Chương 643
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
Minh Mạc bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, hắn rất khó lý giải vì sao Nghệ Phong có thể bình thản đối mặt với mình. Lẽ nào nhân tài mới xuất hiện này có thực lực ngang bằng hắn? Minh Mạc liếc mắt nhìn Diệp Hi, thấy nàng cau màu, trong lòng cảm giác tê rần. Thở nhẹ một hơi, có gắng ổn định đấu khí cuồn cuộn trong cơ thể.
- Không lâu sau có tỷ thí so tài trong học viện, ta hy vọng ngươi có thể đánh tới trận chung kết để gặp ta!
Minh Mạc nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
- Không có hứng thú!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi trả lời.
- Đến lúc đó không phải do ngươi làm chủ được!
Minh Mạc nhìn Nghệ Phong cười nhạt, hắn thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là tự đại.
- Vậy ngươi cứ thử xem!
Nghệ Phong khinh thường nhìn Minh Mạc, hắn cũng muốn xem Minh Mạc làm thế nào để ép buộc hắn.
- Hừ!
Minh Mạc cũng biết ngày kết quả ngày hôm nay không chiếm được Diệp Hi, liếc mắt nhìn qua nàng một cái rồi rời đi. Vẻ thoải mái khiến Nghệ Phong cũng cảm thấy thua kém.
Nghệ Phong nhìn bóng lưng Minh Mạc càng lúc càng xa, tự nhiên hiểu rõ Minh Mạc sẽ không cam tâm như vậy. Nhân vật phong vân của học viện Trạm Lam không có một người nào đơn giản. Sợ rằng Diệp Hi rất khó có thể thoát khỏi Minh Mạc.
- Làm muội muội của ta đi!
Nghệ Phong thở dài một hơi, chỉ là khi nhìn đôi mắt của Diệp Hi, đáy lòng hắn có chút cảm giác hơi run. Bóng người trước mặt dường như cũng trở nên giống với người xưa khiến cho Nghệ Phong không khỏi hoảng hốt. Đối với Nghệ Phong mà nói, cả đời này không thể trở lại như xưa, những cảm xúc thủ hộ trong lòng đều rất dễ bị xúc động.
- A...
Diệp Hi nghe lời nói của Nghệ Phong, nàng giật mình đứng yên tại chỗ.
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ với Nghệ Phong: thủ đoạn tán gái ti tiện như vậy không khiến cho người ta sợ mới là lạ. Lấy chỉ số thông minh của Nghệ Phong, vì sao lại làm ra chuyện tình như vậy.
Nghệ Phong thấy Diệp Hi có chút tránh né ánh mắt của mình liền biết hình như nàng đã coi mình giống như Minh Mạc. Nghệ Phong không khỏi nở nụ cười, nếu như muội muội tinh ranh cổ quái của mình biết chuyện này, nhất định sẽ hừ một tiếng, sau đó thở phì phò nói:
- Ca ca vậy mà nghĩ loạn luân!
Khi đó, Nghệ Phong lại phải cố gắng giải thích, xuất hết bản lĩnh ra để lấy lòng nàng.
Nghệ Phong cũng không giải thích nhiều chuyện, quay sang Diệp Hi nói:
- Nếu như sau này Minh Mạc còn dây dưa với nàng nữa, nàng có thể gọi ta, nếu như thực sự không chịu nổi thì hắn tới Kim Lâu đi, đến đó sẽ không còn ai làm tổn thương được nàng!
Nghệ Phong nói xong câu đó, cũng không thèm để ý tới phản ứng của Diệp Hi, nhanh chóng bước chân rời đi. Ngay cả Băng Hồn cũng không gọi.
Bạch Hàn Tuyết và Diệp Hi nhìn theo bóng lưng của Nghệ Phong, phảng phất như có một loại tiêu điều cô tịch, giống như hắn và thế giới này không hợp nhau. Hình như hắn không phải là người thuộc về thế giới này.
Bạch Hàn Tuyết và Diệp Hi nhìn bóng lưng cô tịch kia, đột nhiên cảm giác có chút hoảng hốt. Trong lòng cảm thấy áp lực nặng nề hơn, hiện giờ Nghệ Phong kia cũng không phải Nghệ Phong kiêu ngạo chém giết Hoa Hạ bang, cũng không phải Nghệ Phong có thực lực vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ hắn có một vẻ nhu nhược. Trong lòng các nàng dường như hiện lên một loại cảm giác bi thương.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nghệ Phong, con mắt nàng vẫn chưa từng chớp, vẫn ngưng tụ trên người hắn. Hiện giờ Nghệ Phong không chút bộc lộ tài năng của mình, thế nhưng Thượng Quan Vũ Phượng vẫn cảm giác được áp lực, nàng không biết áp lực tới từ đầu. Nghệ Phong nhu nhược là điều nàng hi vọng sao? Như vậy nàng mới không hối hận, nhưng mà vì sao lại có áp lực đây?
Băng Hồn cảm giác trong lòng chảy xuôi một tia bi thương, hắn không khỏi thấp giọng mắng một tiếng:
- Gặp quỷ!
Lấy thực lực Băng Hồn xác thực rất ít điều có thể ảnh hưởng tâm tình hắn, thế nhưng bóng lưng cô đơn của Nghệ Phong lại khiến cho hắn vô cùng ấn tượng, hắn cơ hồ có thể cảm giác được tia bi thương kia trong lòng Nghệ Phong.
Băng Hồn thở nhẹ một hơi, khôi phục chút tâm tình, nhớ tới lời nói của Nghệ Phong với hắn, vẻ khác thường khi đối mắt cùng Diệp Hi, dường như cũng hiểu ra được một chút. Hắn quay đầu nhìn Diệp Hi nói:
- Thực ra ngươi hẳn là nên đáp ứng Nghệ Phong!
Diệp Hi sửng sốt, nàng thật không ngờ Băng Hồn được xưng là Băng vương tử trong học viện lại nói với mình một câu như vậy. Diệp Hi hơi nhếch môi, muốn cười một chút thế nhưng tia bi thương trong lòng kia không khiến nàng cười nổi.
Băng Hồn cũng không nói gì, hắn đi ra phía bên ngoài. Lưu lại cho ba nữ nhân những ý niệm ù ù cạc cạc!
...
Từ lúc Nghệ Phong rời khỏi Diệp Hi, thở nhẹ một hơi liền đi về phía phủ đệ của chính mình, không khỏi cảm giác buồn cười: chỉ là một đôi mắt tương đồng mà thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng chính là muội muội của ngươi sao? Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi giúp đỡ nàng, hơn nữa còn nhận nàng làm muội muội! Ha ha...
Nghệ Phong tự giễu chính mình, thân ảnh mạnh mẽ nhanh hơn vài phần, hắn định nghỉ ngơi vài ngày sau đó đi tới Thánh địa. Có lẽ lão đầu tử đã không chờ được nữa!
Nghệ Phong vừa xuất hiện tại phủ đệ đã thấy Liễu Mộng Nhiên ngồi trầm tĩnh ở chỗ kia đọc sách. Thân thể mềm mại hoàn mỹ tản ra vẻ mỹ lệ động lòng người, một mỹ nhân xinh đẹp tới cực điểm.
Vẻ mặt Nghệ Phong bi thương, hai tay mở rộng ra ôm lấy Liễu Mộng Nhiên nói:
- Mộng Nhiên, ôm một cái nào! Hôm nay thiếu gia bị người khác cự tuyệt, thật chỉ muốn khóc cho quên đi. Nàng an ủi ta đi! Ô ô...
Nghệ Phong cố gắng nặn ra chút nước mắt thế nhưng không nặn ra được chút gì, cuối cùng hắn đành phải ủy khuất nhìn Liễu Mộng Nhiên.
- Thiếu gia!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong liền vui mừng hô lớn. Chỉ là thấy bàn tay Nghệ Phong đang ôm lấy mình, nàng nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt chợt đỏ bừng, vội vàng lắc mình tránh thoát:
- Thiếu gia! Đừng!
- Ô ô! Lẽ nào Mộng Nhiên cũng muốn cự tuyệt ta sao? Ta thực sự tủi thân muốn chết đây!
Nghệ Phong ủy khuất nói, mấy giọt nước mắt vẫn không chịu lăn ra khiến hắn cảm giác cực kỳ căm tức, đáng giận chính là thế giới này ngay cả củ hành tây cũng không có.
Trong lúc Nghệ Phong chuẩn bị nhào lên người Liễu Mộng Nhiên thì đột nhiên xuất hiện một cái bóng trước mặt Nghệ Phong, Nghệ Phong nhìn cái bóng này không khỏi sửng sốt:
- Tần thúc? Vì sao thúc ở chỗ này?
Tần thúc tránh né cái nhìn của Liễu Mộng Nhiên, hơi chút lắc đầu rồi giải thích:
- Ta và tiểu thư cùng nhau trở về!
- Tiểu thư? Cái gì? Thúc nói Tần Y đã trở về?
Nghệ Phong vui mừng hô lớn, sau đó lại nhìn Tần thúc hỏi:
- Nàng đang ở đâu?
- Tiểu thư đang ở ngay trong gian phòng phủ đệ của thiếu gia!
Tần thúc nói khiến cho Nghệ Phong mừng rỡ như điên, hắn vội vàng chạy tới gian phòng phía đông. Chỉ là hắn lập tức nghĩ ra một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu Tần Y đã tới phủ đệ, vậy nhất định đã tiếp xúc cùng Liễu Mộng Nhiên, lấy chỉ số thông minh của Tần Y sợ là đã hoài nghi Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên rồi. Đặc biệt là lời nói của hắn lúc mới vào cửa phòng Liễu Mộng Nhiên, nếu như điều này truyền tới tai Tần Y. Trời ạ! Không phải đùa như vậy chứ!
Nghệ Phong nghĩ vậy bước chận có chút chậm dần, đáy lòng tính toán làm thế nào để lừa dối được nữ nhân này. Nữ nhân độ lượng thế nào đi nữa cũng không hy vọng thấy nam nhân của mình còn có nữ nhân khác. Tuy rằng đây là dị giới, năm thê bảy thiếp là rất bình thường. Thế nhưng nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân!
Trong lòng Nghệ Phong tính toán lý do, đồng thời đáy lòng cũng suy đoán phản ứng của Tần Y.
- Không lâu sau có tỷ thí so tài trong học viện, ta hy vọng ngươi có thể đánh tới trận chung kết để gặp ta!
Minh Mạc nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
- Không có hứng thú!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi trả lời.
- Đến lúc đó không phải do ngươi làm chủ được!
Minh Mạc nhìn Nghệ Phong cười nhạt, hắn thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là tự đại.
- Vậy ngươi cứ thử xem!
Nghệ Phong khinh thường nhìn Minh Mạc, hắn cũng muốn xem Minh Mạc làm thế nào để ép buộc hắn.
- Hừ!
Minh Mạc cũng biết ngày kết quả ngày hôm nay không chiếm được Diệp Hi, liếc mắt nhìn qua nàng một cái rồi rời đi. Vẻ thoải mái khiến Nghệ Phong cũng cảm thấy thua kém.
Nghệ Phong nhìn bóng lưng Minh Mạc càng lúc càng xa, tự nhiên hiểu rõ Minh Mạc sẽ không cam tâm như vậy. Nhân vật phong vân của học viện Trạm Lam không có một người nào đơn giản. Sợ rằng Diệp Hi rất khó có thể thoát khỏi Minh Mạc.
- Làm muội muội của ta đi!
Nghệ Phong thở dài một hơi, chỉ là khi nhìn đôi mắt của Diệp Hi, đáy lòng hắn có chút cảm giác hơi run. Bóng người trước mặt dường như cũng trở nên giống với người xưa khiến cho Nghệ Phong không khỏi hoảng hốt. Đối với Nghệ Phong mà nói, cả đời này không thể trở lại như xưa, những cảm xúc thủ hộ trong lòng đều rất dễ bị xúc động.
- A...
Diệp Hi nghe lời nói của Nghệ Phong, nàng giật mình đứng yên tại chỗ.
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ với Nghệ Phong: thủ đoạn tán gái ti tiện như vậy không khiến cho người ta sợ mới là lạ. Lấy chỉ số thông minh của Nghệ Phong, vì sao lại làm ra chuyện tình như vậy.
Nghệ Phong thấy Diệp Hi có chút tránh né ánh mắt của mình liền biết hình như nàng đã coi mình giống như Minh Mạc. Nghệ Phong không khỏi nở nụ cười, nếu như muội muội tinh ranh cổ quái của mình biết chuyện này, nhất định sẽ hừ một tiếng, sau đó thở phì phò nói:
- Ca ca vậy mà nghĩ loạn luân!
Khi đó, Nghệ Phong lại phải cố gắng giải thích, xuất hết bản lĩnh ra để lấy lòng nàng.
Nghệ Phong cũng không giải thích nhiều chuyện, quay sang Diệp Hi nói:
- Nếu như sau này Minh Mạc còn dây dưa với nàng nữa, nàng có thể gọi ta, nếu như thực sự không chịu nổi thì hắn tới Kim Lâu đi, đến đó sẽ không còn ai làm tổn thương được nàng!
Nghệ Phong nói xong câu đó, cũng không thèm để ý tới phản ứng của Diệp Hi, nhanh chóng bước chân rời đi. Ngay cả Băng Hồn cũng không gọi.
Bạch Hàn Tuyết và Diệp Hi nhìn theo bóng lưng của Nghệ Phong, phảng phất như có một loại tiêu điều cô tịch, giống như hắn và thế giới này không hợp nhau. Hình như hắn không phải là người thuộc về thế giới này.
Bạch Hàn Tuyết và Diệp Hi nhìn bóng lưng cô tịch kia, đột nhiên cảm giác có chút hoảng hốt. Trong lòng cảm thấy áp lực nặng nề hơn, hiện giờ Nghệ Phong kia cũng không phải Nghệ Phong kiêu ngạo chém giết Hoa Hạ bang, cũng không phải Nghệ Phong có thực lực vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ hắn có một vẻ nhu nhược. Trong lòng các nàng dường như hiện lên một loại cảm giác bi thương.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nghệ Phong, con mắt nàng vẫn chưa từng chớp, vẫn ngưng tụ trên người hắn. Hiện giờ Nghệ Phong không chút bộc lộ tài năng của mình, thế nhưng Thượng Quan Vũ Phượng vẫn cảm giác được áp lực, nàng không biết áp lực tới từ đầu. Nghệ Phong nhu nhược là điều nàng hi vọng sao? Như vậy nàng mới không hối hận, nhưng mà vì sao lại có áp lực đây?
Băng Hồn cảm giác trong lòng chảy xuôi một tia bi thương, hắn không khỏi thấp giọng mắng một tiếng:
- Gặp quỷ!
Lấy thực lực Băng Hồn xác thực rất ít điều có thể ảnh hưởng tâm tình hắn, thế nhưng bóng lưng cô đơn của Nghệ Phong lại khiến cho hắn vô cùng ấn tượng, hắn cơ hồ có thể cảm giác được tia bi thương kia trong lòng Nghệ Phong.
Băng Hồn thở nhẹ một hơi, khôi phục chút tâm tình, nhớ tới lời nói của Nghệ Phong với hắn, vẻ khác thường khi đối mắt cùng Diệp Hi, dường như cũng hiểu ra được một chút. Hắn quay đầu nhìn Diệp Hi nói:
- Thực ra ngươi hẳn là nên đáp ứng Nghệ Phong!
Diệp Hi sửng sốt, nàng thật không ngờ Băng Hồn được xưng là Băng vương tử trong học viện lại nói với mình một câu như vậy. Diệp Hi hơi nhếch môi, muốn cười một chút thế nhưng tia bi thương trong lòng kia không khiến nàng cười nổi.
Băng Hồn cũng không nói gì, hắn đi ra phía bên ngoài. Lưu lại cho ba nữ nhân những ý niệm ù ù cạc cạc!
...
Từ lúc Nghệ Phong rời khỏi Diệp Hi, thở nhẹ một hơi liền đi về phía phủ đệ của chính mình, không khỏi cảm giác buồn cười: chỉ là một đôi mắt tương đồng mà thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng chính là muội muội của ngươi sao? Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi giúp đỡ nàng, hơn nữa còn nhận nàng làm muội muội! Ha ha...
Nghệ Phong tự giễu chính mình, thân ảnh mạnh mẽ nhanh hơn vài phần, hắn định nghỉ ngơi vài ngày sau đó đi tới Thánh địa. Có lẽ lão đầu tử đã không chờ được nữa!
Nghệ Phong vừa xuất hiện tại phủ đệ đã thấy Liễu Mộng Nhiên ngồi trầm tĩnh ở chỗ kia đọc sách. Thân thể mềm mại hoàn mỹ tản ra vẻ mỹ lệ động lòng người, một mỹ nhân xinh đẹp tới cực điểm.
Vẻ mặt Nghệ Phong bi thương, hai tay mở rộng ra ôm lấy Liễu Mộng Nhiên nói:
- Mộng Nhiên, ôm một cái nào! Hôm nay thiếu gia bị người khác cự tuyệt, thật chỉ muốn khóc cho quên đi. Nàng an ủi ta đi! Ô ô...
Nghệ Phong cố gắng nặn ra chút nước mắt thế nhưng không nặn ra được chút gì, cuối cùng hắn đành phải ủy khuất nhìn Liễu Mộng Nhiên.
- Thiếu gia!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong liền vui mừng hô lớn. Chỉ là thấy bàn tay Nghệ Phong đang ôm lấy mình, nàng nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt chợt đỏ bừng, vội vàng lắc mình tránh thoát:
- Thiếu gia! Đừng!
- Ô ô! Lẽ nào Mộng Nhiên cũng muốn cự tuyệt ta sao? Ta thực sự tủi thân muốn chết đây!
Nghệ Phong ủy khuất nói, mấy giọt nước mắt vẫn không chịu lăn ra khiến hắn cảm giác cực kỳ căm tức, đáng giận chính là thế giới này ngay cả củ hành tây cũng không có.
Trong lúc Nghệ Phong chuẩn bị nhào lên người Liễu Mộng Nhiên thì đột nhiên xuất hiện một cái bóng trước mặt Nghệ Phong, Nghệ Phong nhìn cái bóng này không khỏi sửng sốt:
- Tần thúc? Vì sao thúc ở chỗ này?
Tần thúc tránh né cái nhìn của Liễu Mộng Nhiên, hơi chút lắc đầu rồi giải thích:
- Ta và tiểu thư cùng nhau trở về!
- Tiểu thư? Cái gì? Thúc nói Tần Y đã trở về?
Nghệ Phong vui mừng hô lớn, sau đó lại nhìn Tần thúc hỏi:
- Nàng đang ở đâu?
- Tiểu thư đang ở ngay trong gian phòng phủ đệ của thiếu gia!
Tần thúc nói khiến cho Nghệ Phong mừng rỡ như điên, hắn vội vàng chạy tới gian phòng phía đông. Chỉ là hắn lập tức nghĩ ra một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu Tần Y đã tới phủ đệ, vậy nhất định đã tiếp xúc cùng Liễu Mộng Nhiên, lấy chỉ số thông minh của Tần Y sợ là đã hoài nghi Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên rồi. Đặc biệt là lời nói của hắn lúc mới vào cửa phòng Liễu Mộng Nhiên, nếu như điều này truyền tới tai Tần Y. Trời ạ! Không phải đùa như vậy chứ!
Nghệ Phong nghĩ vậy bước chận có chút chậm dần, đáy lòng tính toán làm thế nào để lừa dối được nữ nhân này. Nữ nhân độ lượng thế nào đi nữa cũng không hy vọng thấy nam nhân của mình còn có nữ nhân khác. Tuy rằng đây là dị giới, năm thê bảy thiếp là rất bình thường. Thế nhưng nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân!
Trong lòng Nghệ Phong tính toán lý do, đồng thời đáy lòng cũng suy đoán phản ứng của Tần Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.