Chương 1404: Cấm địa Đông Hải
Anh Giai Ngây Thơ
23/06/2013
Sau khi Băng Hồn phân phó đệ tử thu thập chiến trường, liền dẫn Nghệ Phong tới chủ điện Đông Hải cung.
Khi Băng Hồn tới chủ điện, một thân ảnh già nua đã ngồi trên ghế chính giữa tại chủ điện. Băng Hồn trông thấy đạo thân ảnh này, hắn vui mừng khôn xiết:
- Thái gia gia!
Bất quá, khi Băng Hồn trông thấy sắc mặt lão nhân này trắng bệch, sắc mặt hắn đại biến, nhìn lão nhân này hỏi:
- Thái gia gia, người không sao chứ?
Đông Hải cung chủ khẽ liếc mắt nhìn Băng Hồn, lập tức lắc đầu nói:
- Ta giao đấu cùng lão gia hỏa kia một hồi, bị chút thương thế. Bất quá hắn cũng không chiếm được tiện nghị. Không sao, tu dưỡng một tháng là ổn.
Nói đến đây, Đông Hải cung chủ quay về phía Nghệ Phong nói:
- Lần này cảm tạ Tà Đế trợ giúp.
Nghệ Phong quay về phía Đông Hải cung chủ gật đầu:
- Đúng lúc gặp thôi.
- Ha ha, quả thực hậu sinh khả úy.
Đông Hải cung chủ cảm thán nói. Vãn bối Liễu Nhiên năm đó đã đạt tới trình tự này, mà đệ tử của hắn, càng khiến toàn bộ đại lục phải chấn động. Nhớ tới thế gia siêu cấp bị tiêu diệt dưới tay một thanh niên. Đông Hải cung chủ không kiềm chế được hít một hơi thật sâu.
- Mời ngồi!
Đông Hải cung chủ khách khí mời Nghệ Phong ngồi, lập tức nói:
- Bất quá, lúc này ngươi tới giúp Đông Hải cung ta, tàn sát nhiều đệ tử Tây Hải cung như vậy. E là đối phương sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.
- Bọn họ muốn tới, cũng được thôi. Máu trên tay bản thiếu, còn thiếu một chút nữa mới xứng đáng với danh hiệu ma đầu.
Nghệ Phong dửng dưng nói. Ngay cả Tiên Phủ Mặc gia hắn còn không sợ, còn sợ gì Tây Hải cung.
- Ha ha, Ta Đế có chuẩn bị là tốt rồi.
Đông Hải cung chủ nhắc nhở Nghệ Phong. Đương nhiên hắn biết Tà Đế sẽ không để ý tới người Tây Hải cung. Huống hồ, Nghệ Phong lần này giúp hắn chuyện lớn như vậy, Đông Hải cung sẽ không ngồi yên nhìn Tây Hải cung trả thù. Tình hình bình thường, thực lực Đông Hải cung có thể mạnh hơn Tây Hải cung mấy phần. Nếu lần này không phải bởi vì cấm địa, tất cả các trưởng lão Quân Cấp đều bị nhốt tại cấm địa, căn bản không sợ âm mưu của bọn họ.
- Bất quá, theo ta được biết, thế lực nhất lưu khai chiến, trước tiên các người phải ký kết hiệp ước chứ.
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
- Đặc biệt lần này còn có Quân Câp xuất thủ.
Đông Hải cung chủ liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Điều này cũng liên quan tới các ngươi. Hiện tại Thánh Tông đã đơn phương phá vỡ hiệp ước, cho nên Tây Hai cung cũng học theo. Trong nháy mắt hiệp nghị kia bị các ngươi phá hỏng, hiện tại đã trở thành hữu danh vô thực.
- Phải sao? Thế nhưng Tà Tông và Tiên Phủ vẫn tuân thủ.
Nghệ Phong nói.
Đông Hải cung chủ lắc đầu nói:
- Các ngươi tuân thủ điểm nào, bất quá không muốn phá hỏng trạng thái cân bằng mà thôi. Tây Hải cung nhìn thấy điểm này mới dám vạch kế hoặc tấn công Đông Hải cung.
Câu nói này, nhất thời khiến Nghệ Phong minh bạch. Hầu như hiệp ước đã biến mất hoàn toàn, quả thực hiện tại chỉ còn thế lực siêu cấp mới tuân thủ hiệp ước. Dù sao, nếu như bọn họ xuất thủ, cục diện toàn bộ đại lục sẽ hoàn toàn thay đổi.
- Thực sự xin lỗi.
Những lời này của Nghệ Phong khiến Đông Hải cung chủ bật cười:
- Ta thực sự không dám nhận lời xin lỗi của Tà Đế. Bất quá, thủ đoạn vừa nãy, thực xứng đáng với danh hiệu ma đầu.
Nghệ Phong khẽ cười cười, thầm nghĩ: Nếu như người xem qua cảnh tượng Mặc gia, sẽ cảm thấy chuyện này quá nhỏ bé.
- Lần này vãn bối tới đây, có việc cần nhờ tiền bối giúp đỡ.
Nghệ Phong không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp quay về phía Đông Hải cung chủ nói.
- Xin cứ nói.
- Không biế tiền bối đã nghe qua Hải Lam Thánh quả chưa?
Nghệ Phong nói.
Nhãn thần Đông Hải Cung chủ nghiêm túc nhìn Nghệ Phong, lập tức hỏi:
- Tại sao ngươi biết nơi này có Hải Lam Thánh quả?
Những lời này khiến trong lòng Nghệ Phong kinh hỉ, ý tứ của Đông Hải Cung chủ cho thấy hắn biết Hải Lam Thánh quả. Thậm chí còn sở hữu nó.
- Trưởng bối tông môn nói ta biết.
Nghệ Phong nói.
- Là Đồng Tam sao? Trước kia lỡ miệng nói ra, để hắn biết Đông Hải ta có Hải Lam Thánh quả. Rất nhiều lần hắn chủ ý tới cướp, bất quá không thực hiện được mà thôi.
Đông Hải cung chủ thản nhiên nói.
- Không biết tiền bối có thể bỏ thứ yêu thích này hay không?
Nghệ Phong quay về phía Đông Hải cung chủ nói.
Đông Hải cung chủ lắc đầu, điều này khiến sắc mặt Nghệ Phong đại biến. Trong nháy mắt lạnh tới xương cốt. Sau khi Băng Ngưng thấy vậy, vội vàng nói:
- Thái gia gia, Nghệ Phong vừa mới cứu Đông Hải cung ta, một Hải Lam Thánh quả có đáng gì chứ!
Đông Hải cung chủ nghe Băng Ngưng nói vậy, liền quay về phía Băng Ngưng nói:
- Không phải ta không muốn cho, mà là ta cũng không có. Mặc dù Hải Lam Thánh quả ở trong Đông Hải, tuy rằng hai mươi năm trước Đông Hải cung từng sở hữu mấy quả. Thế nhưng, từ khi cấm địa biến đổi, cho dù trông thấy Hải Lam Thánh quả cũng không thể đoạt được.
Những lời này, khiến nhãn thần Nghệ Phong dịu xuống. Nếu như Đông Hải cung có mà không cho, Nghệ Phong nhất định không dùng sức mạnh đoạt lấy.
- Ý của tiền bối là?
Nghệ Phong hỏi.
- Hải Lam Thánh quá sinh trưởng tại đáy biển. Vả lại chỉ sinh trưởng tại một chỗ, đó chính là cấm địa Đông Hải cung ta. Mà cấm địa Đông Hải cung, Băng Hồn rõ hơn ai hết. Hơn hai mươi năm trước đã biến đổi, căn bản chúng ta không thể vào bên trong.
Đông Hải cung chủ nói.
Nghe vậy, Nghệ Phong nhíu nhíu mày nói:
- Không ai vào được sao? Nếu như Thánh Cấp?
Đông Hải cung chủ nghe thấy Nghệ Phong nói vậy, lắc đầu nói:
- Thực lực sư tôn ngươi như vậy là đủ rồi. Thế nhưng, nếu dùng sức mạnh tiến vào, e là sẽ khiến cấm địa tự hủy. Đừng nói tới Hải Lam Thánh quả, ngay cả tài nguyên tại Đông Hải cung ta cũng bị phá hủy hoàn toàn.
- Không còn biện pháp khác sao?
Nghệ Phong hỏi.
Đông Hải cung chủ liếc nhìn Băng Ngưng, lắc đầu không nói gì.
Băng Ngưng trông thấy Nghệ Phong chau mày, đột nhiên nàng cắn răng nói:
- Thái gia gia, ta nguyện ý thử một lần.
Đông Hải cung chủ sửng sốt, lập tức nhìn Băng Ngưng thở dài:
- Ngươi hà tất phải vậy?
Băng Ngưng nói:
- Hiện tại các vị trưởng lão bị vây khốn tại cấm địa, chỉ còn cách này mới có thể cứu được bọn họ.
- Thế nhưng, ngươi đi, chín phần chết một phần sống.
Đông Hải cung chủ bình thản nói.
Băng Ngưng lắc đầu nói:
- Thể chất của ta, hẳn là có thể trụ được.
- Có ý tứ gì?
Nghệ Phong chen ngang nói.
Đông Hải cung chủ thoáng liếc nhìn Nghệ Phong, hồi đáp:
- Trước kia tổ sư an bài chỉ có thể chất của Băng Ngưng mới có thể hoàn toàn nắm cấm địa trong tay. Bất quá, thực lực của Băng Ngưng quá thấp, cho dù sở hữu thể chất như vậy, muốn nắm cấm địa trong tay thực sự chỉ là vọng tưởng. Nếu như thất bại, chính là bạo thể mà chết. Vốn ta dự định chờ tới khi Băng Ngưng đạt tới Quân Cấp sẽ thử.
Nghệ Phong nhìn Băng Ngưng, lập tức trầm giọng hỏi:
- Đây chính là nguyên nhân Tây Hải cung chủ ý đoạt nàng?
Băng Ngưng gật đầu nói:
- Đây chính là nguyên nhân lớn nhất.
Nghệ Phong hít thật sâu, nhìn Băng Ngưng nói:
- Không có khả năng thành công sao?
Băng Ngưng lắc đầu nói:
- Không phải không thể. Thế nhưng hi vọng không lớn.
Thấy Nghệ Phong trầm mặc, Băng Ngưng lại nói:
- Mặc kệ có khả năng hay không? Lúc này ta nhất định phải thử. Các trưởng lão bị vây khốn trong đó còn đang chờ ta cứu.
Nghệ Phong tự nhiên biết Băng Ngưng không chỉ vì lý do như vậy, hắn hít thật sâu nói:
- Vậy nàng thử xem sao? Nàng yên tâm, cho dù ta chết cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn.
Nghệ Phong không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù Băng Ngưng không thích hợp để mạo hiểm, thế nhưng Điệp Vận Du không thể chờ đợi được nữa. Nghệ Phong có thể làm được chính là hứa hẹn bảo vệ nàng an toàn.
Khi Băng Hồn tới chủ điện, một thân ảnh già nua đã ngồi trên ghế chính giữa tại chủ điện. Băng Hồn trông thấy đạo thân ảnh này, hắn vui mừng khôn xiết:
- Thái gia gia!
Bất quá, khi Băng Hồn trông thấy sắc mặt lão nhân này trắng bệch, sắc mặt hắn đại biến, nhìn lão nhân này hỏi:
- Thái gia gia, người không sao chứ?
Đông Hải cung chủ khẽ liếc mắt nhìn Băng Hồn, lập tức lắc đầu nói:
- Ta giao đấu cùng lão gia hỏa kia một hồi, bị chút thương thế. Bất quá hắn cũng không chiếm được tiện nghị. Không sao, tu dưỡng một tháng là ổn.
Nói đến đây, Đông Hải cung chủ quay về phía Nghệ Phong nói:
- Lần này cảm tạ Tà Đế trợ giúp.
Nghệ Phong quay về phía Đông Hải cung chủ gật đầu:
- Đúng lúc gặp thôi.
- Ha ha, quả thực hậu sinh khả úy.
Đông Hải cung chủ cảm thán nói. Vãn bối Liễu Nhiên năm đó đã đạt tới trình tự này, mà đệ tử của hắn, càng khiến toàn bộ đại lục phải chấn động. Nhớ tới thế gia siêu cấp bị tiêu diệt dưới tay một thanh niên. Đông Hải cung chủ không kiềm chế được hít một hơi thật sâu.
- Mời ngồi!
Đông Hải cung chủ khách khí mời Nghệ Phong ngồi, lập tức nói:
- Bất quá, lúc này ngươi tới giúp Đông Hải cung ta, tàn sát nhiều đệ tử Tây Hải cung như vậy. E là đối phương sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.
- Bọn họ muốn tới, cũng được thôi. Máu trên tay bản thiếu, còn thiếu một chút nữa mới xứng đáng với danh hiệu ma đầu.
Nghệ Phong dửng dưng nói. Ngay cả Tiên Phủ Mặc gia hắn còn không sợ, còn sợ gì Tây Hải cung.
- Ha ha, Ta Đế có chuẩn bị là tốt rồi.
Đông Hải cung chủ nhắc nhở Nghệ Phong. Đương nhiên hắn biết Tà Đế sẽ không để ý tới người Tây Hải cung. Huống hồ, Nghệ Phong lần này giúp hắn chuyện lớn như vậy, Đông Hải cung sẽ không ngồi yên nhìn Tây Hải cung trả thù. Tình hình bình thường, thực lực Đông Hải cung có thể mạnh hơn Tây Hải cung mấy phần. Nếu lần này không phải bởi vì cấm địa, tất cả các trưởng lão Quân Cấp đều bị nhốt tại cấm địa, căn bản không sợ âm mưu của bọn họ.
- Bất quá, theo ta được biết, thế lực nhất lưu khai chiến, trước tiên các người phải ký kết hiệp ước chứ.
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
- Đặc biệt lần này còn có Quân Câp xuất thủ.
Đông Hải cung chủ liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Điều này cũng liên quan tới các ngươi. Hiện tại Thánh Tông đã đơn phương phá vỡ hiệp ước, cho nên Tây Hai cung cũng học theo. Trong nháy mắt hiệp nghị kia bị các ngươi phá hỏng, hiện tại đã trở thành hữu danh vô thực.
- Phải sao? Thế nhưng Tà Tông và Tiên Phủ vẫn tuân thủ.
Nghệ Phong nói.
Đông Hải cung chủ lắc đầu nói:
- Các ngươi tuân thủ điểm nào, bất quá không muốn phá hỏng trạng thái cân bằng mà thôi. Tây Hải cung nhìn thấy điểm này mới dám vạch kế hoặc tấn công Đông Hải cung.
Câu nói này, nhất thời khiến Nghệ Phong minh bạch. Hầu như hiệp ước đã biến mất hoàn toàn, quả thực hiện tại chỉ còn thế lực siêu cấp mới tuân thủ hiệp ước. Dù sao, nếu như bọn họ xuất thủ, cục diện toàn bộ đại lục sẽ hoàn toàn thay đổi.
- Thực sự xin lỗi.
Những lời này của Nghệ Phong khiến Đông Hải cung chủ bật cười:
- Ta thực sự không dám nhận lời xin lỗi của Tà Đế. Bất quá, thủ đoạn vừa nãy, thực xứng đáng với danh hiệu ma đầu.
Nghệ Phong khẽ cười cười, thầm nghĩ: Nếu như người xem qua cảnh tượng Mặc gia, sẽ cảm thấy chuyện này quá nhỏ bé.
- Lần này vãn bối tới đây, có việc cần nhờ tiền bối giúp đỡ.
Nghệ Phong không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp quay về phía Đông Hải cung chủ nói.
- Xin cứ nói.
- Không biế tiền bối đã nghe qua Hải Lam Thánh quả chưa?
Nghệ Phong nói.
Nhãn thần Đông Hải Cung chủ nghiêm túc nhìn Nghệ Phong, lập tức hỏi:
- Tại sao ngươi biết nơi này có Hải Lam Thánh quả?
Những lời này khiến trong lòng Nghệ Phong kinh hỉ, ý tứ của Đông Hải Cung chủ cho thấy hắn biết Hải Lam Thánh quả. Thậm chí còn sở hữu nó.
- Trưởng bối tông môn nói ta biết.
Nghệ Phong nói.
- Là Đồng Tam sao? Trước kia lỡ miệng nói ra, để hắn biết Đông Hải ta có Hải Lam Thánh quả. Rất nhiều lần hắn chủ ý tới cướp, bất quá không thực hiện được mà thôi.
Đông Hải cung chủ thản nhiên nói.
- Không biết tiền bối có thể bỏ thứ yêu thích này hay không?
Nghệ Phong quay về phía Đông Hải cung chủ nói.
Đông Hải cung chủ lắc đầu, điều này khiến sắc mặt Nghệ Phong đại biến. Trong nháy mắt lạnh tới xương cốt. Sau khi Băng Ngưng thấy vậy, vội vàng nói:
- Thái gia gia, Nghệ Phong vừa mới cứu Đông Hải cung ta, một Hải Lam Thánh quả có đáng gì chứ!
Đông Hải cung chủ nghe Băng Ngưng nói vậy, liền quay về phía Băng Ngưng nói:
- Không phải ta không muốn cho, mà là ta cũng không có. Mặc dù Hải Lam Thánh quả ở trong Đông Hải, tuy rằng hai mươi năm trước Đông Hải cung từng sở hữu mấy quả. Thế nhưng, từ khi cấm địa biến đổi, cho dù trông thấy Hải Lam Thánh quả cũng không thể đoạt được.
Những lời này, khiến nhãn thần Nghệ Phong dịu xuống. Nếu như Đông Hải cung có mà không cho, Nghệ Phong nhất định không dùng sức mạnh đoạt lấy.
- Ý của tiền bối là?
Nghệ Phong hỏi.
- Hải Lam Thánh quá sinh trưởng tại đáy biển. Vả lại chỉ sinh trưởng tại một chỗ, đó chính là cấm địa Đông Hải cung ta. Mà cấm địa Đông Hải cung, Băng Hồn rõ hơn ai hết. Hơn hai mươi năm trước đã biến đổi, căn bản chúng ta không thể vào bên trong.
Đông Hải cung chủ nói.
Nghe vậy, Nghệ Phong nhíu nhíu mày nói:
- Không ai vào được sao? Nếu như Thánh Cấp?
Đông Hải cung chủ nghe thấy Nghệ Phong nói vậy, lắc đầu nói:
- Thực lực sư tôn ngươi như vậy là đủ rồi. Thế nhưng, nếu dùng sức mạnh tiến vào, e là sẽ khiến cấm địa tự hủy. Đừng nói tới Hải Lam Thánh quả, ngay cả tài nguyên tại Đông Hải cung ta cũng bị phá hủy hoàn toàn.
- Không còn biện pháp khác sao?
Nghệ Phong hỏi.
Đông Hải cung chủ liếc nhìn Băng Ngưng, lắc đầu không nói gì.
Băng Ngưng trông thấy Nghệ Phong chau mày, đột nhiên nàng cắn răng nói:
- Thái gia gia, ta nguyện ý thử một lần.
Đông Hải cung chủ sửng sốt, lập tức nhìn Băng Ngưng thở dài:
- Ngươi hà tất phải vậy?
Băng Ngưng nói:
- Hiện tại các vị trưởng lão bị vây khốn tại cấm địa, chỉ còn cách này mới có thể cứu được bọn họ.
- Thế nhưng, ngươi đi, chín phần chết một phần sống.
Đông Hải cung chủ bình thản nói.
Băng Ngưng lắc đầu nói:
- Thể chất của ta, hẳn là có thể trụ được.
- Có ý tứ gì?
Nghệ Phong chen ngang nói.
Đông Hải cung chủ thoáng liếc nhìn Nghệ Phong, hồi đáp:
- Trước kia tổ sư an bài chỉ có thể chất của Băng Ngưng mới có thể hoàn toàn nắm cấm địa trong tay. Bất quá, thực lực của Băng Ngưng quá thấp, cho dù sở hữu thể chất như vậy, muốn nắm cấm địa trong tay thực sự chỉ là vọng tưởng. Nếu như thất bại, chính là bạo thể mà chết. Vốn ta dự định chờ tới khi Băng Ngưng đạt tới Quân Cấp sẽ thử.
Nghệ Phong nhìn Băng Ngưng, lập tức trầm giọng hỏi:
- Đây chính là nguyên nhân Tây Hải cung chủ ý đoạt nàng?
Băng Ngưng gật đầu nói:
- Đây chính là nguyên nhân lớn nhất.
Nghệ Phong hít thật sâu, nhìn Băng Ngưng nói:
- Không có khả năng thành công sao?
Băng Ngưng lắc đầu nói:
- Không phải không thể. Thế nhưng hi vọng không lớn.
Thấy Nghệ Phong trầm mặc, Băng Ngưng lại nói:
- Mặc kệ có khả năng hay không? Lúc này ta nhất định phải thử. Các trưởng lão bị vây khốn trong đó còn đang chờ ta cứu.
Nghệ Phong tự nhiên biết Băng Ngưng không chỉ vì lý do như vậy, hắn hít thật sâu nói:
- Vậy nàng thử xem sao? Nàng yên tâm, cho dù ta chết cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn.
Nghệ Phong không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù Băng Ngưng không thích hợp để mạo hiểm, thế nhưng Điệp Vận Du không thể chờ đợi được nữa. Nghệ Phong có thể làm được chính là hứa hẹn bảo vệ nàng an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.