Chương 1208
Anh Giai Ngây Thơ
22/06/2013
Thời điểm Lưu Tinh tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, hai người mặc hắc bào kia cũng quay qua Lưu Tinh nói:
- Lưu thiếu tông chủ, giao hắn cho ngươi.
- Hai vị tiền bối yên tâm! Ta sẽ cho hắn hồn phi yên diệt.
Lưu Tinh gắt gao nhìn chằm chằm Nghệ Phong, mỗi chữ mỗi câu đều nghiến răng nghiến lợi.
Đối với hắn nói, Nghệ Phong trực tiếp không nhìn, ngược lại quay qua Trữ Huyên nói:
- Có thể hay không chống lại, nếu không ta đối phó một người?
Trữ Huyên lắc đầu nói:
- Ngươi vừa mới vào ngũ giai, muốn đối phó bát giai còn có khoảng cách nhất định. Hai bát giai, ta ngăn cản không khó. Ngươi giải quyết bọn họ trước, sau đó trở lại giúp ta.
Nghe thế, Nghệ Phong cũng gật đầu. Đối với Trữ Huyên vẫn rất tự tin, cửu giai ngăn cnar hai bát giai đỉnh, điều này cũng không phải quá khó khăn.
Nghệ Phong cũng không nói lời vô ích, lấy ra Long kiếm, khí thế tập trung trên người Lưu Tinh, một kiếm đâm thẳng tới hắn.
Lưu Tinh không nghĩ tới Nghệ Phong sẽ động thủ trước, đấu khí dũng mãnh oanh tới Nghệ Phong, lại phát hiện bị Nghệ Phong tùy ý chấn nát, trong sự hoảng hốt của hắn, thất giai bên người hắn mạnh mẽ kéo hắn qua một bên, sau đó vung trọng kiếm lên bổ tới Nghệ Phong.
Thế tới một kiếm rào rạt, thân ảnh Nghệ Phong lập lòe, bức khai một kiếm này, hạ xuống một chỗ khác, ánh mắt ngưng tụ trên người thất giai này. Sau đó nhìn về phía Lưu Tinh, suy nghĩ một chút cũng không công Lưu Tinh nữa, có thất giai bảo hộ, muốn chém giết Lưu Tinh hiển nhiên phí chút tay chân. Đã như vậy, trước giết chết chó săn cái đã.
Mà lúc Nghệ Phong trầm ngâm, Tôn cấp ngũ giai và Tôn cấp thất giai đồng thời lắc mình đến bên người Nghệ Phong, vây quanh Nghệ Phong.
Cùng lúc đó, thân ảnh Trữ Huyên cũng lóe lên, bắn tới trước người hai người mặc hắc bào, người mặc hắc bào nhìn Trữ Huyên tuyệt mỹ cao quý trước mặt, hắn rất kinh diễm, đồng thời cũng cực kỳ cảnh giác, tuy rằng bề ngoài nữ nhân này thoạt nhìn thanh nhã, thế nhưng lại có thực lực cửu giai khiến bọn họ không dám lơ là.
- Giết hắn!
Người mặc hắc bào chưa động thủ, nhìn mấy người Lưu Tinh hô.
Trữ Huyên thấy đối phương không ra tay, nàng hừ lạnh một tiếng, cũng không có xuất thủ. Lấy thực lực hiện tại của Nghệ Phong, Trữ Huyên căn bản không lo lắng, cho dù không giết được mấy người kia, tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề.
Người mặc hắc bào nói, khiến đấu khí trong cơ thể võ giả thất giai mạnh mẽ quán thâu đến trọng kiếm, trọng kiếm bạo phát quang mang thật lớn, sau đó khí thế như hồng chém qua Nghệ Phong.
Nơi trọng kiếm đi qua, tiếng xé gió rít lên chói tai.
Nghệ Phong thấy một màn như vậy, trong mắt cũng có một tia thận trọng, đấu khí trong cơ thể đồng dạng bạo phát, bao trùm ở trên Long kiếm, một kiếm đón về đối phương.
- Muốn chết!
Đối phương thấy Nghệ Phong trực tiếp đối cứng với hắn, trong mắt tràn đầy ý khinh thường. Tốc độ trọng kiếm tăng vọt lần thứ hai bổ tới Nghệ Phong, không gian hơi bị sụp đổ.
Đang...
Hai thanh binh khí va chạm cùng một chỗ, kình khí không ngừng bắn mạnh, không gian sụp đổ ầm ầm tại chỗ va chạm.
Mà cùng lúc đó, Nghệ Phong không ngừng lui về phía sau, mỗi khi lui một bước, dưới chân đều lưu lại vết chân thật sâu. Nghệ Phong lui tới mười bước, lúc này mới đứng vững được.
Cùng lúc đó, thất giai kia đồng dạng lùi lại mấy bước.
Thất giai nhận thấy được cổ lực lượng vừa rồi kia, hắn trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, lập tức quay đầu nhìn về phía Lưu Tinh, trong mắt tràn đầy ý hỏi. Tuy rằng một kích vừa rồi kém hắn, thế nhưng kém không nhiều lắm, điều này sao có thể là một người không đến ngũ giai?
Lưu Tinh cũng triệt để dại ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng? Lẽ nào trong mấy ngày này, hắn tấn cấp tới mấy giai?
Nghĩ tới khả năng này, Lưu Tinh không khỏi co rút, điều này sao có thể?
Thế nhưng, chuyện trước mặt lại nói cho hắn, chỉ có khả năng này, mới có thể giải thích cho vấn đề kia.
- Cùng tiến lên! Làm thịt hắn!
Lưu Tinh rống giận một câu, vẻ hung lệ trong mắt càng đậm.
Nghệ Phong nhìn hai võ giả đồng thời oanh kích hắn, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, thầm nghĩ ngươi cho là thêm một ngũ giai là có thể chém giết ta sao. Long kiếm trong tay Nghệ Phong biến đổi, không ngừng thi triển ra từng đạo công kích xảo quyệt, đâm thẳng qua tới đối phương.
Một thất giai, một ngũ giai vây công Nghệ Phong, tuy rằng mỗi lần công kích đều làm Nghệ Phong lui về phía sau. Thế nhưng lại không làm gì được Nghệ Phong, dưới tốc độ của Nghệ Phong, công kích của hai người đều thất bại.
Hai người mặc hắc bào còn muốn đứng nhìn xem kết quả, nhìn Nghệ Phong như vậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, nguyên vốn tưởng rằng Trữ Huyên đề cao đã đủ kinh khủng rồi, thế nhưng khi thấy Nghệ Phong xuất thủ, nàng đề cao không đáng kể chút nào.
So với người khác, người mặc hắc bào lý giải với Nghệ Phong càng nhiều. Tuy rằng lúc này Nghệ Phong bị vây hạ phong, thế nhưng đường đường là Tà Đế, thủ đoạn ùn ùn. Sợ là rất nhanh sẽ chuyển bại thành thắng.
Nghĩ tới loại khả năng này, hai người vốn tưởng rằng chỉ cần giữ chân Trữ Huyên cũng đủ, lúc này cũng điên cuồng công kích tới Trữ Huyên, chỉ có đánh bại Trữ Huyên, sau đó mới có thể toàn lực đối phó Nghệ Phong.
- Hừ!
Trữ Huyên tự nhiên cũng biết tâm tư đối phương, đấu khí bạo phát, thân ảnh lóe lên công tới hai người, đối chọi một chưởng cùng hai người, dưới một chưởng này, không gian ầm ầm sụp đổ, ba người đều lùi lại mấy bước.
Trữ Huyên cư nhiên bằng vào lực bản thân, ngạnh kháng hai bát giai đỉnh không rơi xuống hạ phong.
Nghệ Phong vừa phân tâm thần chú ý Trữ Huyên, thấy nàng cường hãn như vậy. Đáy lòng cảm thán kém một giai đã có chênh lệch to lớn, đồng thời cũng thở nhẹ một hơi. Toàn bộ tâm thần phóng tới hai người kia.
- Đang...
Nghệ Phong va chạm một kiếm với Tôn cấp thất giai, cánh tay bị chấn đến tê dại lui ra ngoài, mà cùng lúc đó, ngũ giai kia cũng không buông tha cơ hội, một kiếm thẳng tắp đâm qua Nghệ Phong.
Trở tay một kiếm ngăn trở đối phương, kiếm thế của Nghệ Phong mạnh mẽ biến đổi, đâm thẳng tới con mắt đối phương.
- Đê tiện!
Ngũ giai kia rống giận, thế nhưng cũng không dám dùng mắt mình thử kiếm, cấp bách lui ra ngoài.
Ngũ giai và thất giai liếc mắt nhìn nhau, lập tức gật đầu, thân ảnh hai người tăng vọt, cùng nhau đâm thẳng tới Nghệ Phong.
Hai kiếm một trái một phải, thế tới rào rạt, phong kín đường lui của Nghệ Phong.
- Tiểu tử, trừ khi ngươi có Thuấn di, ta xem ngươi làm sao ngăn một kiếm này.
Trong ánh mắt dữ tợn của hai người, Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, Thuấn di, bản thiếu xác thực có thể thi triển. Chỉ là, bản thiếu đón đỡ chiêu này của các ngươi thì làm sao?
Tôn cấp thất giai nhìn Nghệ Phong đánh tới hắn, trong lòng hắn đại hỉ, cho dù Nghệ Phong tiếp được một kiếm này của hắn, một kiếm của đồng bạn hắn tuyệt đối có thể đâm thủng Nghệ Phong.
Mà thời điểm hai người vui vẻ, Nghệ Phong lại nở nụ cười:
- Quên nói cho các ngươi, bản thiếu còn là một nhiếp hồn sư!
- Nhiếp hồn thuật… Hồn Hóa Chiến Thần!
- Lưu thiếu tông chủ, giao hắn cho ngươi.
- Hai vị tiền bối yên tâm! Ta sẽ cho hắn hồn phi yên diệt.
Lưu Tinh gắt gao nhìn chằm chằm Nghệ Phong, mỗi chữ mỗi câu đều nghiến răng nghiến lợi.
Đối với hắn nói, Nghệ Phong trực tiếp không nhìn, ngược lại quay qua Trữ Huyên nói:
- Có thể hay không chống lại, nếu không ta đối phó một người?
Trữ Huyên lắc đầu nói:
- Ngươi vừa mới vào ngũ giai, muốn đối phó bát giai còn có khoảng cách nhất định. Hai bát giai, ta ngăn cản không khó. Ngươi giải quyết bọn họ trước, sau đó trở lại giúp ta.
Nghe thế, Nghệ Phong cũng gật đầu. Đối với Trữ Huyên vẫn rất tự tin, cửu giai ngăn cnar hai bát giai đỉnh, điều này cũng không phải quá khó khăn.
Nghệ Phong cũng không nói lời vô ích, lấy ra Long kiếm, khí thế tập trung trên người Lưu Tinh, một kiếm đâm thẳng tới hắn.
Lưu Tinh không nghĩ tới Nghệ Phong sẽ động thủ trước, đấu khí dũng mãnh oanh tới Nghệ Phong, lại phát hiện bị Nghệ Phong tùy ý chấn nát, trong sự hoảng hốt của hắn, thất giai bên người hắn mạnh mẽ kéo hắn qua một bên, sau đó vung trọng kiếm lên bổ tới Nghệ Phong.
Thế tới một kiếm rào rạt, thân ảnh Nghệ Phong lập lòe, bức khai một kiếm này, hạ xuống một chỗ khác, ánh mắt ngưng tụ trên người thất giai này. Sau đó nhìn về phía Lưu Tinh, suy nghĩ một chút cũng không công Lưu Tinh nữa, có thất giai bảo hộ, muốn chém giết Lưu Tinh hiển nhiên phí chút tay chân. Đã như vậy, trước giết chết chó săn cái đã.
Mà lúc Nghệ Phong trầm ngâm, Tôn cấp ngũ giai và Tôn cấp thất giai đồng thời lắc mình đến bên người Nghệ Phong, vây quanh Nghệ Phong.
Cùng lúc đó, thân ảnh Trữ Huyên cũng lóe lên, bắn tới trước người hai người mặc hắc bào, người mặc hắc bào nhìn Trữ Huyên tuyệt mỹ cao quý trước mặt, hắn rất kinh diễm, đồng thời cũng cực kỳ cảnh giác, tuy rằng bề ngoài nữ nhân này thoạt nhìn thanh nhã, thế nhưng lại có thực lực cửu giai khiến bọn họ không dám lơ là.
- Giết hắn!
Người mặc hắc bào chưa động thủ, nhìn mấy người Lưu Tinh hô.
Trữ Huyên thấy đối phương không ra tay, nàng hừ lạnh một tiếng, cũng không có xuất thủ. Lấy thực lực hiện tại của Nghệ Phong, Trữ Huyên căn bản không lo lắng, cho dù không giết được mấy người kia, tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề.
Người mặc hắc bào nói, khiến đấu khí trong cơ thể võ giả thất giai mạnh mẽ quán thâu đến trọng kiếm, trọng kiếm bạo phát quang mang thật lớn, sau đó khí thế như hồng chém qua Nghệ Phong.
Nơi trọng kiếm đi qua, tiếng xé gió rít lên chói tai.
Nghệ Phong thấy một màn như vậy, trong mắt cũng có một tia thận trọng, đấu khí trong cơ thể đồng dạng bạo phát, bao trùm ở trên Long kiếm, một kiếm đón về đối phương.
- Muốn chết!
Đối phương thấy Nghệ Phong trực tiếp đối cứng với hắn, trong mắt tràn đầy ý khinh thường. Tốc độ trọng kiếm tăng vọt lần thứ hai bổ tới Nghệ Phong, không gian hơi bị sụp đổ.
Đang...
Hai thanh binh khí va chạm cùng một chỗ, kình khí không ngừng bắn mạnh, không gian sụp đổ ầm ầm tại chỗ va chạm.
Mà cùng lúc đó, Nghệ Phong không ngừng lui về phía sau, mỗi khi lui một bước, dưới chân đều lưu lại vết chân thật sâu. Nghệ Phong lui tới mười bước, lúc này mới đứng vững được.
Cùng lúc đó, thất giai kia đồng dạng lùi lại mấy bước.
Thất giai nhận thấy được cổ lực lượng vừa rồi kia, hắn trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, lập tức quay đầu nhìn về phía Lưu Tinh, trong mắt tràn đầy ý hỏi. Tuy rằng một kích vừa rồi kém hắn, thế nhưng kém không nhiều lắm, điều này sao có thể là một người không đến ngũ giai?
Lưu Tinh cũng triệt để dại ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng? Lẽ nào trong mấy ngày này, hắn tấn cấp tới mấy giai?
Nghĩ tới khả năng này, Lưu Tinh không khỏi co rút, điều này sao có thể?
Thế nhưng, chuyện trước mặt lại nói cho hắn, chỉ có khả năng này, mới có thể giải thích cho vấn đề kia.
- Cùng tiến lên! Làm thịt hắn!
Lưu Tinh rống giận một câu, vẻ hung lệ trong mắt càng đậm.
Nghệ Phong nhìn hai võ giả đồng thời oanh kích hắn, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, thầm nghĩ ngươi cho là thêm một ngũ giai là có thể chém giết ta sao. Long kiếm trong tay Nghệ Phong biến đổi, không ngừng thi triển ra từng đạo công kích xảo quyệt, đâm thẳng qua tới đối phương.
Một thất giai, một ngũ giai vây công Nghệ Phong, tuy rằng mỗi lần công kích đều làm Nghệ Phong lui về phía sau. Thế nhưng lại không làm gì được Nghệ Phong, dưới tốc độ của Nghệ Phong, công kích của hai người đều thất bại.
Hai người mặc hắc bào còn muốn đứng nhìn xem kết quả, nhìn Nghệ Phong như vậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, nguyên vốn tưởng rằng Trữ Huyên đề cao đã đủ kinh khủng rồi, thế nhưng khi thấy Nghệ Phong xuất thủ, nàng đề cao không đáng kể chút nào.
So với người khác, người mặc hắc bào lý giải với Nghệ Phong càng nhiều. Tuy rằng lúc này Nghệ Phong bị vây hạ phong, thế nhưng đường đường là Tà Đế, thủ đoạn ùn ùn. Sợ là rất nhanh sẽ chuyển bại thành thắng.
Nghĩ tới loại khả năng này, hai người vốn tưởng rằng chỉ cần giữ chân Trữ Huyên cũng đủ, lúc này cũng điên cuồng công kích tới Trữ Huyên, chỉ có đánh bại Trữ Huyên, sau đó mới có thể toàn lực đối phó Nghệ Phong.
- Hừ!
Trữ Huyên tự nhiên cũng biết tâm tư đối phương, đấu khí bạo phát, thân ảnh lóe lên công tới hai người, đối chọi một chưởng cùng hai người, dưới một chưởng này, không gian ầm ầm sụp đổ, ba người đều lùi lại mấy bước.
Trữ Huyên cư nhiên bằng vào lực bản thân, ngạnh kháng hai bát giai đỉnh không rơi xuống hạ phong.
Nghệ Phong vừa phân tâm thần chú ý Trữ Huyên, thấy nàng cường hãn như vậy. Đáy lòng cảm thán kém một giai đã có chênh lệch to lớn, đồng thời cũng thở nhẹ một hơi. Toàn bộ tâm thần phóng tới hai người kia.
- Đang...
Nghệ Phong va chạm một kiếm với Tôn cấp thất giai, cánh tay bị chấn đến tê dại lui ra ngoài, mà cùng lúc đó, ngũ giai kia cũng không buông tha cơ hội, một kiếm thẳng tắp đâm qua Nghệ Phong.
Trở tay một kiếm ngăn trở đối phương, kiếm thế của Nghệ Phong mạnh mẽ biến đổi, đâm thẳng tới con mắt đối phương.
- Đê tiện!
Ngũ giai kia rống giận, thế nhưng cũng không dám dùng mắt mình thử kiếm, cấp bách lui ra ngoài.
Ngũ giai và thất giai liếc mắt nhìn nhau, lập tức gật đầu, thân ảnh hai người tăng vọt, cùng nhau đâm thẳng tới Nghệ Phong.
Hai kiếm một trái một phải, thế tới rào rạt, phong kín đường lui của Nghệ Phong.
- Tiểu tử, trừ khi ngươi có Thuấn di, ta xem ngươi làm sao ngăn một kiếm này.
Trong ánh mắt dữ tợn của hai người, Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, Thuấn di, bản thiếu xác thực có thể thi triển. Chỉ là, bản thiếu đón đỡ chiêu này của các ngươi thì làm sao?
Tôn cấp thất giai nhìn Nghệ Phong đánh tới hắn, trong lòng hắn đại hỉ, cho dù Nghệ Phong tiếp được một kiếm này của hắn, một kiếm của đồng bạn hắn tuyệt đối có thể đâm thủng Nghệ Phong.
Mà thời điểm hai người vui vẻ, Nghệ Phong lại nở nụ cười:
- Quên nói cho các ngươi, bản thiếu còn là một nhiếp hồn sư!
- Nhiếp hồn thuật… Hồn Hóa Chiến Thần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.