Mệt Rồi, Em Buông Tay... Anh Nhé!
Chương 4: Dì lâm
Thuytrang419
03/05/2021
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì Hạ Anh đã không thấy hắn đâu. Bước xuống nhà, cô liền thấy dì Lâm. Cô đi lại chỗ dì hỏi:
"Anh.. Anh Phong đi làm rồi hả dì?"
Thấy cô, dì Lâm ngừng công việc, ngẩng mặt nhìn cô trả lời:
"Cậu ấy đi làm từ sớm rồi cô. Mà cô ăn sáng luôn không ạ?"
"Ừm... Dạ thôi ạ! Lát cháu ăn sau."
Cô xoay người định đi lên lầu thì bàn tay bị thương của cô vô tình bị dì Lâm nhìn thấy. Dì Lâm sửng sốt, nắm tay cô lại.
"Tay cô bị làm sao vậy?" Dì Lâm lo lắng hỏi han cô.
Hạ Anh vội giấu tay ra đằng sau, cúi đầu nói nhỏ:
"Cháu không sao! Không cẩn thận nên bị thương thôi ạ."
"Sao cô lại bất cẩn như vậy! Xử lí vết thương cũng không tốt gì cả, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?" Dì Lâm lấy cánh tay bị cô giấu sau lưng nhìn thật kĩ.
"Lại đây để tôi làm lại cho." Nói rồi dì Lâm dắt tay cô đi qua phòng khách, đỡ cô ngồi xuống, rồi lấy hộp sơ cứu ra xử lí vết thương cho cô. Trong lúc xử lí, dì cũng không quên làu bàu:
"Là con gái thì cô nên chú ý một chút. Vết thương như vậy nhỡ để lại sẹo thì làm sao? Sau này nếu như có việc gì thì cô nên gọi tôi hoặc những người khác làm, đừng để mình bị thương." Xử lí xong vết thương, thì dì dặn dò cô:
"Thời gian tới cô đừng động vào nước. Cô nên cẩn thận hơn, đừng để bị thương nữa."
Hạ Anh nhìn dì Lâm. Những lời nói của dì Lâm như lời nói của một người mẹ dành cho con gái vậy. Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy rất ấm áp. Cô lại nhớ đến mẹ mình. Ở nhà, mẹ cô luôn quan tâm, chăm sóc cho cô từng li từng tí. Nhớ đến mẹ, lòng cô chợt dâng lên ngọt ngào. Cô tự dặn lòng phải sắp xếp trở về thăm mẹ.
"Cháu biết rồi." Hạ Anh trả lời dì. Giọng nói đã có phần hơi lạc đi.
Thấy dì Lâm xử lí vết thương thuần thục như vậy cô thắc mắc hỏi:
"Lúc trước dì làm y tá hay bác sĩ ạ?"
"Sao cô lại hỏi vậy?" Dì Lâm khá ngạc nhiên trước câu hỏi của cô.
"Cháu thấy dì xử lí vết thương rất thuần thục nên nghĩ...."
"Không phải đâu." Dì cười cười rồi sắp xếp lại hộp sơ cứu lại. "Lúc trước cậu chủ hay trèo cây, thường bị ngã. Tôi luôn là người xử lí, làm dần thành nên quen thôi."
Nói rồi dì Lâm thở dài. Dì ngồi ngay ngắn lại rồi nói:
"Ai cũng nghĩ là cậu Phong từ nhỏ đã lạnh lùng. Nhưng không phải vậy đâu. Lúc nhỏ cậu ấy cũng nghịch ngợm, hoạt bác như những đứa trẻ khác thôi. Nhưng cuộc sống như bây giờ đã làm thay đổi cậu ấy. Chăm sóc cậu ấy từ nhỏ nên tôi hiểu cậu. Cậu ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực."
Dì Lâm lắc đầu ngao ngán, rồi đứng lên.
"Tôi đi làm việc đây. Bao giờ cô muốn ăn thì cứ gọi tôi."
Hạ Anh gật đầu.
"Cháu biết rồi."
- ---
Đã hai ngày kể từ tối hôm ấy hắn không về nhà. Đêm nào cô cũng chờ đến tận sáng.
Tối hôm nay, đột nhiên hắn trở về nhưng lại say khướt. Cô ra mở cửa thì nhìn thấy trợ lí Mặc đỡ hắn về. Cô nhận hắn từ tay trợ lí Mặc rồi đưa hắn vào nhà.
Ban đầu cô nghĩ đưa Thiên Phong vào phòng hắn nhưng nhớ lại tối hôm đó, cô lại do dự. Cuối cùng cô quyết định đưa về phòng mình. Vất vả hơn hai mươi phút, cuối cùng cô cũng đưa hắn về đến phòng mình. Vừa định đặt hắn xuống giường thì bỗng nhiên hắn ôm chầm lấy cô, kề đầu vào hõm cổ cô thì thào:
"Xin lỗi em... Thực sự xin lỗi em..."
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô đang rất vui. Suốt ba tháng lấy nhau hắn chưa từng nhìn thẳng cô dù chỉ một lần. Số lần hai người gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng bây giờ, hắn đang ôm cô, còn nói xin lỗi nữa. Hạ Anh thật sự rất vui, nhưng niềm vui ấy lại không được bao lâu khi cô nghe hắn nói câu tiếp theo.
"An Vy, xin lỗi em. Đừng bỏ anh đi được không?" Hắn ôn nhu thì thào bên tai cô.
Tim cô bây giờ như bị ai đó cắt ra vậy. Lời nói của hắn nhỏ nhẹ nhưng lại sắt như từng nhát dao đâm sâu vào tim cô.
Những giọt nước mắt nóng hổi không biết đã rơi từ bao giờ. Là những giọt nước mắt hạnh phúc khi hắn ôm cô, nói lời xin lỗi, hay là những giọt nước mắt đau khổ cùng tuyệt vọng khi nghe hắn gọi tên An Vy? Chính bản thân cô cũng không biết được.
Hạ Anh cố gắng đặt Thiên Phong xuống giường. Khi cô định đi ra thì hắn cầm tay cô lại. Do sức hắn quá lớn nên cô mất phương hướng, ngã xuống giường.
"An Vy, hãy ở lại với anh."
"Phong, anh buông ra. Em không phải An Vy." Cô cố gắng thoát khỏi tay anh. Nhưng khoảng cách giữa sức lực của đàn ông và phụ nữ rất lớn.
"An Vy..."
"Phong! Em không... Ưm.." Cô chưa kịp nói hết câu thì hắn đã hung hăng cướp lấy môi cô.
Cô thoát khỏi sự kiểm soát của hắn cố gắng nói:
"Em đang trong thời kì nguy hiểm. Không được..."
Nhưng hắn chẳng quan tâm, lật người đặt cô dưới thân mình, giọng nói trở nên khàn đục:
"Anh muốn em."
Mọi người nhớ vote và cmt nhiệt tình để ủng hộ mình nha.
"Anh.. Anh Phong đi làm rồi hả dì?"
Thấy cô, dì Lâm ngừng công việc, ngẩng mặt nhìn cô trả lời:
"Cậu ấy đi làm từ sớm rồi cô. Mà cô ăn sáng luôn không ạ?"
"Ừm... Dạ thôi ạ! Lát cháu ăn sau."
Cô xoay người định đi lên lầu thì bàn tay bị thương của cô vô tình bị dì Lâm nhìn thấy. Dì Lâm sửng sốt, nắm tay cô lại.
"Tay cô bị làm sao vậy?" Dì Lâm lo lắng hỏi han cô.
Hạ Anh vội giấu tay ra đằng sau, cúi đầu nói nhỏ:
"Cháu không sao! Không cẩn thận nên bị thương thôi ạ."
"Sao cô lại bất cẩn như vậy! Xử lí vết thương cũng không tốt gì cả, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?" Dì Lâm lấy cánh tay bị cô giấu sau lưng nhìn thật kĩ.
"Lại đây để tôi làm lại cho." Nói rồi dì Lâm dắt tay cô đi qua phòng khách, đỡ cô ngồi xuống, rồi lấy hộp sơ cứu ra xử lí vết thương cho cô. Trong lúc xử lí, dì cũng không quên làu bàu:
"Là con gái thì cô nên chú ý một chút. Vết thương như vậy nhỡ để lại sẹo thì làm sao? Sau này nếu như có việc gì thì cô nên gọi tôi hoặc những người khác làm, đừng để mình bị thương." Xử lí xong vết thương, thì dì dặn dò cô:
"Thời gian tới cô đừng động vào nước. Cô nên cẩn thận hơn, đừng để bị thương nữa."
Hạ Anh nhìn dì Lâm. Những lời nói của dì Lâm như lời nói của một người mẹ dành cho con gái vậy. Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy rất ấm áp. Cô lại nhớ đến mẹ mình. Ở nhà, mẹ cô luôn quan tâm, chăm sóc cho cô từng li từng tí. Nhớ đến mẹ, lòng cô chợt dâng lên ngọt ngào. Cô tự dặn lòng phải sắp xếp trở về thăm mẹ.
"Cháu biết rồi." Hạ Anh trả lời dì. Giọng nói đã có phần hơi lạc đi.
Thấy dì Lâm xử lí vết thương thuần thục như vậy cô thắc mắc hỏi:
"Lúc trước dì làm y tá hay bác sĩ ạ?"
"Sao cô lại hỏi vậy?" Dì Lâm khá ngạc nhiên trước câu hỏi của cô.
"Cháu thấy dì xử lí vết thương rất thuần thục nên nghĩ...."
"Không phải đâu." Dì cười cười rồi sắp xếp lại hộp sơ cứu lại. "Lúc trước cậu chủ hay trèo cây, thường bị ngã. Tôi luôn là người xử lí, làm dần thành nên quen thôi."
Nói rồi dì Lâm thở dài. Dì ngồi ngay ngắn lại rồi nói:
"Ai cũng nghĩ là cậu Phong từ nhỏ đã lạnh lùng. Nhưng không phải vậy đâu. Lúc nhỏ cậu ấy cũng nghịch ngợm, hoạt bác như những đứa trẻ khác thôi. Nhưng cuộc sống như bây giờ đã làm thay đổi cậu ấy. Chăm sóc cậu ấy từ nhỏ nên tôi hiểu cậu. Cậu ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực."
Dì Lâm lắc đầu ngao ngán, rồi đứng lên.
"Tôi đi làm việc đây. Bao giờ cô muốn ăn thì cứ gọi tôi."
Hạ Anh gật đầu.
"Cháu biết rồi."
- ---
Đã hai ngày kể từ tối hôm ấy hắn không về nhà. Đêm nào cô cũng chờ đến tận sáng.
Tối hôm nay, đột nhiên hắn trở về nhưng lại say khướt. Cô ra mở cửa thì nhìn thấy trợ lí Mặc đỡ hắn về. Cô nhận hắn từ tay trợ lí Mặc rồi đưa hắn vào nhà.
Ban đầu cô nghĩ đưa Thiên Phong vào phòng hắn nhưng nhớ lại tối hôm đó, cô lại do dự. Cuối cùng cô quyết định đưa về phòng mình. Vất vả hơn hai mươi phút, cuối cùng cô cũng đưa hắn về đến phòng mình. Vừa định đặt hắn xuống giường thì bỗng nhiên hắn ôm chầm lấy cô, kề đầu vào hõm cổ cô thì thào:
"Xin lỗi em... Thực sự xin lỗi em..."
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô đang rất vui. Suốt ba tháng lấy nhau hắn chưa từng nhìn thẳng cô dù chỉ một lần. Số lần hai người gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng bây giờ, hắn đang ôm cô, còn nói xin lỗi nữa. Hạ Anh thật sự rất vui, nhưng niềm vui ấy lại không được bao lâu khi cô nghe hắn nói câu tiếp theo.
"An Vy, xin lỗi em. Đừng bỏ anh đi được không?" Hắn ôn nhu thì thào bên tai cô.
Tim cô bây giờ như bị ai đó cắt ra vậy. Lời nói của hắn nhỏ nhẹ nhưng lại sắt như từng nhát dao đâm sâu vào tim cô.
Những giọt nước mắt nóng hổi không biết đã rơi từ bao giờ. Là những giọt nước mắt hạnh phúc khi hắn ôm cô, nói lời xin lỗi, hay là những giọt nước mắt đau khổ cùng tuyệt vọng khi nghe hắn gọi tên An Vy? Chính bản thân cô cũng không biết được.
Hạ Anh cố gắng đặt Thiên Phong xuống giường. Khi cô định đi ra thì hắn cầm tay cô lại. Do sức hắn quá lớn nên cô mất phương hướng, ngã xuống giường.
"An Vy, hãy ở lại với anh."
"Phong, anh buông ra. Em không phải An Vy." Cô cố gắng thoát khỏi tay anh. Nhưng khoảng cách giữa sức lực của đàn ông và phụ nữ rất lớn.
"An Vy..."
"Phong! Em không... Ưm.." Cô chưa kịp nói hết câu thì hắn đã hung hăng cướp lấy môi cô.
Cô thoát khỏi sự kiểm soát của hắn cố gắng nói:
"Em đang trong thời kì nguy hiểm. Không được..."
Nhưng hắn chẳng quan tâm, lật người đặt cô dưới thân mình, giọng nói trở nên khàn đục:
"Anh muốn em."
Mọi người nhớ vote và cmt nhiệt tình để ủng hộ mình nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.