Người lái đò sông Đà - Nguyễn Tuân, sgk/188.
**Nước R: Russia, nước Nga, ở đây là búp bê loại búp bê nhiều con lồng vào nhau của Nga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.