Mệt Rồi, Em Buông Tay... Anh Nhé!
Chương 34
Thuytrang419
29/05/2021
"Tôi muốn lên sân thượng."
Hạ Anh vừa nói dứt lời cô y tá liền trực tiếp từ chối.
"Không được. Bây giờ cô không nhìn thấy gì thì làm sao có thể lên sân thượng được. Quá nguy hiểm."
"Không phải còn có cô sao? Cô đưa tôi lên."
"Nhưng..."
Hạ Anh liên tục khẩn thiết nói:
"Tôi muốn lên trên đó hít thở. Ở dưới này tôi sắp bị ngột ngạt đến chết mất rồi. Thật đấy!"
"Chúng ta có thể ra ngoài mà. Để tôi đẩy cô ra ngoài hít thở không khí."
"Tôi muốn lên trên đó. Không khí trên đó làm tôi thấy dễ chịu hơn. Y tá Nhi à, tôi chỉ là muốn thư giãn thôi mà..." Giọng nói nũng nịu của Hạ Anh thật sự hạ gục được y tá Nhi. Cô ấy cười khổ.
"Cô thật là... Thôi được rồi, nhưng chỉ một lát thôi đấy nhé!"
"Ừm. Một lát thôi... Chỉ một lát..." Giọng nói của Hạ Anh nhỏ dần.
Y tá Nhi cũng đến chịu với Hạ Anh. Mỗi lần cô muốn gì thì sẽ dùng tuyệt chiêu này. Mà lần nào dùng cũng hiểu quả. Cô ấy không thể cứng rắn hay nổi giận nổi khi Hạ Anh dùng giọng điệu nũng nịu này mà...
Y tá đưa cô lên bằng thang máy. Vừa đến sân thượng, khi Hạ Anh cảm nhận được gió đang phả vào người mình thì đột nhiên cô quay lại nói với y tá.
"Ấy... Tôi để quên điện thoại ở dưới mất rồi."
"Vậy chúng ta quay lại lấy."
"Hai chúng ta cùng quay lại thì lâu lắm. Cô cứ xuống lấy đi. Tôi đợi cô ở đây."
"Như vậy không được. Hay là lát nữa rồi chúng ta quay lại lấy."
"Tôi chuẩn bị có một cuộc điện thoại quan trọng lắm. Không thể bỏ lỡ được. Cô giúp tôi đi được không?"
"Nhưng mà..."
"Y tá Nhi à... Cô giúp tôi đi..."
"Này này tôi nói cô đó Hạ Anh, cô đừng dùng chiêu này nữa. Tôi yếu tim lắm, cô có biết mỗi lần cô dùng biểu cảm, giọng điệu này thì tim tôi lại đập nhanh không hả?"
"Haha... Y tá Nhi..."
"Được rồi. Nốt lần này thôi đấy."
"Được. Một lần cuối cùng."
"Cô nhớ ở yên đây không được di chuyển đâu đấy."
"Tôi nhớ rồi mà."
Nghe được tiếng chân của y tá xa dần thì Hạ Anh nhẹ nhàng lăn bánh xe đi lên phía trước. Bánh xe cứ đi lên phía trước một cách chầm chậm, đến khi đụng phải lan can sân thượng thì mới dừng lại. Hạ Anh từ từ đứng lên. Cô lần mò theo lan can rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Hạ Anh tận hưởng làn gió mát lành đang nhẹ nhàng lướt qua trên mặt mình.
"Thoải mái thật." Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng Hạ Anh được tận hưởng như vậy rồi. Cô cảm thấy có chút thỏa mãn nhưng cũng có chút tiếc nuối. Dù gì vẫn còn nhiều việc cô muốn làm nhưng vẫn chưa thực hiện được. Nhiều nơi cô muốn đi mà vẫn chưa thể đặt chân đến. Nhưng như vậy thì cũng đã sao? Cô sắp được hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của mình rồi. Hạ Anh sắp được đi gặp ba mẹ cô rồi. Cô sắp được đoàn tụ cùng gia đình mình, còn gì tuyệt vời hơn điều này nữa chứ. Hạ Anh đứng lên lấy điện thoại từ trong túi ra, cô gọi là cho Hàn Thiên Phong nhưng không có ai bắt máy, cô nói hết những lời muốn nói vào hộp thư thoại.
Sau khi tắt điện thoại, chợt Hạ Anh nghĩ. Bản thân cô có còn yêu hắn không? Những lời cô nói ban nãy nghe thật sến súa nhưng đó là những lời thật lòng của cô trong một năm qua.
Hóa ra yêu nó lại đau như thế. Vỏn vẹn trong vòng một năm nhưng tình cảm của cô dành cho Hàn Thiên Phong cũng đã thay đổi một cách không ngờ đến.
Còn nhớ ngày đầu tiên bước chân vào nhà hắn cô còn cảm thấy mình chính là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này. Có thể ở cạnh người mình yêu, có thể chăm sóc con cho người ấy thì còn gì sung sướng và hạnh phúc bằng nữa.
Vậy nhưng bây giờ thì sao? Cái cảm giác hạnh phúc ngày đó đã không còn nữa rồi. Giá như cô nghe theo ba mẹ mình thì có lẽ mọi chuyện đã không tệ đến thế. Hoặc trễ hơn, nếu cô nghe theo lời Quỳnh Anh và Hạ Lan từ bỏ hắn thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.
Nhớ khi xưa cô đọc bao nhiêu là tiểu thuyết, các nữ chính nhu nhược đó có tình cảnh hệt như cô ngay lúc này. Yêu, hận đan xen. Nhưng rồi họ vẫn trở về bên nam chính, còn cô thì khác. Có lẽ ngay từ lúc hắn trơ mắt nhìn con cô mất đi thì mối quan hệ của hai người đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Vào lúc nằm trong phòng phẫu thuật, Hạ Anh đã nghĩ đến cái chết. Có lẽ cái chết chính là sự giải thoát duy nhất và cuối cùng dành cho cô.
Hạ Anh nhớ đến Lưu Trình. Người đàn ông này quá ưu tú. Cô không xứng đáng để anh phải hao tâm tổn sức như vậy. Anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn. Có lẽ cô cũng nên nói chuyện với anh lần cuối. Nghĩ rồi Hạ Anh lại nhấn vào cuộc gọi ưu tiên. Ngày hôm qua cô đã nhờ y tá Nhi lưu giúp cô số của Lưu Trình thành cuộc gọi ưu tiên để cô có thể dễ dàng gọi cho anh. Ngay khi cô vừa gọi thì đầu dây bên kia lập tức kết nối.
"Hạ Anh."
"Anh Lưu Trình."
"Anh đây. Anh đã về rồi, anh sẽ qua đó đón em sớm thôi. Em yên tâm.''
"Anh ngồi nghe em nói được không? "
"Được, em nói đi."
"Thật ra ấy, em biết tình cảm của anh dành cho em."
Nghe câu nói này của Hạ Anh, trái tim Lưu Trình như muốn ngừng đập. Cô biết rồi, không lẽ coi muốn trốn tránh? Hạ Anh sẽ không qua Mĩ nữa sao? Giọng anh run run.
"Hạ Anh, em..."
"Nghe em nói đã. Em không hề bài xích tình cảm của anh bởi vì em cũng thích anh. Không phải thích với tư cách là một người em gái mà là thích với tư cách là một người con gái đối với một người con trai." Hạ Anh cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nói ra chuyện này. Nhưng nếu không nói bây giờ thì cô sẽ không thể ra đi thanh thản được.
"Nhưng mà em không thể đáp lại tình cảm của anh được. Anh biết lí do mà đúng không. Nếu như em nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì mọi chuyện đã không tồi tệ như bây giờ. Nếu như em nhận ra tình cảm của mình trước khi gặp Hàn Thiên Phong thì mọi chuyện đã khác. Nhưng... Có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em nói câu này với anh. Lưu Trình, cảm ơn anh và em thích anh." Nói rồi Hạ Anh tắt máy. Tại sao cô nói thích mà không phải là yêu? Bởi vì đối với cô bây giờ mà nói, yêu là một điều gì đó quá xa vời. Cô sợ tổn thương, cô sợ đau khổ, cô sợ quá nhiều điều. Bây giờ là lúc coi được giải thoát.
- ---
Lưu Trình sau khi nghe được hết những lời trong lòng cô thì trong lòng ngập tràn cảm giác bất an. Anh vội vàng chạy xe đến bệnh viện, trên đường đi còn không ngừng gọi cho cô nhưng không ai bắt máy cả. Trong lòng anh bây giờ đang ngập tràn lo lắng. "Hạ Anh, làm ơn đừng làm điều gì dại dột."
- --
Ở bệnh viện.
Hàn Thiên Phong như thường lệ đi đến phòng cô thì thấy y tá Nhi đang tìm gì đó nhưng không thấy Hạ Anh đâu. Hắn hỏi:
"Cô đang làm gì vậy? Hạ Anh đâu?"
Nghe thấy giọng nói của hắn, y tá Nhi giật mình. Cô quay lại nói:
"Tôi đang tìm điện thoại cho cô Hạ Anh. Bây giờ cô ấy đang ở trên sân thượng."
Nghe vậy Hàn Thiên Phong liền nhíu mày.
"Cô để cô ấy ở trên đó một mình?"
"Tại cô ấy nói có một cuộc gọi quan trọng muốn tôi xuống đây lấy điện thoại nên..." Nói đến đây y tá Nhi cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Bình thường thì Hạ Anh hay để điện thoại ở đầu tủ nhưng cô tìm từ nãy đến giờ vẫn không thấy. Vậy thì chỉ có một nguyên nhân. Hạ Anh lừa cô. Y tá Nhi vội vàng chạy lên sân thượng.
Hàn Thiên Phong cũng nhanh chóng chạy lên. Hắn có cảm giác sắp có chuyện không hay. Không lẽ Hạ Anh định... Không! Tuyệt đối không thể nào. Sao cô có thể làm như vậy được. Hắn chạy thục mạng lên sân thượng, trong lòng thầm mong điều mình nghĩ tới sẽ không bao giờ xảy ra.
- --
Đang ngồi trên sân thượng tạm hưởng làn gió mát thì Hạ Anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến về phía này. Cô biết, sắp đến lúc rồi.
"Cô Hạ Anh."
"Hạ Anh."
Cả hai người dường như đồng thanh kêu lên tên cô lúc cửa sân thượng vừa được mở. Nhìn thấy Hạ Anh đang ngồi trên lan can mà tim của cả hai người như muốn nhảy ra ngoài.
"Y tá Nhi. Xin lỗi vì đã lừa cô."
"Xin lỗi gì chứ. Cô ngồi yên đó, tôi sẽ qua đưa cô về." Y tá Nhi định bước chân qua thì Hạ Anh đã lên tiếng cắt ngang.
"Không cô đừng qua đây. Nếu muốn được nói chuyện với tôi thêm một lúc nữa thì đừng bước qua."
"Hạ Anh... Cô đừng như vậy có được không?"
"Cô đừng cảm thấy có lỗi sau việc này. Dù gì cô cũng là bị tôi lừa thôi. Xin lỗi và cảm ơn cô trong thời gian qua."
Y tá Nhi bật khóc. Làm sao cô có thể không cảm thấy có lỗi được chứ? Nếu cô không đưa Hạ Anh lên đây thì đã không có chuyện này rồi. Nếu như cô...
"Hạ Anh. Em đừng làm điều dại dột." Hàn Thiên Phong lên tiếng.
Nghe thấy tiếng của hắn, Hạ Anh nở một nụ cười. Có lẽ đây là nụ cười tươi sáng và chân thành nhất của cô đối với hắn từ trước đến giờ.
"Hàn Thiên Phong, anh có còn nhớ lời nói của tôi trước khi bị đưa vào phòng phẫu thuật không? Tôi đã nói rằng, trừ khi tôi chết thì thì mới đồng ý. Anh chắc chưa quên đâu đúng không?"
Đúng vậy. Hắn chưa quên. Nhưng làm sao hắn có thể biết được cô sẽ làm thật chứ?
"Khi nằm trong phòng phẫu thuật tôi đã nghĩ rồi. Dù sao thì An Vy cũng là một người tốt. Nếu mắt tôi có thể giúp được cho cô ấy thì cũng coi như đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho An Vy."
"Hạ Anh em nghe anh. Anh sẽ tìm môt người có giác mạc phù hợp với em. Rồi em sẽ trở lại bình thường thôi. Em bình tĩnh đi được không?" Bây giờ Hàn Thiên Phong cũng đang rất rối. Hắn không biết bản thân mình phải làm gì nữa. Hắn sợ mình làm gì hay nói gì không đúng ý thì Hạ Anh sẽ lập tức nhảy xuống dưới. Như vậy thì hắn sẽ phải làm sao? Không có cô hắn sẽ thành ra bộ dạng gì? Hàn Thiên Phong chưa bao giờ dám nghĩ đếm cảnh đó.
Nghe hắn nói vậy thì Hạ Anh chỉ lắc đầu, cười nói:
"Không cần nữa. Lúc đồng ý phẫu thuật tôi đã không muốn tiếp tục nữa rồi."
"Em... Đừng như vậy. Anh xin em."
"Hàn Thiên Phong, anh đang bất lực lắm sao? Tiếc thật nhỉ? Tôi lại không thể nhìn thấy bộ dạng đó của anh."
''Hạ Anh..."
"Bây giờ thì anh hiểu cảm giác của tôi rồi đấy. Cái cảm giác biết trước kết quả nhưng lại chẳng thể thay đổi được. Cảm nhận được sinh linh bé nhỏ trong tôi đang ngày càng chết dần đìa tôi không thể cứu lấy nó. Rõ ràng là ở ngay trước mắt rồi nhưng lại chẳng thể làm được gì. Cảm giác bất lực đó... Bây giờ thì anh hiểu rồi chứ?"
"Hạ Anh, anh xin lỗi... Tất cả là do anh. Anh sai rồi.... Anh xin lỗi..." Hạ Anh nói đúng. Bây giờ hắn đang cảm thấy vô cùng bất lực. Nhìn thấy cô đang đứng ngay đó nhưng hắn lại chẳng thể làm gì để có thể đưa cô quay về. Ngay bây giờ trong đầu hắn hiện lên một cái tên "Lưu Trình ". Đúng rồi. Nếu là Lưu Trình nói cô chắc chắn sẽ suy nghĩ lại. Dù gì Hạ Anh cũng đã từng nói cô yêu hắn mà. Suy nghĩ của hắn vừa dứt, Lưu Trình cũng đã chạy lên đến nơi.
Lúc chạy đến dưới bệnh viện Lưu Trình đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng trên sân thượng. Tim anh lúc đó như muốn nhảy vọt ra ngoài. Điều mà anh không muốn cuối cùng cũng đã đến rồi. Lưu Trình cố gắng chạy nhanh nhất có thể để đến sân thượng.
Nghe tiếng bước chân chạy lên, Hạ Anh mỉm cười.
"Lưu Trình, anh đến rồi."
Nhìn thấy mắt cô, tim anh như nghẹn ứ lại. Tại sao... Tại sao chỉ mới ba ngày mà cô lại thành ra nông nỗi này. Lưu Trình nghẹn ngào lên tiếng.
"Phải! Anh đến rồi. Anh đã hoàn thành xong hết thảy tất cả thủ tục rồi. Bây giờ chúng ta có thể lập tức qua Mĩ. Em đừng làm như vậy có được không? Anh... Anh xin em..."
Hạ Anh ngồi đưa chân, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Lưu Trình, anh còn nhớ không? Lúc nhỏ anh từng nói, sau này anh chính là một chỗ dựa vững chắc cho em. Em muốn làm gì thì làm, anh sẽ luôn ở phía sau, ủng hộ, cổ vũ cho em. Anh nhớ không?"
"Anh nhớ. Anh nhớ mà, chưa bao giờ anh quên..." Vừa nói anh vừa đi lên phía cô. Đột nhiên Hạ Anh lùi về phía sau khiến cho ba người hốt hoảng. Cả ba cùng hét lên:
"HẠ ANH!"
Hạ Anh vẫn rất điềm tĩnh, cô nói tiếp.
"Lưu Trình anh biết mà. Thính giác của em rất tốt đấy."
"Được được, em...em bình tĩnh. Anh không tiến lên phía trước nữa."
"Thật ra ấy... Em cũng không muốn cuộc đời mình kết thúc như vậy đâu. Nhưng... Em mệt rồi. Thật đấy. Em mệt mỏi khi phải sống như vậy lắm rồi. Hàn Thiên Phong anh biết không? Nếu như được lựa chọn lại một lần nữa, tôi thà rằng mình không bao giờ quen anh. Bởi vì quen anh, rồi yêu anh đã khiến tôi rất đau khổ. So với hận anh thì có lẽ tôi hận bản thân mình hơn. Tôi mệt rồi."
"Hạ Anh... Bây giờ chỉ cần em quay lại đây thì anh sẽ... Anh sẽ đồng ý ly hôn. Em và Lưu Trình có thể qua Mĩ rồi kết hôn. Anh sẽ không ép buộc em nữa."
"Nghe cũng hay đấy." Hạ Anh trả lời hắn một cách qua loa rồi phớt lờ những lời nói của hắn. Cô lại nói với Lưu Trình.
"Anh Lưu Trình, nếu như có thể thì em muốn được gặp anh ở kiếp sau và yêu anh nhiều hơn cách anh yêu em ở kiếp này."
"Thôi được rồi." Hạ Anh từ từ đứng lên. Bọn họ tưởng rằng cô đã nghĩ thông suốt rồi nên ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Nhớ nói với An Vy rằng, với tôi cô ấy luôn là một người bạn tri kỉ mà tôi trân trọng. Nhớ sống tốt." Nói rồi cô xoay người nhảy xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người họ.
Hạ Anh mỉm cười. Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi. Cuộc đời của cô cuối cùng cũng đã có một kết thúc...
"Tạm biệt anh, Lưu Trình..."
Hạ Anh vừa nói dứt lời cô y tá liền trực tiếp từ chối.
"Không được. Bây giờ cô không nhìn thấy gì thì làm sao có thể lên sân thượng được. Quá nguy hiểm."
"Không phải còn có cô sao? Cô đưa tôi lên."
"Nhưng..."
Hạ Anh liên tục khẩn thiết nói:
"Tôi muốn lên trên đó hít thở. Ở dưới này tôi sắp bị ngột ngạt đến chết mất rồi. Thật đấy!"
"Chúng ta có thể ra ngoài mà. Để tôi đẩy cô ra ngoài hít thở không khí."
"Tôi muốn lên trên đó. Không khí trên đó làm tôi thấy dễ chịu hơn. Y tá Nhi à, tôi chỉ là muốn thư giãn thôi mà..." Giọng nói nũng nịu của Hạ Anh thật sự hạ gục được y tá Nhi. Cô ấy cười khổ.
"Cô thật là... Thôi được rồi, nhưng chỉ một lát thôi đấy nhé!"
"Ừm. Một lát thôi... Chỉ một lát..." Giọng nói của Hạ Anh nhỏ dần.
Y tá Nhi cũng đến chịu với Hạ Anh. Mỗi lần cô muốn gì thì sẽ dùng tuyệt chiêu này. Mà lần nào dùng cũng hiểu quả. Cô ấy không thể cứng rắn hay nổi giận nổi khi Hạ Anh dùng giọng điệu nũng nịu này mà...
Y tá đưa cô lên bằng thang máy. Vừa đến sân thượng, khi Hạ Anh cảm nhận được gió đang phả vào người mình thì đột nhiên cô quay lại nói với y tá.
"Ấy... Tôi để quên điện thoại ở dưới mất rồi."
"Vậy chúng ta quay lại lấy."
"Hai chúng ta cùng quay lại thì lâu lắm. Cô cứ xuống lấy đi. Tôi đợi cô ở đây."
"Như vậy không được. Hay là lát nữa rồi chúng ta quay lại lấy."
"Tôi chuẩn bị có một cuộc điện thoại quan trọng lắm. Không thể bỏ lỡ được. Cô giúp tôi đi được không?"
"Nhưng mà..."
"Y tá Nhi à... Cô giúp tôi đi..."
"Này này tôi nói cô đó Hạ Anh, cô đừng dùng chiêu này nữa. Tôi yếu tim lắm, cô có biết mỗi lần cô dùng biểu cảm, giọng điệu này thì tim tôi lại đập nhanh không hả?"
"Haha... Y tá Nhi..."
"Được rồi. Nốt lần này thôi đấy."
"Được. Một lần cuối cùng."
"Cô nhớ ở yên đây không được di chuyển đâu đấy."
"Tôi nhớ rồi mà."
Nghe được tiếng chân của y tá xa dần thì Hạ Anh nhẹ nhàng lăn bánh xe đi lên phía trước. Bánh xe cứ đi lên phía trước một cách chầm chậm, đến khi đụng phải lan can sân thượng thì mới dừng lại. Hạ Anh từ từ đứng lên. Cô lần mò theo lan can rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Hạ Anh tận hưởng làn gió mát lành đang nhẹ nhàng lướt qua trên mặt mình.
"Thoải mái thật." Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng Hạ Anh được tận hưởng như vậy rồi. Cô cảm thấy có chút thỏa mãn nhưng cũng có chút tiếc nuối. Dù gì vẫn còn nhiều việc cô muốn làm nhưng vẫn chưa thực hiện được. Nhiều nơi cô muốn đi mà vẫn chưa thể đặt chân đến. Nhưng như vậy thì cũng đã sao? Cô sắp được hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của mình rồi. Hạ Anh sắp được đi gặp ba mẹ cô rồi. Cô sắp được đoàn tụ cùng gia đình mình, còn gì tuyệt vời hơn điều này nữa chứ. Hạ Anh đứng lên lấy điện thoại từ trong túi ra, cô gọi là cho Hàn Thiên Phong nhưng không có ai bắt máy, cô nói hết những lời muốn nói vào hộp thư thoại.
Sau khi tắt điện thoại, chợt Hạ Anh nghĩ. Bản thân cô có còn yêu hắn không? Những lời cô nói ban nãy nghe thật sến súa nhưng đó là những lời thật lòng của cô trong một năm qua.
Hóa ra yêu nó lại đau như thế. Vỏn vẹn trong vòng một năm nhưng tình cảm của cô dành cho Hàn Thiên Phong cũng đã thay đổi một cách không ngờ đến.
Còn nhớ ngày đầu tiên bước chân vào nhà hắn cô còn cảm thấy mình chính là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này. Có thể ở cạnh người mình yêu, có thể chăm sóc con cho người ấy thì còn gì sung sướng và hạnh phúc bằng nữa.
Vậy nhưng bây giờ thì sao? Cái cảm giác hạnh phúc ngày đó đã không còn nữa rồi. Giá như cô nghe theo ba mẹ mình thì có lẽ mọi chuyện đã không tệ đến thế. Hoặc trễ hơn, nếu cô nghe theo lời Quỳnh Anh và Hạ Lan từ bỏ hắn thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.
Nhớ khi xưa cô đọc bao nhiêu là tiểu thuyết, các nữ chính nhu nhược đó có tình cảnh hệt như cô ngay lúc này. Yêu, hận đan xen. Nhưng rồi họ vẫn trở về bên nam chính, còn cô thì khác. Có lẽ ngay từ lúc hắn trơ mắt nhìn con cô mất đi thì mối quan hệ của hai người đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Vào lúc nằm trong phòng phẫu thuật, Hạ Anh đã nghĩ đến cái chết. Có lẽ cái chết chính là sự giải thoát duy nhất và cuối cùng dành cho cô.
Hạ Anh nhớ đến Lưu Trình. Người đàn ông này quá ưu tú. Cô không xứng đáng để anh phải hao tâm tổn sức như vậy. Anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn. Có lẽ cô cũng nên nói chuyện với anh lần cuối. Nghĩ rồi Hạ Anh lại nhấn vào cuộc gọi ưu tiên. Ngày hôm qua cô đã nhờ y tá Nhi lưu giúp cô số của Lưu Trình thành cuộc gọi ưu tiên để cô có thể dễ dàng gọi cho anh. Ngay khi cô vừa gọi thì đầu dây bên kia lập tức kết nối.
"Hạ Anh."
"Anh Lưu Trình."
"Anh đây. Anh đã về rồi, anh sẽ qua đó đón em sớm thôi. Em yên tâm.''
"Anh ngồi nghe em nói được không? "
"Được, em nói đi."
"Thật ra ấy, em biết tình cảm của anh dành cho em."
Nghe câu nói này của Hạ Anh, trái tim Lưu Trình như muốn ngừng đập. Cô biết rồi, không lẽ coi muốn trốn tránh? Hạ Anh sẽ không qua Mĩ nữa sao? Giọng anh run run.
"Hạ Anh, em..."
"Nghe em nói đã. Em không hề bài xích tình cảm của anh bởi vì em cũng thích anh. Không phải thích với tư cách là một người em gái mà là thích với tư cách là một người con gái đối với một người con trai." Hạ Anh cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nói ra chuyện này. Nhưng nếu không nói bây giờ thì cô sẽ không thể ra đi thanh thản được.
"Nhưng mà em không thể đáp lại tình cảm của anh được. Anh biết lí do mà đúng không. Nếu như em nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì mọi chuyện đã không tồi tệ như bây giờ. Nếu như em nhận ra tình cảm của mình trước khi gặp Hàn Thiên Phong thì mọi chuyện đã khác. Nhưng... Có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em nói câu này với anh. Lưu Trình, cảm ơn anh và em thích anh." Nói rồi Hạ Anh tắt máy. Tại sao cô nói thích mà không phải là yêu? Bởi vì đối với cô bây giờ mà nói, yêu là một điều gì đó quá xa vời. Cô sợ tổn thương, cô sợ đau khổ, cô sợ quá nhiều điều. Bây giờ là lúc coi được giải thoát.
- ---
Lưu Trình sau khi nghe được hết những lời trong lòng cô thì trong lòng ngập tràn cảm giác bất an. Anh vội vàng chạy xe đến bệnh viện, trên đường đi còn không ngừng gọi cho cô nhưng không ai bắt máy cả. Trong lòng anh bây giờ đang ngập tràn lo lắng. "Hạ Anh, làm ơn đừng làm điều gì dại dột."
- --
Ở bệnh viện.
Hàn Thiên Phong như thường lệ đi đến phòng cô thì thấy y tá Nhi đang tìm gì đó nhưng không thấy Hạ Anh đâu. Hắn hỏi:
"Cô đang làm gì vậy? Hạ Anh đâu?"
Nghe thấy giọng nói của hắn, y tá Nhi giật mình. Cô quay lại nói:
"Tôi đang tìm điện thoại cho cô Hạ Anh. Bây giờ cô ấy đang ở trên sân thượng."
Nghe vậy Hàn Thiên Phong liền nhíu mày.
"Cô để cô ấy ở trên đó một mình?"
"Tại cô ấy nói có một cuộc gọi quan trọng muốn tôi xuống đây lấy điện thoại nên..." Nói đến đây y tá Nhi cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Bình thường thì Hạ Anh hay để điện thoại ở đầu tủ nhưng cô tìm từ nãy đến giờ vẫn không thấy. Vậy thì chỉ có một nguyên nhân. Hạ Anh lừa cô. Y tá Nhi vội vàng chạy lên sân thượng.
Hàn Thiên Phong cũng nhanh chóng chạy lên. Hắn có cảm giác sắp có chuyện không hay. Không lẽ Hạ Anh định... Không! Tuyệt đối không thể nào. Sao cô có thể làm như vậy được. Hắn chạy thục mạng lên sân thượng, trong lòng thầm mong điều mình nghĩ tới sẽ không bao giờ xảy ra.
- --
Đang ngồi trên sân thượng tạm hưởng làn gió mát thì Hạ Anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến về phía này. Cô biết, sắp đến lúc rồi.
"Cô Hạ Anh."
"Hạ Anh."
Cả hai người dường như đồng thanh kêu lên tên cô lúc cửa sân thượng vừa được mở. Nhìn thấy Hạ Anh đang ngồi trên lan can mà tim của cả hai người như muốn nhảy ra ngoài.
"Y tá Nhi. Xin lỗi vì đã lừa cô."
"Xin lỗi gì chứ. Cô ngồi yên đó, tôi sẽ qua đưa cô về." Y tá Nhi định bước chân qua thì Hạ Anh đã lên tiếng cắt ngang.
"Không cô đừng qua đây. Nếu muốn được nói chuyện với tôi thêm một lúc nữa thì đừng bước qua."
"Hạ Anh... Cô đừng như vậy có được không?"
"Cô đừng cảm thấy có lỗi sau việc này. Dù gì cô cũng là bị tôi lừa thôi. Xin lỗi và cảm ơn cô trong thời gian qua."
Y tá Nhi bật khóc. Làm sao cô có thể không cảm thấy có lỗi được chứ? Nếu cô không đưa Hạ Anh lên đây thì đã không có chuyện này rồi. Nếu như cô...
"Hạ Anh. Em đừng làm điều dại dột." Hàn Thiên Phong lên tiếng.
Nghe thấy tiếng của hắn, Hạ Anh nở một nụ cười. Có lẽ đây là nụ cười tươi sáng và chân thành nhất của cô đối với hắn từ trước đến giờ.
"Hàn Thiên Phong, anh có còn nhớ lời nói của tôi trước khi bị đưa vào phòng phẫu thuật không? Tôi đã nói rằng, trừ khi tôi chết thì thì mới đồng ý. Anh chắc chưa quên đâu đúng không?"
Đúng vậy. Hắn chưa quên. Nhưng làm sao hắn có thể biết được cô sẽ làm thật chứ?
"Khi nằm trong phòng phẫu thuật tôi đã nghĩ rồi. Dù sao thì An Vy cũng là một người tốt. Nếu mắt tôi có thể giúp được cho cô ấy thì cũng coi như đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho An Vy."
"Hạ Anh em nghe anh. Anh sẽ tìm môt người có giác mạc phù hợp với em. Rồi em sẽ trở lại bình thường thôi. Em bình tĩnh đi được không?" Bây giờ Hàn Thiên Phong cũng đang rất rối. Hắn không biết bản thân mình phải làm gì nữa. Hắn sợ mình làm gì hay nói gì không đúng ý thì Hạ Anh sẽ lập tức nhảy xuống dưới. Như vậy thì hắn sẽ phải làm sao? Không có cô hắn sẽ thành ra bộ dạng gì? Hàn Thiên Phong chưa bao giờ dám nghĩ đếm cảnh đó.
Nghe hắn nói vậy thì Hạ Anh chỉ lắc đầu, cười nói:
"Không cần nữa. Lúc đồng ý phẫu thuật tôi đã không muốn tiếp tục nữa rồi."
"Em... Đừng như vậy. Anh xin em."
"Hàn Thiên Phong, anh đang bất lực lắm sao? Tiếc thật nhỉ? Tôi lại không thể nhìn thấy bộ dạng đó của anh."
''Hạ Anh..."
"Bây giờ thì anh hiểu cảm giác của tôi rồi đấy. Cái cảm giác biết trước kết quả nhưng lại chẳng thể thay đổi được. Cảm nhận được sinh linh bé nhỏ trong tôi đang ngày càng chết dần đìa tôi không thể cứu lấy nó. Rõ ràng là ở ngay trước mắt rồi nhưng lại chẳng thể làm được gì. Cảm giác bất lực đó... Bây giờ thì anh hiểu rồi chứ?"
"Hạ Anh, anh xin lỗi... Tất cả là do anh. Anh sai rồi.... Anh xin lỗi..." Hạ Anh nói đúng. Bây giờ hắn đang cảm thấy vô cùng bất lực. Nhìn thấy cô đang đứng ngay đó nhưng hắn lại chẳng thể làm gì để có thể đưa cô quay về. Ngay bây giờ trong đầu hắn hiện lên một cái tên "Lưu Trình ". Đúng rồi. Nếu là Lưu Trình nói cô chắc chắn sẽ suy nghĩ lại. Dù gì Hạ Anh cũng đã từng nói cô yêu hắn mà. Suy nghĩ của hắn vừa dứt, Lưu Trình cũng đã chạy lên đến nơi.
Lúc chạy đến dưới bệnh viện Lưu Trình đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng trên sân thượng. Tim anh lúc đó như muốn nhảy vọt ra ngoài. Điều mà anh không muốn cuối cùng cũng đã đến rồi. Lưu Trình cố gắng chạy nhanh nhất có thể để đến sân thượng.
Nghe tiếng bước chân chạy lên, Hạ Anh mỉm cười.
"Lưu Trình, anh đến rồi."
Nhìn thấy mắt cô, tim anh như nghẹn ứ lại. Tại sao... Tại sao chỉ mới ba ngày mà cô lại thành ra nông nỗi này. Lưu Trình nghẹn ngào lên tiếng.
"Phải! Anh đến rồi. Anh đã hoàn thành xong hết thảy tất cả thủ tục rồi. Bây giờ chúng ta có thể lập tức qua Mĩ. Em đừng làm như vậy có được không? Anh... Anh xin em..."
Hạ Anh ngồi đưa chân, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Lưu Trình, anh còn nhớ không? Lúc nhỏ anh từng nói, sau này anh chính là một chỗ dựa vững chắc cho em. Em muốn làm gì thì làm, anh sẽ luôn ở phía sau, ủng hộ, cổ vũ cho em. Anh nhớ không?"
"Anh nhớ. Anh nhớ mà, chưa bao giờ anh quên..." Vừa nói anh vừa đi lên phía cô. Đột nhiên Hạ Anh lùi về phía sau khiến cho ba người hốt hoảng. Cả ba cùng hét lên:
"HẠ ANH!"
Hạ Anh vẫn rất điềm tĩnh, cô nói tiếp.
"Lưu Trình anh biết mà. Thính giác của em rất tốt đấy."
"Được được, em...em bình tĩnh. Anh không tiến lên phía trước nữa."
"Thật ra ấy... Em cũng không muốn cuộc đời mình kết thúc như vậy đâu. Nhưng... Em mệt rồi. Thật đấy. Em mệt mỏi khi phải sống như vậy lắm rồi. Hàn Thiên Phong anh biết không? Nếu như được lựa chọn lại một lần nữa, tôi thà rằng mình không bao giờ quen anh. Bởi vì quen anh, rồi yêu anh đã khiến tôi rất đau khổ. So với hận anh thì có lẽ tôi hận bản thân mình hơn. Tôi mệt rồi."
"Hạ Anh... Bây giờ chỉ cần em quay lại đây thì anh sẽ... Anh sẽ đồng ý ly hôn. Em và Lưu Trình có thể qua Mĩ rồi kết hôn. Anh sẽ không ép buộc em nữa."
"Nghe cũng hay đấy." Hạ Anh trả lời hắn một cách qua loa rồi phớt lờ những lời nói của hắn. Cô lại nói với Lưu Trình.
"Anh Lưu Trình, nếu như có thể thì em muốn được gặp anh ở kiếp sau và yêu anh nhiều hơn cách anh yêu em ở kiếp này."
"Thôi được rồi." Hạ Anh từ từ đứng lên. Bọn họ tưởng rằng cô đã nghĩ thông suốt rồi nên ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Nhớ nói với An Vy rằng, với tôi cô ấy luôn là một người bạn tri kỉ mà tôi trân trọng. Nhớ sống tốt." Nói rồi cô xoay người nhảy xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người họ.
Hạ Anh mỉm cười. Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi. Cuộc đời của cô cuối cùng cũng đã có một kết thúc...
"Tạm biệt anh, Lưu Trình..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.