Chương 686: Chương 686
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
Nghệ Phong thấy thân thể Băng Hồn bởi vì kích động nên có chút run rẩy, hắn cảm thấy nên nhắc nhở một chút:
- Vừa rồi dược hiệu đan dược thất giai tỏa ra bá đạo như thế nào ngươi cũng thấy, lấy thực lực hiện tại cua ngươi nếu muốn sử dụng đan dược thất giai, tốt nhất đừng nên sử dụng thì hơn!
Để Nghệ Phong ngoài ý muốn chính là, Băng Hồn cư nhiên lắc đầu nói:
- Thể chất của ta đặc thù, dược hiệu của Tuyết Linh Quả sẽ chỉ giúp đỡ ta mà không gây hại!
Nghệ Phong nghe Băng Hồn nói như vậy, hắn nhớ tới toàn thân hắn dầy đặc đấu khí thuộc tính băng, cũng không tiếp tục nói cái gì, chỉ là đáy lòng Nghệ Phong đối với Băng Hồn nói một cách tự tin như vậy cảm thấy có chút kinh ngạc. Lấy mức độ đặc thù Lăng Thần Quyết của hắn cũng không dám cam đoan sử dụng đan dược thất giai không gặp vấn đề, thế nhưng Băng Hồn lại tự tin như vậy.
- Đi thôi! Ta đưa ngươi đi tham gia học viện tỷ thí đi! Hẳn là lập tức sẽ đến phiên ngươi!
Băng Hồn quay sang nói với Nghệ Phong.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức quay sang Băng Hồn cổ quái nói:
- Không lẽ là hai chúng ta gặp nhau sao?
Băng Hồn lắc đầu nói:
- Ngươi cùng ta khác nhau, ta chỉ muốn tham gia mấy trận luận võ cuối cùng là được. Thế nhưng ngươi lại phải thi đấu liên tiếp. Đương nhiên, lấy thực lực của ngươi đến cuối cùng có thể gặp được ta, đánh một trận cùng ta cũng không chừng!
Nghệ Phong nghe được Băng Hồn nói, suýt nữa không té ngã xuống đất:
- Thi đấu liên tiếp? Ta kháo, còn muốn người khác sống hay không? Còn nữa, vì sao các ngươi đặc thù như vậy, không cần thi đấu liên tiếp?
Băng Hồn giải thích nói:
- Ta là top 10 lần thi đấu trước, làm tuyển thủ hạt giống của học viện. Cho nên không cần tham gia thi đấu tấn cấp!
- Ta kháo… Làm sao có thể không công bằng như vậy?
Nghệ Phong cực kỳ tủi thân, không phải nói rằng mọi người đều bình đẳng sao? Bọn họ cư nhiên còn có đặc quyền. Nghệ Phong nghĩ có nên nhắc nhở Tram Lam viện trưởng một chút không.
Nghệ Phong lại không chút nào suy nghĩ cẩn thận, lần trước hắn không tham gia khảo hạch. Coi như một loại đặc quyền cho tuyển thủ hạt giống của Chanh ban tham gia luận võ.
Hai người Nghệ Phong và Băng Hồn một đường đi về phía hiện trường thi đấu, nơi đó đã tấp nập nhiều người. Thế nhưng bóng người cũng không ngăn trở đường đi chút nào, có thể nhìn rõ luận võ đài dựng lên sừng sững ở kia. Lúc Nghệ Phong đến, vừa nhìn thấy hai Sư cấp đấu đá ngang ngửa trên lôi đài.
Hiển nhiên Băng Hồn có danh tiếng to lớn trong học viện, hắn vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Đặc biệt một ít thiếu nữ, càng kinh hãi thét lên, hận không thể nhào vào trong lòng Băng Hồn.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Băng Hồn lãnh khốc như băng, khuôn mặt anh tuấn kia phối hợp với danh tiếng học sinh phong vân, thật đúng là có thể dụ dỗ hàng nghìn vạn thiếu nữ. Nghệ Phong nghe tiếng thét chói tai của những nữ nhân này, giống như đang trong buổi biểu diễn của Thiên Vương (Jay Châu thì phải). Hắn thì có chút bất mãn nói thầm:
- Dường như mình cũng không kém. Cũng đẹp zai như vậy, danh tiếng cũng không nhỏ. Sao lại không có người thét chói ta vì mình hoặc yêu thương nhung nhớ mình đây?
Nghệ Phong nghĩ những nữ nhân này quá mê trai rồi, đúng là không tinh mắt nhìn đời.
Nghệ Phong cũng không biết, kỳ thực có rất nhiều nữ nhân chú ý tới hắn. Cũng có chút trầm mê trong khí chất của hắn. Người có thể so đấu khí chất với Băng Hồn, học viện ít ỏi đến thương cảm. Thế nhưng đại đa số nữ nhân đều không nhận ra Nghệ Phong, Băng Hồn đã có danh tiếng học viên phong vân, điều nà làm cho rất nhiều nữ nhân không đi để ý Nghệ Phong. Tại trước mặt Băng Hồn, hắn thành vai phụ đáng thương.
Mặc dù người ở phía trước tấp nập, thế nhưng khi Băng Hồn đi về phía trước, tất cả mọi người đều tự chủ tránh ra một con đường trống trải. Nghệ Phong và Băng Hồn rất nhẹ nhàng đi về phía trước.
Đương nhiên, hai vị Sư Cấp đang thi đấu trên võ đài cũng đồng dạng bất mãn. Bọn họ toàn lực biểu hiện, cư nhiên không một người nào nhìn nữa. Bọn họ không trông cậy vào mình có thể đi vào top 100. Tuy ý đánh mấy chiêu, lấy thành tích ngang nhau rồi lui xuống. Trong lòng tức giận bất bình, nhân vật phong vân của học viện, lúc này xuất hiện ở luận võ trường để làm gì? Thời gian cách bọn họ lên sân khấu còn dài, chẳng lẽ bọn họ không biết bọn họ vừa xuất hiện là có thể lấy đi ánh sáng của tất cả mọi người sao? Như vậy còn để người ta so đấu cái gì nữa?
Mặc dù người trong sân luận võ tức giận bất bình, thế nhưng những học sinh này lại hưng phấn không thôi. Học viên phong vân rất ít khi có thể nhìn thấy, hơn nữa còn là cái loại đẹp trai lạnh lùng đến cực điểm xếp hạng top 5 như Băng Hồn. Rất nhiều người trước đây không mắc bệnh mê trai, giờ bắt đầu dính bệnh rồi.
Băng Hồn phảng phất không thấy mọi chuyện xảy ra, một đường mang theo Nghệ Phong đi về phía trước. Điều này làm cho Nghệ Phong cực kỳ đố kỵ, đáy lòng thầm mắt một câu:
- Trang bức!
Nghệ Phong thực sự muốn khóc, nếu như những nữ nhân này dính bệnh mê trai với hắn cũng tốt. Cho dù các nàng cưỡng gian hắn, Nghệ Phong sẽ rụt rè cự tuyệt một chút, sau đó không thể chống đỡ ỡm ờ đồng ý các nàng thích làm gì thì làm.
Đi tới một đoạn đường tương đối lớn, đến địa phương cách đài cao phía trước không xa, ngược lại không xuất hiện tình trạng xô lấn chen chúc. Nghệ Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua Băng Hồn, Băng Hồn giải thích nói:
- Đây là sân đặc thù, đều là nơi các lớp tổ chức người tham gia luận võ. Cho nên số người ở đây không nhiều lắm.
Lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh, dưới sự dẫn dắt của Băng Hồn, Nghệ Phong cũng tìm được vị trí của Chanh ban. Nghệ Phong đi qua xem, chỉ thấy Khinh Nhu mềm mại và Hạ Chỉ Mộng kinh diễm, còn lại trong mấy người Chanh ban cũng nhìn thấy nhân vật phong vân Họa Thủy cùng Lăng Thiên Vũ.
- Luận võ như vậy đối với ngươi chỉ là trò khôi hài. Bất quá mỗi học sinh mới đều phải trải qua những thủ tục này. Ta đợi ngươi, hy vọng chúng ta có cơ hội giao đấu với nhau!
Băng Hồn nhìn Nghệ Phong nói, đối với Nghệ Phong tham gia luận võ đẳng cấp như thế này, hắn nghĩ có chút sỉ nhục Nghệ Phong rồi.
Nghệ Phong không sao cả nhún nhún vai, nếu đã tới đây rồi thì đánh thôi. Nghệ Phong cũng muốn nhìn một chút, học viên phong vân trong học viện này mạnh đến mức nào.
- Vậy thì ngươi tự mình đi qua đi!
Băng Hồn nói xong, lãnh khốc quay người rời đi, bộng dáng lãnh khốc kia, để một ít mê trai lần thứ hai bạo phát ra tiếng thét chói tai.
Từ lúc Hạ Chỉ Mộng nghe được tiếng thét chói tai, quay đầu nhìn thấy hai người Băng Hồn và Nghệ Phong nàng thở dài một hơi. Nàng rất sợ hãi Nghệ Phong không đến, thực lực của Nghệ Phong nàng đã từng chứng kiến qua, có thể trở thành hắc mã lớn nhất. Thậm chí có hy vọng tiến vào top 3. Nếu như hắn không đến Chanh ban sẽ là tổn thất rất lớn đối với Chanh ban.
- Rốt cuộc ngươi cũng tới! Lập tức sẽ đến lượt ngươi thi đấu!
Hạ Chỉ Mộng cười nói với Nghệ Phong, khóe miệng giơ lên một vòng cung, phối với với làn da trắng mịn như hoa hồng của nàng, càng xinh đẹp tới cực hạn, để tim Nghệ Phong đập nhanh hơn một chút. Nữ nhân này quá mức mê người, thực sự có thể làm cho hắn không kìm lọng được cắn lên đôi môi của nàng.
- Kim Lâu có một số việc, không thể rứt ra được. Cho nên tới chậm, không có ý tứ!
Nghệ Phong tùy ý lấy cớ nói.
Hạ Chỉ Mộng không sao cả cười cười, từ khoảnh khắc khi nàng biết Nghệ Phong là chủ nhân của Kim Lâu, chỉ biết Nghệ Phong có thể đến cũng đã rất không tồi rồi.
- Lại qua hai tràng thi đấu sẽ đến lượt ngươi lên đài, trước hết cứ ngồi xuống đi!
Hạ Chỉ Mộng thản nhiên cười, tản ra tư thái phong tình vạn chủng. Mấy ngày nay Nghệ Phong mỗi ngày đều thấy Tử Âm, mà vẫn không nhịn được dâng lên cảm giác kinh diễm. Sự xinh đẹp của Hạ Chỉ Mộng mang theo một vẻ thần bí, khiến cho người ta không kìm lòng được tự trầm mê trong đó. Có lẽ điều này có quan hệ với cổ khí tức thần bí kia trên người nàng.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu xinh đẹp nhu nhược nói:
- Nàng cũng tới tham gia luận võ sao?
Sắc mặt Khinh Nhu đỏ lên, lắc đầu ôn nhu nói:
- Không phải!
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu vẫn dễ dàng ngượng ngùng như vậy, hắn cười ha ha nói:
- Ừm! Nàng tốt nhất đừng lên đài, bởi vì nàng vừa lên đài có thể khiến tất cả nam nhân trong học viên đều vây công nam nhân cùng tranh đấu với nàng!
Mỗi một câu nói của Nghệ Phong, khiến cho sắc mặt của Khinh Nhu càng đỏ thêm lợi hại. Khuôn mặt kiều mĩ ửng đỏ, liếc nhìn mấy người hai bên, con mắt có chút đăm đăm.
Khinh Nhu tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời này của Nghệ Phong, lần trước Nghệ Phong bởi vì nguyên nhân tại nàng, đã bị học viên nam vây công một lần. Nghĩ đến hiện tại học viện có những lời đồn đãi về mối quan hệ giữa nàng và Nghệ Phong, mặt của nàng càng trở nên nóng hơn.
- Vừa rồi dược hiệu đan dược thất giai tỏa ra bá đạo như thế nào ngươi cũng thấy, lấy thực lực hiện tại cua ngươi nếu muốn sử dụng đan dược thất giai, tốt nhất đừng nên sử dụng thì hơn!
Để Nghệ Phong ngoài ý muốn chính là, Băng Hồn cư nhiên lắc đầu nói:
- Thể chất của ta đặc thù, dược hiệu của Tuyết Linh Quả sẽ chỉ giúp đỡ ta mà không gây hại!
Nghệ Phong nghe Băng Hồn nói như vậy, hắn nhớ tới toàn thân hắn dầy đặc đấu khí thuộc tính băng, cũng không tiếp tục nói cái gì, chỉ là đáy lòng Nghệ Phong đối với Băng Hồn nói một cách tự tin như vậy cảm thấy có chút kinh ngạc. Lấy mức độ đặc thù Lăng Thần Quyết của hắn cũng không dám cam đoan sử dụng đan dược thất giai không gặp vấn đề, thế nhưng Băng Hồn lại tự tin như vậy.
- Đi thôi! Ta đưa ngươi đi tham gia học viện tỷ thí đi! Hẳn là lập tức sẽ đến phiên ngươi!
Băng Hồn quay sang nói với Nghệ Phong.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức quay sang Băng Hồn cổ quái nói:
- Không lẽ là hai chúng ta gặp nhau sao?
Băng Hồn lắc đầu nói:
- Ngươi cùng ta khác nhau, ta chỉ muốn tham gia mấy trận luận võ cuối cùng là được. Thế nhưng ngươi lại phải thi đấu liên tiếp. Đương nhiên, lấy thực lực của ngươi đến cuối cùng có thể gặp được ta, đánh một trận cùng ta cũng không chừng!
Nghệ Phong nghe được Băng Hồn nói, suýt nữa không té ngã xuống đất:
- Thi đấu liên tiếp? Ta kháo, còn muốn người khác sống hay không? Còn nữa, vì sao các ngươi đặc thù như vậy, không cần thi đấu liên tiếp?
Băng Hồn giải thích nói:
- Ta là top 10 lần thi đấu trước, làm tuyển thủ hạt giống của học viện. Cho nên không cần tham gia thi đấu tấn cấp!
- Ta kháo… Làm sao có thể không công bằng như vậy?
Nghệ Phong cực kỳ tủi thân, không phải nói rằng mọi người đều bình đẳng sao? Bọn họ cư nhiên còn có đặc quyền. Nghệ Phong nghĩ có nên nhắc nhở Tram Lam viện trưởng một chút không.
Nghệ Phong lại không chút nào suy nghĩ cẩn thận, lần trước hắn không tham gia khảo hạch. Coi như một loại đặc quyền cho tuyển thủ hạt giống của Chanh ban tham gia luận võ.
Hai người Nghệ Phong và Băng Hồn một đường đi về phía hiện trường thi đấu, nơi đó đã tấp nập nhiều người. Thế nhưng bóng người cũng không ngăn trở đường đi chút nào, có thể nhìn rõ luận võ đài dựng lên sừng sững ở kia. Lúc Nghệ Phong đến, vừa nhìn thấy hai Sư cấp đấu đá ngang ngửa trên lôi đài.
Hiển nhiên Băng Hồn có danh tiếng to lớn trong học viện, hắn vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Đặc biệt một ít thiếu nữ, càng kinh hãi thét lên, hận không thể nhào vào trong lòng Băng Hồn.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Băng Hồn lãnh khốc như băng, khuôn mặt anh tuấn kia phối hợp với danh tiếng học sinh phong vân, thật đúng là có thể dụ dỗ hàng nghìn vạn thiếu nữ. Nghệ Phong nghe tiếng thét chói tai của những nữ nhân này, giống như đang trong buổi biểu diễn của Thiên Vương (Jay Châu thì phải). Hắn thì có chút bất mãn nói thầm:
- Dường như mình cũng không kém. Cũng đẹp zai như vậy, danh tiếng cũng không nhỏ. Sao lại không có người thét chói ta vì mình hoặc yêu thương nhung nhớ mình đây?
Nghệ Phong nghĩ những nữ nhân này quá mê trai rồi, đúng là không tinh mắt nhìn đời.
Nghệ Phong cũng không biết, kỳ thực có rất nhiều nữ nhân chú ý tới hắn. Cũng có chút trầm mê trong khí chất của hắn. Người có thể so đấu khí chất với Băng Hồn, học viện ít ỏi đến thương cảm. Thế nhưng đại đa số nữ nhân đều không nhận ra Nghệ Phong, Băng Hồn đã có danh tiếng học viên phong vân, điều nà làm cho rất nhiều nữ nhân không đi để ý Nghệ Phong. Tại trước mặt Băng Hồn, hắn thành vai phụ đáng thương.
Mặc dù người ở phía trước tấp nập, thế nhưng khi Băng Hồn đi về phía trước, tất cả mọi người đều tự chủ tránh ra một con đường trống trải. Nghệ Phong và Băng Hồn rất nhẹ nhàng đi về phía trước.
Đương nhiên, hai vị Sư Cấp đang thi đấu trên võ đài cũng đồng dạng bất mãn. Bọn họ toàn lực biểu hiện, cư nhiên không một người nào nhìn nữa. Bọn họ không trông cậy vào mình có thể đi vào top 100. Tuy ý đánh mấy chiêu, lấy thành tích ngang nhau rồi lui xuống. Trong lòng tức giận bất bình, nhân vật phong vân của học viện, lúc này xuất hiện ở luận võ trường để làm gì? Thời gian cách bọn họ lên sân khấu còn dài, chẳng lẽ bọn họ không biết bọn họ vừa xuất hiện là có thể lấy đi ánh sáng của tất cả mọi người sao? Như vậy còn để người ta so đấu cái gì nữa?
Mặc dù người trong sân luận võ tức giận bất bình, thế nhưng những học sinh này lại hưng phấn không thôi. Học viên phong vân rất ít khi có thể nhìn thấy, hơn nữa còn là cái loại đẹp trai lạnh lùng đến cực điểm xếp hạng top 5 như Băng Hồn. Rất nhiều người trước đây không mắc bệnh mê trai, giờ bắt đầu dính bệnh rồi.
Băng Hồn phảng phất không thấy mọi chuyện xảy ra, một đường mang theo Nghệ Phong đi về phía trước. Điều này làm cho Nghệ Phong cực kỳ đố kỵ, đáy lòng thầm mắt một câu:
- Trang bức!
Nghệ Phong thực sự muốn khóc, nếu như những nữ nhân này dính bệnh mê trai với hắn cũng tốt. Cho dù các nàng cưỡng gian hắn, Nghệ Phong sẽ rụt rè cự tuyệt một chút, sau đó không thể chống đỡ ỡm ờ đồng ý các nàng thích làm gì thì làm.
Đi tới một đoạn đường tương đối lớn, đến địa phương cách đài cao phía trước không xa, ngược lại không xuất hiện tình trạng xô lấn chen chúc. Nghệ Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua Băng Hồn, Băng Hồn giải thích nói:
- Đây là sân đặc thù, đều là nơi các lớp tổ chức người tham gia luận võ. Cho nên số người ở đây không nhiều lắm.
Lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh, dưới sự dẫn dắt của Băng Hồn, Nghệ Phong cũng tìm được vị trí của Chanh ban. Nghệ Phong đi qua xem, chỉ thấy Khinh Nhu mềm mại và Hạ Chỉ Mộng kinh diễm, còn lại trong mấy người Chanh ban cũng nhìn thấy nhân vật phong vân Họa Thủy cùng Lăng Thiên Vũ.
- Luận võ như vậy đối với ngươi chỉ là trò khôi hài. Bất quá mỗi học sinh mới đều phải trải qua những thủ tục này. Ta đợi ngươi, hy vọng chúng ta có cơ hội giao đấu với nhau!
Băng Hồn nhìn Nghệ Phong nói, đối với Nghệ Phong tham gia luận võ đẳng cấp như thế này, hắn nghĩ có chút sỉ nhục Nghệ Phong rồi.
Nghệ Phong không sao cả nhún nhún vai, nếu đã tới đây rồi thì đánh thôi. Nghệ Phong cũng muốn nhìn một chút, học viên phong vân trong học viện này mạnh đến mức nào.
- Vậy thì ngươi tự mình đi qua đi!
Băng Hồn nói xong, lãnh khốc quay người rời đi, bộng dáng lãnh khốc kia, để một ít mê trai lần thứ hai bạo phát ra tiếng thét chói tai.
Từ lúc Hạ Chỉ Mộng nghe được tiếng thét chói tai, quay đầu nhìn thấy hai người Băng Hồn và Nghệ Phong nàng thở dài một hơi. Nàng rất sợ hãi Nghệ Phong không đến, thực lực của Nghệ Phong nàng đã từng chứng kiến qua, có thể trở thành hắc mã lớn nhất. Thậm chí có hy vọng tiến vào top 3. Nếu như hắn không đến Chanh ban sẽ là tổn thất rất lớn đối với Chanh ban.
- Rốt cuộc ngươi cũng tới! Lập tức sẽ đến lượt ngươi thi đấu!
Hạ Chỉ Mộng cười nói với Nghệ Phong, khóe miệng giơ lên một vòng cung, phối với với làn da trắng mịn như hoa hồng của nàng, càng xinh đẹp tới cực hạn, để tim Nghệ Phong đập nhanh hơn một chút. Nữ nhân này quá mức mê người, thực sự có thể làm cho hắn không kìm lọng được cắn lên đôi môi của nàng.
- Kim Lâu có một số việc, không thể rứt ra được. Cho nên tới chậm, không có ý tứ!
Nghệ Phong tùy ý lấy cớ nói.
Hạ Chỉ Mộng không sao cả cười cười, từ khoảnh khắc khi nàng biết Nghệ Phong là chủ nhân của Kim Lâu, chỉ biết Nghệ Phong có thể đến cũng đã rất không tồi rồi.
- Lại qua hai tràng thi đấu sẽ đến lượt ngươi lên đài, trước hết cứ ngồi xuống đi!
Hạ Chỉ Mộng thản nhiên cười, tản ra tư thái phong tình vạn chủng. Mấy ngày nay Nghệ Phong mỗi ngày đều thấy Tử Âm, mà vẫn không nhịn được dâng lên cảm giác kinh diễm. Sự xinh đẹp của Hạ Chỉ Mộng mang theo một vẻ thần bí, khiến cho người ta không kìm lòng được tự trầm mê trong đó. Có lẽ điều này có quan hệ với cổ khí tức thần bí kia trên người nàng.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu xinh đẹp nhu nhược nói:
- Nàng cũng tới tham gia luận võ sao?
Sắc mặt Khinh Nhu đỏ lên, lắc đầu ôn nhu nói:
- Không phải!
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu vẫn dễ dàng ngượng ngùng như vậy, hắn cười ha ha nói:
- Ừm! Nàng tốt nhất đừng lên đài, bởi vì nàng vừa lên đài có thể khiến tất cả nam nhân trong học viên đều vây công nam nhân cùng tranh đấu với nàng!
Mỗi một câu nói của Nghệ Phong, khiến cho sắc mặt của Khinh Nhu càng đỏ thêm lợi hại. Khuôn mặt kiều mĩ ửng đỏ, liếc nhìn mấy người hai bên, con mắt có chút đăm đăm.
Khinh Nhu tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời này của Nghệ Phong, lần trước Nghệ Phong bởi vì nguyên nhân tại nàng, đã bị học viên nam vây công một lần. Nghĩ đến hiện tại học viện có những lời đồn đãi về mối quan hệ giữa nàng và Nghệ Phong, mặt của nàng càng trở nên nóng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.