Chương 632
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
Băng Hồn đến làm Hạ Chỉ Mộng không khỏi sửng sốt, thế nhưng khi Băng Hồn thấy Nghệ Phong không bị tổn hao chút lông tóc nào thì càng cảm nhận rõ hơn chênh lệch tốc độ giữa hắn và Nghệ Phong. Tốc độ của hắn đã phát huy tới mức tận cùng mới đuổi theo Nghệ Phong được. Có thể thấy tốc độ Nghệ Phong nhanh vô cùng, Băng Hồn không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì Tuyết Ma Hổ truy sát Nghệ Phong, nếu không chắc chắn hắn sẽ thập tử nhất sinh.
Băng Hồn nhìn lướt qua Tuyết Ma Hổ, thấy quang mang hung tàn hiện lên trong mắt nó, móng vuốt cào cào xuống đất khiến hắn không khỏi cảm thấy rùng mình. Tuyết Ma Hổ căn bản không lo lắng Băng Hồn tới, đôi mắt của nó nhìn ba người dữ tợn, chờ cho cả ba tập hợp lại.
Đương nhiên, khí thế của Tuyết Ma Hổ vẫn như cũ tập trung vào người Nghệ Phong.
Nghệ Phong có chút cảnh giác, nhanh chóng vận chuyển đấu khí ngưng tụ trên hai chân.
Hạ Chỉ Mộng nhìn khóe miệng Băng Hồn còn lưu lại vết máu, cau mày hỏi:
- Ngươi cũng đi trêu chọc Tuyết Ma Hổ?
Băng Hồn lạnh lùng gật đầu, ánh mắt cũng không dừng lại lâu trên vẻ đẹp tuyệt mỹ kinh diễm của Hạ Chỉ Mộng, huy động trường thương trên tay, đấu khí ngưng tụ lại, cảnh giác nhìn Tuyết Ma Hổ, hiển nhiên hắn muốn kề vai chiến đấu cùng Nghệ Phong.
Hạ Chỉ Mộng không rõ vì sao Băng Hồn luôn xử sự lạnh lùng cũng đi trêu chọc quái vật lớn như Tuyết Ma Hổ, thế nhưng hiện giờ đã không còn lựa chọn khác, nàng chỉ có thể quyết định chiến đấu cùng Tuyết Ma Hổ.
- Lấy hiểu biết về lực lượng Vương Cấp của nàng. Nếu như ba Tướng Cấp cao giai, một Tướng Cấp trung giai và thêm một Vương Cấp sơ giai đối kháng với Tuyết Ma Hổ chỉ phát huy được tám phần mười thực lực thì phần thắng là bao nhiêu?
Đột nhiên Nghệ Phong hỏi.
Hạ Chỉ Mộng không biết vì sao Nghệ Phong lại nói vậy, thế nhưng nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ có ba thành! Hơn nữa còn phải bảo đảm Tuyết Ma Hổ chỉ có tám phần mười thực lực, không bạo phát!
Nghệ Phong nhíu nhíu mày, thật không ngờ Vương Cấp khác giai lại có chênh lệch lực lượng lớn tới vậy.
- Ngươi định tìm đâu ra hai Tướng Cấp nữa?
Băng Hồn nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, ý tứ lời nói của Nghệ Phong chính là bọn họ có bốn Tướng Cấp, thế nhưng hiện giờ tính ra chỉ có mỗi hai người.
Nghệ Phong lấy Yêu Ngọc từ trong lòng ra, vật nhỏ này bị Nghệ Phong thô lỗ lôi ra, vô cùng không tình nguyện mở mắt. Nó vẫn trốn trong lòng Nghệ Phong hấp thu năng lượng, tựa hồ rất hưởng thụ.
- Vật nhỏ này hẳn có thể sánh ngang với Tướng Cấp cao giai.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết Yêu Ngọc mạnh tới mức nào, thế nhưng thấy nó xuất thủ đối kháng được với Mị hỏa hồ dễ dàng, có lẽ cũng không thua Tướng Cấp cao giai.
Hạ Chỉ Mộng nhìn Yêu Ngọc yêu dị xinh đẹp tới cực điểm, trong mắt cũng phát ra một tia sáng, không tự chủ hiện rõ vẻ yêu thích. Nghệ Phong thấy vậy không khỏi cười trộm trong lòng: quả nhiên nữ nhân không thể chống lại sự dụ hoặc của Yêu Ngọc.
Băng Hồn đã thấy Yêu Ngọc, thế nhưng nghe Nghệ Phong nói nó có thực lực Tướng Cấp cao giai cũng không nhịn được kinh ngạc, nhìn thế nào vật nhỏ này cũng không có vẻ mạnh như thế a.
- Vậy còn một Tướng Cấp nữa đâu?
Cuối cùng Băng Hồn vẫn lựa chọn tin tưởng, Nghệ Phong sẽ không nói giỡn trên vấn đề này.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Tuyết Ma Hổ đang châm chọc đợi hắn, hiển nhiên Tuyết Ma Hổ đã cho rằng Nghệ Phong là cá nằm trên thớt, hoàn toàn tỏ ra biểu tình đùa cợt.
- Hiện!
Nghệ Phong quát to một tiếng, trong nháy mắt Mị liệt hồ xuất hiện bên cạnh hắn.
- Mị liệt hồ? Nhiếp Hồn Sư?
Băng Hồn và Hạ Chỉ Mộng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ kinh hãi từ trong mắt đối phương. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ rằng Nghệ Phong là một Nhiếp Hồn Sư, Nhiếp Hồn Sư có thể khống chế Mị nhất định phải trên ngũ tinh. Hiện giờ Hạ Chỉ Mộng có chút minh bạch vì sao Nghệ Phong nói hắn có thể sánh ngang với bát giai, xem ra hắn trả lời vẫn vô cùng thận trọng.
Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh phối hợp cùng Tướng Cấp tứ giai, hơn nữa có Khống Mị Thuật, dù đối mặt với cửu giai cũng có thể đánh một trận.
Hạ Chỉ Mộng cảm giác chanh ban đã nhặt được bảo bối, thế nhưng hắn đang cấp cho nàng một nan đề vô cùng lớn. Vấn đề bây giờ là có thể sống sót hay không mới quan trọng.
Tuy rằng Mị liệt hồ là ngũ giai trung cấp thế nhưng với đặc thù của Mị cũng có thể sánh ngang với thực lực Ngũ giai cao cấp. Bốn người Tướng Cấp cao cấp cộng thêm một Vương Cấp cấp thấp đối mặt với Tuyết Ma Hổ thật ra tăng thêm phần thắng không ít.
- Lại có thể như vậy, thế thì chiến một hồi xem sao!
Dù sao Hạ Chỉ Mộng cũng là đạo sư, nàng lập tức hạ mệnh lệnh.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Chờ! Chỉ cần Tuyết Ma Hổ không công kích chúng ta trước thì chúng ta đứng công kích nó. Nó đã trúng độc rồi, tuy rằng có thể áp chế, thế nhưng thời gian càng lâu thì nó càng bất lợi. Trừ phi nó có thể thi triển lực lượng toàn thân để bức độc tố ra ngoài, bây giờ chúng ta đang nhìn nó chằm chằm, hiển nhiên nó không dám làm chuyện này.
Hạ Chỉ Mộng nghe được lời nói của Nghệ Phong không khỏi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới độc dược do Nghệ Phong mạnh như vậy, Vương Cấp đỉnh phong muốn xua tan độc tố cư nhiên phải dùng toàn lực mới bức được ra ngoài. Hạ Chỉ Mộng cảm giác Nghệ Phong còn cất giấu rất nhiều bí mật.
Chỉ là nếu Nghệ Phong đã nói vậy thì Hạ Chỉ Mộng cũng không xuất thủ, cả bọn cảnh giác nhìn Tuyết Ma Hổ. Tuyết Ma Hổ không thể phát huy thêm một phần thực lực, phần thắng của bọn họ lại càng lớn.
Nghệ Phong lấy ra một lọ dung dịch từ trong lòng, vẽ loạn trên Tiêm Hổ Kiếm của hắn, Tiêm Hổ Kiếm nhiễm một tầng xanh lè xong rồi đưa cho Băng Hồn nói:
- Bôi độc dược lên phía trên binh khí, phần thắng sẽ lớn hơn một chút!
Băng Hồn thấy Nghệ Phong chém giết Tuyết Ma Hổ hầu như dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Tuy rằng hắn có phản cảm đối với độc dược, thế nhưng hiện giờ cũng phải tiếp nhận lọ dung dịch bôi lên đầu thương, sau đó đưa cho Hạ Chỉ Mộng.
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong và Băng Hồn làm vậy, nàng hơi nhíu mày, mặc dù nàng muốn nói điều gì đó thế nhưng vẫn không mở miệng, chỉ là khi Băng Hồn đưa cái chai qua thì nàng không tiếp, nhàn nhạt nói rằng:
- Không cần!
Nghệ Phong thấy Hạ Chỉ Mộng không tiếp liền nhún vai, dù sao độc dược ở thế giới này chỉ là cấp thấp. Hạ Chỉ Mộng không phản ứng khi thấy bọn họ sử dụng khiến Nghệ Phong đã đủ thỏa mãn rồi.
Mấy người không dám thả lỏng chút nào, ánh mắt cảnh giác nhìn Tuyết Ma Hổ, chờ đợi nó chủ động công kích.
Hiện giờ Tuyết Ma Hổ đang cố gắng xua tan cảm giác khó chịu trong người, lực lượng của nó đang dần dần tiêu tán. Mặc dù nó cố gắng áp chế thế nhưng thân thể càng lúc càng không khỏe. Tuyết Ma Hổ cũng đoán được vì sao Nghệ Phong không công kích nó trước, có lẽ là muốn chờ cho độc tính phát tác.
Ánh sáng hung tàn trong mắt Tuyết Ma Hổ dữ tợn hơn vài phần, khí thế của nó tập trung vào người Nghệ Phong, thầm nghĩ nhanh chóng xé xác Nghệ Phong rồi toàn lực xua tan cảm giác khó chịu trong cơ thể.
Cuối cùng Tuyết Ma Hổ dứt khoát không thèm xua tan độc tố trong cơ thể, tuy rằng độc tố kinh khủng thế nhưng trong thời gian ngắn còn không làm gì được nó. Nhiều nhất chỉ ảnh hưởng tới một điểm thực lực mà thôi, chẳng qua giải quyết mấy con kiến hôi, chút thực lực ấy là đủ rồi. Đây là sự tự tin cường đại của Tuyết Ma Hổ.
Nghệ Phong nhìn Tuyết Ma Hổ dùng móng vuốt cào xuống mặt đất đang đi về chỗ hắn, không cần suy nghĩ cũng biết đối tượng Tuyết Ma Hổ công kích đầu tiên chính là hắn. Nghệ Phong nhìn lại Nhuyễn Kình Giáp trên người một chút, chỉ hy vọng nó có thể ngăn trở được công kích của Tuyết Ma Hổ.
Băng Hồn cũng nhìn Tuyết Ma Hổ, biết nó đã muốn công kích, đáy lòng hắn có chút run run, nếu như trận chiến này có thể thắng thì sợ rằng danh tiếng của hắn trên bảng Phong Vân sẽ không có đối thủ. Dù sao Tuyết Ma Hổ vô cùng kinh khủng, trên đời có mấy người có thể giết chết được nó?
Nhưng mà thất bại thì sẽ phải trả giá bằng tính mệnh. Băng Hồn nhìn Nghệ Phong, thấy biểu tình trầm ổn của hắn, thầm nghĩ Nghệ Phong mới là dân cờ bạc chân chính.
Băng Hồn nhìn lướt qua Tuyết Ma Hổ, thấy quang mang hung tàn hiện lên trong mắt nó, móng vuốt cào cào xuống đất khiến hắn không khỏi cảm thấy rùng mình. Tuyết Ma Hổ căn bản không lo lắng Băng Hồn tới, đôi mắt của nó nhìn ba người dữ tợn, chờ cho cả ba tập hợp lại.
Đương nhiên, khí thế của Tuyết Ma Hổ vẫn như cũ tập trung vào người Nghệ Phong.
Nghệ Phong có chút cảnh giác, nhanh chóng vận chuyển đấu khí ngưng tụ trên hai chân.
Hạ Chỉ Mộng nhìn khóe miệng Băng Hồn còn lưu lại vết máu, cau mày hỏi:
- Ngươi cũng đi trêu chọc Tuyết Ma Hổ?
Băng Hồn lạnh lùng gật đầu, ánh mắt cũng không dừng lại lâu trên vẻ đẹp tuyệt mỹ kinh diễm của Hạ Chỉ Mộng, huy động trường thương trên tay, đấu khí ngưng tụ lại, cảnh giác nhìn Tuyết Ma Hổ, hiển nhiên hắn muốn kề vai chiến đấu cùng Nghệ Phong.
Hạ Chỉ Mộng không rõ vì sao Băng Hồn luôn xử sự lạnh lùng cũng đi trêu chọc quái vật lớn như Tuyết Ma Hổ, thế nhưng hiện giờ đã không còn lựa chọn khác, nàng chỉ có thể quyết định chiến đấu cùng Tuyết Ma Hổ.
- Lấy hiểu biết về lực lượng Vương Cấp của nàng. Nếu như ba Tướng Cấp cao giai, một Tướng Cấp trung giai và thêm một Vương Cấp sơ giai đối kháng với Tuyết Ma Hổ chỉ phát huy được tám phần mười thực lực thì phần thắng là bao nhiêu?
Đột nhiên Nghệ Phong hỏi.
Hạ Chỉ Mộng không biết vì sao Nghệ Phong lại nói vậy, thế nhưng nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ có ba thành! Hơn nữa còn phải bảo đảm Tuyết Ma Hổ chỉ có tám phần mười thực lực, không bạo phát!
Nghệ Phong nhíu nhíu mày, thật không ngờ Vương Cấp khác giai lại có chênh lệch lực lượng lớn tới vậy.
- Ngươi định tìm đâu ra hai Tướng Cấp nữa?
Băng Hồn nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, ý tứ lời nói của Nghệ Phong chính là bọn họ có bốn Tướng Cấp, thế nhưng hiện giờ tính ra chỉ có mỗi hai người.
Nghệ Phong lấy Yêu Ngọc từ trong lòng ra, vật nhỏ này bị Nghệ Phong thô lỗ lôi ra, vô cùng không tình nguyện mở mắt. Nó vẫn trốn trong lòng Nghệ Phong hấp thu năng lượng, tựa hồ rất hưởng thụ.
- Vật nhỏ này hẳn có thể sánh ngang với Tướng Cấp cao giai.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết Yêu Ngọc mạnh tới mức nào, thế nhưng thấy nó xuất thủ đối kháng được với Mị hỏa hồ dễ dàng, có lẽ cũng không thua Tướng Cấp cao giai.
Hạ Chỉ Mộng nhìn Yêu Ngọc yêu dị xinh đẹp tới cực điểm, trong mắt cũng phát ra một tia sáng, không tự chủ hiện rõ vẻ yêu thích. Nghệ Phong thấy vậy không khỏi cười trộm trong lòng: quả nhiên nữ nhân không thể chống lại sự dụ hoặc của Yêu Ngọc.
Băng Hồn đã thấy Yêu Ngọc, thế nhưng nghe Nghệ Phong nói nó có thực lực Tướng Cấp cao giai cũng không nhịn được kinh ngạc, nhìn thế nào vật nhỏ này cũng không có vẻ mạnh như thế a.
- Vậy còn một Tướng Cấp nữa đâu?
Cuối cùng Băng Hồn vẫn lựa chọn tin tưởng, Nghệ Phong sẽ không nói giỡn trên vấn đề này.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Tuyết Ma Hổ đang châm chọc đợi hắn, hiển nhiên Tuyết Ma Hổ đã cho rằng Nghệ Phong là cá nằm trên thớt, hoàn toàn tỏ ra biểu tình đùa cợt.
- Hiện!
Nghệ Phong quát to một tiếng, trong nháy mắt Mị liệt hồ xuất hiện bên cạnh hắn.
- Mị liệt hồ? Nhiếp Hồn Sư?
Băng Hồn và Hạ Chỉ Mộng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ kinh hãi từ trong mắt đối phương. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ rằng Nghệ Phong là một Nhiếp Hồn Sư, Nhiếp Hồn Sư có thể khống chế Mị nhất định phải trên ngũ tinh. Hiện giờ Hạ Chỉ Mộng có chút minh bạch vì sao Nghệ Phong nói hắn có thể sánh ngang với bát giai, xem ra hắn trả lời vẫn vô cùng thận trọng.
Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh phối hợp cùng Tướng Cấp tứ giai, hơn nữa có Khống Mị Thuật, dù đối mặt với cửu giai cũng có thể đánh một trận.
Hạ Chỉ Mộng cảm giác chanh ban đã nhặt được bảo bối, thế nhưng hắn đang cấp cho nàng một nan đề vô cùng lớn. Vấn đề bây giờ là có thể sống sót hay không mới quan trọng.
Tuy rằng Mị liệt hồ là ngũ giai trung cấp thế nhưng với đặc thù của Mị cũng có thể sánh ngang với thực lực Ngũ giai cao cấp. Bốn người Tướng Cấp cao cấp cộng thêm một Vương Cấp cấp thấp đối mặt với Tuyết Ma Hổ thật ra tăng thêm phần thắng không ít.
- Lại có thể như vậy, thế thì chiến một hồi xem sao!
Dù sao Hạ Chỉ Mộng cũng là đạo sư, nàng lập tức hạ mệnh lệnh.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Chờ! Chỉ cần Tuyết Ma Hổ không công kích chúng ta trước thì chúng ta đứng công kích nó. Nó đã trúng độc rồi, tuy rằng có thể áp chế, thế nhưng thời gian càng lâu thì nó càng bất lợi. Trừ phi nó có thể thi triển lực lượng toàn thân để bức độc tố ra ngoài, bây giờ chúng ta đang nhìn nó chằm chằm, hiển nhiên nó không dám làm chuyện này.
Hạ Chỉ Mộng nghe được lời nói của Nghệ Phong không khỏi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới độc dược do Nghệ Phong mạnh như vậy, Vương Cấp đỉnh phong muốn xua tan độc tố cư nhiên phải dùng toàn lực mới bức được ra ngoài. Hạ Chỉ Mộng cảm giác Nghệ Phong còn cất giấu rất nhiều bí mật.
Chỉ là nếu Nghệ Phong đã nói vậy thì Hạ Chỉ Mộng cũng không xuất thủ, cả bọn cảnh giác nhìn Tuyết Ma Hổ. Tuyết Ma Hổ không thể phát huy thêm một phần thực lực, phần thắng của bọn họ lại càng lớn.
Nghệ Phong lấy ra một lọ dung dịch từ trong lòng, vẽ loạn trên Tiêm Hổ Kiếm của hắn, Tiêm Hổ Kiếm nhiễm một tầng xanh lè xong rồi đưa cho Băng Hồn nói:
- Bôi độc dược lên phía trên binh khí, phần thắng sẽ lớn hơn một chút!
Băng Hồn thấy Nghệ Phong chém giết Tuyết Ma Hổ hầu như dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Tuy rằng hắn có phản cảm đối với độc dược, thế nhưng hiện giờ cũng phải tiếp nhận lọ dung dịch bôi lên đầu thương, sau đó đưa cho Hạ Chỉ Mộng.
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong và Băng Hồn làm vậy, nàng hơi nhíu mày, mặc dù nàng muốn nói điều gì đó thế nhưng vẫn không mở miệng, chỉ là khi Băng Hồn đưa cái chai qua thì nàng không tiếp, nhàn nhạt nói rằng:
- Không cần!
Nghệ Phong thấy Hạ Chỉ Mộng không tiếp liền nhún vai, dù sao độc dược ở thế giới này chỉ là cấp thấp. Hạ Chỉ Mộng không phản ứng khi thấy bọn họ sử dụng khiến Nghệ Phong đã đủ thỏa mãn rồi.
Mấy người không dám thả lỏng chút nào, ánh mắt cảnh giác nhìn Tuyết Ma Hổ, chờ đợi nó chủ động công kích.
Hiện giờ Tuyết Ma Hổ đang cố gắng xua tan cảm giác khó chịu trong người, lực lượng của nó đang dần dần tiêu tán. Mặc dù nó cố gắng áp chế thế nhưng thân thể càng lúc càng không khỏe. Tuyết Ma Hổ cũng đoán được vì sao Nghệ Phong không công kích nó trước, có lẽ là muốn chờ cho độc tính phát tác.
Ánh sáng hung tàn trong mắt Tuyết Ma Hổ dữ tợn hơn vài phần, khí thế của nó tập trung vào người Nghệ Phong, thầm nghĩ nhanh chóng xé xác Nghệ Phong rồi toàn lực xua tan cảm giác khó chịu trong cơ thể.
Cuối cùng Tuyết Ma Hổ dứt khoát không thèm xua tan độc tố trong cơ thể, tuy rằng độc tố kinh khủng thế nhưng trong thời gian ngắn còn không làm gì được nó. Nhiều nhất chỉ ảnh hưởng tới một điểm thực lực mà thôi, chẳng qua giải quyết mấy con kiến hôi, chút thực lực ấy là đủ rồi. Đây là sự tự tin cường đại của Tuyết Ma Hổ.
Nghệ Phong nhìn Tuyết Ma Hổ dùng móng vuốt cào xuống mặt đất đang đi về chỗ hắn, không cần suy nghĩ cũng biết đối tượng Tuyết Ma Hổ công kích đầu tiên chính là hắn. Nghệ Phong nhìn lại Nhuyễn Kình Giáp trên người một chút, chỉ hy vọng nó có thể ngăn trở được công kích của Tuyết Ma Hổ.
Băng Hồn cũng nhìn Tuyết Ma Hổ, biết nó đã muốn công kích, đáy lòng hắn có chút run run, nếu như trận chiến này có thể thắng thì sợ rằng danh tiếng của hắn trên bảng Phong Vân sẽ không có đối thủ. Dù sao Tuyết Ma Hổ vô cùng kinh khủng, trên đời có mấy người có thể giết chết được nó?
Nhưng mà thất bại thì sẽ phải trả giá bằng tính mệnh. Băng Hồn nhìn Nghệ Phong, thấy biểu tình trầm ổn của hắn, thầm nghĩ Nghệ Phong mới là dân cờ bạc chân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.