Chương 1228: Chương 1228
Anh Giai Ngây Thơ
22/06/2013
Nhìn con báo hung mãnh bổ nhào về phía Nghệ Phong, trên mặt lão Tam đầy vui mừng, chờ đợi Nghệ Phong bị con báo hung mãnh xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng khi ba người đang vui mừng, mọi người đã thấy trong mắt Nghệ Phong xuất hiện sự trào phúng vẻ. Mọi người đang cảm thấy khó hiểu, thì trong ngón tay Nghệ Phong đột nhiên bắn ra vài đạo lam liên hoa.
Vài đạo lam liên hoa tạo thành một lục giác mang tinh, hung hăng tiến tới, va chạm vào con báo.
Ầm...
Dưới va chạm của Lục Giác Mang Tinh, con báo bị nổ thành mảnh nhỏ. Lão Tam bị phản phệ phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch vô cùng. Cùng lúc đó, hai người thiếu trợ trợ lực tự nhiên không chống đỡ được Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong. Nghệ Phong điên cuồng phản kích, khiến hai người còn lại đều phụt máu tươi, lùi lại mấy bước. Lúc này sắc mặt trắng bệch, khó khăn lắm mới đứng vững.
Hai con báo ban đầu hóa thành năng lượng biến mất trong hư không.
Nghệ Phong nhìn lão đại quỳ trên mặt đất, cười lạnh một tiếng nói:
- Như thế nào?
- Ngươi...
Lão đại gầm lên đầy giận dữ. Hắn vừa định nói gì đó, nhưng không áp chế được một ngụm khí huyết cuồn cuộn phun ra, khiến hắn phải ngừng nói.
Mọi người nhìn ba người bị đánh bại, ánh mắt một đám nhìn Nghệ Phong đã có ý tứ khác. Không thể tưởng tượng được Nghệ Phong lại thật sự có thể một mình đánh bại được năm quái, Mọi người vốn còn xem thường Nghệ Phong trẻ tuổi, lúc này ánh mắt nhìn Nghệ Phong đã có vài phần cung kính. Có vài người khi ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn hắn, còn có thể thoáng cúi người tỏ nhã ý.
Nhìn ba Nhiếp Hồn Sư bị thương không nhẹ, Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị tiêu diệt bọn họ, lại phát hiện ba người hoảng sợ nhìn về phía sau Nghệ Phong. Cùng lúc đó, Nghệ Phong cảm giác phía sau có tình trạng khác lạ.
Nghệ Phong nhíu mày quay đầu nhìn lại. Cảnh tượng trước mắt khiến Nghệ Phong trừng mắt, hoàn toàn bị chấn động.
Ở trước mắt Nghệ Phong, một mảng gì đó tối đen từ phía xa lan đến. Số lượng này khiến Nghệ Phong có chút hoảng sợ.
- Hung hồn! Là hung hồn!
Trong đám người Nhiếp Hồn Sư có đủ ánh mắt tinh tường, một vài người suy đoán về những mảng tối đó. Một đám hoảng sợ hô lớn. Cho dù là ai cũng không tưởng tượng được, trên đời này sẽ có nhiều hung hồn như thế. Những hung hồn này quả thực phải lấy đơn vị nghìn.
- Trời ạ!
Mọi người không nhịn được, mồ hôi lạnh phía sau lưng tuôn ra. Một đám hoảng sợ nhìn hung hồn đen tối đập vào mặt. Đối với hung hồn mà nói, Nhiếp Hồn Sư là thuốc bổ tốt nhất.
Nhìn số lượng hung hồn đó, Nghệ Phong thoáng nhíu mày, trong khoảnh khắc quên luôn ba người kia!
Hung hồn lan tràn với tốc độ cực nhanh. Chớp mắt đã tới trước mặt mọi người. Nghệ Phong thoáng dò xét thực lực những hung hồn một chút. Phần lớn hung hồn cực kỳ yếu, thậm chí chỉ có thể sánh ngang với võ giả Tử cấp, Sĩ cấp.
Nhưng với số lượng hung hồn như thế, cho dù thực lực không mạnh, nhưng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực tâm lý cực kỳ khủng bố.
Đám Nhiếp Hồn Sư vốn đứng xem kịch vui, lúc này không còn một người nhàn rỗi. Cả đám thi triển Nhiếp Hồn Thuật bảo vệ chặt chẽ bản thân. Tuy rằng những hung hồn phá không được phòng ngự của những người này, nhưng vẫn không muốn sống công kích tới những Nhiếp Hồn Sư.
Hung hồn hết sức mẫn cảm đối với hồn thể. Những hồn thể của Nhiếp Hồn Sư, trong mắt chúng có ai không phải là miếng mồi thơm?
Lão Tứ vốn bị Nghệ Phong đánh thành trọng thương hôn mê ngã trên mặt đất, không ai giúp hắn phòng ngự. Bị những hung hồn điên cuồng đánh thẳng vào trong đầu hắn. Chỉ một lát sau, toàn thân lão Tứ đều là huyết nhục mơ hồ. Hồn thể vốn hôn mê cũng bị những hung hồn rút ra.
Sau khi hồn thể cường đại của lão Tứ bị hút ra đi ra, những hung hồn liền dữ tợn mở miệng, cắn từng ngụm về phía lão Tứ.
- A...
Vô số hung hồn cắn xé, từng tiếng kêu thê thảm không ngừng vang lên. Tiếng kêu thê thảm khiến người khác hoảng sợ. Cho dù Nghệ Phong nhìn thấy huyết nhục và hồn thể đều bị cắn thành ngàn vạn phần cũng cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Giờ phút này, thành trì thật sự giống như địa ngục. Không phải địa ngục làm sao có nhiều hung hồn đến như vậy?
Tiếng kêu thê thảm không ngừng vang lên. Sau khi hồn thể của lão Tứ hoàn toàn bị xé thành vô số phần mới trở lại yên tĩnh.
Mà hiển nhiên, huyết nhục và hồn thể của lão Tứ đã khơi dậy hung tính của hung hồn. Chúng không muốn sống tấn công những võ giả và Nhiếp Hồn Sư. Mặc dù đa số những hung hồn này có thực lực yếu, cũng có thể không đáng kể, nhưng vô số hung hồn cùng công kích khiến chúng trở nên vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là trong những hung hồn này ẩn chứa một ít hung hồn có thực lực cường đại. Thậm chí một số hung hồn có lực lượng mạnh mẽ không thua Vương cấp.
- Trốn! Nhanh chạy khỏi địa phương quỷ quái này!
Mọi người rống to. Một đám không muốn sống gấp rút chạy về phía trước, muốn thoát khỏi sự vây khốn của các hung hồn. Tuy những hung hồn này không thể tạo thành thương tổn đối với bọn họ, nhưng chờ sau khi dùng hết lực lượng, cho dù những hung hồn yếu một cách đáng thương cũng có thể lấy được tính mạng bọn họ.
Nhớ tới tình trạng lão Tứ bị chết, cả đám không nhịn được rùng mình một cái.
Tất cả mọi người bắt đầu không muốn sống quay trở lại. Trong lúc đó, vô số hung hồn bị đánh tan. Nhưng chúng chỉ là số lượng không đáng kể so với cả đàn mà thôi.
Nghệ Phong nhìn những hung hồn này, trong lòng nghi hoặc đồng thời biết không thể tiếp tục ở trong này. Tuy rằng hắn có Lăng Thần Quyết, tốc độ khôi phục cực nhanh, nhưng trong thời gian dài những hung hồn vẫn có thể giết chết hắn.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong đánh ra từng đoàn đấu khí, mỗi một lần có tới trăm hung hồn đã bị đánh tan. Những hung hồn yếu một cách đáng thương, sao có thể đối thủ của Nghệ Phong.
Nhưng sau khi Nghệ Phong đánh tan đối phương, thông đạo kia còn chưa kiên trì được một phút đồng hồ đã bị hung hồn khác ùa vào bổ xung. Hung hồn bị đánh tan đã bị hung hồn khác tới cắn nuốt.
Mỗi lần Nghệ Phong oanh kích chỉ tạo ra được một con đường chưa đến ba thước.
Phát hiện này khiến Nghệ Phong không khỏi kinh ngạc. Muốn thoát khỏi vòng vây của những hung hồn sẽ phải đánh như vậy bao nhiêu lần?
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Năng lượng Phệ Châu trong cơ thể bạo phát, vây chặt lấy Nghệ Phong.
Xuy xuy...
Hung hồn đang đánh về phía Nghệ Phong tiếp xúc với năng lượng Phệ Châu, một đám phát ra tiếng thét chói tai. Hung hồn đụng chạm đến năng lượng Phệ Châu, từng đám từng đám đều trở nên uể oải.
Hung hồn vốn tầng tầng lớp lớp ngăn cản Nghệ Phong, giờ phút này rốt cuộc không còn dám tiếp cận Nghệ Phong. Hư không vốn kín không kẽ hở, đã tạo thành không không gian nhỏ xung quanh Nghệ Phong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nghệ Phong mừng rỡ. Quả nhiên, những hung hồn này sợ Phệ Châu.
Có Phệ Châu phòng hộ, Nghệ Phong đi một đường bay như tên bắn. Tốc độ không hề bị ngừng trệ. Nơi Nghệ Phong đi qua, không một hung hồn nào dám tiến tới một bước. Chúng đều hoảng sợ tránh đường.
Cảnh tượng này khiến Nghệ Phong cười ha ha. Ánh mắt quay sang nhìn tam quái vẫn đang gắt gao ngăn cản công kích của hung hồn, càn rỡ nói:
- Bản thiếu gia không chơi cùng các ngươi, hi vọng các ngươi có thể sống sót. Đừng dẫm vào bước chân lão Tứ của các ngươi.
Thân ảnh Nghệ Phong dần dần biến mất, khiến những người này giận dữ vô cùng, nhưng lại không hề có biện pháp nào khác. Động tác trên tay không chút chậm trễ, muốn giết mở một đường máu.
Nhưng khi ba người đang vui mừng, mọi người đã thấy trong mắt Nghệ Phong xuất hiện sự trào phúng vẻ. Mọi người đang cảm thấy khó hiểu, thì trong ngón tay Nghệ Phong đột nhiên bắn ra vài đạo lam liên hoa.
Vài đạo lam liên hoa tạo thành một lục giác mang tinh, hung hăng tiến tới, va chạm vào con báo.
Ầm...
Dưới va chạm của Lục Giác Mang Tinh, con báo bị nổ thành mảnh nhỏ. Lão Tam bị phản phệ phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch vô cùng. Cùng lúc đó, hai người thiếu trợ trợ lực tự nhiên không chống đỡ được Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong. Nghệ Phong điên cuồng phản kích, khiến hai người còn lại đều phụt máu tươi, lùi lại mấy bước. Lúc này sắc mặt trắng bệch, khó khăn lắm mới đứng vững.
Hai con báo ban đầu hóa thành năng lượng biến mất trong hư không.
Nghệ Phong nhìn lão đại quỳ trên mặt đất, cười lạnh một tiếng nói:
- Như thế nào?
- Ngươi...
Lão đại gầm lên đầy giận dữ. Hắn vừa định nói gì đó, nhưng không áp chế được một ngụm khí huyết cuồn cuộn phun ra, khiến hắn phải ngừng nói.
Mọi người nhìn ba người bị đánh bại, ánh mắt một đám nhìn Nghệ Phong đã có ý tứ khác. Không thể tưởng tượng được Nghệ Phong lại thật sự có thể một mình đánh bại được năm quái, Mọi người vốn còn xem thường Nghệ Phong trẻ tuổi, lúc này ánh mắt nhìn Nghệ Phong đã có vài phần cung kính. Có vài người khi ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn hắn, còn có thể thoáng cúi người tỏ nhã ý.
Nhìn ba Nhiếp Hồn Sư bị thương không nhẹ, Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị tiêu diệt bọn họ, lại phát hiện ba người hoảng sợ nhìn về phía sau Nghệ Phong. Cùng lúc đó, Nghệ Phong cảm giác phía sau có tình trạng khác lạ.
Nghệ Phong nhíu mày quay đầu nhìn lại. Cảnh tượng trước mắt khiến Nghệ Phong trừng mắt, hoàn toàn bị chấn động.
Ở trước mắt Nghệ Phong, một mảng gì đó tối đen từ phía xa lan đến. Số lượng này khiến Nghệ Phong có chút hoảng sợ.
- Hung hồn! Là hung hồn!
Trong đám người Nhiếp Hồn Sư có đủ ánh mắt tinh tường, một vài người suy đoán về những mảng tối đó. Một đám hoảng sợ hô lớn. Cho dù là ai cũng không tưởng tượng được, trên đời này sẽ có nhiều hung hồn như thế. Những hung hồn này quả thực phải lấy đơn vị nghìn.
- Trời ạ!
Mọi người không nhịn được, mồ hôi lạnh phía sau lưng tuôn ra. Một đám hoảng sợ nhìn hung hồn đen tối đập vào mặt. Đối với hung hồn mà nói, Nhiếp Hồn Sư là thuốc bổ tốt nhất.
Nhìn số lượng hung hồn đó, Nghệ Phong thoáng nhíu mày, trong khoảnh khắc quên luôn ba người kia!
Hung hồn lan tràn với tốc độ cực nhanh. Chớp mắt đã tới trước mặt mọi người. Nghệ Phong thoáng dò xét thực lực những hung hồn một chút. Phần lớn hung hồn cực kỳ yếu, thậm chí chỉ có thể sánh ngang với võ giả Tử cấp, Sĩ cấp.
Nhưng với số lượng hung hồn như thế, cho dù thực lực không mạnh, nhưng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực tâm lý cực kỳ khủng bố.
Đám Nhiếp Hồn Sư vốn đứng xem kịch vui, lúc này không còn một người nhàn rỗi. Cả đám thi triển Nhiếp Hồn Thuật bảo vệ chặt chẽ bản thân. Tuy rằng những hung hồn phá không được phòng ngự của những người này, nhưng vẫn không muốn sống công kích tới những Nhiếp Hồn Sư.
Hung hồn hết sức mẫn cảm đối với hồn thể. Những hồn thể của Nhiếp Hồn Sư, trong mắt chúng có ai không phải là miếng mồi thơm?
Lão Tứ vốn bị Nghệ Phong đánh thành trọng thương hôn mê ngã trên mặt đất, không ai giúp hắn phòng ngự. Bị những hung hồn điên cuồng đánh thẳng vào trong đầu hắn. Chỉ một lát sau, toàn thân lão Tứ đều là huyết nhục mơ hồ. Hồn thể vốn hôn mê cũng bị những hung hồn rút ra.
Sau khi hồn thể cường đại của lão Tứ bị hút ra đi ra, những hung hồn liền dữ tợn mở miệng, cắn từng ngụm về phía lão Tứ.
- A...
Vô số hung hồn cắn xé, từng tiếng kêu thê thảm không ngừng vang lên. Tiếng kêu thê thảm khiến người khác hoảng sợ. Cho dù Nghệ Phong nhìn thấy huyết nhục và hồn thể đều bị cắn thành ngàn vạn phần cũng cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Giờ phút này, thành trì thật sự giống như địa ngục. Không phải địa ngục làm sao có nhiều hung hồn đến như vậy?
Tiếng kêu thê thảm không ngừng vang lên. Sau khi hồn thể của lão Tứ hoàn toàn bị xé thành vô số phần mới trở lại yên tĩnh.
Mà hiển nhiên, huyết nhục và hồn thể của lão Tứ đã khơi dậy hung tính của hung hồn. Chúng không muốn sống tấn công những võ giả và Nhiếp Hồn Sư. Mặc dù đa số những hung hồn này có thực lực yếu, cũng có thể không đáng kể, nhưng vô số hung hồn cùng công kích khiến chúng trở nên vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là trong những hung hồn này ẩn chứa một ít hung hồn có thực lực cường đại. Thậm chí một số hung hồn có lực lượng mạnh mẽ không thua Vương cấp.
- Trốn! Nhanh chạy khỏi địa phương quỷ quái này!
Mọi người rống to. Một đám không muốn sống gấp rút chạy về phía trước, muốn thoát khỏi sự vây khốn của các hung hồn. Tuy những hung hồn này không thể tạo thành thương tổn đối với bọn họ, nhưng chờ sau khi dùng hết lực lượng, cho dù những hung hồn yếu một cách đáng thương cũng có thể lấy được tính mạng bọn họ.
Nhớ tới tình trạng lão Tứ bị chết, cả đám không nhịn được rùng mình một cái.
Tất cả mọi người bắt đầu không muốn sống quay trở lại. Trong lúc đó, vô số hung hồn bị đánh tan. Nhưng chúng chỉ là số lượng không đáng kể so với cả đàn mà thôi.
Nghệ Phong nhìn những hung hồn này, trong lòng nghi hoặc đồng thời biết không thể tiếp tục ở trong này. Tuy rằng hắn có Lăng Thần Quyết, tốc độ khôi phục cực nhanh, nhưng trong thời gian dài những hung hồn vẫn có thể giết chết hắn.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong đánh ra từng đoàn đấu khí, mỗi một lần có tới trăm hung hồn đã bị đánh tan. Những hung hồn yếu một cách đáng thương, sao có thể đối thủ của Nghệ Phong.
Nhưng sau khi Nghệ Phong đánh tan đối phương, thông đạo kia còn chưa kiên trì được một phút đồng hồ đã bị hung hồn khác ùa vào bổ xung. Hung hồn bị đánh tan đã bị hung hồn khác tới cắn nuốt.
Mỗi lần Nghệ Phong oanh kích chỉ tạo ra được một con đường chưa đến ba thước.
Phát hiện này khiến Nghệ Phong không khỏi kinh ngạc. Muốn thoát khỏi vòng vây của những hung hồn sẽ phải đánh như vậy bao nhiêu lần?
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Năng lượng Phệ Châu trong cơ thể bạo phát, vây chặt lấy Nghệ Phong.
Xuy xuy...
Hung hồn đang đánh về phía Nghệ Phong tiếp xúc với năng lượng Phệ Châu, một đám phát ra tiếng thét chói tai. Hung hồn đụng chạm đến năng lượng Phệ Châu, từng đám từng đám đều trở nên uể oải.
Hung hồn vốn tầng tầng lớp lớp ngăn cản Nghệ Phong, giờ phút này rốt cuộc không còn dám tiếp cận Nghệ Phong. Hư không vốn kín không kẽ hở, đã tạo thành không không gian nhỏ xung quanh Nghệ Phong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nghệ Phong mừng rỡ. Quả nhiên, những hung hồn này sợ Phệ Châu.
Có Phệ Châu phòng hộ, Nghệ Phong đi một đường bay như tên bắn. Tốc độ không hề bị ngừng trệ. Nơi Nghệ Phong đi qua, không một hung hồn nào dám tiến tới một bước. Chúng đều hoảng sợ tránh đường.
Cảnh tượng này khiến Nghệ Phong cười ha ha. Ánh mắt quay sang nhìn tam quái vẫn đang gắt gao ngăn cản công kích của hung hồn, càn rỡ nói:
- Bản thiếu gia không chơi cùng các ngươi, hi vọng các ngươi có thể sống sót. Đừng dẫm vào bước chân lão Tứ của các ngươi.
Thân ảnh Nghệ Phong dần dần biến mất, khiến những người này giận dữ vô cùng, nhưng lại không hề có biện pháp nào khác. Động tác trên tay không chút chậm trễ, muốn giết mở một đường máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.