Chương 1349
Anh Giai Ngây Thơ
23/06/2013
Nghệ Phong một đường giết chóc, đã khiến đám đệ tử Kim Ưng Tông sợ võ tim, không còn một để tử nào dám tiếp cận chu vi một trăm mét quanh hắn.
Nghệ Phong bỏ lại biển máu ở phía sau, đi vào bên ngoài bảo điện của Kim Ưng Tông.
Tông chủ Kim Ưng Tông nhìn theo Nghệ Phong không dính một hạt bụi, thế nhưng trên người hắn lại truyền đến mùi máu tươi gay mũi, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, sắc mặt khó coi mười phần. Trong thời gian ngắn này, sợ rằng có hơn trăm người chết trong tay Nghệ Phong, hơn nữa đều tử vong theo kiểu thi cốt vô tồn.
Nguyên bản tông chủ Kim Ưng Tông tưởng rằng, đạt được trình độ như Nghệ Phong, đã coi thường ra tay với đệ tử bình thường, trước tiên sẽ đến đối phó cao tầng của Kim Ưng Tông như bọn họ, nhưng thật không ngờ, Nghệ Phong không chút cố kỵ tôn nghiêm của cường giả, ngay cả những đệ tử giống như con kiến hôi trong mắt hắn, hắn cũng ra tay đối phó.
Đối với việc tổn thất những đệ tử này, tông chủ Kim Ưng Tông có thể không cảm thấy thương tiếc, thế nhưng điều này đã khiến tâm linh trên dưới Kim Ưng Tông bọn họ bị uy hiếp cực kỳ kinh khủng.
Tông chủ Kim Ưng Tông không thể thừa nhận nổi, cao tầng của Kim Ưng Tông cư nhiên cũng không có ai dám đơn giản đi vào ngăn cản Nghệ Phong, để Nghệ Phong một đường giết lên cửa bảo điện Kim Ưng Tông.
- Đường đường một đời Tà Đế, cư nhiên ra tay đối với người thường!
Tông chủ Kim Ưng Tông cười nhạt châm chọc, trong giọng nói tràn đầy hận ý mười phần.
- Nếu biết ta là Tà Đế, nên rõ ràng cách hành sự của Tà Đế từ trước đến này đều tùy tâm sở dục!
Nghệ Phong tùy ý nói một câu, cánh tay lại vung lên, một đệ tử cách Nghệ Phong mấy chục thước bị một đạo năng lượng của Nghệ Phong bắn trúng, trong nháy mắt nổ tan xác.
- Ngươi... .
Tông chủ Kim Ưng Tông thực sự giận điên rồi, hắn thật không ngờ Nghệ Phong càn rỡ đến tình trạng như vậy, trước mặt bao nhiêu cao tầng Kim Ưng Tông, mạnh mẽ đánh vào mặt bọn hắn, hết lần này tới lần khác hắn thấy Nghệ Phong ra tay, lại không thể kịp thời cứu lấy tên đệ tử kia.
Tông chủ Kim Ưng Tông thở nhẹ một hơi, nhìn chăm chú Nghệ Phong một lúc lâu, thế nhưng hắn không điều tra được thực lực của Nghệ Phong, tuy rằng Kim Ấn Bộ nói Nghệ Phong đạt được thực lực cửu giai, thế nhưng tình huống hiện tại, hiển nhiên hắn không chỉ dừng tại cửu giai.
- Gọi lão gia hỏa Kim Phú sư tôn ngươi đi ra đây, thực lực của ngươi, còn chưa vào mắt bản thiếu!
Nghệ Phong quay sang phất tay nói với tông chủ Kim Ưng Tông, một bát giai đỉnh phong mà thôi, không thể tiếp được mấy chiêu trong tay hắn.
- Nghệ Phong, ngươi...
Kim Ấn Bộ thấy Nghệ Phong đối đãi sư tôn hắn như vậy, hắn há miệng tức giận nói, thế nhưng hắn còn không nói xong, Nghệ Phong đã hừ lạnh một tiếng, thân ảnh mạnh mẽ biến mất tại chỗ, sau một hơi thở đã xuất hiện bên người Kim Ấn Bộ:
- Lắm miệng!
Ba...
Theo âm thanh của Nghệ Phong hạ xuống, một bàn tay thẳng tắp ốp vào mặt Kim Ấn Bộ, một vết bàn tay lớn xuất hiện trên mặt hắn.
Mà sau một khắc, Nghệ Phong đã về tới vị trí nguyên lai, một ít võ giả trốn ở các nơi đến đây xem náo nhiệt, thấy một màn như vậy, cả đám liền hít sâu một ngụm khí lạnh, mặc dù biết Nghệ Phong rất mạnh, thế nhưng như vậy cũng quá kinh khủng đi.
Một Tôn cấp lục giai, không kịp phản ứng, đã bị hắn bạt tai cho một cái.
Tuy rằng Kim Ấn Bộ là đệ tử của tông chủ Kim Ưng Tông, thế nhưng thiên phú và vài thứ khác đều cường đại hơn tông chủ Kim Ưng Tông, không đến ba mươi tuổi đã tu luyện đến lục giai, thực lực gần tiếp cận tông chủ Kim Ưng Tông, nhưng không ngờ một người như hắn, khi đối mặt với Nghệ Phong, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
- Xem ra, thực sự chỉ có lão gia hỏa Kim Phú kia có thể chống đỡ được Nghệ Phong, khó trách hắn kiêu ngạo như vậy, nguyên lai hắn có đủ thực lực để kiêu ngạo!
Kim Ấn Bộ ôm chặt mặt, gắt gao nhìn chằm chằm Nghệ Phong, một cái bạt tai này đã đánh vào trong lòng hắn rồi.
Tông chủ Kim Ưng Tông hít sâu một hơi, nhìn Nghệ Phong đơn độc đứng trước mặt, trong lòng hối hận vạn phần, năm đó có cơ hội chém giết đối phương, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bỏ lỡ cơ hội đó, cho nên bây giờ mới lưu lại một tai họa lớn như vậy.
Tông chủ Kim Ưng Tông thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên xoay người, quay sang hành lễ với các phương nói:
- Các vị tiền bối minh giám, không phải Kim Ưng Tông ta nguyện ý trêu chọc Tà Tông, chỉ bất quá Tà Tông ỷ vào thế lớn, bắt nạt Kim Ưng Tông ta, chúng ta vì muốn tự vệ, không còn lựa chọn nào khác, hi vọng mọi người có thể làm chứng cho ta!
Tông chủ Kim Ưng Tông nói bi thương dị thường, giống như Nghệ Phong là một phương ỷ thế hiếp người, mà hắn là một bên thụ hại.
Thấy đối phương cư nhiên vô sỉ đến trình độ như vậy, lại lấy Tà Tông để nói, khiến Nghệ Phong không nhịn được hừ một tiếng, thầm nghĩ đối phương thực sự muốn để thiếp vàng lên mặt, đám người Kim Ưng Tông, nếu như Tà Tông muốn động, chớp mắt bọn chúng liền có thể tan thành tro bụi.
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng sẽ không ngăn cản đối phương kéo Tà Tông vào, từ khi Nghệ Phong tiến đến Kim Ưng Tông, hắn đã thấy được khí tức mờ mịt từ bốn phía, hiển nhiên có hàng loạt môn phái quan chiến.
- Hi vọng mọi người làm chứng cho ta!
Tông chủ Kim Ưng Tông lần thứ hai khom người thi lễ.
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn một màn này, tinh khí thần cũng đề cao tới cực hạn, hắn muốn nhìn xem ai sẽ đứng ra.
- Xuy xuy... . Kim Ưng tông chủ yên tâm, cho dù lão tông chủ ra tay đánh chết Nghệ Phong, cũng là gió gieo gió gặt bão, nhất định chúng ta sẽ đứng ở bên cạnh Kim Ưng Tông, tuy rằng Tà Tông cường đại, thế nhưng họ cũng không dám tổn hại ước định năm đó!
Một âm thanh khó nghe vang lên, mờ mờ ảo ảo không biết truyền ra từ chỗ nào.
- Muốn chết?
Nghệ Phong thấy có người tham dự vào chuyện giữa hắn với Kim Ưng Tông, hắn hừ lạnh một tiếng, âm thanh hóa thành một đạo tàn ảnh, bay nhanh nhanh về một phương hướng...
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên, nguyên bản một lão giả đang trốn trong một cây đại thụ, bị Nghệ Phong đánh một chưởng bắn ra ngoài, lúc thân ảnh của lão giả này xuất hiện, hắn lảo đảo lui ra ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.
Bất kể thế nào hắn cũng không nghĩ ra, chỉ nói một câu, hơn nữa dùng bí pháp để phân tán âm thanh, cư nhiên còn bị Nghệ Phong tìm ra.
Thấy Nghệ Phong lại tiếp tục công về phía hắn, lão giả lui nhanh ra ngoài, ý đồ muốn tách khỏi Nghệ Phong.
- Muốn trốn?
Nghệ Phong châm chọc cười lạnh một tiếng:
- Ngươi lưu lại đi!
Theo âm thanh của Nghệ Phong hạ xuống, một đạo năng lượng kinh khủng bắn ra từ bàn tay Nghệ Phong, quấn lấy đối phương, ngăn cản đường đi của hắn.
Lão giả cảm thấy không thể né tránh, chỉ có thể bắt đầu chống đỡ Nghệ Phong.
Nghệ Phong cũng không nói nhiều, cơ thể bạo phát ra tử khí, bao vây lại đối phương, tử khí kinh khủng điên cuồng ăn mòn năng lượng của hắn, bị đấu khí của Nghệ Phong điều khiển, đánh vào trong cơ thể hắn.
Nhất thời, một cổ máu đen không ngừng toát ra từ trong cơ thể dưới ánh mắt kinh hãi của lão giả, khóe miệng Nghệ Phong mang theo cười nhạt, cánh tay mạnh mẽ vung lên, lão giả này triệt để nổ tung, một cường giả Tôn Cấp cao giai, không chống đỡ nổi mấy chiêu của Nghệ Phong, cứ như vậy bị Nghệ Phong đơn giản tiêu diệt.
Từ khi Nghệ Phong ra tay đến khi kết thúc, không đến mười hơi thở.
- Bản thiếu thực sự muốn nhìn, còn ai dám lắng miệng, còn ai dám nhúng tay vào chuyện của bản thiếu!
Âm thanh lạnh lùng, khiến cả hư không bỗng nhiên ngưng tụ, ánh mắt cả đám chăm chú nhìn vào lão giả đã hóa thành huyết nhục, chỉ còn lại hồn thể.
Nghệ Phong bỏ lại biển máu ở phía sau, đi vào bên ngoài bảo điện của Kim Ưng Tông.
Tông chủ Kim Ưng Tông nhìn theo Nghệ Phong không dính một hạt bụi, thế nhưng trên người hắn lại truyền đến mùi máu tươi gay mũi, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, sắc mặt khó coi mười phần. Trong thời gian ngắn này, sợ rằng có hơn trăm người chết trong tay Nghệ Phong, hơn nữa đều tử vong theo kiểu thi cốt vô tồn.
Nguyên bản tông chủ Kim Ưng Tông tưởng rằng, đạt được trình độ như Nghệ Phong, đã coi thường ra tay với đệ tử bình thường, trước tiên sẽ đến đối phó cao tầng của Kim Ưng Tông như bọn họ, nhưng thật không ngờ, Nghệ Phong không chút cố kỵ tôn nghiêm của cường giả, ngay cả những đệ tử giống như con kiến hôi trong mắt hắn, hắn cũng ra tay đối phó.
Đối với việc tổn thất những đệ tử này, tông chủ Kim Ưng Tông có thể không cảm thấy thương tiếc, thế nhưng điều này đã khiến tâm linh trên dưới Kim Ưng Tông bọn họ bị uy hiếp cực kỳ kinh khủng.
Tông chủ Kim Ưng Tông không thể thừa nhận nổi, cao tầng của Kim Ưng Tông cư nhiên cũng không có ai dám đơn giản đi vào ngăn cản Nghệ Phong, để Nghệ Phong một đường giết lên cửa bảo điện Kim Ưng Tông.
- Đường đường một đời Tà Đế, cư nhiên ra tay đối với người thường!
Tông chủ Kim Ưng Tông cười nhạt châm chọc, trong giọng nói tràn đầy hận ý mười phần.
- Nếu biết ta là Tà Đế, nên rõ ràng cách hành sự của Tà Đế từ trước đến này đều tùy tâm sở dục!
Nghệ Phong tùy ý nói một câu, cánh tay lại vung lên, một đệ tử cách Nghệ Phong mấy chục thước bị một đạo năng lượng của Nghệ Phong bắn trúng, trong nháy mắt nổ tan xác.
- Ngươi... .
Tông chủ Kim Ưng Tông thực sự giận điên rồi, hắn thật không ngờ Nghệ Phong càn rỡ đến tình trạng như vậy, trước mặt bao nhiêu cao tầng Kim Ưng Tông, mạnh mẽ đánh vào mặt bọn hắn, hết lần này tới lần khác hắn thấy Nghệ Phong ra tay, lại không thể kịp thời cứu lấy tên đệ tử kia.
Tông chủ Kim Ưng Tông thở nhẹ một hơi, nhìn chăm chú Nghệ Phong một lúc lâu, thế nhưng hắn không điều tra được thực lực của Nghệ Phong, tuy rằng Kim Ấn Bộ nói Nghệ Phong đạt được thực lực cửu giai, thế nhưng tình huống hiện tại, hiển nhiên hắn không chỉ dừng tại cửu giai.
- Gọi lão gia hỏa Kim Phú sư tôn ngươi đi ra đây, thực lực của ngươi, còn chưa vào mắt bản thiếu!
Nghệ Phong quay sang phất tay nói với tông chủ Kim Ưng Tông, một bát giai đỉnh phong mà thôi, không thể tiếp được mấy chiêu trong tay hắn.
- Nghệ Phong, ngươi...
Kim Ấn Bộ thấy Nghệ Phong đối đãi sư tôn hắn như vậy, hắn há miệng tức giận nói, thế nhưng hắn còn không nói xong, Nghệ Phong đã hừ lạnh một tiếng, thân ảnh mạnh mẽ biến mất tại chỗ, sau một hơi thở đã xuất hiện bên người Kim Ấn Bộ:
- Lắm miệng!
Ba...
Theo âm thanh của Nghệ Phong hạ xuống, một bàn tay thẳng tắp ốp vào mặt Kim Ấn Bộ, một vết bàn tay lớn xuất hiện trên mặt hắn.
Mà sau một khắc, Nghệ Phong đã về tới vị trí nguyên lai, một ít võ giả trốn ở các nơi đến đây xem náo nhiệt, thấy một màn như vậy, cả đám liền hít sâu một ngụm khí lạnh, mặc dù biết Nghệ Phong rất mạnh, thế nhưng như vậy cũng quá kinh khủng đi.
Một Tôn cấp lục giai, không kịp phản ứng, đã bị hắn bạt tai cho một cái.
Tuy rằng Kim Ấn Bộ là đệ tử của tông chủ Kim Ưng Tông, thế nhưng thiên phú và vài thứ khác đều cường đại hơn tông chủ Kim Ưng Tông, không đến ba mươi tuổi đã tu luyện đến lục giai, thực lực gần tiếp cận tông chủ Kim Ưng Tông, nhưng không ngờ một người như hắn, khi đối mặt với Nghệ Phong, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
- Xem ra, thực sự chỉ có lão gia hỏa Kim Phú kia có thể chống đỡ được Nghệ Phong, khó trách hắn kiêu ngạo như vậy, nguyên lai hắn có đủ thực lực để kiêu ngạo!
Kim Ấn Bộ ôm chặt mặt, gắt gao nhìn chằm chằm Nghệ Phong, một cái bạt tai này đã đánh vào trong lòng hắn rồi.
Tông chủ Kim Ưng Tông hít sâu một hơi, nhìn Nghệ Phong đơn độc đứng trước mặt, trong lòng hối hận vạn phần, năm đó có cơ hội chém giết đối phương, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bỏ lỡ cơ hội đó, cho nên bây giờ mới lưu lại một tai họa lớn như vậy.
Tông chủ Kim Ưng Tông thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên xoay người, quay sang hành lễ với các phương nói:
- Các vị tiền bối minh giám, không phải Kim Ưng Tông ta nguyện ý trêu chọc Tà Tông, chỉ bất quá Tà Tông ỷ vào thế lớn, bắt nạt Kim Ưng Tông ta, chúng ta vì muốn tự vệ, không còn lựa chọn nào khác, hi vọng mọi người có thể làm chứng cho ta!
Tông chủ Kim Ưng Tông nói bi thương dị thường, giống như Nghệ Phong là một phương ỷ thế hiếp người, mà hắn là một bên thụ hại.
Thấy đối phương cư nhiên vô sỉ đến trình độ như vậy, lại lấy Tà Tông để nói, khiến Nghệ Phong không nhịn được hừ một tiếng, thầm nghĩ đối phương thực sự muốn để thiếp vàng lên mặt, đám người Kim Ưng Tông, nếu như Tà Tông muốn động, chớp mắt bọn chúng liền có thể tan thành tro bụi.
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng sẽ không ngăn cản đối phương kéo Tà Tông vào, từ khi Nghệ Phong tiến đến Kim Ưng Tông, hắn đã thấy được khí tức mờ mịt từ bốn phía, hiển nhiên có hàng loạt môn phái quan chiến.
- Hi vọng mọi người làm chứng cho ta!
Tông chủ Kim Ưng Tông lần thứ hai khom người thi lễ.
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn một màn này, tinh khí thần cũng đề cao tới cực hạn, hắn muốn nhìn xem ai sẽ đứng ra.
- Xuy xuy... . Kim Ưng tông chủ yên tâm, cho dù lão tông chủ ra tay đánh chết Nghệ Phong, cũng là gió gieo gió gặt bão, nhất định chúng ta sẽ đứng ở bên cạnh Kim Ưng Tông, tuy rằng Tà Tông cường đại, thế nhưng họ cũng không dám tổn hại ước định năm đó!
Một âm thanh khó nghe vang lên, mờ mờ ảo ảo không biết truyền ra từ chỗ nào.
- Muốn chết?
Nghệ Phong thấy có người tham dự vào chuyện giữa hắn với Kim Ưng Tông, hắn hừ lạnh một tiếng, âm thanh hóa thành một đạo tàn ảnh, bay nhanh nhanh về một phương hướng...
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên, nguyên bản một lão giả đang trốn trong một cây đại thụ, bị Nghệ Phong đánh một chưởng bắn ra ngoài, lúc thân ảnh của lão giả này xuất hiện, hắn lảo đảo lui ra ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.
Bất kể thế nào hắn cũng không nghĩ ra, chỉ nói một câu, hơn nữa dùng bí pháp để phân tán âm thanh, cư nhiên còn bị Nghệ Phong tìm ra.
Thấy Nghệ Phong lại tiếp tục công về phía hắn, lão giả lui nhanh ra ngoài, ý đồ muốn tách khỏi Nghệ Phong.
- Muốn trốn?
Nghệ Phong châm chọc cười lạnh một tiếng:
- Ngươi lưu lại đi!
Theo âm thanh của Nghệ Phong hạ xuống, một đạo năng lượng kinh khủng bắn ra từ bàn tay Nghệ Phong, quấn lấy đối phương, ngăn cản đường đi của hắn.
Lão giả cảm thấy không thể né tránh, chỉ có thể bắt đầu chống đỡ Nghệ Phong.
Nghệ Phong cũng không nói nhiều, cơ thể bạo phát ra tử khí, bao vây lại đối phương, tử khí kinh khủng điên cuồng ăn mòn năng lượng của hắn, bị đấu khí của Nghệ Phong điều khiển, đánh vào trong cơ thể hắn.
Nhất thời, một cổ máu đen không ngừng toát ra từ trong cơ thể dưới ánh mắt kinh hãi của lão giả, khóe miệng Nghệ Phong mang theo cười nhạt, cánh tay mạnh mẽ vung lên, lão giả này triệt để nổ tung, một cường giả Tôn Cấp cao giai, không chống đỡ nổi mấy chiêu của Nghệ Phong, cứ như vậy bị Nghệ Phong đơn giản tiêu diệt.
Từ khi Nghệ Phong ra tay đến khi kết thúc, không đến mười hơi thở.
- Bản thiếu thực sự muốn nhìn, còn ai dám lắng miệng, còn ai dám nhúng tay vào chuyện của bản thiếu!
Âm thanh lạnh lùng, khiến cả hư không bỗng nhiên ngưng tụ, ánh mắt cả đám chăm chú nhìn vào lão giả đã hóa thành huyết nhục, chỉ còn lại hồn thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.