Chương 774
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
Từ khi lần trước Nghệ Phong lấy ra ma tinh, ánh mắt đám người Cô Tinh nhìn Nghệ Phong rất khinh bỉ, hận không thể hung hăng đánh chết Nghệ Phong!
Nghệ Phong thấy mấy người Cô Tinh như vậy, hắn mười phần ủy khuất, chỉ có thể nhún nhún vai với Hạ Chỉ Mộng, cùng đám người Hạ Chỉ Mộng trở lại Khủng Cụ Chi Thành!
Diệp Hi thấy Nghệ Phong và Hạ Chỉ Mộng nói cười vui vẻ, cũng không giống như nàng đoán sẽ bám vào nàng. Điều này làm cho Diệp Hi thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng là lần đầu tiên bắt đầu hồi ức những chuyện Nghệ Phong từng làm giúp nàng, làm cho Diệp Hi ngoài ý muốn chính là, Nghệ Phong cư nhiên cho tới bây giờ chưa từng biểu thị qua vẻ thích ý hay yêu thương gì với nàng. Điều này làm cho Diệp Hi càng thêm mê hoặc lên, “có thể là mình nghĩ nhiều”, ý nghĩ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu nàng.
Nghệ Phong tự nhiên không biết Diệp Hi đang suy nghĩ cái gì, cùng Hạ Chỉ Mộng nói chuyện phiếm, trên trời dưới đất, vũ kỹ, thậm chí nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hai người thật ra rất hợp ý vui vẻ, một người không coi mình là đạo sư, một người không coi hắn là học sinh, trò chuyện cũng mười phần sung sướng thả lỏng.
Nghệ Phong cảm giác Hạ Chỉ Mộng rất thần kỳ, hiểu biết rất nhiều, có chút bí ẩn đại lục thậm chí hắn nghe cũng chưa từng nghe qua. Hạ Chỉ Mộng lại có thể nói rõ, làm cho Nghệ Phong tin tưởng vững chắc Hạ Chỉ Mộng tuyệt đối không phải đạo sư bình thường. Đạo sư bình thường tuyệt đối không có khả năng biết nhiều bí tân như vậy!
Đương nhiên, Hạ Chỉ Mộng đồng dạng cũng kinh ngạc đối với kiến thức của Nghệ Phong, rất nhiều sự vật nói ra ngay cả nàng cũng sửng sốt. Hạ Chỉ Mộng tự nhận nàng đủ bác học tinh thâm, thế nhưng rất nhiều sự vật Nghệ Phong nói, làm cho nàng nghĩ mình chính là một ếch ngồi đáy giếng.
Hạ Chỉ Mộng không phải không hoài nghi qua Nghệ Phong lừa dối nàng, thế nhưng mỗi sự kiện sự vật, Nghệ Phong đều có thể hình dung rất sống động. Điều này làm cho vẻ hoài nghi của Hạ Chỉ Mộng cũng biến mất, nếu như Nghệ Phong thực sự là lừa dối mà nói, cũng là một đại lừa dối siêu phàm thoát tục.
Chỉ là đồng dạng làm cho Hạ Chỉ Mộng nghi hoặc chính là, Nghệ Phong hiểu nhất không phải là những sự vật kia, mà là phong phú nhân sinh từng trải, thế nhưng nhìn Nghệ Phong còn trẻ như vậy, đâu ra nhân sinh từng trải a? Điều này làm cho Hạ Chỉ Mộng không cách nào hiểu nổi!
Chỉ là, này cũng không gây trở ngại hai người giao lưu. Nghệ Phong ở trên người Hạ Chỉ Mộng học được và lý giải rất nhiều thứ, Hạ Chỉ Mộng cũng đồng dạng!
Hai người giống như tri kỷ lâu ngày gặp nhau, làm cho đám người Cô Tinh và chúng học viên ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Hạ Chỉ Mộng cưới nói vui vẻ như vậy.
Trải qua hơn mười ngày trở về, đám người Nghệ Phong rốt cục lần thứ hai trở lại Khủng Cụ Chi Thành, Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị nói từ biệt Hạ Chỉ Mộng, đi vào tìm Khắc Lạp Khắc uống rượu, lại phát hiện khí tức của Hạ Chỉ Mộng bên cạnh loạn cả lên.
Nghệ Phong có thể cảm giác được rõ ràng trên người Hạ Chỉ Mộng có một cổ khí tức thần bí, hình như lúc này bắt đầu bạo loạn. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Hạ Chỉ Mộng, đã thấy Hạ Chỉ Mộng cau mày, sắc mặt cũng hơi có chút ngưng trọng!
- Khí tức của nàng?
Nghệ Phong hỏi Hạ Chỉ Mộng.
Hạ Chỉ Mộng đối với việc Nghệ Phong có thể cảm giác được cổ hơi thở kia trên người nàng cũng không còn ngạc nhiên nữa, nàng gật đầu nói:
- Có chút bạo động, sợ là có điểm phiền phức!
- Cho ta xem đi!
Nghệ Phong hướng Hạ Chỉ Mộng nói.
Hạ Chỉ Mộng lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi! Khí tức kia không phải người bình thường có thể áp chế!
Nghệ Phong nhíu mày, tuy rằng hắn không biết cổ hơi thở kia là vật gì, thế nhưng đối với y thuật của hắn vẫn rất tự tin, Nghệ Phong nói:
- Không thử làm sao biết?
Hạ Chỉ Mộng cố gắng áp chế khí tức bạo động trong cơ thể, kéo Nghệ Phong cười cười nói:
- Ngươi dẫn ta đi tới một địa phương an tĩnh!
Nghệ Phong gật đầu, thấy cổ hơi thở kia của Hạ Chỉ Mộng bạo động càng lúc càng mạnh, hắn cũng biết không có thể kéo dài.
Nghệ Phong cũng không nghĩ nhiều lắm, bồng lấy Hạ Chỉ Mộng lên, thân ảnh cấp tốc chớp động, chạy nhanh tới một khách điếm trong Khủng Cụ Chi Thành.
- Cô Tinh! Những học viên của học viện Trạm Lam này, ngươi dẫn theo!
Đám người Cô Tinh nghe thanh âm của Nghệ Phong, cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Không biết Nghệ Phong và Hạ Chỉ Mộng đây là làm sao? Vì sao Nghệ Phong đột nhiên ôm Hạ Chỉ Mộng chạy đi? Chẳng lẽ là bọn họ muốn đi làm cái gì?
Nghĩ vậy, trên mặt tất cả học viên lộ ra thần sắc cổ quái.
Tuy rằng Cô Tinh minh bạch tỷ lệ này hầu như không có, thế nhưng mới vừa rồi Nghệ Phong ôm lấy Hạ Chỉ Mộng, Hạ Chỉ Mộng cũng rất nhu thuận dựa vào hắn vai, cái này làm cho hắn nghĩ không ra cái gì.
- Mọi người tới Khủng Cụ Chi Thành tìm địa phương đặt chân trước! Chờ Hạ đạo sư trở về, cùng một chỗ xuất phát!
Cô Tinh cũng gánh vác trách nhiệm chỉ đạo đám học viên, bắt đầu tổ chức chỗ ăn nghĩ.
...
Nghệ Phong một đường bay nhanh, rất nhanh đã đi tới một khách điếm, Nghệ Phong cùng lão bản khách sạn nói vài câu, lập tức chạy gấp lên lầu.
Một tiểu nhị thấy Nghệ Phong không nói quy củ như vậy, hắn nổi giận đùng đùng đi tới chỗ lão bản khách sạn, hỏi có cần đuổi người này ra đi bên ngoài hay không. Chỉ là tiểu nhị lại phát hiện lão bản khách sạn đã dại ra tại chỗ.
- Lão bản, ngươi không sao chứ? Người kia chúng ta xử lý như thế nào?
Tiểu nhị nghi hoặc nhìn lão bản khách sạn nói.
- Xử lý! Xử lý cái rắm a! Ngươi không muốn sống ta còn muốn sống đó, tôn đại thần này ta thỉnh củng thỉnh không tới. Hắc hắc, nghĩ không ra hắn sẽ ở khách sạn của ta. Danh tiếng khách sạn ta sẽ lên một bậc thang a.
Lão bản khách sạn là một lão dong binh của Khủng Cụ Chi Thành, lần trước đã từng tận mắt nhìn thấy Nghệ Phong chém giết một trong Tam phách của Khủng Cụ Chi Thành. Lúc này nhìn thấy Nghệ Phong, hắn cũng cho rằng mắt mình bị viễn thị, thẳng đến khi Nghệ Phong đã lên lầu, lúc này mới phản ứng lại.
- Lão bản, thế nhưng hắn chưa trả kim tệ a?
Tiểu nhị không rõ ý tứ của lão bản khách sạn, hắn không phải luôn luôn vắt chày ra nước sao?
- Đòi kim tệ của hắn?
Lão bản khách sạn suýt nữa cười phì lên:
- Đừng nói hắn ở đây là vinh hạnh lớn lao của ta, cho là hủy đi nơi này, cũng sẽ không ai vì ta đứng ra làm chủ.
- Lão bản, ngài nói chuyện cười sao! Hiện tại Khủng Cụ Chi Thành có Khắc Lạp Khắc đại nhân và Trân Ny Đan tiểu thư tọa trấn, ai dám ở đây nháo sự a?
Tiểu nhị nhìn lão bản khách sạn nói.
- Nếu như chọc giận vị đại nhân kia, khách điểm sẽ bị Khắc Lạp Khắc đại nhân và Trân Ny Đan tiểu thư hủy đi!
Lão bản khách sạn cười nói.
Tiểu nhị dại ra một chút, không rõ Nghệ Phong là ai, cư nhiên làm cho ông vua không ngai của Khủng Cụ Chi Thành cũng sẽ vì hắn làm việc.
- Được rồi! Đừng động nói nhiều như vậy, tiểu tử ngươi thông minh một chút. Đừng đi tới quấy rối Nghệ Phong đại nhân. Còn nữa, Nghệ Phong đại nhân có yêu cầu gì, ngươi cần phục vụ tốt nhất!
Lão bản khách sạn nói.
Tuy rằng tiểu nhị không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, cũng minh bạch nguyên lai lão bản khách sạn đã nhận biết người kia!
Lão bản khách sạn thấy tiểu nhị rời đi, cũng bắt đầu tính toán làm sao đem chuyện Nghệ Phong ở đây quảng cáo ra. Danh tiếng của Nghệ Phong tại Khủng Cụ Chi Thành, là vượt ra xa Khắc Lạp Khắc. Chỉ bất quá những người biết đều là những dong binh đoàn có tiếng tăm cùng những nhân vật cự đầu ở Khủng Cụ Chi Thành mà thôi.
...
Nghệ Phong tự nhiên không biết, lão bản khách sạn thấy Nghệ Phong bế một nữ nhân đi vào, còn tưởng rằng hắn muốn làm cái gì. Hạ lệnh phân phó không cho người quấy rối, thậm chí hai gian phòng hai bên cũng không cho ở, như vậy có vẻ mười phần an tĩnh.
- Nàng không sao chứ?
Nghệ Phong có chút không muốn buông thắt lưng Hạ Chỉ Mộng ra, ôm nữ nhân này rất thoải mái.
Hạ Chỉ Mộng không nói gì, tay bắt đầu không ngừng kết ấn lên, sắc mặt cũng hơi có chút trắng bệch.
Tuy rằng Nghệ Phong muốn hỗ trợ, thế nhưng hiện tại Hạ Chỉ Mộng bắt kết ấn, hắn cũng lẳng lặng đứng một bên, tinh thần cũng ngưng tụ ở trên người Hạ Chỉ Mộng, nếu Hạ Chỉ Mộng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hắn sẽ nhanh chóng trợ giúp.
Nghệ Phong thấy mấy người Cô Tinh như vậy, hắn mười phần ủy khuất, chỉ có thể nhún nhún vai với Hạ Chỉ Mộng, cùng đám người Hạ Chỉ Mộng trở lại Khủng Cụ Chi Thành!
Diệp Hi thấy Nghệ Phong và Hạ Chỉ Mộng nói cười vui vẻ, cũng không giống như nàng đoán sẽ bám vào nàng. Điều này làm cho Diệp Hi thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng là lần đầu tiên bắt đầu hồi ức những chuyện Nghệ Phong từng làm giúp nàng, làm cho Diệp Hi ngoài ý muốn chính là, Nghệ Phong cư nhiên cho tới bây giờ chưa từng biểu thị qua vẻ thích ý hay yêu thương gì với nàng. Điều này làm cho Diệp Hi càng thêm mê hoặc lên, “có thể là mình nghĩ nhiều”, ý nghĩ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu nàng.
Nghệ Phong tự nhiên không biết Diệp Hi đang suy nghĩ cái gì, cùng Hạ Chỉ Mộng nói chuyện phiếm, trên trời dưới đất, vũ kỹ, thậm chí nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hai người thật ra rất hợp ý vui vẻ, một người không coi mình là đạo sư, một người không coi hắn là học sinh, trò chuyện cũng mười phần sung sướng thả lỏng.
Nghệ Phong cảm giác Hạ Chỉ Mộng rất thần kỳ, hiểu biết rất nhiều, có chút bí ẩn đại lục thậm chí hắn nghe cũng chưa từng nghe qua. Hạ Chỉ Mộng lại có thể nói rõ, làm cho Nghệ Phong tin tưởng vững chắc Hạ Chỉ Mộng tuyệt đối không phải đạo sư bình thường. Đạo sư bình thường tuyệt đối không có khả năng biết nhiều bí tân như vậy!
Đương nhiên, Hạ Chỉ Mộng đồng dạng cũng kinh ngạc đối với kiến thức của Nghệ Phong, rất nhiều sự vật nói ra ngay cả nàng cũng sửng sốt. Hạ Chỉ Mộng tự nhận nàng đủ bác học tinh thâm, thế nhưng rất nhiều sự vật Nghệ Phong nói, làm cho nàng nghĩ mình chính là một ếch ngồi đáy giếng.
Hạ Chỉ Mộng không phải không hoài nghi qua Nghệ Phong lừa dối nàng, thế nhưng mỗi sự kiện sự vật, Nghệ Phong đều có thể hình dung rất sống động. Điều này làm cho vẻ hoài nghi của Hạ Chỉ Mộng cũng biến mất, nếu như Nghệ Phong thực sự là lừa dối mà nói, cũng là một đại lừa dối siêu phàm thoát tục.
Chỉ là đồng dạng làm cho Hạ Chỉ Mộng nghi hoặc chính là, Nghệ Phong hiểu nhất không phải là những sự vật kia, mà là phong phú nhân sinh từng trải, thế nhưng nhìn Nghệ Phong còn trẻ như vậy, đâu ra nhân sinh từng trải a? Điều này làm cho Hạ Chỉ Mộng không cách nào hiểu nổi!
Chỉ là, này cũng không gây trở ngại hai người giao lưu. Nghệ Phong ở trên người Hạ Chỉ Mộng học được và lý giải rất nhiều thứ, Hạ Chỉ Mộng cũng đồng dạng!
Hai người giống như tri kỷ lâu ngày gặp nhau, làm cho đám người Cô Tinh và chúng học viên ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Hạ Chỉ Mộng cưới nói vui vẻ như vậy.
Trải qua hơn mười ngày trở về, đám người Nghệ Phong rốt cục lần thứ hai trở lại Khủng Cụ Chi Thành, Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị nói từ biệt Hạ Chỉ Mộng, đi vào tìm Khắc Lạp Khắc uống rượu, lại phát hiện khí tức của Hạ Chỉ Mộng bên cạnh loạn cả lên.
Nghệ Phong có thể cảm giác được rõ ràng trên người Hạ Chỉ Mộng có một cổ khí tức thần bí, hình như lúc này bắt đầu bạo loạn. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Hạ Chỉ Mộng, đã thấy Hạ Chỉ Mộng cau mày, sắc mặt cũng hơi có chút ngưng trọng!
- Khí tức của nàng?
Nghệ Phong hỏi Hạ Chỉ Mộng.
Hạ Chỉ Mộng đối với việc Nghệ Phong có thể cảm giác được cổ hơi thở kia trên người nàng cũng không còn ngạc nhiên nữa, nàng gật đầu nói:
- Có chút bạo động, sợ là có điểm phiền phức!
- Cho ta xem đi!
Nghệ Phong hướng Hạ Chỉ Mộng nói.
Hạ Chỉ Mộng lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi! Khí tức kia không phải người bình thường có thể áp chế!
Nghệ Phong nhíu mày, tuy rằng hắn không biết cổ hơi thở kia là vật gì, thế nhưng đối với y thuật của hắn vẫn rất tự tin, Nghệ Phong nói:
- Không thử làm sao biết?
Hạ Chỉ Mộng cố gắng áp chế khí tức bạo động trong cơ thể, kéo Nghệ Phong cười cười nói:
- Ngươi dẫn ta đi tới một địa phương an tĩnh!
Nghệ Phong gật đầu, thấy cổ hơi thở kia của Hạ Chỉ Mộng bạo động càng lúc càng mạnh, hắn cũng biết không có thể kéo dài.
Nghệ Phong cũng không nghĩ nhiều lắm, bồng lấy Hạ Chỉ Mộng lên, thân ảnh cấp tốc chớp động, chạy nhanh tới một khách điếm trong Khủng Cụ Chi Thành.
- Cô Tinh! Những học viên của học viện Trạm Lam này, ngươi dẫn theo!
Đám người Cô Tinh nghe thanh âm của Nghệ Phong, cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Không biết Nghệ Phong và Hạ Chỉ Mộng đây là làm sao? Vì sao Nghệ Phong đột nhiên ôm Hạ Chỉ Mộng chạy đi? Chẳng lẽ là bọn họ muốn đi làm cái gì?
Nghĩ vậy, trên mặt tất cả học viên lộ ra thần sắc cổ quái.
Tuy rằng Cô Tinh minh bạch tỷ lệ này hầu như không có, thế nhưng mới vừa rồi Nghệ Phong ôm lấy Hạ Chỉ Mộng, Hạ Chỉ Mộng cũng rất nhu thuận dựa vào hắn vai, cái này làm cho hắn nghĩ không ra cái gì.
- Mọi người tới Khủng Cụ Chi Thành tìm địa phương đặt chân trước! Chờ Hạ đạo sư trở về, cùng một chỗ xuất phát!
Cô Tinh cũng gánh vác trách nhiệm chỉ đạo đám học viên, bắt đầu tổ chức chỗ ăn nghĩ.
...
Nghệ Phong một đường bay nhanh, rất nhanh đã đi tới một khách điếm, Nghệ Phong cùng lão bản khách sạn nói vài câu, lập tức chạy gấp lên lầu.
Một tiểu nhị thấy Nghệ Phong không nói quy củ như vậy, hắn nổi giận đùng đùng đi tới chỗ lão bản khách sạn, hỏi có cần đuổi người này ra đi bên ngoài hay không. Chỉ là tiểu nhị lại phát hiện lão bản khách sạn đã dại ra tại chỗ.
- Lão bản, ngươi không sao chứ? Người kia chúng ta xử lý như thế nào?
Tiểu nhị nghi hoặc nhìn lão bản khách sạn nói.
- Xử lý! Xử lý cái rắm a! Ngươi không muốn sống ta còn muốn sống đó, tôn đại thần này ta thỉnh củng thỉnh không tới. Hắc hắc, nghĩ không ra hắn sẽ ở khách sạn của ta. Danh tiếng khách sạn ta sẽ lên một bậc thang a.
Lão bản khách sạn là một lão dong binh của Khủng Cụ Chi Thành, lần trước đã từng tận mắt nhìn thấy Nghệ Phong chém giết một trong Tam phách của Khủng Cụ Chi Thành. Lúc này nhìn thấy Nghệ Phong, hắn cũng cho rằng mắt mình bị viễn thị, thẳng đến khi Nghệ Phong đã lên lầu, lúc này mới phản ứng lại.
- Lão bản, thế nhưng hắn chưa trả kim tệ a?
Tiểu nhị không rõ ý tứ của lão bản khách sạn, hắn không phải luôn luôn vắt chày ra nước sao?
- Đòi kim tệ của hắn?
Lão bản khách sạn suýt nữa cười phì lên:
- Đừng nói hắn ở đây là vinh hạnh lớn lao của ta, cho là hủy đi nơi này, cũng sẽ không ai vì ta đứng ra làm chủ.
- Lão bản, ngài nói chuyện cười sao! Hiện tại Khủng Cụ Chi Thành có Khắc Lạp Khắc đại nhân và Trân Ny Đan tiểu thư tọa trấn, ai dám ở đây nháo sự a?
Tiểu nhị nhìn lão bản khách sạn nói.
- Nếu như chọc giận vị đại nhân kia, khách điểm sẽ bị Khắc Lạp Khắc đại nhân và Trân Ny Đan tiểu thư hủy đi!
Lão bản khách sạn cười nói.
Tiểu nhị dại ra một chút, không rõ Nghệ Phong là ai, cư nhiên làm cho ông vua không ngai của Khủng Cụ Chi Thành cũng sẽ vì hắn làm việc.
- Được rồi! Đừng động nói nhiều như vậy, tiểu tử ngươi thông minh một chút. Đừng đi tới quấy rối Nghệ Phong đại nhân. Còn nữa, Nghệ Phong đại nhân có yêu cầu gì, ngươi cần phục vụ tốt nhất!
Lão bản khách sạn nói.
Tuy rằng tiểu nhị không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, cũng minh bạch nguyên lai lão bản khách sạn đã nhận biết người kia!
Lão bản khách sạn thấy tiểu nhị rời đi, cũng bắt đầu tính toán làm sao đem chuyện Nghệ Phong ở đây quảng cáo ra. Danh tiếng của Nghệ Phong tại Khủng Cụ Chi Thành, là vượt ra xa Khắc Lạp Khắc. Chỉ bất quá những người biết đều là những dong binh đoàn có tiếng tăm cùng những nhân vật cự đầu ở Khủng Cụ Chi Thành mà thôi.
...
Nghệ Phong tự nhiên không biết, lão bản khách sạn thấy Nghệ Phong bế một nữ nhân đi vào, còn tưởng rằng hắn muốn làm cái gì. Hạ lệnh phân phó không cho người quấy rối, thậm chí hai gian phòng hai bên cũng không cho ở, như vậy có vẻ mười phần an tĩnh.
- Nàng không sao chứ?
Nghệ Phong có chút không muốn buông thắt lưng Hạ Chỉ Mộng ra, ôm nữ nhân này rất thoải mái.
Hạ Chỉ Mộng không nói gì, tay bắt đầu không ngừng kết ấn lên, sắc mặt cũng hơi có chút trắng bệch.
Tuy rằng Nghệ Phong muốn hỗ trợ, thế nhưng hiện tại Hạ Chỉ Mộng bắt kết ấn, hắn cũng lẳng lặng đứng một bên, tinh thần cũng ngưng tụ ở trên người Hạ Chỉ Mộng, nếu Hạ Chỉ Mộng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hắn sẽ nhanh chóng trợ giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.