Chương 1249
Anh Giai Ngây Thơ
22/06/2013
Sau một thời gian, Nghệ Phong dần dần rời xa bọn họ.
- Tốc độ phải nhanh hơn một chút. Cạm bẫy này chỉ có thể ngăn cản đối phương một lúc, không có khả năng thu thập bọn họ.
Nam tử vương tọa trầm giọng nói.
Nghệ Phong hung hăng gật đầu. Hắn thi triển hai cánh đấu khí, bay như tên bắn về phía xa.
- Tiền bối. Sắp ra khỏi Phủ đệ thành chủ. Chúng ta ra ngoài hay...
- Ra ngoài! Hiện tại trốn càng xa càng tốt. Nhân lúc bọn họ bị nhốt trong thành chủ phủ.
Nam tử vương tọa nói như đinh đóng cột.
Nghệ Phong gật đầu, Hai cánh đấu khí chớp động càng thêm mau lẹ. Nhưng lực lượng trong cơ thể tiêu hao khủng khiếp. Bất quá Nghệ Phong có hai viên năng lượng Phệ Châu, thật ra không quá lo lắng.
- Đáng tiếc. Nếu lạc ấn của ta đánh lên Phệ Châu, sẽ không sợ đối phương truy sát. Hơn nữa bọn họ cũng không điều tra được vị trí của ta.
Nghệ Phong thở dài một hơi.
- Đúng là có chút phiền phức. Bất quá nếu lúc này có đủ thời gian, thật ra có thể phá hủy lạc ấn trên Phệ Châu. Nhưng hiện tại thiếu thời gian. Trừ phi là Nhiếp Hồn Sư đã thu phục Phệ Châu chết trong cạm bẫy, lạc ấn sẽ tự động tan biến.
Nam tử vương tọa nói.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng. Hắn trực tiếp không để ý tới hi vọng như vậy. Hiện tại lão giả lông mày màu hồng kia hẳn là quốc bảo. Không ai sẽ để hắn gặp chuyện không may. Dù sao hắn nhận trọng trách truy tìm Nghệ Phong.
- Trước cứ ra khỏi tòa thành trì này đã! Ra ngoài rồi nói sau!
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Trong thành trì này, hắn giống như cá trong chậu. Bọn họ có thể nhanh chóng thu thập hắn. Cách tốt nhất chính là ra khỏi thành trì. Ra khỏi thành trì chính là trời cao mặt chim bay.
Có hai cánh đấu khí mở đường, tốc độ của Nghệ Phong cực nhanh, chỉ để lại một đạo tàn ảnh. Thỉnh thoảng đụng tới một vài hung hồn. Nếu trước kia tất nhiên Nghệ Phong sẽ tấn công bắt bọn chúng. Nhưng giờ phút này lại không có thời gian. Đụng phải hung hồn chặn đường, Nghệ Phong vừa ra tay chính là chiêu thức mạnh nhất, trực tiếp đánh nát những hung hồn này.
Mà nam tử vương tọa nhìn Nghệ Phong đánh nát hung hồn, mấp máy miệng muốn nói gì. Nhưng hắn biết thời gian cấp bách, cuối cùng vẫn còn dừng lại không nói nữa.
Với tốc độ của Nghệ Phong, nhanh chóng chạy tới bên cạnh lốc xoáy sát khí. Nhìn lốc xoáy sát khí kia, Nghệ Phong thu hồi hai cánh đấu khí của hắn lại. Nếu không phải chuyến này tấn cấp một giai, hơn nữa có hai viên năng lượng Phệ Châu, hắn thật sự không kiên trì được lâu như vậy.
Nhưng cho dù như thế, hắn gần như đã tiêu hao hết một viên năng lượng Phệ Châu. Nghệ Phong liền nuốt mấy viên đan dược. Cảm giác khôi phục một chút lực lượng, hắn không chút nghĩ ngợi liền chui vào lốc xoáy sát khí.
Nghệ Phong đã có kinh nghiệm. Lần thứ hai đi vào lốc xoáy này, hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Hắn vận dụng năng lượng Phệ Châu ngăn cản sát khí này. Trên đường đi bay như tên bắn về phía ngoại thành.
...
Mà cùng lúc đó, người trong Phủ đệ thành chủ rốt cục đã ra khỏi vô số cạm bẫy kia. Trên đường ra bọn họ cực kỳ chật vật. Bọn họ thật sự không ngờ được, phủ đệ thành chủ không lớn lại cất dấu nhiều cạm bẫy như thế.
Đám người bọn họ đi ra đã phải tổn thất hơn mười Nhiếp Hồn Sư. Hơn nữa hiện tại trong người bọn họ không còn nhiều khí lực. Trải qua tra tấn liên tục, bọn họ sớm đã tiêu hao gần hết hồn lực.
Còn lại chưa tới một nửa thật sự còn lực chiến đấu một trận. Có thể tưởng tượng trong thành trì đụng phải bao nhiêu cạm bẫy.
Sắc mặt người mặt sẹo mặt hắc bào xanh mét. Vì bảo vệ lão giả lông mày màu hồng, tốc độ của hắn không thể không giảm.
- Hiện tại tiểu tử kia ở chỗ nào?
Người mặt sẹo mặt hắc bào trầm giọng hỏi.
Lão giả lông mày màu hồng cũng không nói lời dư thừa, tâm thần dung nhập trong khí hải, bắt đầu xác nhận vị trí của Phệ Châu.
- Ở đâu?
Thấy lão giả lông mày màu hồng mở to mắt, người mặc hắc bào trầm giọng hỏi.
- Ngoại thành!
Sắc mặt lão giả lông mày màu hồng hết sức khó coi. Thật sự không ngờ được tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy. Trong thời gian ngắn ngủn đã ra tới ngoại thành. Cho dù hắn toàn lực thi triển thân pháp, cũng không có khả năng nhanh tới như vậy.
- Cái gì? Ngoại thành?
Những Nhiếp Hồn Sư này hoảng hốt.
- Chết tiệt! Chẳng lẽ tiểu tử kia vốn là cư dân của tòa thành trì này sao? Hắn đi mà không động tới bất kỳ cạm bẫy nào?
- Mẹ nó, khó trách. Thì ra hắn muốn dùng cạm bẫy để đối phó với chúng ta. Nhưng, rốt cuộc hắn đã làm thế nào để bức lui tất cả?
- Khốn kiếp. Cho dù không gặp phải cạm bẫy, tốc độ của hắn vẫn quá nhanh.
- Đuổi theo! Ngoại thành có nhiều hung hồn như vậy, hẳn là có thể khiến hắn bận rộn một lúc. Đủ để chúng ta đuổi kịp hắn.
...
Những tiếng gầm lên đầy giận dữ. Bọn họ rất nhanh đã thống nhất ý kiến. Những Nhiếp Hồn Sư còn tinh lực, một đám bay như tên bắn về phía ngoại thành. Dẫn đầu chính là hai người mặc hắc bào và lão giả lông mày màu hồng.
...
Mà lúc này Nghệ Phong đã ra khỏi lốc xoáy sát khí., Cho dù Nghệ Phong có được hai viên năng lượng Phệ Châu, tiêu hao trong lốc xoáy sát khí khiến hắn có chút ăn không tiêu.
Rơi vào đường cùng, Nghệ Phong chỉ có thể lấy thánh thủy tinh ra, từ trong đó gõ ra vài viên nho nhỏ.
- Thánh thủy tinh?
Nam tử vương tọa nhìn thánh thủy tinh trong tay Nghệ Phong, kinh hãi kêu lên thành tiếng. Bên trong giọng điệu lại mơ hồ có chút hưng phấn và vui mừng.
- Thật tốt quá. Ngươi lại có bảo vật này. Huyền thủy vạn năm, thánh thủy tinh, phối hợp một ít dược liệu của bản vương, có thể khôi phục sáu bảy phần lực lượng linh hồn cho bản vương.
Nam tử vương tọa cực kỳ hưng phấn. Thánh thủy tinh ở viễn cổ đã tiếng tăm lừng lẫy. Khi còn chưa cãi nhau trở mặt với vị cường giả Thánh Cấp kia, hắn đã chuẩn bị động thủ cướp đoạt. Chẳng qua, vị tổ tông Lạc Hà Cốc kia quá mức cường hãn, không ai dám nghĩ cách. Không thể tưởng tượng hiện tại lại thấy được.
- Có tác dụng đối với ngươi sao?
Nghệ Phong kinh ngạc nói. Hiệu quả tinh lọc của thánh thủy tinh này có thể nói là khủng khiếp. Nhưng khả năng khôi phục hồn lực không rõ ràng. Nếu không phải lần này Nghệ Phong tiêu hao lớn, cũng sẽ không dùng thánh thủy tinh để bổ sung năng lượng.
Sau khi nuốt một nắm lớn đan dược, Nghệ Phong nhỏ vài giọt thánh thủy tinh vào trong miệng. Tuy rằng dùng thánh thủy tinh như vậy quả thực là lãng phí thiên vật, nhưng lại không có cách nào khác.
Nam tử vương tọa nhìn Nghệ Phong nuốt năng lượng thánh thủy tinh như vậy, không nhịn được cảm thấy đau lòng.
- Trực tiếp dùng như vậy sẽ không có hiệu quả. Bất quá nếu ngươi là y sư bát giai, Nhiếp Hồn Sư thất giai, thật ra có thể phối hợp Phệ Châu giúp bản vương chế luyện đan dược.
Nam tử vương tọa nói.
Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi thở dài một hơi. Còn tưởng rằng đối phương có thể trực tiếp vận dụng. Nếu hắn có thể khôi phục sáu bảy phần hồn lực, khi đối mặt với những người này sẽ không cần quá lo lắng.
- Nếu như vậy, sau khi khi qua một cửa này sẽ chế luyện đan dược bát giai cho ngươi.
Sau khi Nghệ Phong nuốt một chút thánh thủy tinh, lực lượng cũng khôi phục hơn phân nửa. Không thể không cảm thán thánh thủy tinh quả thực trâu bò. Cho dù đây không phải là dược hiệu chủ yếu của nó vẫn có hiệu quả lớn như thế.
Nghệ Phong nhìn về phía xa. Phía xa vẫn là hung hồn khắp bầu trời, che cả ánh sáng.
Nhưng điều khiến Nghệ Phong nghi hoặc chính là, nam tử vương tọa nhìn hung hồn che trời này lại hưng phấn khác thường.
- Tốc độ phải nhanh hơn một chút. Cạm bẫy này chỉ có thể ngăn cản đối phương một lúc, không có khả năng thu thập bọn họ.
Nam tử vương tọa trầm giọng nói.
Nghệ Phong hung hăng gật đầu. Hắn thi triển hai cánh đấu khí, bay như tên bắn về phía xa.
- Tiền bối. Sắp ra khỏi Phủ đệ thành chủ. Chúng ta ra ngoài hay...
- Ra ngoài! Hiện tại trốn càng xa càng tốt. Nhân lúc bọn họ bị nhốt trong thành chủ phủ.
Nam tử vương tọa nói như đinh đóng cột.
Nghệ Phong gật đầu, Hai cánh đấu khí chớp động càng thêm mau lẹ. Nhưng lực lượng trong cơ thể tiêu hao khủng khiếp. Bất quá Nghệ Phong có hai viên năng lượng Phệ Châu, thật ra không quá lo lắng.
- Đáng tiếc. Nếu lạc ấn của ta đánh lên Phệ Châu, sẽ không sợ đối phương truy sát. Hơn nữa bọn họ cũng không điều tra được vị trí của ta.
Nghệ Phong thở dài một hơi.
- Đúng là có chút phiền phức. Bất quá nếu lúc này có đủ thời gian, thật ra có thể phá hủy lạc ấn trên Phệ Châu. Nhưng hiện tại thiếu thời gian. Trừ phi là Nhiếp Hồn Sư đã thu phục Phệ Châu chết trong cạm bẫy, lạc ấn sẽ tự động tan biến.
Nam tử vương tọa nói.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng. Hắn trực tiếp không để ý tới hi vọng như vậy. Hiện tại lão giả lông mày màu hồng kia hẳn là quốc bảo. Không ai sẽ để hắn gặp chuyện không may. Dù sao hắn nhận trọng trách truy tìm Nghệ Phong.
- Trước cứ ra khỏi tòa thành trì này đã! Ra ngoài rồi nói sau!
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Trong thành trì này, hắn giống như cá trong chậu. Bọn họ có thể nhanh chóng thu thập hắn. Cách tốt nhất chính là ra khỏi thành trì. Ra khỏi thành trì chính là trời cao mặt chim bay.
Có hai cánh đấu khí mở đường, tốc độ của Nghệ Phong cực nhanh, chỉ để lại một đạo tàn ảnh. Thỉnh thoảng đụng tới một vài hung hồn. Nếu trước kia tất nhiên Nghệ Phong sẽ tấn công bắt bọn chúng. Nhưng giờ phút này lại không có thời gian. Đụng phải hung hồn chặn đường, Nghệ Phong vừa ra tay chính là chiêu thức mạnh nhất, trực tiếp đánh nát những hung hồn này.
Mà nam tử vương tọa nhìn Nghệ Phong đánh nát hung hồn, mấp máy miệng muốn nói gì. Nhưng hắn biết thời gian cấp bách, cuối cùng vẫn còn dừng lại không nói nữa.
Với tốc độ của Nghệ Phong, nhanh chóng chạy tới bên cạnh lốc xoáy sát khí. Nhìn lốc xoáy sát khí kia, Nghệ Phong thu hồi hai cánh đấu khí của hắn lại. Nếu không phải chuyến này tấn cấp một giai, hơn nữa có hai viên năng lượng Phệ Châu, hắn thật sự không kiên trì được lâu như vậy.
Nhưng cho dù như thế, hắn gần như đã tiêu hao hết một viên năng lượng Phệ Châu. Nghệ Phong liền nuốt mấy viên đan dược. Cảm giác khôi phục một chút lực lượng, hắn không chút nghĩ ngợi liền chui vào lốc xoáy sát khí.
Nghệ Phong đã có kinh nghiệm. Lần thứ hai đi vào lốc xoáy này, hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Hắn vận dụng năng lượng Phệ Châu ngăn cản sát khí này. Trên đường đi bay như tên bắn về phía ngoại thành.
...
Mà cùng lúc đó, người trong Phủ đệ thành chủ rốt cục đã ra khỏi vô số cạm bẫy kia. Trên đường ra bọn họ cực kỳ chật vật. Bọn họ thật sự không ngờ được, phủ đệ thành chủ không lớn lại cất dấu nhiều cạm bẫy như thế.
Đám người bọn họ đi ra đã phải tổn thất hơn mười Nhiếp Hồn Sư. Hơn nữa hiện tại trong người bọn họ không còn nhiều khí lực. Trải qua tra tấn liên tục, bọn họ sớm đã tiêu hao gần hết hồn lực.
Còn lại chưa tới một nửa thật sự còn lực chiến đấu một trận. Có thể tưởng tượng trong thành trì đụng phải bao nhiêu cạm bẫy.
Sắc mặt người mặt sẹo mặt hắc bào xanh mét. Vì bảo vệ lão giả lông mày màu hồng, tốc độ của hắn không thể không giảm.
- Hiện tại tiểu tử kia ở chỗ nào?
Người mặt sẹo mặt hắc bào trầm giọng hỏi.
Lão giả lông mày màu hồng cũng không nói lời dư thừa, tâm thần dung nhập trong khí hải, bắt đầu xác nhận vị trí của Phệ Châu.
- Ở đâu?
Thấy lão giả lông mày màu hồng mở to mắt, người mặc hắc bào trầm giọng hỏi.
- Ngoại thành!
Sắc mặt lão giả lông mày màu hồng hết sức khó coi. Thật sự không ngờ được tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy. Trong thời gian ngắn ngủn đã ra tới ngoại thành. Cho dù hắn toàn lực thi triển thân pháp, cũng không có khả năng nhanh tới như vậy.
- Cái gì? Ngoại thành?
Những Nhiếp Hồn Sư này hoảng hốt.
- Chết tiệt! Chẳng lẽ tiểu tử kia vốn là cư dân của tòa thành trì này sao? Hắn đi mà không động tới bất kỳ cạm bẫy nào?
- Mẹ nó, khó trách. Thì ra hắn muốn dùng cạm bẫy để đối phó với chúng ta. Nhưng, rốt cuộc hắn đã làm thế nào để bức lui tất cả?
- Khốn kiếp. Cho dù không gặp phải cạm bẫy, tốc độ của hắn vẫn quá nhanh.
- Đuổi theo! Ngoại thành có nhiều hung hồn như vậy, hẳn là có thể khiến hắn bận rộn một lúc. Đủ để chúng ta đuổi kịp hắn.
...
Những tiếng gầm lên đầy giận dữ. Bọn họ rất nhanh đã thống nhất ý kiến. Những Nhiếp Hồn Sư còn tinh lực, một đám bay như tên bắn về phía ngoại thành. Dẫn đầu chính là hai người mặc hắc bào và lão giả lông mày màu hồng.
...
Mà lúc này Nghệ Phong đã ra khỏi lốc xoáy sát khí., Cho dù Nghệ Phong có được hai viên năng lượng Phệ Châu, tiêu hao trong lốc xoáy sát khí khiến hắn có chút ăn không tiêu.
Rơi vào đường cùng, Nghệ Phong chỉ có thể lấy thánh thủy tinh ra, từ trong đó gõ ra vài viên nho nhỏ.
- Thánh thủy tinh?
Nam tử vương tọa nhìn thánh thủy tinh trong tay Nghệ Phong, kinh hãi kêu lên thành tiếng. Bên trong giọng điệu lại mơ hồ có chút hưng phấn và vui mừng.
- Thật tốt quá. Ngươi lại có bảo vật này. Huyền thủy vạn năm, thánh thủy tinh, phối hợp một ít dược liệu của bản vương, có thể khôi phục sáu bảy phần lực lượng linh hồn cho bản vương.
Nam tử vương tọa cực kỳ hưng phấn. Thánh thủy tinh ở viễn cổ đã tiếng tăm lừng lẫy. Khi còn chưa cãi nhau trở mặt với vị cường giả Thánh Cấp kia, hắn đã chuẩn bị động thủ cướp đoạt. Chẳng qua, vị tổ tông Lạc Hà Cốc kia quá mức cường hãn, không ai dám nghĩ cách. Không thể tưởng tượng hiện tại lại thấy được.
- Có tác dụng đối với ngươi sao?
Nghệ Phong kinh ngạc nói. Hiệu quả tinh lọc của thánh thủy tinh này có thể nói là khủng khiếp. Nhưng khả năng khôi phục hồn lực không rõ ràng. Nếu không phải lần này Nghệ Phong tiêu hao lớn, cũng sẽ không dùng thánh thủy tinh để bổ sung năng lượng.
Sau khi nuốt một nắm lớn đan dược, Nghệ Phong nhỏ vài giọt thánh thủy tinh vào trong miệng. Tuy rằng dùng thánh thủy tinh như vậy quả thực là lãng phí thiên vật, nhưng lại không có cách nào khác.
Nam tử vương tọa nhìn Nghệ Phong nuốt năng lượng thánh thủy tinh như vậy, không nhịn được cảm thấy đau lòng.
- Trực tiếp dùng như vậy sẽ không có hiệu quả. Bất quá nếu ngươi là y sư bát giai, Nhiếp Hồn Sư thất giai, thật ra có thể phối hợp Phệ Châu giúp bản vương chế luyện đan dược.
Nam tử vương tọa nói.
Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi thở dài một hơi. Còn tưởng rằng đối phương có thể trực tiếp vận dụng. Nếu hắn có thể khôi phục sáu bảy phần hồn lực, khi đối mặt với những người này sẽ không cần quá lo lắng.
- Nếu như vậy, sau khi khi qua một cửa này sẽ chế luyện đan dược bát giai cho ngươi.
Sau khi Nghệ Phong nuốt một chút thánh thủy tinh, lực lượng cũng khôi phục hơn phân nửa. Không thể không cảm thán thánh thủy tinh quả thực trâu bò. Cho dù đây không phải là dược hiệu chủ yếu của nó vẫn có hiệu quả lớn như thế.
Nghệ Phong nhìn về phía xa. Phía xa vẫn là hung hồn khắp bầu trời, che cả ánh sáng.
Nhưng điều khiến Nghệ Phong nghi hoặc chính là, nam tử vương tọa nhìn hung hồn che trời này lại hưng phấn khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.