Chương 591
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
- Tốt rồi?
Người Sát Lâu thấy máu chảy ra màu đỏ tươi, đều ngạc nhiên nhìn về phía Nghệ Phong, có chung một cái nghi vấn này.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Thiên Nghịch nói.
- Bởi vì giải độc, cho nên có lẽ bọn hắn sẽ thụ một chút nội thương, nhưng cũng không có vấn đề gì quá lớn, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục lại. Còn nữa, nếu ngươi có dược thủy giải độc trên ngũ giai, bọn hắn sẽ khôi phục nhanh hơn.
Thiên Nghịch gật đầu, khuôn mặt lãnh khốc không biến hóa chút nào.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua độc sư lôi thôi, chỉ thấy mặt mũi hắn tràn đầy kinh ngạc, cũng đang chăm chú nhìn mình, sau đó quay đầu đi, tiếp tục giải độc cho nạn nhân tiếp theo. Đã có kinh nghiệm từ lần thứ nhất, Nghệ Phong cũng quen dần với việc giải độc, không mất quá nhiều thời gian, hắn đã giải độc xong cho toàn bộ năm người, lúc này trên trán Nghệ Phong đầm đìa mồ hôi, sắc mặt có chút mỏi mệt. Chất độc này có đẳng cấp rất cao, nếu như bản thân Nghệ Phong không phải là độc sư, muốn giải độc sẽ càng thêm phiền toái. Cho dù như vậy, bản thân hắn đang mang thương tích, lại phải cứu nhiều người như vậy, khiến cho hắn có chút không chịu nổi, hao tổn rất nhiều tinh thần lực.
- Tốt rồi!
Sau khi hoàn thành chữa trị cho người cuối cùng, Nghệ Phong thản nhiên nói, sau đó phất phất tay để cho người Sát Lâu đến chiếu cố cho năm người. Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong đã giải hết độc, một lần nữa dời mắt lên trên người Độc sư, ánh mắt băng hàn đến cực điểm.
Nghệ Phong lắc đầu, trong quá trình giải độc, hắn đã phát hiện ra, trình độ của vị độc sư này cao đến dọa người, nếu hắn muốn đi, mấy người Thiên Nghịch căn bản là không ngăn nổi hắn. Hắn không hề để Thiên Nghịch vào trong mắt. Nghệ Phong vốn không muốn quản đến chuyện này, dù sao đối nghịch cùng với một độc sư có thể sánh với Vương cấp tuyệt đối không phải là quyết định sáng suốt. Phần lớn độc sư đều rất âm độc, nếu như bị hắn ghi hận, so với việc đối mặt với một cao thủ Vương cấp còn khiến cho người ta đau đầu hơn. Chỉ là nếu Nghệ Phong mặc kệ chuyện này, Thiên Nghịch tuyệt đối sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Nghệ Phong bước lên phía trước một bước, thản nhiên nói.
- Độc thuật tiền bối cao minh như vậy, cần gì phải gây khó dễ với mấy tên vãn bối!
Lão nhân lôi thôi nhìn Nghệ Phong, ánh mắt không còn chút khinh thị nào, thiếu niên thoạt nhìn không lớn tuổi này có thể giải được độc của hắn, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Xuy xuy, mấy tên tiểu bối này không đơn giản chút nào. Mỗi người đều là cao thủ ám sát. Nếu lão hủ lơ đễnh một chút, chỉ sợ là bị bọn hắn giết chết rồi.
Thanh âm của lão nhân lôi thôi vô cùng bén nhọn.
- Ha ha, nếu như tiền bối không ngăn cản bọn hắn, bọn hắn sẽ tuyệt đối không gây khó dễ cho tiền bối.
Nghệ Phong cười nói.
- Ta thấy tiền bối cũng không có ý làm khó dễ bọn hắn, bằng không nằm trên mặt đất không phải chỉ là năm người rồi! Đã như vậy, tiền bối không nhúng tay vào chuyện này nữa có được không?
- Xuy xuy, lão hủ cũng chẳng muốn quản đến chuyện này. Chỉ có điều mập mạo kia lấy thịt ngon rượu thơm tiếp đãi ta, ta không nỡ để người ta giết chết hắn!
Lão nhân lôi thôi nói.
- Ha ha, nếu như tiền bối nguyện ý, ta cũng có thể lấy ra thịt ngon rượu thơm khoản đãi tiền bối! Đến khi nào ngài ăn no rượu say mới thôi!
Nghệ Phong cười vô cùng sáng lạn.
- Đề nghị này cũng không tệ. Bất quá ngươi không biết thanh danh của độc sư hay sao? Xuy xuy, nếu như để người ta biết rõ ngươi chứa chấp độc sư, sợ là… Xuy xuy!
Lão nhân lôi thôi âm hiểm cười.
- Độc sư thì sao? Chẳng lẽ tiền bối cho rằng ta sẽ kỳ thị độc sư hay sao? Trái lại, ta rất kính nể độc sư!
Những lời này là Nghệ Phong nói thật lòng, trong quá trình tu luyện có đôi khi độc tư phải tự ngược đãi bản thân, dùng độc rèn luyện thân thể. Độc thuật Nghệ Phong không cao, nguyên nhân chủ yếu chính là bởi vì hắn không chịu nổi loại tra tấn này, cho nên dứt khoát không tu luyện nữa, đối với độc thuật, chỉ dốc lòng vào việc phân tích cùng luyện chế độc dược.
- Xuy xuy, người khác nói những lời này ta tuyệt đối không tin, bất quá nếu như là miệng tiểu tử ngươi, ta cũng có vài phần tin tưởng. Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi vừa là y sư vừa là độc sư phải không?
Lão nhân lôi thôi nói. Nghệ Phong cười cười.
- Tiền bối hảo nhãn lực!
- Xuy xuy, tiểu oa nhi ngươi thực thú vị, tuổi còn trẻ đã tu luyện đến cảnh giới cao như vậy, quả thực khiến cho ta vô cùng kinh ngạc. Chỉ có điều, như vậy đã muốn thay bọn hắn xuất đầu, vẫn còn kém một chút.
Lão nhân lôi thôi chỉ về phía Thiên Nghịch nói. Nghệ Phong cười nói.
- Tiền bối cần gì phải quản chuyện bao động, với thực lực của bọn hắn nếu như thật sự điên cuồng phản kích, chỉ sợ là ngài cũng chẳng tốt lành gì. Huống chi tuy rằng vãn bối học nghệ không tinh, nhưng muốn ngăn cản độc thuật của tiền bối, cũng không khó.
Một câu nói lập tức khiến cho lão nhân trừng mắt
- Rất ít khi gặp được thiếu niên tự đại như vậy. Xuy xuy, khoác lác ai chả nói được? Chẳng lẽ ngươi cho rằng giải được 1 loại độc của ta, đã rất giỏi rồi sao?
Nghệ Phong lơ đễnh cười nói.
- Nếu tiền bối không tin có thể đánh cuộc một lần.
- Tốt! Tốt! Bình sinh ta thích nhất ăn uống giết người, và đánh bạc! Ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?
Lão nhân lôi thôi hết sức cao hứng nói.
- Rất đơn giản, ngài phóng độc, ta giải độc. Nếu ta có thể giải độc, là ta thắng. Về phần tiền đặt cược....
Nghệ Phong nói đến đây hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục nói.
- Nếu ta thắng, mời tiền bối theo ta ba năm, trong ba năm này, vãn bối sẽ khoản đãi ngài hết mình. Như thế nào?
Lão nhân lôi thôi sững sờ, như vậy chẳng khác gì 3 năm làm thủ hạ của Nghệ Phong rồi.
- Vậy nếu ngươi thua?
- Ha ha, thua? Không giải được độc ngay cả mệnh ta cũng không còn, ta thua còn có thể lựa chọn con đường nào khác sao? Dùng mạng của ta đánh bạc cùng ba năm tự do của tiền bối! Tiền bối lãi lớn rồi còn gì!
Nghệ Phong tùy ý cười nói.
Lão nhân lôi thôi xuy xuy cười, hắn nhìn Nghệ Phong nói.
- Rất ít khi gặp người trẻ tuổi nào có phách lực như vậy, ta đồng ý!
- Phong thiếu!
Thiên Nghịch bước lên phía trước, nhìn Nghệ Phong hô lớn. Hắn cũng đã phát hiện ra độc thuật của lão nhân lôi thôi này tuyệt đối không phải đơn giản. Hắn sợ Nghệ Phong đến lúc đó không ngăn cản nổi.
- Ha ha, chỉ là một lần đánh cuộc mà thôi, không cần lo lắng.
- Phong thiếu không bằng để hắn hạ độc trên người ta, ngươi giải độc có được không!
Thiên Nghịch dùng ngữ khí lạnh lùng nói.
Nghệ Phong vỗ vỗ bờ vai Thiên Nghịch, không nói lời nào nữa. Hắn tiến lên phía trước nói.
- Mời tiền bối hạ độc!
Lão nhân lôi thôi nhìn thoáng qua Thiên Nghịch sau đó nhìn nói.
- Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ta có thể để cho các ngươi lựa chọn người thừa nhận độc dược.
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói.
- Không cần, đã cùng tiền bối đánh bạc, ta phải có tin tưởng tất thắng! Tiền bối cũng biết đấy, một độc sư không có lòng tin vào bản thân, tuyệt đối không thể đạt tới đỉnh cao.
- Xuy xuy, ngươi nói không sai. Bất quá, ta đồng dạng cũng có tin tưởng tất thắng.
Nghệ Phong nhún nhún vai, cười không nói gì thêm. Dùng trình độ y sư thất giai của hắn, cộng với việc được Ngũ trưởng lão tự mình dạy dỗ, hắn rất tự tin đối với lần đánh cuộc này. Nếu là đánh cuộc hạ độc Nghệ Phong thua không nghi ngờ, nhưng nếu là giải độc, Nghệ Phong tuyệt đối không cho rằng lão nhân kia mang đến cho hắn uy hiếp quá lớn. Thiên Nghịch nhìn qua hai người, lần đánh cuộc này: nếu Nghệ Phong thắng sẽ có được một thủ hạ có thể sánh với Vương cấp, nếu hắn thua tức là sẽ mất mạng. Thiên Nghịch tự nhận hắn không có phách lực như Nghệ Phong.
Người Sát Lâu thấy máu chảy ra màu đỏ tươi, đều ngạc nhiên nhìn về phía Nghệ Phong, có chung một cái nghi vấn này.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Thiên Nghịch nói.
- Bởi vì giải độc, cho nên có lẽ bọn hắn sẽ thụ một chút nội thương, nhưng cũng không có vấn đề gì quá lớn, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục lại. Còn nữa, nếu ngươi có dược thủy giải độc trên ngũ giai, bọn hắn sẽ khôi phục nhanh hơn.
Thiên Nghịch gật đầu, khuôn mặt lãnh khốc không biến hóa chút nào.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua độc sư lôi thôi, chỉ thấy mặt mũi hắn tràn đầy kinh ngạc, cũng đang chăm chú nhìn mình, sau đó quay đầu đi, tiếp tục giải độc cho nạn nhân tiếp theo. Đã có kinh nghiệm từ lần thứ nhất, Nghệ Phong cũng quen dần với việc giải độc, không mất quá nhiều thời gian, hắn đã giải độc xong cho toàn bộ năm người, lúc này trên trán Nghệ Phong đầm đìa mồ hôi, sắc mặt có chút mỏi mệt. Chất độc này có đẳng cấp rất cao, nếu như bản thân Nghệ Phong không phải là độc sư, muốn giải độc sẽ càng thêm phiền toái. Cho dù như vậy, bản thân hắn đang mang thương tích, lại phải cứu nhiều người như vậy, khiến cho hắn có chút không chịu nổi, hao tổn rất nhiều tinh thần lực.
- Tốt rồi!
Sau khi hoàn thành chữa trị cho người cuối cùng, Nghệ Phong thản nhiên nói, sau đó phất phất tay để cho người Sát Lâu đến chiếu cố cho năm người. Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong đã giải hết độc, một lần nữa dời mắt lên trên người Độc sư, ánh mắt băng hàn đến cực điểm.
Nghệ Phong lắc đầu, trong quá trình giải độc, hắn đã phát hiện ra, trình độ của vị độc sư này cao đến dọa người, nếu hắn muốn đi, mấy người Thiên Nghịch căn bản là không ngăn nổi hắn. Hắn không hề để Thiên Nghịch vào trong mắt. Nghệ Phong vốn không muốn quản đến chuyện này, dù sao đối nghịch cùng với một độc sư có thể sánh với Vương cấp tuyệt đối không phải là quyết định sáng suốt. Phần lớn độc sư đều rất âm độc, nếu như bị hắn ghi hận, so với việc đối mặt với một cao thủ Vương cấp còn khiến cho người ta đau đầu hơn. Chỉ là nếu Nghệ Phong mặc kệ chuyện này, Thiên Nghịch tuyệt đối sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Nghệ Phong bước lên phía trước một bước, thản nhiên nói.
- Độc thuật tiền bối cao minh như vậy, cần gì phải gây khó dễ với mấy tên vãn bối!
Lão nhân lôi thôi nhìn Nghệ Phong, ánh mắt không còn chút khinh thị nào, thiếu niên thoạt nhìn không lớn tuổi này có thể giải được độc của hắn, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Xuy xuy, mấy tên tiểu bối này không đơn giản chút nào. Mỗi người đều là cao thủ ám sát. Nếu lão hủ lơ đễnh một chút, chỉ sợ là bị bọn hắn giết chết rồi.
Thanh âm của lão nhân lôi thôi vô cùng bén nhọn.
- Ha ha, nếu như tiền bối không ngăn cản bọn hắn, bọn hắn sẽ tuyệt đối không gây khó dễ cho tiền bối.
Nghệ Phong cười nói.
- Ta thấy tiền bối cũng không có ý làm khó dễ bọn hắn, bằng không nằm trên mặt đất không phải chỉ là năm người rồi! Đã như vậy, tiền bối không nhúng tay vào chuyện này nữa có được không?
- Xuy xuy, lão hủ cũng chẳng muốn quản đến chuyện này. Chỉ có điều mập mạo kia lấy thịt ngon rượu thơm tiếp đãi ta, ta không nỡ để người ta giết chết hắn!
Lão nhân lôi thôi nói.
- Ha ha, nếu như tiền bối nguyện ý, ta cũng có thể lấy ra thịt ngon rượu thơm khoản đãi tiền bối! Đến khi nào ngài ăn no rượu say mới thôi!
Nghệ Phong cười vô cùng sáng lạn.
- Đề nghị này cũng không tệ. Bất quá ngươi không biết thanh danh của độc sư hay sao? Xuy xuy, nếu như để người ta biết rõ ngươi chứa chấp độc sư, sợ là… Xuy xuy!
Lão nhân lôi thôi âm hiểm cười.
- Độc sư thì sao? Chẳng lẽ tiền bối cho rằng ta sẽ kỳ thị độc sư hay sao? Trái lại, ta rất kính nể độc sư!
Những lời này là Nghệ Phong nói thật lòng, trong quá trình tu luyện có đôi khi độc tư phải tự ngược đãi bản thân, dùng độc rèn luyện thân thể. Độc thuật Nghệ Phong không cao, nguyên nhân chủ yếu chính là bởi vì hắn không chịu nổi loại tra tấn này, cho nên dứt khoát không tu luyện nữa, đối với độc thuật, chỉ dốc lòng vào việc phân tích cùng luyện chế độc dược.
- Xuy xuy, người khác nói những lời này ta tuyệt đối không tin, bất quá nếu như là miệng tiểu tử ngươi, ta cũng có vài phần tin tưởng. Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi vừa là y sư vừa là độc sư phải không?
Lão nhân lôi thôi nói. Nghệ Phong cười cười.
- Tiền bối hảo nhãn lực!
- Xuy xuy, tiểu oa nhi ngươi thực thú vị, tuổi còn trẻ đã tu luyện đến cảnh giới cao như vậy, quả thực khiến cho ta vô cùng kinh ngạc. Chỉ có điều, như vậy đã muốn thay bọn hắn xuất đầu, vẫn còn kém một chút.
Lão nhân lôi thôi chỉ về phía Thiên Nghịch nói. Nghệ Phong cười nói.
- Tiền bối cần gì phải quản chuyện bao động, với thực lực của bọn hắn nếu như thật sự điên cuồng phản kích, chỉ sợ là ngài cũng chẳng tốt lành gì. Huống chi tuy rằng vãn bối học nghệ không tinh, nhưng muốn ngăn cản độc thuật của tiền bối, cũng không khó.
Một câu nói lập tức khiến cho lão nhân trừng mắt
- Rất ít khi gặp được thiếu niên tự đại như vậy. Xuy xuy, khoác lác ai chả nói được? Chẳng lẽ ngươi cho rằng giải được 1 loại độc của ta, đã rất giỏi rồi sao?
Nghệ Phong lơ đễnh cười nói.
- Nếu tiền bối không tin có thể đánh cuộc một lần.
- Tốt! Tốt! Bình sinh ta thích nhất ăn uống giết người, và đánh bạc! Ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?
Lão nhân lôi thôi hết sức cao hứng nói.
- Rất đơn giản, ngài phóng độc, ta giải độc. Nếu ta có thể giải độc, là ta thắng. Về phần tiền đặt cược....
Nghệ Phong nói đến đây hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục nói.
- Nếu ta thắng, mời tiền bối theo ta ba năm, trong ba năm này, vãn bối sẽ khoản đãi ngài hết mình. Như thế nào?
Lão nhân lôi thôi sững sờ, như vậy chẳng khác gì 3 năm làm thủ hạ của Nghệ Phong rồi.
- Vậy nếu ngươi thua?
- Ha ha, thua? Không giải được độc ngay cả mệnh ta cũng không còn, ta thua còn có thể lựa chọn con đường nào khác sao? Dùng mạng của ta đánh bạc cùng ba năm tự do của tiền bối! Tiền bối lãi lớn rồi còn gì!
Nghệ Phong tùy ý cười nói.
Lão nhân lôi thôi xuy xuy cười, hắn nhìn Nghệ Phong nói.
- Rất ít khi gặp người trẻ tuổi nào có phách lực như vậy, ta đồng ý!
- Phong thiếu!
Thiên Nghịch bước lên phía trước, nhìn Nghệ Phong hô lớn. Hắn cũng đã phát hiện ra độc thuật của lão nhân lôi thôi này tuyệt đối không phải đơn giản. Hắn sợ Nghệ Phong đến lúc đó không ngăn cản nổi.
- Ha ha, chỉ là một lần đánh cuộc mà thôi, không cần lo lắng.
- Phong thiếu không bằng để hắn hạ độc trên người ta, ngươi giải độc có được không!
Thiên Nghịch dùng ngữ khí lạnh lùng nói.
Nghệ Phong vỗ vỗ bờ vai Thiên Nghịch, không nói lời nào nữa. Hắn tiến lên phía trước nói.
- Mời tiền bối hạ độc!
Lão nhân lôi thôi nhìn thoáng qua Thiên Nghịch sau đó nhìn nói.
- Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ta có thể để cho các ngươi lựa chọn người thừa nhận độc dược.
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói.
- Không cần, đã cùng tiền bối đánh bạc, ta phải có tin tưởng tất thắng! Tiền bối cũng biết đấy, một độc sư không có lòng tin vào bản thân, tuyệt đối không thể đạt tới đỉnh cao.
- Xuy xuy, ngươi nói không sai. Bất quá, ta đồng dạng cũng có tin tưởng tất thắng.
Nghệ Phong nhún nhún vai, cười không nói gì thêm. Dùng trình độ y sư thất giai của hắn, cộng với việc được Ngũ trưởng lão tự mình dạy dỗ, hắn rất tự tin đối với lần đánh cuộc này. Nếu là đánh cuộc hạ độc Nghệ Phong thua không nghi ngờ, nhưng nếu là giải độc, Nghệ Phong tuyệt đối không cho rằng lão nhân kia mang đến cho hắn uy hiếp quá lớn. Thiên Nghịch nhìn qua hai người, lần đánh cuộc này: nếu Nghệ Phong thắng sẽ có được một thủ hạ có thể sánh với Vương cấp, nếu hắn thua tức là sẽ mất mạng. Thiên Nghịch tự nhận hắn không có phách lực như Nghệ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.