Mệt Rồi, Em Buông Tay... Anh Nhé!

Chương 21: "Hàn Thiên Phong, anh đi chết đi."

Thuytrang419

03/05/2021

Người làm bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong thì lo lắng không thôi. Một nữ giúp việc cúi người nhìn qua khe hở dưới cửa thì thấy Hạ Anh nằm bất động thì kinh hồn bạt vía vội vàng bảo mọi người cho Hàn Thiên Phong trở về. Vì hắn cầm chìa khóa phòng nên khi hắn về mới có thể đưa cô đi bệnh viện.

Một lát sau thì cô được đưa đến bệnh viện. Các bác sĩ nhanh chóng đưa cô vào phòng cấp cứu. Khi bác sĩ bước ra ngoài thì Hàn Thiên Phong đã gọi dì Lâm đến. Vị bác sĩ nói:

"Hàn thiếu phu nhân bị hoảng sợ quá mức cộng thêm việc thiếu dinh dưỡng do bỏ ăn nhiều ngày nên ngất đi, không ảnh hưởng đến thai nhi. Chỉ cần tịnh dưỡng là ổn nhưng lần sau đừng như vậy nữa."

Nói rồi ông đi nhanh, nhìn mặt của Hàn Thiên Phong quả thật dọa người. Lúc hắn đưa cô vào bệnh viện các bác sĩ y tá trong bệnh viện nhìn thấy sắc mặt của hắn đều bị một phen hoảng sợ. Cứ ngỡ như hắn sắp giết người vậy. Thật đáng sợ.

***

Vị bác sĩ đi rồi thì Hàn Thiên Phong mới phản ứng kịp tình huống vừa rồi. Bác sĩ bảo cô có thai sao? Cô mang thai mà vài ngày trước hắn còn hành hạ cô, không cho cô ăn. Hắn thấy kinh sợ bản thân mình. Ban nãy khi giúp việc trong nhà gọi điện, hắn còn không quan tâm. Nhưng khi về đến nhà nhìn thấy cô nằm trên sàn, sắc mặt trắng bệch thì hắn hoảng sợ, hắn thực sự hoảng sợ. Không biết vì lí do gì nhưng hắn sợ mất cô, hắn sợ phải rời xa cô. Hắn nghĩ bản thân mình điên mất rồi.

Dì Lâm ở bên cạnh nhìn thấy Hàn Thiên Phong như vậy thì chỉ biết lắc đầu. Lúc xin nghỉ dì cứ tưởng tình cảm của hai người đã tiến triển tốt rồi nên mới đi. Thật không ngờ chưa đến hai tháng mà đã thành ra như thế này rồi. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là chăm sóc cho Hạ Anh. Dì Lâm đi đến bên phòng VIP, đẩy cửa bước vào.

Hạ Anh đang nằm trên giường, cơ thể cô nhỏ nhắn, yếu đuối như bị cả chiếc giường to lớn vây lấy. Mái tóc dài xõa tự do bên vai cô. Khuôn mặt tiều tụy đến đáng thương. Đôi môi khô khốc không sức sống. Nhìn cô như vậy, dì Lâm không khỏi thương sót. Cô gái luôn vui vẻ, tươi tắn của hai tháng trước đâu rồi? Thật ra sáng nay dì mới biết chuyện của gia đình cô, đang định trở về an ủi cô thì Hàn Thiên Phong gọi đến nhờ dì đến bệnh viện. Thấy có chuyện chẳng lành, dì liền đi ngay. Đến nơi thấy Hạ Anh được đưa vào phòng cấp cứu mà dì suýt nữa ngã quỵ. Chuyện này nhất định là do Hàn Thiên Phong. Không cần nói dì cũng biết.

Điều khiến dì bất ngờ hơn có lẽ là việc cô mang thai. Không chỉ dì Lâm mà Hàn Thiên Phong cũng kinh ngạc không kém. Thật không hiểu rốt cuộc thì nhà họ Hàn đã tạo nghiệt gì mà lại thành ra như vậy nữa. Cất giấu suy nghĩ của mình, dì Lâm sửa lại chăn cho Hạ Anh rồi đi ra ngoài mua một vài vật dụng cần thiết.

***

Dì Lâm vừa ra khỏi cửa thì Hạ Anh từ từ mở mắt ra. Đôi mắt cô trống rỗng, vô hồn. Bản tin khi sáng vẫn luôn văng vẳng bên tai Hạ Anh. Công ty nhà cô phá sản. Bố mẹ cô... Họ thực sự.. thực sự đã... Sao họ lại nỡ bỏ cô lại một mình trên thế gian này chứ. Sau này cô còn có thể trông cậy vào ai đây? Nước mắt tự dưng rơi xuống, không thể kiểm soát. Bao nhiêu hình ảnh ngày xưa lại ùa về.



Hạ Anh thấy mẹ cô tự mình xuống bếp nấu ăn khi cô về. Cô thấy bản thân mình lúc nhỏ, thấy được mẹ kể cho nghe những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Còn thấy hình ảnh bà lo lắng, thức đợi mỗi khi cô đi chơi về muộn.

Ba cô không phải là một người ôn hòa nhưng ông rất thương gia đình nhỏ của mình, đặc biệt là cô. Dù công việc bận rộn đến mức nào thì ông cũng không bao giờ bỏ lỡ đi ngày sinh nhật của Hạ Anh. Khi cô muốn gì, dù là điều vô lý thì ông cũng đều chấp thuận mà không rầy la, trách mắng. Hạ Anh lại nhớ đến trận cãi nhau vài hôm trước với ông. Những điều ông làm đều là vì lo lắng cho Hạ Anh, đều muốn cô có một cuộc sống vô ưu vô lo. Nhưng có lẽ Hạ Anh thật sự không hiểu họ, để rồi đến bây giờ...

Cuộc đời ba mẹ cô thật sự rất vất vả, không hề sung sướng như mọi người vẫn thường thấy. Hạ Anh vẫn muốn làm cho ba mẹ mình một bữa cơm, cô muốn tự mình xuống bếp nấu cho họ. Cô còn muốn được phụng dưỡng ba mẹ khi họ về già nữa. Nhưng... Cơ hội đó không còn nữa rồi. Họ đi rồi, rời xa thế giới này, rời xa cả cô. Họ nhẫn tâm bỏ lại cô giữa dòng đời đầy nghiệt ngã này mà rời đi chẳng thương tiếc.

Hàn Thiên Phong - người con trai cô yêu đến xương tủy lại lại chính là nguyên nhân khiến gia đình cô ly tán. Bàn đầu khi nhìn thấy tài liệu liên quan đến công ty nhà mình, cô chỉ đơn thuần nghĩ hắn là đang quan tâm đến gia đình cô. Thật không ngờ... Hắn vậy mà lại tố cáo ba cô, khiến gia đình cô phá sản.

"Hàn Thiên Phong" cái tên này lặp đi lặp lại trong đầu cô. Khi nghĩ về hắn cô luôn cảm thấy vui vẻ nhưng bây giờ, trong mắt cô chỉ toàn hận thù. Hắn thật sự không phải là con người.

***

Hàn Thiên Phong đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Hạ Anh đang ngồi ôm gối. Nhìn cô thật nhỏ bé, thật mỏng manh nhưng hắn có cảm giác... cô không còn là Đường Hạ Anh nữa rồi.

Vừa định bước đến thì Hàn Thiên Phong nhìn thấy Hạ Anh đưa tay cầm lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn ném về phía hắn. Hàn Thiên Phong nhanh chóng né đi. "choang" ly thủy tinh va vào tường vỡ tan. Hạ Anh vội cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn, nhằm vào Hàn Thiên Phong mà lao đến.

"Hàn Thiên Phong, anh đi chết đi."

Ra phần mới hơi trễ nhưng là do tui bận ôn thi á. Nhớ vote và cmt nhiệt tình để ủng hộ mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mệt Rồi, Em Buông Tay... Anh Nhé!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook