Chương 707
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
Rắc…
Hai người mạnh mẽ đối kháng, khiến cho đài cao nứt ra một cái khe, cát đá bay tán loạn bắn về bốn phía, cát đánh bắn nhanh để đám người Nghệ Phong ngồi ngay phía trước phải vận lên đấu khí ngăn trở, khi Nghệ Phong chuẩn bị giúp Khinh Nhu vận lên đấu khí bảo vệ Khinh Nhu, lại phát hiện Họa Thủy đã sớm một bước đưa Khinh Nhu kéo vào vòng bảo hộ của nàng.
Hai chân Sí Uy Quang cắm chặt vào mặt đất, kéo dài trên đài cao, đồng thời hoa lửa bắn ra! Trên mặt đất để lại một đạo rãnh sâu dài, có thể thấy được vết tích thật sâu, lúc này mới ổn định đươc thân hình.
- A?
Nghệ Phong có chút kinh ngạc nhìn Sí Uy Quang, không nghĩ ra khi Băng Hồn dùng lực lượng Vương Cấp thi triển ra tuyệt kỹ Băng Diệt Thiên Hạ mà Sí Uy Quang vẫn có thể đứng vứng, xem ra chiêu vừa rồi của hắn cũng không đơn giản.
Dường như Hạ Chỉ Mộng biết được trong lòng Nghệ Phong đang suy nghĩ gì, nàng giải thích nói:
- Trong các học viên phong vân, các học viên cũng không thiếu khuyết vũ kỹ cao giai. Cho dù vũ kỹ Địa Giai cũng không phải không có!
Hạ Chỉ Mộng nói xong quay sang nhìn Họa Thủy, khiến cho Nghệ Phong cảm thấy rõ ràng, lấy địa vị đặc thù của Họa Thủy tại học viện Trạm Lam. Nếu như không có vũ kỹ Địa Giai trở lên, vậy thì thực sự kỳ quái. Thảo nào cô nàng này dám hô đánh gọi giết với bản thiếu!
- Chiêu thứ nhất!
Băng Hồn nhìn Sí Uy Quang, đối với việc Sí Uy Quang có thể đỡ được một chiêu của hắn, dường như Băng Hồn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ bất quá, mọi người nhìn hai tay Sí Uy Quang đang run rẩy, còn có vết tích cái rãnh sâu thật dài dưới hai chân Sí Uy Quang, cả đám dại ra nhìn Băng Hồn, thật không ngờ Vương Cấp sẽ kinh khủng như vậy. Dưới tình huống Sí Uy Quang thi triển ra tuyệt kỹ thành danh của hắn, vẫn bị đánh cho thành như vậy!
Sí Uy Quang cảm thụ được huyết khí trong cơ thể cuồn cuồn khó chịu, trong mắt hắn tràn đầy vẻ kinh hãi, chỉ là một tầng, không ngờ lại chênh lệch thực lực chém xa như vậy. Cho dù một chiêu toàn lực của hắn, vẫn không lay động được người ta một chút nào. Lúc này Sí Uy Quang mới hiểu được Vương Cấp và Tướng Cấp khác nhau một trời một vực là như thế nào!
Sí Uy Quang hít sâu một hơi, đấu khí toàn thân lần nữa mạnh mẽ bạo phát, hắn đối kháng với Băng Hồn bây giờ không dám có chút coi thường, bất kể thế nào hắn cũng phải kiên trì được ba chêu!
- Chiêu thứ hai!
Băng Hồn giống như quan tòa tuyên án tử hình cho Sí Uy Quang, giọng điệu lãnh khốc không mang theo một chút cảm tình. Điều này làm cho một ít thiếu nữ lần nữa hai mắt đầy sao nhìn Băng Hồn.
Đấu khí Băng Hồn tập trung trên trường thương, hắn không thi triển công pháp khác, vẫn là tuyệt kỹ Băng Diệt Thiên Hạ, chỉ bất quá làn này Băng Diệt Thiên Hạ cường đại hơn rất nhiều so với lần trước, toàn bộ hư không bởi vì nhiệt độ bị giảm xuống mà rung không không thôi, một mảnh hoa tuyết cư nhiên trống rỗng hình thành, bay múa trong hư không. Một ít hoa tuyết bay xuống, phối hợp với khuôn mặt lãnh khốc và mái tóc bạch kim kia của Băng Hồn, phảng phất sự kết hợp hoàn mĩ.
- Thật đẹp!
Một ít thiếu nữ không nhịn được cảm thán một câu.
Không giống với nữ nhân, cả đám nam nhân kinh hãi nhìn vào Băng Hồn, không gian gấp khúc, để cho bọn họ không thể tin được nhìn Băng Hồn, tự nhiên bọn họ nhìn ra mức độ kinh khủng của một chiêu này.
- Ta kháo! Tiểu tử Băng Hồn này đang làm gì? Đối kháng một người Tướng Cấp, cư nhiên phải thi triển tuyệt kỹ mười hai thành đấu khí của Vương Cấp sao?
Nghệ Phong bị Băng Hồn đả kích rồi, giết một con gà nho nhỏ, cũng phải lấy dao mổ trâu sao?
Ngược lại Hạ Chỉ Mộng lăng lăng nhìn Băng Hồn, thì thào lẩm bẩm:
- Thật không ngờ, cư nhiên Băng Hồn đã tu luyện tuyệt kỹ của Băng tộc tới trình độ thay đổi khí trời như thế này. Xem ra, Sí Uy Quang muốn kiên trì ba chiêu thực sự khó khăn.
Sí Uy Quang nhìn hoa tuyết đầy trời, cùng với trường thương đang phá không đâm về phía hắn, hắn kinh hãi trừng lớn hai mắt, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bạo phát ra ngoài, thân ảnh không ngừng biến hóa, muốn tránh thoát một chiêu này của Băng Hồn.
Thế nhưng, tốc độ của Băng Hồn khiến ngay cả Nghệ Phong phải sợ hãi kêu than, Sí Uy Quang có khả năng tránh né sao? Sí Uy Quang cảm giác khí tức bức người từ phía sau ập đến, trong lòng hắn phát lạnh, đồng thời bạo phát ra toàn bộ đấu khí trong cơ thể, bạo trùm trên trọng kiếm, sóng nhiệt như biển lửa tuôn ra. Thế nhưng, cho dù sóng nhiệt kinh khủng như vậy, cũng không ngăn trở được hoa tuyết đầy trời không ngừng hạ xuống kia.
Tránh cũng không thể tránh, Sí Uy Quang chỉ có thể đề thăng lực lượng của chính mình lên đỉnh điểm, năng lượng nóng cháy kinh khủng rốt cuộc ngăn lại được những hoa tuyết kia không rơi vào người mình.
- Đi chết đi!
Sí Uy Quang giận dữ quát lớn một tiếng, đón lấy trường thường của Băng Hồn, dùng trong kiếm va chạm cùng một chỗ.
Đang…
Một tiếng vang mãnh liệt khiến toàn bộ hư không đều bị oanh đến nứt nẻ, từng khe nứt không gian trống rỗng xuất hiện, cái khe đen kịt khiến cho mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh, cả đám không thể tin được nhìn hư không mang theo cơn lốc, tiếng gió thổi gào thét khiến cho bọn họ cảm giác được màng tai đau đớn, cả đám dùng đấu khí chống lại kình khí bay tứ tung tán loạn.
Phụt…
Băng Hồn toàn lực thi triển môt chiêu tuyệt kỹ, chung quy không phải Sí Uy Quang có thể chống lại, miệng hắn mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về phía sau.
Băng Hồn hừ lạnh một tiếng, âm thanh lãnh khốc tiếp tục vang lên:
- Chiêu thứ ba! Băng Diệt Thiên Hạ!
Như trước là Băng Diệt Thiên Hạ, hoa tuyết đầy trời lần thứ hai rơi xuống nặng thêm, trường thương của Băng Hồn hung hăng đâm vào trên trọng kiếm của Sí Uy Quang. Sí Uy Quang làm sao có thể ngăn cản đòn nghiêm trọng như thế, thân thể hắn giống như diều đứt dây bay ngược về sau. Máu tươi trong miệng không ngừng phun ra, bay xuống dưới đài. Trọng kiếm rời khỏi cánh tay văng đi, sau đó hung hăng đâm vào trên đài cao, toàn bộ thân kiếm cắm thật sau vào tảng đá trên đài cao, chỉ để lại chuôi kiếm trong không khí.
Tu Mộ thấy thế kinh hãi, vội vàng gọi một đạo sư bên cạnh đi lên tiếp lấy Sí Uy Quang, lực lượng như vậy. Nếu như Sí Uy Quang tiếp tục bị đập trên mặt đất, sợ là có thể bị mất nửa cái mạng. Bất luận một người học viên phong vân nào, đối với học viện Trạm Lam đều là một phần tài phú.
Phụt….
Sí Uy Quang nằm ở trong lòng đạo sư, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ và giận dữ, lập tức hôn mê, không biết sống chết!
Hiển nhiên Băng Hồn sẽ không quan tâm sự sống chết của Sí Uy Quang vừa bay xuống, hắn đứng trên đài, sắc mặt tràn đầy vẻ kiệt ngạo bất tuân.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn Sí Uy Quang bị đưa đi cứu trị, cả đám dường như chưa kịp phản ứng. Học viên phong vân hạng ba cứ đơn giản như vậy đã bị người khác dùng ba chiêu đánh bại?
Mọi người nhìn vào Băng Hồn sắc mặt vẫn chưa từng thay đổi một chút, bọn họ hít sâu một ngụm khí lạnh. Lúc này mới phát hiên, nam tử trước mặt, không chỉ tu luyện thuộc tính đấu khí băng, ngay cả tính tình đều cực kỳ lạnh lùng.
Ánh mắt mọi người nhìn vào Băng Hồn có chút trở nên kính nể, vốn dĩ chuyện chấn động nhất là Nghệ Phong dùng một chiêu đánh bại học viên phong vân. Thế nhưng hiện tại chấn động nhất đã là Băng Hồn dùng ba chiêu thương nặng Sí Uy Quang. Lần thi đấu này, phảng phất Băng Hồn đã chạm được một tay vào danh hiệu quán quân, mọi người ngừng thở nhìn Băng Hồn.
- Phong thiếu! Thế nào? Hiện tại đáng giá ngươi ra tay chưa?
Băng Hồn nhìn Nghệ Phong nói, tuy rằng Băng Hồn không biết Nghệ Phong mạnh đến mức nào. Thế nhưng Nghệ Phong cũng là đối thủ duy nhất hắn muốn đánh một trận. Trong mắt của Băng Hồn Nghệ Phong rất thần thần bí bí, Băng Hồn cũng tin tưởng Nghệ Phong sẽ không để hắn thất vọng.
“Ta kháo… Hỗn đản Băng Hồn này muốn bắt bản thiếu lên hay sao? Đánh cùng ngươi còn phải chiếu cố mặt mũi ngươi!”
Đáy lòng Nghệ Phong nói thầm, tính toán có nên nhảy lên đánh một hồi, Băng Hồn đạt được Vương Cấp, đối với Nghệ Phong cũng cảm thấy trận này đánh có chút hứng thú.
Thế nhưng Nghệ Phong còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một câu sang sảng vang lên:
- Ha ha, nếu Nghệ Phong không muốn. Ta đánh một hồi cùng ngươi được không?
Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, không rõ ai dưới tình huống biết được Băng Hồn đạt được Vương Cấp mà vẫn đi khiêu chiến hắn. Chỉ là khi bọn hắn thấy bóng người đẹp trai kia, cả đám kinh hãi miệng nói:
- Học viên phong vân xếp hạng hai Nghị Minh!
Trời ạ! Những học viên phong vân này ngày hôm nay bị làm sao vậy? Vì sao cả đám đều giống như ăn phải xuân dược, lại có hứng thú đi đánh nhau như vậy. Đây mới là ngày đếm ngược thứ ba đã toát ra cả đám rồi.
Hai người mạnh mẽ đối kháng, khiến cho đài cao nứt ra một cái khe, cát đá bay tán loạn bắn về bốn phía, cát đánh bắn nhanh để đám người Nghệ Phong ngồi ngay phía trước phải vận lên đấu khí ngăn trở, khi Nghệ Phong chuẩn bị giúp Khinh Nhu vận lên đấu khí bảo vệ Khinh Nhu, lại phát hiện Họa Thủy đã sớm một bước đưa Khinh Nhu kéo vào vòng bảo hộ của nàng.
Hai chân Sí Uy Quang cắm chặt vào mặt đất, kéo dài trên đài cao, đồng thời hoa lửa bắn ra! Trên mặt đất để lại một đạo rãnh sâu dài, có thể thấy được vết tích thật sâu, lúc này mới ổn định đươc thân hình.
- A?
Nghệ Phong có chút kinh ngạc nhìn Sí Uy Quang, không nghĩ ra khi Băng Hồn dùng lực lượng Vương Cấp thi triển ra tuyệt kỹ Băng Diệt Thiên Hạ mà Sí Uy Quang vẫn có thể đứng vứng, xem ra chiêu vừa rồi của hắn cũng không đơn giản.
Dường như Hạ Chỉ Mộng biết được trong lòng Nghệ Phong đang suy nghĩ gì, nàng giải thích nói:
- Trong các học viên phong vân, các học viên cũng không thiếu khuyết vũ kỹ cao giai. Cho dù vũ kỹ Địa Giai cũng không phải không có!
Hạ Chỉ Mộng nói xong quay sang nhìn Họa Thủy, khiến cho Nghệ Phong cảm thấy rõ ràng, lấy địa vị đặc thù của Họa Thủy tại học viện Trạm Lam. Nếu như không có vũ kỹ Địa Giai trở lên, vậy thì thực sự kỳ quái. Thảo nào cô nàng này dám hô đánh gọi giết với bản thiếu!
- Chiêu thứ nhất!
Băng Hồn nhìn Sí Uy Quang, đối với việc Sí Uy Quang có thể đỡ được một chiêu của hắn, dường như Băng Hồn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ bất quá, mọi người nhìn hai tay Sí Uy Quang đang run rẩy, còn có vết tích cái rãnh sâu thật dài dưới hai chân Sí Uy Quang, cả đám dại ra nhìn Băng Hồn, thật không ngờ Vương Cấp sẽ kinh khủng như vậy. Dưới tình huống Sí Uy Quang thi triển ra tuyệt kỹ thành danh của hắn, vẫn bị đánh cho thành như vậy!
Sí Uy Quang cảm thụ được huyết khí trong cơ thể cuồn cuồn khó chịu, trong mắt hắn tràn đầy vẻ kinh hãi, chỉ là một tầng, không ngờ lại chênh lệch thực lực chém xa như vậy. Cho dù một chiêu toàn lực của hắn, vẫn không lay động được người ta một chút nào. Lúc này Sí Uy Quang mới hiểu được Vương Cấp và Tướng Cấp khác nhau một trời một vực là như thế nào!
Sí Uy Quang hít sâu một hơi, đấu khí toàn thân lần nữa mạnh mẽ bạo phát, hắn đối kháng với Băng Hồn bây giờ không dám có chút coi thường, bất kể thế nào hắn cũng phải kiên trì được ba chêu!
- Chiêu thứ hai!
Băng Hồn giống như quan tòa tuyên án tử hình cho Sí Uy Quang, giọng điệu lãnh khốc không mang theo một chút cảm tình. Điều này làm cho một ít thiếu nữ lần nữa hai mắt đầy sao nhìn Băng Hồn.
Đấu khí Băng Hồn tập trung trên trường thương, hắn không thi triển công pháp khác, vẫn là tuyệt kỹ Băng Diệt Thiên Hạ, chỉ bất quá làn này Băng Diệt Thiên Hạ cường đại hơn rất nhiều so với lần trước, toàn bộ hư không bởi vì nhiệt độ bị giảm xuống mà rung không không thôi, một mảnh hoa tuyết cư nhiên trống rỗng hình thành, bay múa trong hư không. Một ít hoa tuyết bay xuống, phối hợp với khuôn mặt lãnh khốc và mái tóc bạch kim kia của Băng Hồn, phảng phất sự kết hợp hoàn mĩ.
- Thật đẹp!
Một ít thiếu nữ không nhịn được cảm thán một câu.
Không giống với nữ nhân, cả đám nam nhân kinh hãi nhìn vào Băng Hồn, không gian gấp khúc, để cho bọn họ không thể tin được nhìn Băng Hồn, tự nhiên bọn họ nhìn ra mức độ kinh khủng của một chiêu này.
- Ta kháo! Tiểu tử Băng Hồn này đang làm gì? Đối kháng một người Tướng Cấp, cư nhiên phải thi triển tuyệt kỹ mười hai thành đấu khí của Vương Cấp sao?
Nghệ Phong bị Băng Hồn đả kích rồi, giết một con gà nho nhỏ, cũng phải lấy dao mổ trâu sao?
Ngược lại Hạ Chỉ Mộng lăng lăng nhìn Băng Hồn, thì thào lẩm bẩm:
- Thật không ngờ, cư nhiên Băng Hồn đã tu luyện tuyệt kỹ của Băng tộc tới trình độ thay đổi khí trời như thế này. Xem ra, Sí Uy Quang muốn kiên trì ba chiêu thực sự khó khăn.
Sí Uy Quang nhìn hoa tuyết đầy trời, cùng với trường thương đang phá không đâm về phía hắn, hắn kinh hãi trừng lớn hai mắt, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bạo phát ra ngoài, thân ảnh không ngừng biến hóa, muốn tránh thoát một chiêu này của Băng Hồn.
Thế nhưng, tốc độ của Băng Hồn khiến ngay cả Nghệ Phong phải sợ hãi kêu than, Sí Uy Quang có khả năng tránh né sao? Sí Uy Quang cảm giác khí tức bức người từ phía sau ập đến, trong lòng hắn phát lạnh, đồng thời bạo phát ra toàn bộ đấu khí trong cơ thể, bạo trùm trên trọng kiếm, sóng nhiệt như biển lửa tuôn ra. Thế nhưng, cho dù sóng nhiệt kinh khủng như vậy, cũng không ngăn trở được hoa tuyết đầy trời không ngừng hạ xuống kia.
Tránh cũng không thể tránh, Sí Uy Quang chỉ có thể đề thăng lực lượng của chính mình lên đỉnh điểm, năng lượng nóng cháy kinh khủng rốt cuộc ngăn lại được những hoa tuyết kia không rơi vào người mình.
- Đi chết đi!
Sí Uy Quang giận dữ quát lớn một tiếng, đón lấy trường thường của Băng Hồn, dùng trong kiếm va chạm cùng một chỗ.
Đang…
Một tiếng vang mãnh liệt khiến toàn bộ hư không đều bị oanh đến nứt nẻ, từng khe nứt không gian trống rỗng xuất hiện, cái khe đen kịt khiến cho mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh, cả đám không thể tin được nhìn hư không mang theo cơn lốc, tiếng gió thổi gào thét khiến cho bọn họ cảm giác được màng tai đau đớn, cả đám dùng đấu khí chống lại kình khí bay tứ tung tán loạn.
Phụt…
Băng Hồn toàn lực thi triển môt chiêu tuyệt kỹ, chung quy không phải Sí Uy Quang có thể chống lại, miệng hắn mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về phía sau.
Băng Hồn hừ lạnh một tiếng, âm thanh lãnh khốc tiếp tục vang lên:
- Chiêu thứ ba! Băng Diệt Thiên Hạ!
Như trước là Băng Diệt Thiên Hạ, hoa tuyết đầy trời lần thứ hai rơi xuống nặng thêm, trường thương của Băng Hồn hung hăng đâm vào trên trọng kiếm của Sí Uy Quang. Sí Uy Quang làm sao có thể ngăn cản đòn nghiêm trọng như thế, thân thể hắn giống như diều đứt dây bay ngược về sau. Máu tươi trong miệng không ngừng phun ra, bay xuống dưới đài. Trọng kiếm rời khỏi cánh tay văng đi, sau đó hung hăng đâm vào trên đài cao, toàn bộ thân kiếm cắm thật sau vào tảng đá trên đài cao, chỉ để lại chuôi kiếm trong không khí.
Tu Mộ thấy thế kinh hãi, vội vàng gọi một đạo sư bên cạnh đi lên tiếp lấy Sí Uy Quang, lực lượng như vậy. Nếu như Sí Uy Quang tiếp tục bị đập trên mặt đất, sợ là có thể bị mất nửa cái mạng. Bất luận một người học viên phong vân nào, đối với học viện Trạm Lam đều là một phần tài phú.
Phụt….
Sí Uy Quang nằm ở trong lòng đạo sư, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ và giận dữ, lập tức hôn mê, không biết sống chết!
Hiển nhiên Băng Hồn sẽ không quan tâm sự sống chết của Sí Uy Quang vừa bay xuống, hắn đứng trên đài, sắc mặt tràn đầy vẻ kiệt ngạo bất tuân.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn Sí Uy Quang bị đưa đi cứu trị, cả đám dường như chưa kịp phản ứng. Học viên phong vân hạng ba cứ đơn giản như vậy đã bị người khác dùng ba chiêu đánh bại?
Mọi người nhìn vào Băng Hồn sắc mặt vẫn chưa từng thay đổi một chút, bọn họ hít sâu một ngụm khí lạnh. Lúc này mới phát hiên, nam tử trước mặt, không chỉ tu luyện thuộc tính đấu khí băng, ngay cả tính tình đều cực kỳ lạnh lùng.
Ánh mắt mọi người nhìn vào Băng Hồn có chút trở nên kính nể, vốn dĩ chuyện chấn động nhất là Nghệ Phong dùng một chiêu đánh bại học viên phong vân. Thế nhưng hiện tại chấn động nhất đã là Băng Hồn dùng ba chiêu thương nặng Sí Uy Quang. Lần thi đấu này, phảng phất Băng Hồn đã chạm được một tay vào danh hiệu quán quân, mọi người ngừng thở nhìn Băng Hồn.
- Phong thiếu! Thế nào? Hiện tại đáng giá ngươi ra tay chưa?
Băng Hồn nhìn Nghệ Phong nói, tuy rằng Băng Hồn không biết Nghệ Phong mạnh đến mức nào. Thế nhưng Nghệ Phong cũng là đối thủ duy nhất hắn muốn đánh một trận. Trong mắt của Băng Hồn Nghệ Phong rất thần thần bí bí, Băng Hồn cũng tin tưởng Nghệ Phong sẽ không để hắn thất vọng.
“Ta kháo… Hỗn đản Băng Hồn này muốn bắt bản thiếu lên hay sao? Đánh cùng ngươi còn phải chiếu cố mặt mũi ngươi!”
Đáy lòng Nghệ Phong nói thầm, tính toán có nên nhảy lên đánh một hồi, Băng Hồn đạt được Vương Cấp, đối với Nghệ Phong cũng cảm thấy trận này đánh có chút hứng thú.
Thế nhưng Nghệ Phong còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một câu sang sảng vang lên:
- Ha ha, nếu Nghệ Phong không muốn. Ta đánh một hồi cùng ngươi được không?
Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, không rõ ai dưới tình huống biết được Băng Hồn đạt được Vương Cấp mà vẫn đi khiêu chiến hắn. Chỉ là khi bọn hắn thấy bóng người đẹp trai kia, cả đám kinh hãi miệng nói:
- Học viên phong vân xếp hạng hai Nghị Minh!
Trời ạ! Những học viên phong vân này ngày hôm nay bị làm sao vậy? Vì sao cả đám đều giống như ăn phải xuân dược, lại có hứng thú đi đánh nhau như vậy. Đây mới là ngày đếm ngược thứ ba đã toát ra cả đám rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.