Mị Ảnh

Chương 1213

Anh Giai Ngây Thơ

22/06/2013

- Phệ Châu? Ngươi có Phệ Châu?

Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ trầm giọng nói. Mức độ đả kích của hai từ này đối với Nhiếp Hồn Sư là có thể hiểu được. Ít nhất Nghệ Phong nghe hai từ này không bình tĩnh nổi.

- Ha ha, Phong thiếu nói đùa. Ta sao có thể có được loại bảo vật nghịch thiên này.

Lưu Vĩ cười nói.

Nghệ Phong khẽ gật đầu. Nếu Lưu Vĩ có Phệ Châu, còn cần tìm mình tới giúp nữa sao? Cho dù tìm một quái vật Nhiếp Hồn Sư cũng dễ như trở bàn tay. Lúc này Nghệ Phong lại chưa này đạt được năng lượng lớn như của lão đầu tử.

- Nếu ngươi không có, vậy ngươi cho là cái này có thể dụ hoặc được ta?

Nghệ Phong mỉm cười, nhìn Lưu Vĩ cười nói.

- Đương nhiên, nếu ta không tự tin, tất nhiên sẽ không giao dịch với Phong thiếu.

Lưu Vĩ nhìn Nghệ Phong cười nói, trong mắt đầy vẻ tự tin.

- Nói nghe một chút!

Nghệ Phong gảy ngón tay một cái, nhìn Lưu Vĩ phong khinh vân đạm hỏi. Nghệ Phong muốn biết hắn dựa vào đâu mà có thể tự tin như vậy.

- Ha ha, cái này thì không cần vội. Thật ra ta không ngờ được, Phong thiếu chính là Tà Đế của Tà Tông. Nếu không phải lúc này mới tinh tế dò xét một chút điển tịch của tông môn, thật sự không thể tưởng tượng được Phong thiếu có bối cảnh to lớn như thế.

Lưu Vĩ cười nói.

- Lưu Vĩ, bản thiếu gia không có thời gian nghe ngươi nói những lời vô nghĩa. Có chuyện thì nói thẳng đi. Không bản thiếu gia đi.

Ánh mắt Nghệ Phong có chút không vui. Dù sao không ai thích bị người khác điều tra bối cảnh.

- Đừng hiểu lầm, ta không có ý điều tra ngươi. Chẳng qua chỉ vì một vài chuyện đặc biệt, mới tìm đọc điển tịch trong tông môn, mới tìm được tư liệu về tông môn của Phong thiếu. Hẳn là hiện tại Phong thiếu không biết. Không bao lâu nữa, Lâm Lang Lâm gia, sẽ tổ chức một cuộc tụ hội. Dễ nghe một chút là tụ hội, trên thực tế là nơi các tông môn khoe ra thế hệ trẻ của họ. Cho nên, cuộc tụ hội không hề yên tĩnh.

Lưu Vĩ nói.

Thật ra những lời này khiến Nghệ Phong nhớ tới một chuyện lão đầu tử từng nói qua, chính là tụ hội của thiếu niên tài tuấn các đại tông môn. Năm đó lão đầu tử có lực áp quần hùng, trở thành người đứng đầu năm đó, khiến một thế hệ cùng thời với Quái lão nhân đều vô cùng kính sợ lão đầu tử.



Hơn nữa nghe ý của lão đầu tử, hắn có ý muốn Nghệ Phong tham gia. Nghĩ vậy, ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn Lưu Vĩ, có phần không rõ vì sao Lưu Vĩ bỗng nhiên nói những lời này.

- Còn mấy tháng nữa là sẽ bắt đầu tụ hội lần này. Lấy tính cách của Phong thiếu, chắc hẳn không muốn là người tới sau. Năm đó sư tôn của Phong thiếu đã từng là người đứng đầu.

Lưu Vĩ nói.

Những lời này, khiến Nghệ Phong thở khẽ một hơi. Tuy rằng Nghệ Phong luôn mắng mắng nháo nháo với lão đầu tử, nhưng đối với lão đầu tử, Nghệ Phong vẫn tôn kính khác thường. Lúc trước lão đầu tử có khả năng trấn áp quần hùng, vậy hắn không thể làm mất mặt lão đầu tử.

- Nói nhiều như vậy làm gì? Nói thẳng ý của ngươi ra đi.

Nghệ Phong không tin Lưu Vĩ nói những lời vô nghĩa như vậy mà không có dụng ý gì.

- Tinh Nguyệt Tông chỉ là một thế lực nhị lưu, nhưng lại có thể bồi dưỡng ra được một tôn giả nhị giai như Lưu Tinh. Về thiên phú của Lưu Tinh hẳn là Phong thiếu hiểu rất rõ. Tuy rằng thượng giai, nhưng thiên phú như vậy đối với thế lực lớn mà nói, không được coi là quá mức tốt. Ngươi có thể tưởng tượng một chút, một thế lực nhị lưu, chỉ một đệ tử thiên phú thượng giai đã bồi dưỡng ra được một tôn giả nhị giai làm người nối nghiệp. Vậy thế lực nhất lưu, thế lực siêu cấp thì sao? Bọn họ sẽ chọn đệ tử kém hơn Lưu Tinh sao? Đặc biệt là thế lực siêu cấp, thiên phú không giống như yêu nghiệt, làm sao có thể lọt vào mắt bọn họ? Cho nên, với tài lực tài nguyên của thế lực siêu cấp, bồi dưỡng đệ tử như vậy, thực lực chắc chắn cao hơn Lưu Tinh. Lời nói không dễ nghe. Tuy rằng thực lực của Phong thiếu ngươi lúc này là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng ngươi ở trước mặt những người đó, nhất định có năng lực áp quần hùng sao? Hơn nữa, tuổi tác Phong thiếu không lớn, bọn họ có thể tu luyện nhiều hơn ngươi vài năm. Hẳn là Phong thiếu hiểu được vài năm đại biểu cho ý gì.

Lưu Vĩ nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong thoáng trầm tư một lát. Thời gian vài năm đối với người khác, có lẽ không phải là chênh lệch quá lớn. Nhưng đối với những yêu nghiệt có rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng mà nói, thời gian mấy năm này đủ để kéo dài khoảng cách với đối phương.

- Năm đó, sư tôn của Phong thiếu là người đứng đầu. Lấy tính cách của Phong thiếu, ngươi có thể cam tâm đứng sau người khác sao?

Lưu Vĩ cười nói.

- Không thể không thừa nhận, ngươi rất thông minh!

Nghệ Phong đối với Lưu Vĩ nói. Người này nói nhiều như vậy, không thể nghi ngờ là muốn tăng thêm lợi thế khi giao dịch với hắn.

- Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi có tin tức về Phệ Châu.

- Phong thiếu quả nhiên thông minh. Đúng như Phong thiếu đã nghĩ. Ta có tin tức về Phệ Châu. Phong thiếu là Nhiếp Hồn Sư, nếu nhận được Phệ Châu, đồng thời thành dung hợp được, thực lực nhất định sẽ tăng mạnh. Đến lúc đó, không phải không có khả năng đứng đầu.

Lưu Vĩ cười nói.

- Nói một chút về điều kiện của ngươi đi.

Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ nói, không biểu hiện quá mức kích động.

- Rất đơn giản, ta chỉ muốn vị trí Tông chủ Tinh Nguyệt Tông.



Lưu Vĩ nói thẳng.

- Tông chủ Tinh Nguyệt Tông?

Nghệ Phong mỉm cười.

- Ngươi không cảm thấy cho ngươi quá tham lam sao? Chưa tới Tôn cấp, ngươi lại mơ mộng hão huyền trở thành Tông chủ Tinh Nguyệt Tông?

- Về điểm ấy không cần Phong thiếu lo lắng. Chỉ cần Phong thiếu và ta liên kết giết chết một người, ta có thể nắm chắc khả năng ngồi trên vị trí Tông chủ Tinh Nguyệt Tông.

Ánh mắt Lưu Vĩ sáng quắc nhìn Nghệ Phong.

- Ngươi muốn giết chết Tông chủ đương nhiệm của Tinh Nguyệt Tông?

Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ cười nói.

- Không sai! Cha ta bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, cho tới nay ta vẫn nghi ngờ là do đại bá làm. Tuy rằng ta không tìm được chứng cớ, nhưng chỉ cần có khả năng này, ta không thể để hắn ngồi trên vị trí tông chủ. Vị trí này vốn là của ta.

Trong mắt Lưu Vĩ đầy hung ác.

Hắn vốn là Thiếu tông chủ, sau khi phụ thân ngã xuống, vị trí Thiếu tông chủ đã rơi xuống người Lưu Tinh. Lưu Tinh đoạt được đãi ngộ tốt nhất của Tinh Nguyệt Tông. Hắn có thiên phú không hề thua kém Lưu Tinh, lại trầm luân làm một đệ tử. Đến bây giờ vẫn là Vương cấp.

Lần này thấy Lưu Tinh xuất môn, hắn có chủ ý giết chết Lưu Tinh. Nhưng thật sự không ngờ được, lại đụng phải Nghệ Phong. Đồng thời nữ tử bên cạnh Nghệ Phong có thực lực cửu giai. Điều này không khỏi khiến Lưu Vĩ nghĩ tới một kế hoạch.

- Ha ha, ta rất muốn biết. Nếu Lưu Tinh là Thiếu tông chủ, vì sao thị vệ hắn mang theo lại mạnh hơn ngươi. Đồng thời, ngươi là Thiếu tông chủ đã bị bãi nhiễm, vì sao có thể điều động được cường giả Tinh Nguyệt Tông?

Nghệ Phong hỏi.

- Rất đơn giản, bởi vì lần này ta dẫn người xuất môn giết Lưu Tinh. Về phần vì sao ta có trưởng lão làm tùy tùng. Điều này rất dễ giải thích. Cha ta là tông chủ nhiều năm như vậy, có không ít bộ hạ trong trung tâm. Cho dù là hiện tại, Tinh Nguyệt Tông vẫn còn một nửa đứng về phía cha ta. Nếu không phải bọn họ lén trợ giúp, sợ là ngay cả Vương cấp ta cũng không đạt được.

Lưu Vĩ giải thích.

Nghe thấy những lời này, lúc này Nghệ Phong mới giật mình, suy nghĩ một chút nhìn Lưu Vĩ, nói rất nghiêm túc:

- Ngươi thực sự có tin tức Phệ Châu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook