Chương 4: Thế giới khác
Thiên Đường Phóng Trục Giả
19/08/2021
Toà thành bằng đá này và sơn cốc đỏ rực kia thuộc về Hegel.
Hegel là một địa danh, nghe nói nơi này là cố hương của Chiến thần.
Cát Lâm theo ông chủ quán Eade leo lên chỗ cao nhất tòa thành, đẩy ra một cái cửa nhỏ đi vào trên đỉnh thành, trước mắt là mười lá cờ dài màu đỏ vàng lay động theo gió.
Eade mập dùng tay đẩy nó ra, ánh vào mi mắt là mặt biển xanh lam trong suốt rực rỡ.
Thì ra phía sau triền núi - nơi xây toà thành này, chính là bờ biển.
Cát Lâm trong lòng hơi động, suy nghĩ về liên hệ giữa nơi này và Bạch Sa Loan.
Bạch Sa Loan là vốn là phần lục địa bị biển ăn sâu vào, mà Hegel lại giống một cái sừng vươn ra, ba mặt hướng biển.
Nước biển trong xanh, độ trong suốt cực cao, thậm chí có thể nhìn thấy rõ những hạt cát nhỏ vụn được sóng biển mài dũa trên bờ bên dưới, cái loại vẻ đẹp nhẵn nhụi bình dị đó rất có sức hút.
Nước biển xinh đẹp như thế Cát Lâm chỉ từng thấy trên tấm áp phích quảng cáo du lịch, ít nhất ở Bạch Sa Loan thì anh chưa thấy bao giờ.
Bạch Sa Loan có một cái tên xinh đẹp, nhưng không có bờ cát màu trắng, thú vị chính là Hegel lại trái ngược với nó, bờ biển trải dài bởi hạt cát trắng tinh, bãi biển vắng vẻ tựa như nơi không có dấu chân con người.
"Thế nào? Phong cảnh không tồi, đúng chứ?" Ông chủ quán rượu ở bên cạnh hỏi.
Cát Lâm gật đầu, thả lỏng cánh tay, tâm trạng anh giờ rất vui vẻ thoải mái.
Eade bỗng nhiên cười khổ một tiếng, ý bảo Cát Lâm đi đến chỗ cao cao phía trước.
"Ừm, đây là... thứ khá giống với kính viễn vọng, cậu nhìn kỹ lần nữa xem."
Cát Lâm một bụng nghi ngờ, để sát mặt nhìn vào ống đồng, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Thấu kính có lẽ làm từ thủy tinh, tầm nhìn rất rõ ràng, chĩa ngay về phía bờ biển kia.
Những hạt trắng đó không phải cát, dù cho thoạt nhìn có giống đi nữa.
Các mảnh xương cốt vỡ vụn lẫn lộn bên trong, phần lớn đã biến dạng, bị nước biển ăn mòn đến trống rỗng, có một số bị ốc mượn hồn xem là nhà mà chuyển vào ở, cõng trên lưng chậm rãi bò tới bò lui.
Cát Lâm vội vàng chuyển cái kính viễn vọng bằng đồng này qua hướng khác.
Lần này anh nhìn thấy đáy nước gần bờ cũng toàn là mảnh xương vỡ, đàn cá màu vàng lấm tấm nhàn nhã bơi qua lại giữa những khúc xương sườn vẫn chưa sụp xuống, tảo biển và sò hến sống bên trên, hình thành tầng đá ngầm mới.
Không phải xương người.
Trông nó rất khổng lồ, chỉ một đoạn xương sườn thôi mà đã lớn bằng cái thùng xe rồi.
Eade mập đi đến bên cạnh Cát Lâm, thở dài nói: "Xương của Hải Tích."
"Cái gì?" Cát Lâm hỏi lại.
Từ Hải Tích là Eade dùng ngôn ngữ bên này nói, Cát Lâm chỉ loáng thoáng nghe thấy là xương của cái gì đó.
"Một loại thằn lằn to lớn, khá giống cá mọc thêm cánh tay, có thể lên bờ." Ông chủ tuổi cũng không lớn, trước khi xuyên qua y là nhóm người đầu tắt mặt tối với chuyện tiền nong, y suy nghĩ cả buổi mới lôi một chút kí ức đã mốc meo từ trong góc phòng chứa trí nhớ ra, hỏi:"Quái vật đánh nhau với siêu nhân điện quang là con gì?"
"... Godzilla?"
"Chính là con đó, không khác lắm."
Biểu tình Cát Lâm kiểu "Đm ông anh đang đùa tui à!"
Cái này biểu tình quá mức sinh động, cho dù ông chủ quán đang mặt ủ mày ê cũng nhịn không được cười ra tiếng, y một tay chống nạnh, một tay vỗ vỗ bả vai Cát Lâm.
"Sau khi tới đây năm thứ hai tui có gặp phải Hải Tích đánh vào bãi biển Hegel, cái cảnh tượng đó còn khủng bố và đáng sợ hơn cả động đất, trời sập trong điện ảnh nữa!"
Eade khoa tay múa chân miêu tả lại trận chiến khủng khiếp đó cho Cát Lâm.
Hình thể Hải tích có lớn có nhỏ, hơn nữa lớn lên trông cũng khác nhau.
Những con Hải Tích nhỏ, Lang kỵ sĩ chỉ cần cầm cái đâm cá đâm tới là có thể giết được.
Con lớn nhất khi từ trong biển đứng lên cao to như một ngọn núi, thậm chí còn to hơn cả toà thành bằng đá xây bên vách núi kia.
"Tui biết cậu hận cái con mèo bự đó, tất cả mọi thứ của chúng ta đều bị nó hủy, còn đến cái nơi khỉ gió này! Không có điều hòa, không có TV, không có bóng đá, chỉ có thể ăn bánh mì cứng đến muốn gãy răng, rau củ chỉ có khoai tây và cà chua, ngay cả khúc xương* để gặm cũng không có!"
Mập mạp đè lại Cát Lâm bả vai, trầm giọng nói:"Chúng ta không có cách nào làm gì con mèo kia, cho dù có biện pháp, chúng ta cũng không làm được. Nếu như không có Ma ảnh Gafia, tất cả mọi người sẽ chết! Hải Tích sẽ đổ bộ vào bờ biển, tràn vào phiến sơn cốc này, đem tất cả mọi thứ biến thành bình địa!"
Cát Lâm trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: "Cho nên anh xăm thêm hình xăm trên ấn đường?"
"Khụ khụ!"
Eade mập bị sặc ho sù sụ, y che trán xấu hổ nói: "Đây là vì dung nhập hoàn cảnh, người từ bên ngoài đến đây cũng không dễ sống, chỉ có xăm hình xăm mới có thể hoà nhập được."
Nói xong y vỗ vỗ phía sau lưng, Cát Lâm cũng nhìn theo.
"Hình xăm là để không bị con mèo kia ngộ thương, cho nên càng dễ thấy càng tốt."
Tưởng tượng cái cảnh Lang kỵ sĩ cầm vũ khí trong tay, thân trên để trần xông về phía trước, sau lưng mỗi người là cái bản mặt mèo moe moe, Cát Lâm đã muốn cười rồi.
Song anh lại nhớ tới xương trắng mênh mông vô bờ bên dưới, ý cười lập tức tan thành mây khói, Cát Lâm quay đầu lại nhìn núi non phía xa, kỳ quái hỏi: "Hegel nguy hiểm như vậy, anh chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi nơi này sao?"
Eade tay sờ soạng tìm cái tẩu, y đẩy ra lá cờ màu đỏ vàng đang tung bay theo gió và lúc nào cũng có thể quất thẳng vào mặt, nhún vai nói: "Trong thành có bản đồ, Hegel cũng không khác với mũi Hảo Vọng ở Châu Phi cho lắm."
Ba mặt giáp biển, trơ trọi trong đại dương.
Phần lãnh địa cuối cùng của lục địa, tựa như nơi tận cùng thế giới.
Mập mạp đặt mông ngồi trên khối đá cạnh tường, miệng than thở: "Hegel là một nơi rất khép kín, không quản là muốn tiến vào hay muốn đi ra ngoài, đều phải trải qua một đoạn lộ trình đặc biệt gian nan. Đầu tiên là rừng rậm U Ngữ, hơi bất cẩn sẽ lạc ở bên trong, nghe nói sâu trong rừng rậm có rất nhiều dã thú, xuyên qua rừng rậm U Ngữ ít nhất cũng phải mất bảy ngày, sau đó là núi tuyết Tiatanona**, người ta nói nó đi xuyên qua mảnh đại lục này, là điểm cuối của đại lục, cũng chính là ngọn núi tuyết to lớn chắn ở bên ngoài kia... Cậu nhìn xem, chính là đường màu trắng chỗ chân trời ấy ấy! Bắt đầu từ giữa sườn núi, băng tuyết quanh năm không hề tan."
Trừ phi có một cái phi cơ, nếu không, muốn rời khỏi Hegel nói dễ hơn làm.
Cát Lâm nhớ lại Lang kỵ sĩ mình gặp trong rừng, nhớ tới thái độ bọn họ, bật thốt lên: "Bọn họ rất hoan nghênh người từ ngoài đến?"
"Thực tế ấy!" Ông chủ quán xoa xoa cái mũi, đồng tình nhìn Cát Lâm, nói: "Bọn họ nói, lúc sáng sớm đi tuần tra từ xa xa trông thấy Ma ảnh Gafia ngậm một món đồ chơi mới, bởi vì cái đồ chơi đó có bốn bánh xe, bọn họ nhớ tới bốn năm trước nhặt được tui, vì thế cố ý theo con đường mà mèo bự chạy qua tìm một lần, lúc đó mới đem cậu cứu trở về."
Cát Lâm:...
Anh nhớ tới ô tô đồ chơi trong tủ kính từng thấy qua ngày bé.
Kém hơn rất nhiều so với ô tô điều khiển từ xa, nhưng đối với đám trẻ con ngày đó tuyệt đối là hàng cao cấp, vẻ ngoài như một chiếc xe cảnh sát, đèn bên trên còn có thể sáng lên, trong ghế lái có một hình người be bé, chỉ cần gắn hai cục pin vào sẽ bóp còi chạy tới trước.
Cho nên....
Anh chính là búp bê ngồi trên ghế lái trong xe đồ chơi?
Cát Lâm chán nản xoa hai má, cũng học theo Eade, ngồi trên khối đá cạnh tường không động đậy, tùy ý để lá cờ màu đỏ vàng quất qua mặt mình.
Gió biển thổi vù vù, núi tuyết xa xa như một đám mây trắng nơi chân trời, rừng rậm màu xanh ngắt bao quanh bên ngoài sơn cốc, sau lưng là nước biển xanh lam và bờ biển toàn xương trắng.
Tâm Cát Lâm chậm rãi trầm xuống, rất rõ ràng nhận ra sự thật tàn khốc: anh bị nhốt ở nơi này.
Có thể là vĩnh viễn.
....................................
Người sống càng lâu, mất đi lại càng nhiều.
Cát Lâm đã từng hối hận vì tìm kiếm cha mẹ ruột, bởi vì chuyện này khiến anh thất nghiệp, cũng không có cuộc sống bình thường, có lẽ sẽ được một số tiền đấy, nhưng lại không có được tình thân mà anh luôn khao khát.
Anh cũng hối hận tại sao phải từ bữa dạ tiệc xem mắt đó chạy trốn, lái xe tới bờ biển hóng gió.
Nhưng hối hận cũng không có tác dụng, vừa không thể làm cơm ăn, vừa không thể làm chăn đắp.
Cát Lâm giống như Eade mập vậy, ngày thứ ba sau khi bất hạnh đi vào Hegel liền tỉnh táo lại, bắt đầu học cách như thế nào sống sót ở đây.
Không quản tương lai ra sao, đầu tiên phải sống đã, không phải sao?
Hai mươi sáu tuổi, còn phải một lần nữa học tập ngoại ngữ, quả thật có chút cố hết sức, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Eade từ chối làm người phiên dịch cho Cát Lâm và dân bản xứ, y nói ngoại ngữ của y đều là bị ép ra, lúc Eade mười tám tuổi vào nam làm công, chưa đến một năm đã đi học tiếng Thượng Hải. Dù sao trong suy nghĩ của y, Tiếng Thượng Hải và Quảng Châu cũng chả khác ngoại ngữ là bao.
Quán rượu của Eade lúc trước là thuộc về một người bản xứ.
Nghe nói là một ông lão rất dũng cảm, lúc còn trẻ là Lang kỵ sĩ ưu tú, cũng là ông thu lưu Eade, nhiệt tình giúp đỡ người từ bên ngoài đến là y, tìm một đống sách luyện chữ của trẻ em cho Eade học.
Ba năm trước đây, vị dũng sĩ ấy đã nằm xuống bên bờ cát xinh đẹp kia, mãi mãi không trở về.
Hegel ngăn cách với thế nhân, cũng có nghĩa nó không có viện trợ.
Nếu muốn bảo vệ gia đình, chỉ có cầm lên vũ khí của mình.
Cát Lâm ngồi bên trong quán rượu, gian nan học ngôn ngữ của thế giới khác, vì không để trở thành kẻ ăn bám, lúc quán rượu đông người anh cũng kiêm luôn bồi bàn.
Chà lau bàn, rửa ly cộ, giúp Eade mang đồ ăn lên vân vân.
Hegel có rất ít người từ ngoài đến, người ở đây đều rất thân thiện với Cát Lâm và Eade.
Mang thức ăn lên cũng không phải chuyện khó, bởi vì trong quán chỉ có ba món, khoai tây hầm, cà chua hầm và khoai tây hầm cà chua, món chính là thứ khảo nghiệm sức khoẻ - bánh mì cứng.
Ăn được nửa tháng, Cát Lâm đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Anh không sợ khổ không sợ mệt, cũng không sợ học ngoại ngữ, nhưng thật sự sợ mấy cái món đó ghê gớm.
Mỗi lúc như thế, Eade sẽ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn anh, vừa dùng tấm vải lau chén rượu bằng gỗ, vừa nói: "Biết cái thể chất hít không khí cũng béo không? Ở đây mà tui còn không sụt xuống kí nào, tui cũng tự bái phục mình luôn đó!"
Cát Lâm ốm đi rất nhiều.
Quần áo ông chủ quán tốt bụng cung cấp lúc ban đầu, bây giờ lưng quần cũng rộng một vòng rồi.
Cát Lâm rất muốn cải thiện thức ăn, tuy rằng tay nghề nấu nướng của anh chả tốt là bao, nhưng làm món trứng sốt cà chua tuyệt đối không thành vấn đề, cơ mà nơi này ngay cả thịt* còn không có chứ nói chi trứng gà.
Không có dầu xào rau, không quan tâm là dầu bắp, dầu đậu nành hay là mỡ heo.
Thứ dân bản xứ dùng để chiếu sáng là mỡ trong cơ thể hải tích, căn bản không thể ăn.
Hegel chỉ có bốn loại thu hoạch là lúa mì, khoai tây, cà chua cùng với một thực vật dùng để dệt vải, khá giống cây bông.
Người Hegel nuôi không ít gia súc, chúng sinh sản rất nhanh, nhưng gia súc là đồ ăn của sói xám, ngoại trừ cái đó ra, chỉ có thể dựa vào săn thú và bắt cá. Kế bên cạnh là lãnh địa của con mèo bự kia, chả có con dã thú nào dám lảng vảng ở đó cả, Lang kỵ sĩ cần phải đi sâu vào trong rừng mới có thu hoạch.
Còn về cá, không đến vạn bất đắc dĩ, người Hegel sẽ không ăn.
Bởi cá là đồ ăn của Ma ảnh Gafia.
Đây không phải xuất phát từ tôn kính, mà là vì nếu bắt cá, sẽ gặp phải nguy hiểm trực tiếp đối mặt với con mèo bự đó.
Bãi biển là bồn cơm số một của nó, bình thường không ai dám vào trong đấy tản bộ cả.
* Sao oa: mình cũng không biết là gì nữa @@
**Nguyên văn: giải tán á na tuyết sơn.
Hegel là một địa danh, nghe nói nơi này là cố hương của Chiến thần.
Cát Lâm theo ông chủ quán Eade leo lên chỗ cao nhất tòa thành, đẩy ra một cái cửa nhỏ đi vào trên đỉnh thành, trước mắt là mười lá cờ dài màu đỏ vàng lay động theo gió.
Eade mập dùng tay đẩy nó ra, ánh vào mi mắt là mặt biển xanh lam trong suốt rực rỡ.
Thì ra phía sau triền núi - nơi xây toà thành này, chính là bờ biển.
Cát Lâm trong lòng hơi động, suy nghĩ về liên hệ giữa nơi này và Bạch Sa Loan.
Bạch Sa Loan là vốn là phần lục địa bị biển ăn sâu vào, mà Hegel lại giống một cái sừng vươn ra, ba mặt hướng biển.
Nước biển trong xanh, độ trong suốt cực cao, thậm chí có thể nhìn thấy rõ những hạt cát nhỏ vụn được sóng biển mài dũa trên bờ bên dưới, cái loại vẻ đẹp nhẵn nhụi bình dị đó rất có sức hút.
Nước biển xinh đẹp như thế Cát Lâm chỉ từng thấy trên tấm áp phích quảng cáo du lịch, ít nhất ở Bạch Sa Loan thì anh chưa thấy bao giờ.
Bạch Sa Loan có một cái tên xinh đẹp, nhưng không có bờ cát màu trắng, thú vị chính là Hegel lại trái ngược với nó, bờ biển trải dài bởi hạt cát trắng tinh, bãi biển vắng vẻ tựa như nơi không có dấu chân con người.
"Thế nào? Phong cảnh không tồi, đúng chứ?" Ông chủ quán rượu ở bên cạnh hỏi.
Cát Lâm gật đầu, thả lỏng cánh tay, tâm trạng anh giờ rất vui vẻ thoải mái.
Eade bỗng nhiên cười khổ một tiếng, ý bảo Cát Lâm đi đến chỗ cao cao phía trước.
"Ừm, đây là... thứ khá giống với kính viễn vọng, cậu nhìn kỹ lần nữa xem."
Cát Lâm một bụng nghi ngờ, để sát mặt nhìn vào ống đồng, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Thấu kính có lẽ làm từ thủy tinh, tầm nhìn rất rõ ràng, chĩa ngay về phía bờ biển kia.
Những hạt trắng đó không phải cát, dù cho thoạt nhìn có giống đi nữa.
Các mảnh xương cốt vỡ vụn lẫn lộn bên trong, phần lớn đã biến dạng, bị nước biển ăn mòn đến trống rỗng, có một số bị ốc mượn hồn xem là nhà mà chuyển vào ở, cõng trên lưng chậm rãi bò tới bò lui.
Cát Lâm vội vàng chuyển cái kính viễn vọng bằng đồng này qua hướng khác.
Lần này anh nhìn thấy đáy nước gần bờ cũng toàn là mảnh xương vỡ, đàn cá màu vàng lấm tấm nhàn nhã bơi qua lại giữa những khúc xương sườn vẫn chưa sụp xuống, tảo biển và sò hến sống bên trên, hình thành tầng đá ngầm mới.
Không phải xương người.
Trông nó rất khổng lồ, chỉ một đoạn xương sườn thôi mà đã lớn bằng cái thùng xe rồi.
Eade mập đi đến bên cạnh Cát Lâm, thở dài nói: "Xương của Hải Tích."
"Cái gì?" Cát Lâm hỏi lại.
Từ Hải Tích là Eade dùng ngôn ngữ bên này nói, Cát Lâm chỉ loáng thoáng nghe thấy là xương của cái gì đó.
"Một loại thằn lằn to lớn, khá giống cá mọc thêm cánh tay, có thể lên bờ." Ông chủ tuổi cũng không lớn, trước khi xuyên qua y là nhóm người đầu tắt mặt tối với chuyện tiền nong, y suy nghĩ cả buổi mới lôi một chút kí ức đã mốc meo từ trong góc phòng chứa trí nhớ ra, hỏi:"Quái vật đánh nhau với siêu nhân điện quang là con gì?"
"... Godzilla?"
"Chính là con đó, không khác lắm."
Biểu tình Cát Lâm kiểu "Đm ông anh đang đùa tui à!"
Cái này biểu tình quá mức sinh động, cho dù ông chủ quán đang mặt ủ mày ê cũng nhịn không được cười ra tiếng, y một tay chống nạnh, một tay vỗ vỗ bả vai Cát Lâm.
"Sau khi tới đây năm thứ hai tui có gặp phải Hải Tích đánh vào bãi biển Hegel, cái cảnh tượng đó còn khủng bố và đáng sợ hơn cả động đất, trời sập trong điện ảnh nữa!"
Eade khoa tay múa chân miêu tả lại trận chiến khủng khiếp đó cho Cát Lâm.
Hình thể Hải tích có lớn có nhỏ, hơn nữa lớn lên trông cũng khác nhau.
Những con Hải Tích nhỏ, Lang kỵ sĩ chỉ cần cầm cái đâm cá đâm tới là có thể giết được.
Con lớn nhất khi từ trong biển đứng lên cao to như một ngọn núi, thậm chí còn to hơn cả toà thành bằng đá xây bên vách núi kia.
"Tui biết cậu hận cái con mèo bự đó, tất cả mọi thứ của chúng ta đều bị nó hủy, còn đến cái nơi khỉ gió này! Không có điều hòa, không có TV, không có bóng đá, chỉ có thể ăn bánh mì cứng đến muốn gãy răng, rau củ chỉ có khoai tây và cà chua, ngay cả khúc xương* để gặm cũng không có!"
Mập mạp đè lại Cát Lâm bả vai, trầm giọng nói:"Chúng ta không có cách nào làm gì con mèo kia, cho dù có biện pháp, chúng ta cũng không làm được. Nếu như không có Ma ảnh Gafia, tất cả mọi người sẽ chết! Hải Tích sẽ đổ bộ vào bờ biển, tràn vào phiến sơn cốc này, đem tất cả mọi thứ biến thành bình địa!"
Cát Lâm trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: "Cho nên anh xăm thêm hình xăm trên ấn đường?"
"Khụ khụ!"
Eade mập bị sặc ho sù sụ, y che trán xấu hổ nói: "Đây là vì dung nhập hoàn cảnh, người từ bên ngoài đến đây cũng không dễ sống, chỉ có xăm hình xăm mới có thể hoà nhập được."
Nói xong y vỗ vỗ phía sau lưng, Cát Lâm cũng nhìn theo.
"Hình xăm là để không bị con mèo kia ngộ thương, cho nên càng dễ thấy càng tốt."
Tưởng tượng cái cảnh Lang kỵ sĩ cầm vũ khí trong tay, thân trên để trần xông về phía trước, sau lưng mỗi người là cái bản mặt mèo moe moe, Cát Lâm đã muốn cười rồi.
Song anh lại nhớ tới xương trắng mênh mông vô bờ bên dưới, ý cười lập tức tan thành mây khói, Cát Lâm quay đầu lại nhìn núi non phía xa, kỳ quái hỏi: "Hegel nguy hiểm như vậy, anh chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi nơi này sao?"
Eade tay sờ soạng tìm cái tẩu, y đẩy ra lá cờ màu đỏ vàng đang tung bay theo gió và lúc nào cũng có thể quất thẳng vào mặt, nhún vai nói: "Trong thành có bản đồ, Hegel cũng không khác với mũi Hảo Vọng ở Châu Phi cho lắm."
Ba mặt giáp biển, trơ trọi trong đại dương.
Phần lãnh địa cuối cùng của lục địa, tựa như nơi tận cùng thế giới.
Mập mạp đặt mông ngồi trên khối đá cạnh tường, miệng than thở: "Hegel là một nơi rất khép kín, không quản là muốn tiến vào hay muốn đi ra ngoài, đều phải trải qua một đoạn lộ trình đặc biệt gian nan. Đầu tiên là rừng rậm U Ngữ, hơi bất cẩn sẽ lạc ở bên trong, nghe nói sâu trong rừng rậm có rất nhiều dã thú, xuyên qua rừng rậm U Ngữ ít nhất cũng phải mất bảy ngày, sau đó là núi tuyết Tiatanona**, người ta nói nó đi xuyên qua mảnh đại lục này, là điểm cuối của đại lục, cũng chính là ngọn núi tuyết to lớn chắn ở bên ngoài kia... Cậu nhìn xem, chính là đường màu trắng chỗ chân trời ấy ấy! Bắt đầu từ giữa sườn núi, băng tuyết quanh năm không hề tan."
Trừ phi có một cái phi cơ, nếu không, muốn rời khỏi Hegel nói dễ hơn làm.
Cát Lâm nhớ lại Lang kỵ sĩ mình gặp trong rừng, nhớ tới thái độ bọn họ, bật thốt lên: "Bọn họ rất hoan nghênh người từ ngoài đến?"
"Thực tế ấy!" Ông chủ quán xoa xoa cái mũi, đồng tình nhìn Cát Lâm, nói: "Bọn họ nói, lúc sáng sớm đi tuần tra từ xa xa trông thấy Ma ảnh Gafia ngậm một món đồ chơi mới, bởi vì cái đồ chơi đó có bốn bánh xe, bọn họ nhớ tới bốn năm trước nhặt được tui, vì thế cố ý theo con đường mà mèo bự chạy qua tìm một lần, lúc đó mới đem cậu cứu trở về."
Cát Lâm:...
Anh nhớ tới ô tô đồ chơi trong tủ kính từng thấy qua ngày bé.
Kém hơn rất nhiều so với ô tô điều khiển từ xa, nhưng đối với đám trẻ con ngày đó tuyệt đối là hàng cao cấp, vẻ ngoài như một chiếc xe cảnh sát, đèn bên trên còn có thể sáng lên, trong ghế lái có một hình người be bé, chỉ cần gắn hai cục pin vào sẽ bóp còi chạy tới trước.
Cho nên....
Anh chính là búp bê ngồi trên ghế lái trong xe đồ chơi?
Cát Lâm chán nản xoa hai má, cũng học theo Eade, ngồi trên khối đá cạnh tường không động đậy, tùy ý để lá cờ màu đỏ vàng quất qua mặt mình.
Gió biển thổi vù vù, núi tuyết xa xa như một đám mây trắng nơi chân trời, rừng rậm màu xanh ngắt bao quanh bên ngoài sơn cốc, sau lưng là nước biển xanh lam và bờ biển toàn xương trắng.
Tâm Cát Lâm chậm rãi trầm xuống, rất rõ ràng nhận ra sự thật tàn khốc: anh bị nhốt ở nơi này.
Có thể là vĩnh viễn.
....................................
Người sống càng lâu, mất đi lại càng nhiều.
Cát Lâm đã từng hối hận vì tìm kiếm cha mẹ ruột, bởi vì chuyện này khiến anh thất nghiệp, cũng không có cuộc sống bình thường, có lẽ sẽ được một số tiền đấy, nhưng lại không có được tình thân mà anh luôn khao khát.
Anh cũng hối hận tại sao phải từ bữa dạ tiệc xem mắt đó chạy trốn, lái xe tới bờ biển hóng gió.
Nhưng hối hận cũng không có tác dụng, vừa không thể làm cơm ăn, vừa không thể làm chăn đắp.
Cát Lâm giống như Eade mập vậy, ngày thứ ba sau khi bất hạnh đi vào Hegel liền tỉnh táo lại, bắt đầu học cách như thế nào sống sót ở đây.
Không quản tương lai ra sao, đầu tiên phải sống đã, không phải sao?
Hai mươi sáu tuổi, còn phải một lần nữa học tập ngoại ngữ, quả thật có chút cố hết sức, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Eade từ chối làm người phiên dịch cho Cát Lâm và dân bản xứ, y nói ngoại ngữ của y đều là bị ép ra, lúc Eade mười tám tuổi vào nam làm công, chưa đến một năm đã đi học tiếng Thượng Hải. Dù sao trong suy nghĩ của y, Tiếng Thượng Hải và Quảng Châu cũng chả khác ngoại ngữ là bao.
Quán rượu của Eade lúc trước là thuộc về một người bản xứ.
Nghe nói là một ông lão rất dũng cảm, lúc còn trẻ là Lang kỵ sĩ ưu tú, cũng là ông thu lưu Eade, nhiệt tình giúp đỡ người từ bên ngoài đến là y, tìm một đống sách luyện chữ của trẻ em cho Eade học.
Ba năm trước đây, vị dũng sĩ ấy đã nằm xuống bên bờ cát xinh đẹp kia, mãi mãi không trở về.
Hegel ngăn cách với thế nhân, cũng có nghĩa nó không có viện trợ.
Nếu muốn bảo vệ gia đình, chỉ có cầm lên vũ khí của mình.
Cát Lâm ngồi bên trong quán rượu, gian nan học ngôn ngữ của thế giới khác, vì không để trở thành kẻ ăn bám, lúc quán rượu đông người anh cũng kiêm luôn bồi bàn.
Chà lau bàn, rửa ly cộ, giúp Eade mang đồ ăn lên vân vân.
Hegel có rất ít người từ ngoài đến, người ở đây đều rất thân thiện với Cát Lâm và Eade.
Mang thức ăn lên cũng không phải chuyện khó, bởi vì trong quán chỉ có ba món, khoai tây hầm, cà chua hầm và khoai tây hầm cà chua, món chính là thứ khảo nghiệm sức khoẻ - bánh mì cứng.
Ăn được nửa tháng, Cát Lâm đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Anh không sợ khổ không sợ mệt, cũng không sợ học ngoại ngữ, nhưng thật sự sợ mấy cái món đó ghê gớm.
Mỗi lúc như thế, Eade sẽ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn anh, vừa dùng tấm vải lau chén rượu bằng gỗ, vừa nói: "Biết cái thể chất hít không khí cũng béo không? Ở đây mà tui còn không sụt xuống kí nào, tui cũng tự bái phục mình luôn đó!"
Cát Lâm ốm đi rất nhiều.
Quần áo ông chủ quán tốt bụng cung cấp lúc ban đầu, bây giờ lưng quần cũng rộng một vòng rồi.
Cát Lâm rất muốn cải thiện thức ăn, tuy rằng tay nghề nấu nướng của anh chả tốt là bao, nhưng làm món trứng sốt cà chua tuyệt đối không thành vấn đề, cơ mà nơi này ngay cả thịt* còn không có chứ nói chi trứng gà.
Không có dầu xào rau, không quan tâm là dầu bắp, dầu đậu nành hay là mỡ heo.
Thứ dân bản xứ dùng để chiếu sáng là mỡ trong cơ thể hải tích, căn bản không thể ăn.
Hegel chỉ có bốn loại thu hoạch là lúa mì, khoai tây, cà chua cùng với một thực vật dùng để dệt vải, khá giống cây bông.
Người Hegel nuôi không ít gia súc, chúng sinh sản rất nhanh, nhưng gia súc là đồ ăn của sói xám, ngoại trừ cái đó ra, chỉ có thể dựa vào săn thú và bắt cá. Kế bên cạnh là lãnh địa của con mèo bự kia, chả có con dã thú nào dám lảng vảng ở đó cả, Lang kỵ sĩ cần phải đi sâu vào trong rừng mới có thu hoạch.
Còn về cá, không đến vạn bất đắc dĩ, người Hegel sẽ không ăn.
Bởi cá là đồ ăn của Ma ảnh Gafia.
Đây không phải xuất phát từ tôn kính, mà là vì nếu bắt cá, sẽ gặp phải nguy hiểm trực tiếp đối mặt với con mèo bự đó.
Bãi biển là bồn cơm số một của nó, bình thường không ai dám vào trong đấy tản bộ cả.
* Sao oa: mình cũng không biết là gì nữa @@
**Nguyên văn: giải tán á na tuyết sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.