Chương 758
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
Nghệ Phong không có chút bảo lưu cái gì, thân pháp Mị Ảnh phát huy đến cực hạn, phối hợp với Nhiếp Hồn Thuật, Ma Kim Báo cũng không có kiên trì dưới công kích của Nghệ Phong bao lâu. Mặc dù là Ma thú ngũ giai cao cấp, thế nhưng dưới Tà Phệ Toái Phá của Nghệ Phong, như trước bị xỏ xuyên qua thân thể.
Ma thú lục giai cũng không có thể chống đỡ thế tiến công liên miên không dứt của Nghệ Phong. Ma Kim Báo làm sao có thể chống đối, chỉ cần Nghệ Phong là Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh, cũng đủ để thu thập nó rồi.
Bạch Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn Ma Kim Báo cứ như vậy bị Nghệ Phong dễ dàng giải quyết, nàng đã bị triệt để chấn động rồi, thế tiến công sắc bén liên miên không dứt của Nghệ Phong, làm cho nàng xem mà sửng sốt. Mặc dù biết Nghệ Phong có chiến tích một người chiến tứ Vương. Thế nhưng vẫn bị một màng trước mắt này dọa sợ.
Ở trên người Nghệ Phong, phảng phất định luật trong đại lục đều triệt để bị hắn phá vỡ.
Bạch Hàn Tuyết hít sâu một hơi, thấy Nghệ Phong tùy ý lấy ra ma tinh, nàng quay đầu qua chỗ khác coi như không thấy.
- Nàng đói bụng hay không?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết, ánh mắt như trước kìm lòng không đậu quét về phía đôi chân của nàng.
Bạch Hàn Tuyết thấy ánh mắt của Nghệ Phong như vậy, sắc mặt nàng hơi đỏ hồng, hai chân khép lại, sau đó gật đầu.
Động tác này của Bạch Hàn Tuyết càng khơi dậy dục vọng trong lòng Nghệ Phong, hắn hít sâu một hơi, dưới đáy lòng mắng to yêu vật, lúc này mới bắt đầu xẻ thịt Ma Kim Báo, đốt lên một đống lửa, sau đó phối trí gia vị quay thịt.
Nghệ Phong làm rất thành thạo, cũng không có quá lâu, mùi thịt quay thơm lừng tản ra, làm cho Bạch Hàn Tuyết cũng nhịn không được hít sâu một ngụm không khí.
Nghệ Phong cười cười, cầm miếng thịt quay của Ma Kim Báo trong tay đưa cho nàng nói:
- Ăn một miếng đi, coi như siêu độ cho nó!
- Nào có siêu độ như vậy!
Trong lòng Bạch Hàn Tuyết thì thầm một tiếng, thế nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh Nghệ Phong, cái miệng nhỏ cắn thịt quay. Mũi nàng nhếch lên hít lấy mùi thơm của thịt nướng, làm cho nàng cảm giác thập phần mỹ vị.
Bạch Hàn Tuyết kinh ngạc liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nghĩ không ra Nghệ Phong còn có tay nghề này. Nàng rất khó lý giải vì sao Nghệ Phong có tay nghề cao như vậy! Nàng cũng không biết, Nghệ Phong kiếp trước cũng coi như là một hảo nam nhân, chuyện làm cơm là rất bình thường, chỉ là so với muội muội kia của hắn thì kém hơn một bậc.
- Được rồi, Diệp Hi không đi với ngươi vào trong này sao?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi, cho dù có Nhuyễn Kình Giáp, nhưng ở bên trong trung tâm cũng không có thể bảo chứng nàng an toàn.
- Không có, ta chỉ đi một mình!
Bạch Hàn Tuyết nói, chỉ là nàng nhịn không được hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi rất thích Diệp Hi?
- Thích Diệp Hi?
Nghệ Phong ngạc nhiên, chỉ là nghĩ đến các hành vi của hắn, rất có thể sẽ làm cho mọi người nghĩ đến loại khả năng này.
- Còn chưa như vậy! Chỉ bất quá ta yêu thương một người, là yêu thương đến khắc ghi xương cốt!
Nghệ Phong cười cười nói, nhớ tới muội muội kiếp trước, đối với muội muội có tính cách tinh quái kia, thực không ai có thể so sánh với nàng được.
Bạch Hàn Tuyết chu miệng, muốn nói gì nhưng lại thôi. Nàng hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ lẽ nào Nghệ Phong thực sự không thích Diệp Hi sao?
Thế nhưng nhớ tới Nghệ Phong đối với Khinh Nhu, thậm chí đối với Liễu Mộng Nhiên. Nàng lại có điều thắc mắc! Diệp Hi là ưu tú, thế nhưng không thể so với Liễu Mộng Nhiên và Khinh Nhu. Bạch Hàn Tuyết không tin Nghệ Phong chỉ gặp Diệp Hi một lần, là có thể yêu đến tận xương cốt.
- Nếu như ngươi thực thích nàng, tại sao để Minh Mạc đi theo nàng! Hình như Diệp Hi cực kỳ ghét hắn, hơn nữa người này lại không từ thủ đoạn!
Bạch Hàn Tuyết nhắc nhở Nghệ Phong.
- Ách!
Nghệ Phong cũng không có biểu hiện hứng thú quá lớn, một Minh Mạc hắn thực không để ở trong lòng.
Bỗng nhiên Nghệ Phong nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết, nhìn nữ nhân lãnh ngạo tuyệt mỹ trước mặt, ánh mắt đảo qua hai chân đóng chặt của nàng, có chút nghiền ngẫm nói:
- Hàn Tuyết, nàng hiện tại chuẩn bị làm sao bây giờ?
Bạch Hàn Tuyết ngẩn ra, lập tức nghĩ đến tình cảnh của mình, thời điểm nàng đến vận khí thật là tốt, lẽ nào trở về vận khí cũng tốt như vậy? Bạch Hàn Tuyết không thể nghĩ lần sau gặp mặt một cao giai ma thú, còn có ai có thể cứu nàng.
Bạch Hàn Tuyết quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, trong ánh mắt mang theo vẻ hỏi han.
Nghệ Phong chăm chú nhìn nữ nhân đang mặc áo của hắn, thân hình tuyệt mỹ cùng đôi tuyết lê cao ngất, hắn thật không muốn một nữ nhân xinh đẹp như vậy hương tiêu ngọc vẫn.
- Nếu không nàng theo ta?
Nghệ Phong thử hỏi một câu.
Câu này có chút mờ ám, làm cho sắc mặt Bạch Hàn Tuyết hơi đỏ hồng, chỉ là làm Nghệ Phong ngoài ý muốn chính là, Băng Tuyết nữ thần lãnh ngạo này cư nhiên gật đầu, sau đó hơi co chân, dùng tay ôm lấy hai đùi, cực kỳ nhã nhặn lịch sự, giờ khắc này Nghệ Phong cũng cho rằng Bạch Hàn Tuyết là Liễu Mộng Nhiên bám vào người.
Nghệ Phong lắc đầu, để bóng dáng trong đầu kia bài trừ đi ra ngoài, sau đó nhìn Bạch Hàn Tuyết, rất chăm chú nói:
- Bạch Hàn Tuyết, nàng nói hiện tại chúng ta cô nam quả nữ, có phải là rất thích hợp nói chuyện nhân sinh, nghiên cứu chuyện tình cảm thế gian một chút?
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt mới vừa bình tĩnh một chút lại đỏ bừng, ánh mắt nàng không dám tiếp xúc nhãn thần của Nghệ Phong, mạnh mẽ từ trên mặt đất đứng lên, bỏ chạy đi ra ngoài.
- Ha ha...
Thanh âm càn rỡ của Nghệ Phong không ngừng vang lên, làm cho tốc độ của Bạch Hàn Tuyết nhanh hơn vài phần. Khi Nghệ Phong nhìn không thấy bóng người của Bạch Hàn Tuyết nữa, lúc này mới chớp động thân ảnh đi truy tìm, hắn cũng không dám để Bạch Hàn Tuyết một người ở trong rừng rậm, kia thật sự là lành ít dữ nhiều a!
Nghệ Phong cũng không có đuổi bao lâu, liền phát hiện Bạch Hàn Tuyết bước chân rất thong thả ở phía trước, hiển nhiên là đang chờ Nghệ Phong. Nghệ Phong nhìn thân ảnh mê người kia, hắn không khỏi cười cười, có thể người của học viện Trạm Lam, không ai sẽ nghĩ đến Bạch Hàn Tuyết cũng có lúc giống như tiểu nữ nhân.
Thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Bạch Hàn Tuyết, Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong xuất hiện cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là sắc mặt có chút phiếm hồng. Bạch Hàn Tuyết giả vờ trấn tĩnh nhìn Nghệ Phong nói:
- Chúng ta đi đâu? Hay là trở về?
Nghệ Phong lắc đầu, hướng Bạch Hàn Tuyết nói:
- Không, đi vào sâu trong trung tâm.
Bạch Hàn Tuyết trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, không rõ Nghệ Phong muốn làm gì, cư nhiên còn muốn đi sâu vào trung tâm. Mặc dù Nghệ Phong có vài phần thực lực, thế nhưng đây chính là Khủng Cụ Sâm Lâm a!
- Thực lực của chúng ta đủ sao?
Bạch Hàn Tuyết cau mày nói.
- Thực lực chúng ta thì làm sao?
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết cười cười nói:
- Ta muốn đi vào trung tâm tìm mấy vị dược liệu, nếu như ngươi tin tưởng thì theo ta, nếu như không tin thì tự mình trở về đi!
Bạch Hàn Tuyết cắn môi, một lúc lâu mới gật đầu. Nghệ Phong nhìn dáng dấp dụ người này của Bạch Hàn Tuyết, trong lòng mạnh mẽ nhảy lên, Nghệ Phong nhìn bốn phía, đáy lòng tính toán có nên làm sắc lang hay không. Nữ nhân này rõ ràng là đang câu dẫn hắn.
- Cái kia, nàng thực không muốn cùng ta nói chuyện nhân sinh?
Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Bạch Hàn Tuyết.
- Lăn...
Thân ảnh Bạch Hàn Tuyết lần thứ hai chạy nhanh, vội vàng lao về phía trước, hiển nhiên chịu không nổi Nghệ Phong nói.
- Khụ! Nữ nhân này chính là dối trá, rõ ràng rất muốn mà! Nhưng hết lần này tới lần khác lại giả vờ rụt rè. Bản thiếu gia nhất định phải để các nàng bỏ đi căn bệnh này!
Nghệ Phong lẩm bẩm, thân ảnh đuổi theo Bạch Hàn Tuyết.
Ma thú lục giai cũng không có thể chống đỡ thế tiến công liên miên không dứt của Nghệ Phong. Ma Kim Báo làm sao có thể chống đối, chỉ cần Nghệ Phong là Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh, cũng đủ để thu thập nó rồi.
Bạch Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn Ma Kim Báo cứ như vậy bị Nghệ Phong dễ dàng giải quyết, nàng đã bị triệt để chấn động rồi, thế tiến công sắc bén liên miên không dứt của Nghệ Phong, làm cho nàng xem mà sửng sốt. Mặc dù biết Nghệ Phong có chiến tích một người chiến tứ Vương. Thế nhưng vẫn bị một màng trước mắt này dọa sợ.
Ở trên người Nghệ Phong, phảng phất định luật trong đại lục đều triệt để bị hắn phá vỡ.
Bạch Hàn Tuyết hít sâu một hơi, thấy Nghệ Phong tùy ý lấy ra ma tinh, nàng quay đầu qua chỗ khác coi như không thấy.
- Nàng đói bụng hay không?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết, ánh mắt như trước kìm lòng không đậu quét về phía đôi chân của nàng.
Bạch Hàn Tuyết thấy ánh mắt của Nghệ Phong như vậy, sắc mặt nàng hơi đỏ hồng, hai chân khép lại, sau đó gật đầu.
Động tác này của Bạch Hàn Tuyết càng khơi dậy dục vọng trong lòng Nghệ Phong, hắn hít sâu một hơi, dưới đáy lòng mắng to yêu vật, lúc này mới bắt đầu xẻ thịt Ma Kim Báo, đốt lên một đống lửa, sau đó phối trí gia vị quay thịt.
Nghệ Phong làm rất thành thạo, cũng không có quá lâu, mùi thịt quay thơm lừng tản ra, làm cho Bạch Hàn Tuyết cũng nhịn không được hít sâu một ngụm không khí.
Nghệ Phong cười cười, cầm miếng thịt quay của Ma Kim Báo trong tay đưa cho nàng nói:
- Ăn một miếng đi, coi như siêu độ cho nó!
- Nào có siêu độ như vậy!
Trong lòng Bạch Hàn Tuyết thì thầm một tiếng, thế nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh Nghệ Phong, cái miệng nhỏ cắn thịt quay. Mũi nàng nhếch lên hít lấy mùi thơm của thịt nướng, làm cho nàng cảm giác thập phần mỹ vị.
Bạch Hàn Tuyết kinh ngạc liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nghĩ không ra Nghệ Phong còn có tay nghề này. Nàng rất khó lý giải vì sao Nghệ Phong có tay nghề cao như vậy! Nàng cũng không biết, Nghệ Phong kiếp trước cũng coi như là một hảo nam nhân, chuyện làm cơm là rất bình thường, chỉ là so với muội muội kia của hắn thì kém hơn một bậc.
- Được rồi, Diệp Hi không đi với ngươi vào trong này sao?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi, cho dù có Nhuyễn Kình Giáp, nhưng ở bên trong trung tâm cũng không có thể bảo chứng nàng an toàn.
- Không có, ta chỉ đi một mình!
Bạch Hàn Tuyết nói, chỉ là nàng nhịn không được hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi rất thích Diệp Hi?
- Thích Diệp Hi?
Nghệ Phong ngạc nhiên, chỉ là nghĩ đến các hành vi của hắn, rất có thể sẽ làm cho mọi người nghĩ đến loại khả năng này.
- Còn chưa như vậy! Chỉ bất quá ta yêu thương một người, là yêu thương đến khắc ghi xương cốt!
Nghệ Phong cười cười nói, nhớ tới muội muội kiếp trước, đối với muội muội có tính cách tinh quái kia, thực không ai có thể so sánh với nàng được.
Bạch Hàn Tuyết chu miệng, muốn nói gì nhưng lại thôi. Nàng hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ lẽ nào Nghệ Phong thực sự không thích Diệp Hi sao?
Thế nhưng nhớ tới Nghệ Phong đối với Khinh Nhu, thậm chí đối với Liễu Mộng Nhiên. Nàng lại có điều thắc mắc! Diệp Hi là ưu tú, thế nhưng không thể so với Liễu Mộng Nhiên và Khinh Nhu. Bạch Hàn Tuyết không tin Nghệ Phong chỉ gặp Diệp Hi một lần, là có thể yêu đến tận xương cốt.
- Nếu như ngươi thực thích nàng, tại sao để Minh Mạc đi theo nàng! Hình như Diệp Hi cực kỳ ghét hắn, hơn nữa người này lại không từ thủ đoạn!
Bạch Hàn Tuyết nhắc nhở Nghệ Phong.
- Ách!
Nghệ Phong cũng không có biểu hiện hứng thú quá lớn, một Minh Mạc hắn thực không để ở trong lòng.
Bỗng nhiên Nghệ Phong nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết, nhìn nữ nhân lãnh ngạo tuyệt mỹ trước mặt, ánh mắt đảo qua hai chân đóng chặt của nàng, có chút nghiền ngẫm nói:
- Hàn Tuyết, nàng hiện tại chuẩn bị làm sao bây giờ?
Bạch Hàn Tuyết ngẩn ra, lập tức nghĩ đến tình cảnh của mình, thời điểm nàng đến vận khí thật là tốt, lẽ nào trở về vận khí cũng tốt như vậy? Bạch Hàn Tuyết không thể nghĩ lần sau gặp mặt một cao giai ma thú, còn có ai có thể cứu nàng.
Bạch Hàn Tuyết quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, trong ánh mắt mang theo vẻ hỏi han.
Nghệ Phong chăm chú nhìn nữ nhân đang mặc áo của hắn, thân hình tuyệt mỹ cùng đôi tuyết lê cao ngất, hắn thật không muốn một nữ nhân xinh đẹp như vậy hương tiêu ngọc vẫn.
- Nếu không nàng theo ta?
Nghệ Phong thử hỏi một câu.
Câu này có chút mờ ám, làm cho sắc mặt Bạch Hàn Tuyết hơi đỏ hồng, chỉ là làm Nghệ Phong ngoài ý muốn chính là, Băng Tuyết nữ thần lãnh ngạo này cư nhiên gật đầu, sau đó hơi co chân, dùng tay ôm lấy hai đùi, cực kỳ nhã nhặn lịch sự, giờ khắc này Nghệ Phong cũng cho rằng Bạch Hàn Tuyết là Liễu Mộng Nhiên bám vào người.
Nghệ Phong lắc đầu, để bóng dáng trong đầu kia bài trừ đi ra ngoài, sau đó nhìn Bạch Hàn Tuyết, rất chăm chú nói:
- Bạch Hàn Tuyết, nàng nói hiện tại chúng ta cô nam quả nữ, có phải là rất thích hợp nói chuyện nhân sinh, nghiên cứu chuyện tình cảm thế gian một chút?
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt mới vừa bình tĩnh một chút lại đỏ bừng, ánh mắt nàng không dám tiếp xúc nhãn thần của Nghệ Phong, mạnh mẽ từ trên mặt đất đứng lên, bỏ chạy đi ra ngoài.
- Ha ha...
Thanh âm càn rỡ của Nghệ Phong không ngừng vang lên, làm cho tốc độ của Bạch Hàn Tuyết nhanh hơn vài phần. Khi Nghệ Phong nhìn không thấy bóng người của Bạch Hàn Tuyết nữa, lúc này mới chớp động thân ảnh đi truy tìm, hắn cũng không dám để Bạch Hàn Tuyết một người ở trong rừng rậm, kia thật sự là lành ít dữ nhiều a!
Nghệ Phong cũng không có đuổi bao lâu, liền phát hiện Bạch Hàn Tuyết bước chân rất thong thả ở phía trước, hiển nhiên là đang chờ Nghệ Phong. Nghệ Phong nhìn thân ảnh mê người kia, hắn không khỏi cười cười, có thể người của học viện Trạm Lam, không ai sẽ nghĩ đến Bạch Hàn Tuyết cũng có lúc giống như tiểu nữ nhân.
Thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Bạch Hàn Tuyết, Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong xuất hiện cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là sắc mặt có chút phiếm hồng. Bạch Hàn Tuyết giả vờ trấn tĩnh nhìn Nghệ Phong nói:
- Chúng ta đi đâu? Hay là trở về?
Nghệ Phong lắc đầu, hướng Bạch Hàn Tuyết nói:
- Không, đi vào sâu trong trung tâm.
Bạch Hàn Tuyết trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, không rõ Nghệ Phong muốn làm gì, cư nhiên còn muốn đi sâu vào trung tâm. Mặc dù Nghệ Phong có vài phần thực lực, thế nhưng đây chính là Khủng Cụ Sâm Lâm a!
- Thực lực của chúng ta đủ sao?
Bạch Hàn Tuyết cau mày nói.
- Thực lực chúng ta thì làm sao?
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết cười cười nói:
- Ta muốn đi vào trung tâm tìm mấy vị dược liệu, nếu như ngươi tin tưởng thì theo ta, nếu như không tin thì tự mình trở về đi!
Bạch Hàn Tuyết cắn môi, một lúc lâu mới gật đầu. Nghệ Phong nhìn dáng dấp dụ người này của Bạch Hàn Tuyết, trong lòng mạnh mẽ nhảy lên, Nghệ Phong nhìn bốn phía, đáy lòng tính toán có nên làm sắc lang hay không. Nữ nhân này rõ ràng là đang câu dẫn hắn.
- Cái kia, nàng thực không muốn cùng ta nói chuyện nhân sinh?
Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Bạch Hàn Tuyết.
- Lăn...
Thân ảnh Bạch Hàn Tuyết lần thứ hai chạy nhanh, vội vàng lao về phía trước, hiển nhiên chịu không nổi Nghệ Phong nói.
- Khụ! Nữ nhân này chính là dối trá, rõ ràng rất muốn mà! Nhưng hết lần này tới lần khác lại giả vờ rụt rè. Bản thiếu gia nhất định phải để các nàng bỏ đi căn bệnh này!
Nghệ Phong lẩm bẩm, thân ảnh đuổi theo Bạch Hàn Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.