Chương 600
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
Thiếu nữ một đầu tóc đen, xõa ngang vai, khuôn mặt như vẽ, chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, bò môi đỏ mọng kiều diễm, bộ ngực nhô cao, dáng người mị hoặc mang theo cảo giác mông lung, ánh mắt xa xăm càng khiến nàng hấp dẫn vạn phần. Cặp đùi cực kỳ thon dài căng tròn, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được sự co dãn kinh người.
Bên cạnh thiếu nữ có rất đông quý tộc, ánh mắt người nào người nấy rực lửa. Tựa hồ nàng rất hưởng thụ cảm giác này, tiếng cười như chuông bạc, thân thể uốn éo, cúi đầu có thể nhìn đấy cái khe sâu thẳm ở trước ngực, trắng noãn như ngọc. Ánh mắt của toàn bộ quý tộc đều dán chặt vào đó, hơn nữa còn có vài người không nhịn được phun máu mũi. Nhất cử nhất động của thiếu nữ lại càng thêm mị hoặc. Phát huy sự hấp dẫn của thân thể đến cực hạn. Tuy rằng không thể bì được với Điệp Vận Du, nhưng cũng cực kỳ mê người, có lẽ dung mạo của nàng còn kém hơn Tử Âm, nhưng về phần mị hoặc thì không kém hơn Tử Âm thành thục thùy mị chút nào.
Nghệ Phong dời mắt khỏi cái khe sâu thẳm, sau đó nhìm chằm chằm vào kiều đồn của nàng, khuôn mặt biến thành ngốc trệ. Hung Lang thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, trong lòng vui vẻ: thì ra Nghệ Phong cũng không ngăn nổi mị thuật của nàng, nếu có thể dựa vào nàng kéo Nghệ Phong về phía trận doanh của đại hoàng tử, như vậy chẳng phải thực lực của đại hoàng tử sẽ gia tăng một cấp độ lớn hay sao?
- Còn tưởng Nghệ Phong lợi hại như thế nào, hóa ra định lực trước mặt nữ nhân còn không bằng ta? Nam nhân háo sắc, chết rất nhanh!
Hung Lang thầm cười lạnh. Nhưng mà Hung Lang rất nhanh phát hiện ra, sau khi ngốc trệ, Nghệ Phong chợt nở một nụ cười cổ quái, khiến hắn vừa nghi hoặc vừa bất an. Khuôn mặt Dung Mị tràn đầy tươi cười, nhưng trong lòng vô cùng chán ghét đám quý tộc này, bỗng nhiên nàng cảm thấy một ánh mắt chiếu thẳng lên trên khuôn mặt nàng, khiến nàng không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong. Chứng kiến khuôn mặt quen thuộc kia, Dung Mị chợt ngốc trệ tại chỗ, tiếng cười im bặt, động tác cũng ngừng lại. Đám quý tộc vẫn còn nhìn chằm chằm Dung Mị một hồi, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong
Trong đám quý tộc này không ít người làm quan trong triều, liếc mắt một cái đã nhận ra Nghệ Phong, lập tức giật mình, dục hỏa trong người bớt đi vài phần. Toàn trường chỉ còn lại hai người Nghệ Phong cùng Dung Mị nhìn nhau, bầu không khí vô cùng ồn ào chợt biến thành yên tĩnh lạ thường. Nghệ Phong nhìn thoáng qua nữ nhân vạn phần mị hoặc trước mắt trong lòng có vài phần bội phục. Không thể tưởng tượng được, một năm không gặp, mị thuật của nàng đã đạt đến mức độ này. Khi hắn còn ở Thánh địa, nàng hoàn toàn không có mị lực đến như vậy. Hiện tại nếu như Khắc Lạp Khắc nhìn thấy nàng, chỉ sợ là càng dốc hết tâm lực chiếm đoạt nàng vào tay.
Quả nhiên Mị Tông có vài phần thủ đoạn, có thể đào tạo ra một yêu nữ mị hoặc đến như vậy.
Hung Lang thấy bộ dạng ngốc trệ của Dung Mị sau đó lại nhìn Nghệ Phong cười cổ quái, trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc.
- Nghệ Phong sư huynh, Dung Mị rất lâu không có gặp sư huynh rồi!
Cuối cùng vẫn là Dung Mị mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Nhìn thoáng qua tồn tại siêu nhiên trong Thánh địa - Nghệ Phong. Ánh mắt nàng biến ảo vô định, thật không ngờ gặp lại Nghệ Phong trong hoàn cảnh này, nhớ tới ý nghĩ của Nghệ Phong đối với bản thân, sợ là một màn ngày hôm nay sẽ khiến hắn càng thêm chán ghét nàng! Dung Mị cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, trong Thánh địa, ngoại trừ tiểu ma nữ kinh diễm kia, ai có thể khiến nàng để mắt?
Ầm...
Một câu nói của Dung Mị, khiến đám quý tộc cảm thấy vô cùng kinh hãi. Nghệ Phong cùng Dung Mị là sư huynh muội?
Hung Lang cảm thấy đầu óc ong ong, hoàng tử điện hạ vất vả lắm mới có thể mời được một cường viện, ai ngờ lại là sư muội của Nghệ Phong... Hung Lang không dám tưởng tượng đến hậu quả.
- Ha ha, Dung Mị sư muội cũng không kém, vẫn khiến vô số nam nhân quỳ gối dưới váy của sư muội!
Nghệ Phong quét mắt nhìn đám nam nhân kia, nhìn Dung Mị nói.
Mị Tông cũng muốn kiếm một chén canh sao?
Nghệ Phong cười vô cùng tà mị, hắn cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng thú vị rồi.
Dung Mị đối mặt Nghệ Phong hiển nhiên không còn dáng vẻ ung dung giống như vừa nãy, nàng nhìn Nghệ Phong có chút u oán nói.
- Chỉ là cuối cùng Nghệ Phong sư huynh vẫn không chịu quỳ gối dưới váy Dung Mị hay sao?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
- Ngươi cũng biết, mị thuật của ngươi đối với ta là vô dụng, cho nên trước mặt ta vẫn nên thu liễm một chút. Miễn cho đến lúc tự phản lại bản thân!
Buồn cười, ngay cả mị thuật đạt cấp bậc tông sư như Điệp Vận Du đối với bản thân hắn cũng không tạo ra tác dụng quá lớn, một Dung Mị nho nhỏ có thể mị hoặc được hắn hay sao?
- Nếu Đại Nhi muội muội nghe được mấy lời này của Nghệ Phong sư huynh, chỉ sợ là sẽ cười trộm mất!
Dung Mị nhìn về phía Nghệ Phong u oán nói, cũng không biết là thật hay giả! Mọi người nghe được đoạn đối thoái này, lập tức trợn mắt nhìn nhau, hận không thể bóp chết Nghệ Phong, cực phẩm như vậy, sao nam nhân có thể không bị mị hoặc? Nhưng mà tên hỗn đản này lại làm bộ làm tịch không để ý đến nàng. Còn nữa, Đại Nhi kia là ai? Chẳng lẽ có thể so sánh thậm chí vượt qua cả nàng hay sao?
Nghệ Phong bật cười, nhìn lướt qua thân thể ẩn hiện sau tấm sa mỏng của Dung Mị, nói lảng sang chuyện khác.
- Ngươi phát triển rất nhanh, hiện tại đối mặt với Khắc Lạp Khắc cũng không cần ta nghĩ cách cứu viện.
- Nhưng vẫn còn kém sư Nghệ Phong sư huynh nhiều!
Dung Mị thân là người Thánh tông, đối với trận quyết đấu tại Tĩnh Vân Tông kia hiển nhiên biết được một cách tường tận. Nhớ tới Nghệ Phong đã từng sớm chiều ở chung cùng nàng đã phát triển đến như vậy, quả thực khiến người ta hoảng sợ. Cũng khó trách có thể xưng là đệ nhất nhân trong hàng ngũ đệ tử Thánh địa. Cho dù, thanh danh thiếu tông chủ Thánh tông bị Thi Đại Nhi đoạt được, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây là do Nghệ Phong tặng cho nàng. Lúc này thanh danh của hắn trong hàng ngũ đệ tử Thánh địa đã như mặt trời ban trưa, trong hàng ngũ đệ tử Thánh địa không còn một ai có thể áp đảo phong mang của hắn, cho dù là tiểu ma nữ Thi Đại Nhi cũng không thể.
- Đã biết rõ là kém ta, vì sao ngươi còn đối nghịch với ta?
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn thẳng về phía Dung Mị, trong ánh mắt có chút cổ quái. Thực không ngờ Mị Tông lại gia nhập trận doanh của Đại hoàng tử. Hung Lang đứng ở một bên đã có chút ngốc trệ, rốt cục hai người này là có quan hệ như thế nào? Tựa hồ rất phức tạp.
Dung Mị cười khổ một tiếng, trước khi Nghệ Phong quay trở về đế đô, nàng cũng không biết Tử Bang là do Nghệ Phong khống chế. Đến lúc Nghệ Phong danh chấn đế đô, nàng đã kí kết xong hiệp nghị với Đại hoàng tử rồi. Dung Mị đối với Nghệ Phong luôn có một loại tâm ý e sợ, tựa hồ Nghệ Phong là một chướng ngại không thể vượt qua. Lúc này bị Nghệ Phong ép hỏi như vậy, nàng có chút co quắp.
- Nếu như ta nói cho Nghệ Phong sư huynh biết, ta cũng không muốn là địch với sư huynh, sư huynh có tin không?
- Tin! Tự nhiên là ta tin! Đã như vậy, ngày mai ngươi hãy rời khỏi nơi này đi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
- Ách
Dung Mị khẽ giật mình. Nàng thực không ngờ Nghệ Phong lại dùng loại ngữ khí mệnh lệnh này ra lệnh cho nàng. Tuy rằng địa vị của Nghệ Phong tại Thánh địa vô cùng đặc thù, nhưng nàng cũng không biết hắn xuất thân từ tông môn kia của Thánh tông. Mặc dù sư tôn của nàng biết, chỉ có điều không nói cho nàng. Đầu óc Hung Lang sớm đã trở nên quay cuồng, rốt cục đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Nghệ Phong còn có thể hạ lệnh cho Dung Mị, nếu là như vậy, hoàng tử điện hạ gặp phiền toái lớn rồi.
- Cho dù Dung Mị rất muốn nghe theo lời của Nghệ Phong sư huynh. Bất quá, chuyện này là do sư tôn quyết định. Dung Mị không có quyền hạn lớn như vậy!
Dung Mị trực tiếp cự tuyệt. Nghệ Phong cười cười đôt nhiên tiến về phía trước, bắt lấy hàm dưới của nàng, tà mị nói.
- Ngươi trở về nói cho nàng biết, nàng có thể thử đối địch cùng ta xem!
Bên cạnh thiếu nữ có rất đông quý tộc, ánh mắt người nào người nấy rực lửa. Tựa hồ nàng rất hưởng thụ cảm giác này, tiếng cười như chuông bạc, thân thể uốn éo, cúi đầu có thể nhìn đấy cái khe sâu thẳm ở trước ngực, trắng noãn như ngọc. Ánh mắt của toàn bộ quý tộc đều dán chặt vào đó, hơn nữa còn có vài người không nhịn được phun máu mũi. Nhất cử nhất động của thiếu nữ lại càng thêm mị hoặc. Phát huy sự hấp dẫn của thân thể đến cực hạn. Tuy rằng không thể bì được với Điệp Vận Du, nhưng cũng cực kỳ mê người, có lẽ dung mạo của nàng còn kém hơn Tử Âm, nhưng về phần mị hoặc thì không kém hơn Tử Âm thành thục thùy mị chút nào.
Nghệ Phong dời mắt khỏi cái khe sâu thẳm, sau đó nhìm chằm chằm vào kiều đồn của nàng, khuôn mặt biến thành ngốc trệ. Hung Lang thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, trong lòng vui vẻ: thì ra Nghệ Phong cũng không ngăn nổi mị thuật của nàng, nếu có thể dựa vào nàng kéo Nghệ Phong về phía trận doanh của đại hoàng tử, như vậy chẳng phải thực lực của đại hoàng tử sẽ gia tăng một cấp độ lớn hay sao?
- Còn tưởng Nghệ Phong lợi hại như thế nào, hóa ra định lực trước mặt nữ nhân còn không bằng ta? Nam nhân háo sắc, chết rất nhanh!
Hung Lang thầm cười lạnh. Nhưng mà Hung Lang rất nhanh phát hiện ra, sau khi ngốc trệ, Nghệ Phong chợt nở một nụ cười cổ quái, khiến hắn vừa nghi hoặc vừa bất an. Khuôn mặt Dung Mị tràn đầy tươi cười, nhưng trong lòng vô cùng chán ghét đám quý tộc này, bỗng nhiên nàng cảm thấy một ánh mắt chiếu thẳng lên trên khuôn mặt nàng, khiến nàng không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong. Chứng kiến khuôn mặt quen thuộc kia, Dung Mị chợt ngốc trệ tại chỗ, tiếng cười im bặt, động tác cũng ngừng lại. Đám quý tộc vẫn còn nhìn chằm chằm Dung Mị một hồi, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong
Trong đám quý tộc này không ít người làm quan trong triều, liếc mắt một cái đã nhận ra Nghệ Phong, lập tức giật mình, dục hỏa trong người bớt đi vài phần. Toàn trường chỉ còn lại hai người Nghệ Phong cùng Dung Mị nhìn nhau, bầu không khí vô cùng ồn ào chợt biến thành yên tĩnh lạ thường. Nghệ Phong nhìn thoáng qua nữ nhân vạn phần mị hoặc trước mắt trong lòng có vài phần bội phục. Không thể tưởng tượng được, một năm không gặp, mị thuật của nàng đã đạt đến mức độ này. Khi hắn còn ở Thánh địa, nàng hoàn toàn không có mị lực đến như vậy. Hiện tại nếu như Khắc Lạp Khắc nhìn thấy nàng, chỉ sợ là càng dốc hết tâm lực chiếm đoạt nàng vào tay.
Quả nhiên Mị Tông có vài phần thủ đoạn, có thể đào tạo ra một yêu nữ mị hoặc đến như vậy.
Hung Lang thấy bộ dạng ngốc trệ của Dung Mị sau đó lại nhìn Nghệ Phong cười cổ quái, trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc.
- Nghệ Phong sư huynh, Dung Mị rất lâu không có gặp sư huynh rồi!
Cuối cùng vẫn là Dung Mị mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Nhìn thoáng qua tồn tại siêu nhiên trong Thánh địa - Nghệ Phong. Ánh mắt nàng biến ảo vô định, thật không ngờ gặp lại Nghệ Phong trong hoàn cảnh này, nhớ tới ý nghĩ của Nghệ Phong đối với bản thân, sợ là một màn ngày hôm nay sẽ khiến hắn càng thêm chán ghét nàng! Dung Mị cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, trong Thánh địa, ngoại trừ tiểu ma nữ kinh diễm kia, ai có thể khiến nàng để mắt?
Ầm...
Một câu nói của Dung Mị, khiến đám quý tộc cảm thấy vô cùng kinh hãi. Nghệ Phong cùng Dung Mị là sư huynh muội?
Hung Lang cảm thấy đầu óc ong ong, hoàng tử điện hạ vất vả lắm mới có thể mời được một cường viện, ai ngờ lại là sư muội của Nghệ Phong... Hung Lang không dám tưởng tượng đến hậu quả.
- Ha ha, Dung Mị sư muội cũng không kém, vẫn khiến vô số nam nhân quỳ gối dưới váy của sư muội!
Nghệ Phong quét mắt nhìn đám nam nhân kia, nhìn Dung Mị nói.
Mị Tông cũng muốn kiếm một chén canh sao?
Nghệ Phong cười vô cùng tà mị, hắn cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng thú vị rồi.
Dung Mị đối mặt Nghệ Phong hiển nhiên không còn dáng vẻ ung dung giống như vừa nãy, nàng nhìn Nghệ Phong có chút u oán nói.
- Chỉ là cuối cùng Nghệ Phong sư huynh vẫn không chịu quỳ gối dưới váy Dung Mị hay sao?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
- Ngươi cũng biết, mị thuật của ngươi đối với ta là vô dụng, cho nên trước mặt ta vẫn nên thu liễm một chút. Miễn cho đến lúc tự phản lại bản thân!
Buồn cười, ngay cả mị thuật đạt cấp bậc tông sư như Điệp Vận Du đối với bản thân hắn cũng không tạo ra tác dụng quá lớn, một Dung Mị nho nhỏ có thể mị hoặc được hắn hay sao?
- Nếu Đại Nhi muội muội nghe được mấy lời này của Nghệ Phong sư huynh, chỉ sợ là sẽ cười trộm mất!
Dung Mị nhìn về phía Nghệ Phong u oán nói, cũng không biết là thật hay giả! Mọi người nghe được đoạn đối thoái này, lập tức trợn mắt nhìn nhau, hận không thể bóp chết Nghệ Phong, cực phẩm như vậy, sao nam nhân có thể không bị mị hoặc? Nhưng mà tên hỗn đản này lại làm bộ làm tịch không để ý đến nàng. Còn nữa, Đại Nhi kia là ai? Chẳng lẽ có thể so sánh thậm chí vượt qua cả nàng hay sao?
Nghệ Phong bật cười, nhìn lướt qua thân thể ẩn hiện sau tấm sa mỏng của Dung Mị, nói lảng sang chuyện khác.
- Ngươi phát triển rất nhanh, hiện tại đối mặt với Khắc Lạp Khắc cũng không cần ta nghĩ cách cứu viện.
- Nhưng vẫn còn kém sư Nghệ Phong sư huynh nhiều!
Dung Mị thân là người Thánh tông, đối với trận quyết đấu tại Tĩnh Vân Tông kia hiển nhiên biết được một cách tường tận. Nhớ tới Nghệ Phong đã từng sớm chiều ở chung cùng nàng đã phát triển đến như vậy, quả thực khiến người ta hoảng sợ. Cũng khó trách có thể xưng là đệ nhất nhân trong hàng ngũ đệ tử Thánh địa. Cho dù, thanh danh thiếu tông chủ Thánh tông bị Thi Đại Nhi đoạt được, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây là do Nghệ Phong tặng cho nàng. Lúc này thanh danh của hắn trong hàng ngũ đệ tử Thánh địa đã như mặt trời ban trưa, trong hàng ngũ đệ tử Thánh địa không còn một ai có thể áp đảo phong mang của hắn, cho dù là tiểu ma nữ Thi Đại Nhi cũng không thể.
- Đã biết rõ là kém ta, vì sao ngươi còn đối nghịch với ta?
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn thẳng về phía Dung Mị, trong ánh mắt có chút cổ quái. Thực không ngờ Mị Tông lại gia nhập trận doanh của Đại hoàng tử. Hung Lang đứng ở một bên đã có chút ngốc trệ, rốt cục hai người này là có quan hệ như thế nào? Tựa hồ rất phức tạp.
Dung Mị cười khổ một tiếng, trước khi Nghệ Phong quay trở về đế đô, nàng cũng không biết Tử Bang là do Nghệ Phong khống chế. Đến lúc Nghệ Phong danh chấn đế đô, nàng đã kí kết xong hiệp nghị với Đại hoàng tử rồi. Dung Mị đối với Nghệ Phong luôn có một loại tâm ý e sợ, tựa hồ Nghệ Phong là một chướng ngại không thể vượt qua. Lúc này bị Nghệ Phong ép hỏi như vậy, nàng có chút co quắp.
- Nếu như ta nói cho Nghệ Phong sư huynh biết, ta cũng không muốn là địch với sư huynh, sư huynh có tin không?
- Tin! Tự nhiên là ta tin! Đã như vậy, ngày mai ngươi hãy rời khỏi nơi này đi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
- Ách
Dung Mị khẽ giật mình. Nàng thực không ngờ Nghệ Phong lại dùng loại ngữ khí mệnh lệnh này ra lệnh cho nàng. Tuy rằng địa vị của Nghệ Phong tại Thánh địa vô cùng đặc thù, nhưng nàng cũng không biết hắn xuất thân từ tông môn kia của Thánh tông. Mặc dù sư tôn của nàng biết, chỉ có điều không nói cho nàng. Đầu óc Hung Lang sớm đã trở nên quay cuồng, rốt cục đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Nghệ Phong còn có thể hạ lệnh cho Dung Mị, nếu là như vậy, hoàng tử điện hạ gặp phiền toái lớn rồi.
- Cho dù Dung Mị rất muốn nghe theo lời của Nghệ Phong sư huynh. Bất quá, chuyện này là do sư tôn quyết định. Dung Mị không có quyền hạn lớn như vậy!
Dung Mị trực tiếp cự tuyệt. Nghệ Phong cười cười đôt nhiên tiến về phía trước, bắt lấy hàm dưới của nàng, tà mị nói.
- Ngươi trở về nói cho nàng biết, nàng có thể thử đối địch cùng ta xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.