Chương 153: Chữa thương
Anh Giai Ngây Thơ
15/10/2017
- Hả! Thứ đó? Vật gì vậy hả?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên kinh ngạc nói.
Trữ Huyên trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói:
- Đừng nói ngươi không nhớ, Phách Tuyệt Mị Trận, có thể trả ta được chứ?
- Ahaaa! Nàng nói về nó hả?
Nghệ Phong bừng tỉnh, nhìn Trữ Huyên nghiêm túc nói:
- Nàng cũng biết thực lực của ta rất thấp, bảo vật như vậy làm sao dám giữ trong người. Ta đã giấu nó ở nơi rất bí mật, cho nên... Nàng hiểu chứ!
Trữ Huyên trắng mắt nhìn, vươn đôi tay nhỏ bé trắng trẻo, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ta không tin! Đưa đây?
Nghệ Phong nhún nhún vai, bất đắc dĩ xòe hai ray ra, nói:
- Không tin, nàng hãy lục soát trong người ta.
Sắc mặt Trữ Huyên ửng đỏ, đôi mắt chớp chớp, không còn cách nào, chỉ đành nói:
- Thứ đó trân quý như vậy, đừng đánh mất.
Nghệ Phong cười khà khà:
- Yên tâm đi! Sao có thể mất được? Ta chỉ biết hiện tại nàng đối với ta rất tốt!
Trữ Huyên nghe ngữ khí điên cuồng của Nghệ Phong cũng không có cách nào, nàng nhìn khóe miệng hắn, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó. Nàng liền nói với Nghệ Phong:
- Xoay người đi?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu hỏi:
- Làm sao vậy?
Sắc mặt Trữ Huyên liền ửng hồng, không để ý tới Nghệ Phong, vẫy vẫy mạnh đôi tay, bỗng nhiên hình thành một đạo kết giới xuất hiện trước mắt Nghệ Phong, Trữ Huyên liền trốn vào trong kết giới.
Trữ Huyên đột nhiên trốn vào kết giới này, khiển Nghệ Phong chau mày đầy cổ quái, không hiểu nữ nhân này đang làm điều gì? Thể nhưng thực lực của hắn cũng không thể nhìn thấu kểt giới. Đành phải đứng đợi ở bên ngoài.
May mà Nghệ Phong cũng không phải đợi quá lâu, rất nhanh nàng cầm Nhuyễn Kình Giáp trên tay xuất hiện trước mặt Nghệ Phong.
Nghệ Phong trông thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia ửng đỏ, hắn liền cười cổ quái: Không phải là nữ nhân này chẳng phải vừa mới cởi Nhuyễn Kình Giáp đấy chứ?
Nhìn Trữ Huyền tuyệt mỹ, hiển lộ đường cong bốc hỏa tới tột cùng. Hắn cảm thấy huyết khí trong cơ thể chính mình lại lần nữa cuộn ừào mãnh liệt.
- Nhuyễn Kình Giáp này, ta không cần. Ngươi hãy mặc vào đi!
Trữ Huyên đưa Nhuyễn Kình Giáp cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong mỉm cười tiếp nhận. Ngoài hơi ấm nhàn nhạt trên cơ thể, còn có từng đạo mùi hương thơm ngát bay vào mũi Nghệ Phong. Điều này khiển Nghệ Phong vui vẻ cười: Nữ nhân này không mặc một năm rồi đấy chứ? Như vậy có tính là áo lót hay không?
Trữ Huyên trông thấy dáng vẻ tươi cười đầy cổ quái hiện lên trên khuôn mặt Nghệ Phong, trong lòng nàng liền hiểu rõ, toàn thân khẽ run lên. Trừng mắt nhìn Nghệ Phong, xấu hổ nói:
- Không được cười!
Câu nói này, càng chứng thực suy đoán của Nghệ Phong là đúng. Hắn cố nén cười, quay về phía Trữ Huyên nghiêm nghị nói:
- Uhm, ta sẽ bảo quản thật tốt. So với trước đây, ta càng yêu thương Nhuyễn Kình Giáp này.
Với sự thông minh của Trữ Huyên, làm sao không hiểu những lời này. Trong lòng nàng lại càng cảm thấy hỏa khí mãnh liệt dâng trào. Nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Về sau ngươi phải cẩn thận một chút! Ta phải về hộ pháp trưởng bối sư môn.
Nghệ Phong gật gật đầu, quay về phía Trữ Huyên nói:
- Có khả năng ta sẽ ở Để Đô một thời gian dài, nếu như nàng có cơ hội tới. Có thể tìm ta.
Trữ Huyên gật gật đầu, lại lần nữa khôi phục tư thái cao quý sang trọng. Thân ảnh chợt lóe, xuất hiện trong hư không.
- Trữ Huyên!
Nghệ Phong la lớn, khiến thân ảnh Trữ Huyên dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong.
Thế nhưng, động tác kế tiếp của Nghệ Phong khiển thân thể Trữ Huyên run run, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn Nghệ Phong biểu tình nàng cũng tràn đầy vẻ xấu hổ.
- Quả thực rất thơm!
Nghệ Phong dùng mũi ngửi ngửi Nhuyễn Kình Giáp, mỉm cười nói.
Trữ Huyên đứng trên hư không, thoáng chốc cảm thấy khuôn mặt chính mình nóng như lửa đốt. Nàng không để ý tới Nghệ Phong, thân ảnh chớp động lần thứ hai.
- Trữ Huyên!
-
Nghệ Phong la lớn, lại lần nữa khiển Trữ Huyên đứng bất động trên hư không. Lần này nàng không quay đầu, mà đợi câu trả lời của Nghệ Phong.
- Không việc gì! Bất quá, ta phát hiện ta yêu nàng chết mất!
Nhưng lời này của Nghệ Phong, khiến bóng dáng Trữ Huyền bay nhanh gấp mấy lần.
Nghệ Phong trông thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia có vết tích bất ổn. Hắn liền cười ha hả tiếng cười càn rỡ, lại khiển thân ảnh mỹ lệ kia lại lần nữa tăng tốc.
Nghệ Phong nhìn theo bóng dáng Trữ Huyên rời đi, tiếp đến hắn liếc mắt nhìn Nhuyễn Kình Giáp tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Hắn không ngờ mặc trên người nhuyễn giáp quý giá này, lại khiển người ta nổi tà tâm. Hơn nữa, dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ của Nhuyễn Kình Giáp, chính mình không chịu áp lực, làm sao có thể trở thành cường giả?
Cho nên Nghệ Phong không cần suy nghĩ, liền cất Nhuyễn Kình Giáp vào linh giới. Hắn vung tay lên, kim châm liền xuất hiện trên tay chính mình, hắn xoay người cắm kim châm vào huyệt vị trên cờ thể chính mình.
Nghệ Phong nhìn kim châm nhảy trên cơ thể chính mình, hắn khẽ cười, lấy Tử Kim Thủy Trữ Huyên vừa tặng hán ra. Từng giọt từng giọt tích vào kim châm, từ kim châm mạnh mẽ tiến nhập vào cơ thể Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm thấy dòng nước ấm áp bừng lên trong cơ thể, chậm rãi tu bổ nội tạng bị tàn phá. Huyết khí cuộn trào trong cơ thể cũng từ từ lắng xuống.
Nghệ Phong cảm giác đau đớn trên cơ thể càng lúc càng được xoa dịu. Không kiềm chế nổi liền cười cười, không hổ là Tử Kim Thủy, quả nhiên không hề tầm thường.
Tuy ràng Tử Kim Thủy ngũ giai đỉnh phong, thể nhưng có thể sánh ngang dược phẩm lục giai. Không có được y thuật lục giai, cho dù sử dụng dược liệu chân quý tới cỡ nào cũng không hữu ích.
Hơn nữa, xem ra công dụng của Tử Kim Thủy này tốt hơn dược phẩm bình thường rất nhiều. Nghệ Phong suy đoán rằng, Tử Kim Thủy này phải do người có y thuật thất giai mới có thể làm ra.
Y thuật thất giai! Như vậy đã vô cùng nổi bật trong giới y sư. Cho dù Vương Cấp gặp phải cũng không dám giỡn mặt. Thậm chí, trên phương diện nào đó, còn có thể giỡn mặt Vương cấp.
Trong lòng Nghệ Phong đối với sư môn Trữ Huyền rất hiếu kỳ, bảo vật như vậy nàng dùng hết lọ này tới lọ khác. Thứ này chẳng phải rất nhiều sao? Chính mình phải nhân cơ hội nữa đánh cướp của nàng một phiên?
Nghệ Phong cười cười, tìm cách khai trừ suy nghĩ vô sỉ trong đầu.
Nghệ Phong bước từng bước về phía hoa thuyền trên mặt sông. Nhớ tới Điệp Vận Du mị hoặc tới cực điểm, trên khuôn mặt Nghệ Phong thoáng hiện lên dáng vẻ tươi cười.
- Quả thực nữ nhân này đối với chính mình rất tốt. Bằng không, e là mạng ta khó giữ được.
Nghĩ vậy, bước chân Nghệ Phong cũng trở nên cấp bách. Hẳn là chính mình tiết lộ điểm gì đó cho nàng. Bằng không nàng còn có thể để ta cố ý tiếp cận nàng.
Ngươi đối tốt với chính mình, Nghệ Phong vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên kinh ngạc nói.
Trữ Huyên trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói:
- Đừng nói ngươi không nhớ, Phách Tuyệt Mị Trận, có thể trả ta được chứ?
- Ahaaa! Nàng nói về nó hả?
Nghệ Phong bừng tỉnh, nhìn Trữ Huyên nghiêm túc nói:
- Nàng cũng biết thực lực của ta rất thấp, bảo vật như vậy làm sao dám giữ trong người. Ta đã giấu nó ở nơi rất bí mật, cho nên... Nàng hiểu chứ!
Trữ Huyên trắng mắt nhìn, vươn đôi tay nhỏ bé trắng trẻo, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ta không tin! Đưa đây?
Nghệ Phong nhún nhún vai, bất đắc dĩ xòe hai ray ra, nói:
- Không tin, nàng hãy lục soát trong người ta.
Sắc mặt Trữ Huyên ửng đỏ, đôi mắt chớp chớp, không còn cách nào, chỉ đành nói:
- Thứ đó trân quý như vậy, đừng đánh mất.
Nghệ Phong cười khà khà:
- Yên tâm đi! Sao có thể mất được? Ta chỉ biết hiện tại nàng đối với ta rất tốt!
Trữ Huyên nghe ngữ khí điên cuồng của Nghệ Phong cũng không có cách nào, nàng nhìn khóe miệng hắn, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó. Nàng liền nói với Nghệ Phong:
- Xoay người đi?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu hỏi:
- Làm sao vậy?
Sắc mặt Trữ Huyên liền ửng hồng, không để ý tới Nghệ Phong, vẫy vẫy mạnh đôi tay, bỗng nhiên hình thành một đạo kết giới xuất hiện trước mắt Nghệ Phong, Trữ Huyên liền trốn vào trong kết giới.
Trữ Huyên đột nhiên trốn vào kết giới này, khiển Nghệ Phong chau mày đầy cổ quái, không hiểu nữ nhân này đang làm điều gì? Thể nhưng thực lực của hắn cũng không thể nhìn thấu kểt giới. Đành phải đứng đợi ở bên ngoài.
May mà Nghệ Phong cũng không phải đợi quá lâu, rất nhanh nàng cầm Nhuyễn Kình Giáp trên tay xuất hiện trước mặt Nghệ Phong.
Nghệ Phong trông thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia ửng đỏ, hắn liền cười cổ quái: Không phải là nữ nhân này chẳng phải vừa mới cởi Nhuyễn Kình Giáp đấy chứ?
Nhìn Trữ Huyền tuyệt mỹ, hiển lộ đường cong bốc hỏa tới tột cùng. Hắn cảm thấy huyết khí trong cơ thể chính mình lại lần nữa cuộn ừào mãnh liệt.
- Nhuyễn Kình Giáp này, ta không cần. Ngươi hãy mặc vào đi!
Trữ Huyên đưa Nhuyễn Kình Giáp cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong mỉm cười tiếp nhận. Ngoài hơi ấm nhàn nhạt trên cơ thể, còn có từng đạo mùi hương thơm ngát bay vào mũi Nghệ Phong. Điều này khiển Nghệ Phong vui vẻ cười: Nữ nhân này không mặc một năm rồi đấy chứ? Như vậy có tính là áo lót hay không?
Trữ Huyên trông thấy dáng vẻ tươi cười đầy cổ quái hiện lên trên khuôn mặt Nghệ Phong, trong lòng nàng liền hiểu rõ, toàn thân khẽ run lên. Trừng mắt nhìn Nghệ Phong, xấu hổ nói:
- Không được cười!
Câu nói này, càng chứng thực suy đoán của Nghệ Phong là đúng. Hắn cố nén cười, quay về phía Trữ Huyên nghiêm nghị nói:
- Uhm, ta sẽ bảo quản thật tốt. So với trước đây, ta càng yêu thương Nhuyễn Kình Giáp này.
Với sự thông minh của Trữ Huyên, làm sao không hiểu những lời này. Trong lòng nàng lại càng cảm thấy hỏa khí mãnh liệt dâng trào. Nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Về sau ngươi phải cẩn thận một chút! Ta phải về hộ pháp trưởng bối sư môn.
Nghệ Phong gật gật đầu, quay về phía Trữ Huyên nói:
- Có khả năng ta sẽ ở Để Đô một thời gian dài, nếu như nàng có cơ hội tới. Có thể tìm ta.
Trữ Huyên gật gật đầu, lại lần nữa khôi phục tư thái cao quý sang trọng. Thân ảnh chợt lóe, xuất hiện trong hư không.
- Trữ Huyên!
Nghệ Phong la lớn, khiến thân ảnh Trữ Huyên dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong.
Thế nhưng, động tác kế tiếp của Nghệ Phong khiển thân thể Trữ Huyên run run, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn Nghệ Phong biểu tình nàng cũng tràn đầy vẻ xấu hổ.
- Quả thực rất thơm!
Nghệ Phong dùng mũi ngửi ngửi Nhuyễn Kình Giáp, mỉm cười nói.
Trữ Huyên đứng trên hư không, thoáng chốc cảm thấy khuôn mặt chính mình nóng như lửa đốt. Nàng không để ý tới Nghệ Phong, thân ảnh chớp động lần thứ hai.
- Trữ Huyên!
-
Nghệ Phong la lớn, lại lần nữa khiển Trữ Huyên đứng bất động trên hư không. Lần này nàng không quay đầu, mà đợi câu trả lời của Nghệ Phong.
- Không việc gì! Bất quá, ta phát hiện ta yêu nàng chết mất!
Nhưng lời này của Nghệ Phong, khiến bóng dáng Trữ Huyền bay nhanh gấp mấy lần.
Nghệ Phong trông thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia có vết tích bất ổn. Hắn liền cười ha hả tiếng cười càn rỡ, lại khiển thân ảnh mỹ lệ kia lại lần nữa tăng tốc.
Nghệ Phong nhìn theo bóng dáng Trữ Huyên rời đi, tiếp đến hắn liếc mắt nhìn Nhuyễn Kình Giáp tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Hắn không ngờ mặc trên người nhuyễn giáp quý giá này, lại khiển người ta nổi tà tâm. Hơn nữa, dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ của Nhuyễn Kình Giáp, chính mình không chịu áp lực, làm sao có thể trở thành cường giả?
Cho nên Nghệ Phong không cần suy nghĩ, liền cất Nhuyễn Kình Giáp vào linh giới. Hắn vung tay lên, kim châm liền xuất hiện trên tay chính mình, hắn xoay người cắm kim châm vào huyệt vị trên cờ thể chính mình.
Nghệ Phong nhìn kim châm nhảy trên cơ thể chính mình, hắn khẽ cười, lấy Tử Kim Thủy Trữ Huyên vừa tặng hán ra. Từng giọt từng giọt tích vào kim châm, từ kim châm mạnh mẽ tiến nhập vào cơ thể Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm thấy dòng nước ấm áp bừng lên trong cơ thể, chậm rãi tu bổ nội tạng bị tàn phá. Huyết khí cuộn trào trong cơ thể cũng từ từ lắng xuống.
Nghệ Phong cảm giác đau đớn trên cơ thể càng lúc càng được xoa dịu. Không kiềm chế nổi liền cười cười, không hổ là Tử Kim Thủy, quả nhiên không hề tầm thường.
Tuy ràng Tử Kim Thủy ngũ giai đỉnh phong, thể nhưng có thể sánh ngang dược phẩm lục giai. Không có được y thuật lục giai, cho dù sử dụng dược liệu chân quý tới cỡ nào cũng không hữu ích.
Hơn nữa, xem ra công dụng của Tử Kim Thủy này tốt hơn dược phẩm bình thường rất nhiều. Nghệ Phong suy đoán rằng, Tử Kim Thủy này phải do người có y thuật thất giai mới có thể làm ra.
Y thuật thất giai! Như vậy đã vô cùng nổi bật trong giới y sư. Cho dù Vương Cấp gặp phải cũng không dám giỡn mặt. Thậm chí, trên phương diện nào đó, còn có thể giỡn mặt Vương cấp.
Trong lòng Nghệ Phong đối với sư môn Trữ Huyền rất hiếu kỳ, bảo vật như vậy nàng dùng hết lọ này tới lọ khác. Thứ này chẳng phải rất nhiều sao? Chính mình phải nhân cơ hội nữa đánh cướp của nàng một phiên?
Nghệ Phong cười cười, tìm cách khai trừ suy nghĩ vô sỉ trong đầu.
Nghệ Phong bước từng bước về phía hoa thuyền trên mặt sông. Nhớ tới Điệp Vận Du mị hoặc tới cực điểm, trên khuôn mặt Nghệ Phong thoáng hiện lên dáng vẻ tươi cười.
- Quả thực nữ nhân này đối với chính mình rất tốt. Bằng không, e là mạng ta khó giữ được.
Nghĩ vậy, bước chân Nghệ Phong cũng trở nên cấp bách. Hẳn là chính mình tiết lộ điểm gì đó cho nàng. Bằng không nàng còn có thể để ta cố ý tiếp cận nàng.
Ngươi đối tốt với chính mình, Nghệ Phong vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.