Chương 815
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
Nghệ Phong nhìn cảnh tượng trước mặt, ngơ ngác đứng ở tại chỗ. Hắn đã bị chấn động hoàn toàn.
Đập vào mắt chỗ là một sơn động rộng lớn. Linh khí bên trong sơn động dày đặc đến mức gần như thành thực chất. Toàn bộ không gian trải rộng một màu lam, Nghệ Phong thò tay ra ngoài, hắn có một loại cảm giác giống như có nước vây quanh, dường như thanh lương ôn hoà hiền hậu, khiến người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
Nghệ Phong biết đây là hiệu quả của linh khí thuộc tính Thủy. Nhìn linh khí thuộc tính Thủy này gần như thành thực chất, Nghệ Phong thầm nghĩ nếu có người có thể tu luyện ở trong này, sợ là tốc độ nâng cao không chỉ gấp mấy lần.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía trung tâm của sơn động. Nghệ Phong vận không nhịn được lộ ra vẻ si mê. Một hạt châu màu lam đầy nguy hiểm đang ở trong không gian. Quầng sáng trên thân châu lưu chuyển giống như ngọc lưu ly. Trên thân nó tản ra lực lượng thôn phệ khủng khiếp, khiến Nghệ Phong lại nuốt thêm một viên kim lân đan.
Bên cạnh hạt châu màu lam, có vô số ánh sao lấp lánh. Giống như bầu trời trong đêm. Chẳng qua nền không gian không phải màu đen, mà là màu lam. Ánh sao vây xung quanh hạt châu màu lam giống như một tinh hệ, tươi sáng mỹ lệ đến loá mắt.
Từng đạo năng lượng không ngừng dũng mãnh thu vào bên trong Phệ Châu, sau đó lại từ trong đó phun ra, không ngừng hình thành một vòng tuần hoàn tuyệt mỹ.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Hắn bình tĩnh nhìn hạt châu màu lam ở trung tâm sơn động, thầm nghĩ đây là mục tiêu của chuyến này là Phệ Châu thủy âm. Nghệ Phong nghiên cứu Phệ Châu đã lâu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy vẫn cảm thấy bị chấn động. Đồng thời trong lòng dâng lên một sự hưng phấn không thể ức chế được.
Đối với Nhiếp Hồn Sư mà nói, không có gì khiến họ ham muốn bằng Phệ Châu.
Nghệ Phong chậm rãi để sự kích động trong lòng lắng xuống một chút, nhìn Phệ Châu cách mình chỉ có mười thước, nhưng Nghệ Phong lại cảm giác như ngàn vạn dặm. Dược hiệu của kim lân đan thứ tư, lại không kiên trì được một nửa thời gian so với trước kia, nhanh chóng bắt đầu ảm đạm xuống.
Nghệ Phong biết liên tục dùng kim lân đan đã khiến hiệu quả không còn lớn như trước nữa. Số lần sử dụng càng nhiều, dược hiệu lại càng nhỏ.
Nghệ Phong lấy từ trong nhẫn ra mấy bình ngọc, không chút nghĩ ngợi liền đổ hết đan dược bên trong mấy bình ngọc này ra. Mấy viên đan dược trong tay tản ra hào quang, yêu hương bắt đầu tản mát. Linh khí trên đan dược nhảy lên, lại khiến không gian thoáng có chút mơ hồ.
Nếu có người thấy mấy viên đan dược trong tay Nghệ Phong, nhất định sẽ kinh hãi không thôi. Trong đó lại không có một viên nào thấp hơn lục giai. Mà phần lớn đều là lục giai cao cấp.
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, nuốt một lần hết những đan dược này. Mặc dù có năm viên đan dược, nhưng vào miệng liền tan ra.
Một năng lượng khổng lồ lan rộng khắp toàn thân Nghệ Phong, bảo vệ đấu khí và hồn lực đang nhộn nhạo của Nghệ Phong. Chẳng qua năng lượng bá đạo này di chuyển quá nhanh khiến kinh mạch Nghệ Phong có chút đau đớn. Nhưng Nghệ Phong căn bản là không dám dùng đấu khí để làm giảm những cơn đau đớn này. Hăn để mặc năng lượng đan dược bạo phát di chuyển nhanh chóng trong kinh mạch. Nếu người thường sợ là đã đổ mồ hôi lạnh. Nhưng đối với kinh mạch từng được trọng tố của Nghệ Phong mà nói, đau đớn như vậy cũng không tính là gì.
Nghệ Phong tiến về phía trước vài bước. Lực lượng thôn phệ mạnh mẽ khủng khiếp. Nghệ Phong dám cam đoan cho dù là một Vương Cấp, sợ là cũng không kiên trì được vài phút. Điều đó có thể thấy được mức độ khủng khiếp trong đó. Đây vẫn còn ở ngoài mười thước, Nghệ Phong đều không thể tưởng tượng được nếu vào đến trung tâm Phệ Châu, lực lượng thôn phệ sẽ mạnh tới mức nào.
Có vài viên đan dược cùng hộ vệ, tuy rằng lực lượng thôn phệ lớn, nhưng cũng không phát sinh ra ảnh hưởng gì đối Nghệ Phong. Dù sao những đan dược này cũng không có tác dụng khác, tất cả được chế luyện ra hoàn toàn dành riêng để đối phó với sự cắn nuốt của Phệ Châu.
Trong lòng Nghệ Phong có chút khâm phục người chủ nhân động phủ kia. Nhưng hắn cũng hiểu được phương pháp thu phục này quả thực là đốt tiền. Người bình thường cho dù nghĩ ra biện pháp của hắn cũng không thể áp dụng được.
Nhiếp Hồn Sư là một Y Sư thất giai như Nghệ Phong, sợ là trên lịch sử cũng ít một cách đáng thương.
Nếu không thể nghĩ ra được cách nào khiến lục tinh trung giai thu phục Phệ Châu, vậy sẽ phải nỗ lực vượt xa so với người khác. Chẳng qua, có thể điều này khiến người khác đau lòng, nhưng trong mắt Nghệ Phong cũng không cảm thấy gì cả.
Vì Phệ Châu, hắn đã cướp đoạt dược liệu khắp trời đất, có dược liệu với hắn mà nói chẳng khác nào có đan dược.
Nghệ Phong tiến về phía trước thêm ba thước, bỗng nhiên hắn cảm giác được trong lòng có cảm giác nhúc nhích. Nghệ Phong thầm kinh hãi. Lúc này, hắn mới nhớ tới Yêu Ngọc ở trong lòng hắn. Nghệ Phong nhớ tới sự khủng khiếp của Phệ Châu. Yêu Ngọc không có gì phòng hộ, còn không bị cắn nuốt không còn một mảnh sao?
Nghĩ vậy, hàn ý dâng lên trong lòng Nghệ Phong. Toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ hắn quên lấy Yêu Ngọc từ trong người ra.
Ngay khi Nghệ Phong hoảng sợ run rẩy chuẩn bị đưa hai tay vào kiểm tra Yêu Ngọc trong người thế nào, một đạo bạch quang mạnh mẽ bắn nhanh ra. Mắt Nghệ Phong nhất thời hoa lên. Đạo bạch quang kia liền tiến tới gần Phệ Châu, chỉ còn ba thước. Trong lòng Nghệ Phong hoảng hốt. Yêu Ngọc tiếp cận Phệ Châu không phải tự tìm cái chết sao?
Tuy nhiên lập tức Nghệ Phong trừng mắt nhìn Yêu Ngọc xoay tròn trên không gian. Nghệ Phong sững sờ nhìn thấy Yêu Ngọc vẫn ngủ say bên trong. Hắn dùng sức dụi mắt, thấy từng đạo linh khí màu lam dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Yêu Ngọc. Nghệ Phong nhìn, đầy không thể tin được.
Vật nhỏ này không chỉ là có thể ngăn cản sự cắn nuốt của Phệ Châu, lại còn có thể ăn vụng ngay dưới mắt Phệ Châu. Có phải hắn nhìn lầm hay không vậy?
Nghệ Phong cố gắng mở lớn con mắt, đến khi hoàn toàn tin tưởng Yêu Ngọc hấp thu những năng lượng dày đặc này, hắn cười khổ một tiếng nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Vật nhỏ này rất thần bí. Không chỉ có thể cắn nuốt hồn thể của Tuyết Ma Hổ, mà ngay cả linh khí độc bá của Phệ Châu cũng dám ăn vụng.
Nghệ Phong thấy Yêu Ngọc vẫn đang ngủ say. Yêu Ngọc trôi nổi giữa không trung trông cũng không có chút nguy hiểm, hắn thôi không lo lắng nữa, lại tiến thêm một chút về phía Phệ Châu. Đồng thời, trong tay Nghệ Phong lại xuất hiện thêm mấy viên đan dược. Hắn không chút nghĩ ngợi nuốt vào.
Dưới sự trợ giúp của đan dược, rốt cục Nghệ Phong chỉ còn cách Phệ Châu chưa đến hai thước. Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đã tới khoảng cách hữu hiệu để hắn thu phục Phệ Châu. Mặc dù đi tiếp vào xác xuất thành công sẽ càng tăng thêm, nhưng nếu tiếp tục đi vào, sợ là hắn không thẻ chống đỡ hơn được.
Nghệ Phong nhìn quầng sáng lưu chuyển trước mặt Phệ Châu, kích động trong lòng lắng xuống một chút. Hắn thoáng nhìn về phía Yêu Ngọc đang trôi nổi ở trên hư không với một tốc độ hấp thu linh khí khủng khiếp.
Nghệ Phong lấy từ trong nhẫn ra một bình ngọc. Hắn lấy một viên đan dược từ trong đó ra. Đan dược vừa ra miệng bình. Không khí bốn phía giống như bị ngưng kết lại, tỏa hơi ấm. Năng lượng do đan dược này tỏa ra khiến không gian hiện ra sự vặn vẹo.
Nếu người khác thấy cảnh tượng này, nhất định trong lòng sẽ hoảng hốt, hô to thánh dược.
Nghệ Phong nhìn viên đan dược này, cho dù là Nghệ Phong đều không tránh khỏi có chút đau lòng. Viên đan dược này là do tam trưởng lão tự mình chế luyện. Nghệ Phong cảm nhận được dược lực dâng trào trong đó. Trong mắt hắn cũng lộ vẻ dứt khoát. Với thực lực của hắn, nếu muốn cắn nuốt đan dược trên thất giai, có sự nguy hiểm tương đối lớn.
- Lão đầu tử, hi vọng Lăng Thần Quyết thực sự cứng rắn như người nói, bằng không không chỉ là ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ, sợ cũng sẽ khó có thể ở lại thu phục được nó, còn bị thương nặng.
Trong lòng Nghệ Phong thầm cầu nguyện. Hắn chỉ hy vọng Lăng Thần Quyết đúng như lời lão đầu tử đã nói. Bằng không sức mạnh của đan dược thất giai cuồng bạo như vậy, sợ là chỉ chốc lát Nghệ Phong có thể trọng thương.
Đan dược thất giai đã vượt trội hơn nhiều so với đan dược bình thường. Đan dược thất giai được gọi vì thánh dược, ngoài dược hiệu kinh người của nó ra, những người dưới Vương Cấp dùng nó, sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Đây cũng lý do vì sao lúc trước tam trưởng lão đã nhiều lần nhắc nhở Nghệ Phong nên thận trọng khi dùng nó.
Đập vào mắt chỗ là một sơn động rộng lớn. Linh khí bên trong sơn động dày đặc đến mức gần như thành thực chất. Toàn bộ không gian trải rộng một màu lam, Nghệ Phong thò tay ra ngoài, hắn có một loại cảm giác giống như có nước vây quanh, dường như thanh lương ôn hoà hiền hậu, khiến người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
Nghệ Phong biết đây là hiệu quả của linh khí thuộc tính Thủy. Nhìn linh khí thuộc tính Thủy này gần như thành thực chất, Nghệ Phong thầm nghĩ nếu có người có thể tu luyện ở trong này, sợ là tốc độ nâng cao không chỉ gấp mấy lần.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía trung tâm của sơn động. Nghệ Phong vận không nhịn được lộ ra vẻ si mê. Một hạt châu màu lam đầy nguy hiểm đang ở trong không gian. Quầng sáng trên thân châu lưu chuyển giống như ngọc lưu ly. Trên thân nó tản ra lực lượng thôn phệ khủng khiếp, khiến Nghệ Phong lại nuốt thêm một viên kim lân đan.
Bên cạnh hạt châu màu lam, có vô số ánh sao lấp lánh. Giống như bầu trời trong đêm. Chẳng qua nền không gian không phải màu đen, mà là màu lam. Ánh sao vây xung quanh hạt châu màu lam giống như một tinh hệ, tươi sáng mỹ lệ đến loá mắt.
Từng đạo năng lượng không ngừng dũng mãnh thu vào bên trong Phệ Châu, sau đó lại từ trong đó phun ra, không ngừng hình thành một vòng tuần hoàn tuyệt mỹ.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Hắn bình tĩnh nhìn hạt châu màu lam ở trung tâm sơn động, thầm nghĩ đây là mục tiêu của chuyến này là Phệ Châu thủy âm. Nghệ Phong nghiên cứu Phệ Châu đã lâu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy vẫn cảm thấy bị chấn động. Đồng thời trong lòng dâng lên một sự hưng phấn không thể ức chế được.
Đối với Nhiếp Hồn Sư mà nói, không có gì khiến họ ham muốn bằng Phệ Châu.
Nghệ Phong chậm rãi để sự kích động trong lòng lắng xuống một chút, nhìn Phệ Châu cách mình chỉ có mười thước, nhưng Nghệ Phong lại cảm giác như ngàn vạn dặm. Dược hiệu của kim lân đan thứ tư, lại không kiên trì được một nửa thời gian so với trước kia, nhanh chóng bắt đầu ảm đạm xuống.
Nghệ Phong biết liên tục dùng kim lân đan đã khiến hiệu quả không còn lớn như trước nữa. Số lần sử dụng càng nhiều, dược hiệu lại càng nhỏ.
Nghệ Phong lấy từ trong nhẫn ra mấy bình ngọc, không chút nghĩ ngợi liền đổ hết đan dược bên trong mấy bình ngọc này ra. Mấy viên đan dược trong tay tản ra hào quang, yêu hương bắt đầu tản mát. Linh khí trên đan dược nhảy lên, lại khiến không gian thoáng có chút mơ hồ.
Nếu có người thấy mấy viên đan dược trong tay Nghệ Phong, nhất định sẽ kinh hãi không thôi. Trong đó lại không có một viên nào thấp hơn lục giai. Mà phần lớn đều là lục giai cao cấp.
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, nuốt một lần hết những đan dược này. Mặc dù có năm viên đan dược, nhưng vào miệng liền tan ra.
Một năng lượng khổng lồ lan rộng khắp toàn thân Nghệ Phong, bảo vệ đấu khí và hồn lực đang nhộn nhạo của Nghệ Phong. Chẳng qua năng lượng bá đạo này di chuyển quá nhanh khiến kinh mạch Nghệ Phong có chút đau đớn. Nhưng Nghệ Phong căn bản là không dám dùng đấu khí để làm giảm những cơn đau đớn này. Hăn để mặc năng lượng đan dược bạo phát di chuyển nhanh chóng trong kinh mạch. Nếu người thường sợ là đã đổ mồ hôi lạnh. Nhưng đối với kinh mạch từng được trọng tố của Nghệ Phong mà nói, đau đớn như vậy cũng không tính là gì.
Nghệ Phong tiến về phía trước vài bước. Lực lượng thôn phệ mạnh mẽ khủng khiếp. Nghệ Phong dám cam đoan cho dù là một Vương Cấp, sợ là cũng không kiên trì được vài phút. Điều đó có thể thấy được mức độ khủng khiếp trong đó. Đây vẫn còn ở ngoài mười thước, Nghệ Phong đều không thể tưởng tượng được nếu vào đến trung tâm Phệ Châu, lực lượng thôn phệ sẽ mạnh tới mức nào.
Có vài viên đan dược cùng hộ vệ, tuy rằng lực lượng thôn phệ lớn, nhưng cũng không phát sinh ra ảnh hưởng gì đối Nghệ Phong. Dù sao những đan dược này cũng không có tác dụng khác, tất cả được chế luyện ra hoàn toàn dành riêng để đối phó với sự cắn nuốt của Phệ Châu.
Trong lòng Nghệ Phong có chút khâm phục người chủ nhân động phủ kia. Nhưng hắn cũng hiểu được phương pháp thu phục này quả thực là đốt tiền. Người bình thường cho dù nghĩ ra biện pháp của hắn cũng không thể áp dụng được.
Nhiếp Hồn Sư là một Y Sư thất giai như Nghệ Phong, sợ là trên lịch sử cũng ít một cách đáng thương.
Nếu không thể nghĩ ra được cách nào khiến lục tinh trung giai thu phục Phệ Châu, vậy sẽ phải nỗ lực vượt xa so với người khác. Chẳng qua, có thể điều này khiến người khác đau lòng, nhưng trong mắt Nghệ Phong cũng không cảm thấy gì cả.
Vì Phệ Châu, hắn đã cướp đoạt dược liệu khắp trời đất, có dược liệu với hắn mà nói chẳng khác nào có đan dược.
Nghệ Phong tiến về phía trước thêm ba thước, bỗng nhiên hắn cảm giác được trong lòng có cảm giác nhúc nhích. Nghệ Phong thầm kinh hãi. Lúc này, hắn mới nhớ tới Yêu Ngọc ở trong lòng hắn. Nghệ Phong nhớ tới sự khủng khiếp của Phệ Châu. Yêu Ngọc không có gì phòng hộ, còn không bị cắn nuốt không còn một mảnh sao?
Nghĩ vậy, hàn ý dâng lên trong lòng Nghệ Phong. Toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ hắn quên lấy Yêu Ngọc từ trong người ra.
Ngay khi Nghệ Phong hoảng sợ run rẩy chuẩn bị đưa hai tay vào kiểm tra Yêu Ngọc trong người thế nào, một đạo bạch quang mạnh mẽ bắn nhanh ra. Mắt Nghệ Phong nhất thời hoa lên. Đạo bạch quang kia liền tiến tới gần Phệ Châu, chỉ còn ba thước. Trong lòng Nghệ Phong hoảng hốt. Yêu Ngọc tiếp cận Phệ Châu không phải tự tìm cái chết sao?
Tuy nhiên lập tức Nghệ Phong trừng mắt nhìn Yêu Ngọc xoay tròn trên không gian. Nghệ Phong sững sờ nhìn thấy Yêu Ngọc vẫn ngủ say bên trong. Hắn dùng sức dụi mắt, thấy từng đạo linh khí màu lam dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Yêu Ngọc. Nghệ Phong nhìn, đầy không thể tin được.
Vật nhỏ này không chỉ là có thể ngăn cản sự cắn nuốt của Phệ Châu, lại còn có thể ăn vụng ngay dưới mắt Phệ Châu. Có phải hắn nhìn lầm hay không vậy?
Nghệ Phong cố gắng mở lớn con mắt, đến khi hoàn toàn tin tưởng Yêu Ngọc hấp thu những năng lượng dày đặc này, hắn cười khổ một tiếng nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Vật nhỏ này rất thần bí. Không chỉ có thể cắn nuốt hồn thể của Tuyết Ma Hổ, mà ngay cả linh khí độc bá của Phệ Châu cũng dám ăn vụng.
Nghệ Phong thấy Yêu Ngọc vẫn đang ngủ say. Yêu Ngọc trôi nổi giữa không trung trông cũng không có chút nguy hiểm, hắn thôi không lo lắng nữa, lại tiến thêm một chút về phía Phệ Châu. Đồng thời, trong tay Nghệ Phong lại xuất hiện thêm mấy viên đan dược. Hắn không chút nghĩ ngợi nuốt vào.
Dưới sự trợ giúp của đan dược, rốt cục Nghệ Phong chỉ còn cách Phệ Châu chưa đến hai thước. Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đã tới khoảng cách hữu hiệu để hắn thu phục Phệ Châu. Mặc dù đi tiếp vào xác xuất thành công sẽ càng tăng thêm, nhưng nếu tiếp tục đi vào, sợ là hắn không thẻ chống đỡ hơn được.
Nghệ Phong nhìn quầng sáng lưu chuyển trước mặt Phệ Châu, kích động trong lòng lắng xuống một chút. Hắn thoáng nhìn về phía Yêu Ngọc đang trôi nổi ở trên hư không với một tốc độ hấp thu linh khí khủng khiếp.
Nghệ Phong lấy từ trong nhẫn ra một bình ngọc. Hắn lấy một viên đan dược từ trong đó ra. Đan dược vừa ra miệng bình. Không khí bốn phía giống như bị ngưng kết lại, tỏa hơi ấm. Năng lượng do đan dược này tỏa ra khiến không gian hiện ra sự vặn vẹo.
Nếu người khác thấy cảnh tượng này, nhất định trong lòng sẽ hoảng hốt, hô to thánh dược.
Nghệ Phong nhìn viên đan dược này, cho dù là Nghệ Phong đều không tránh khỏi có chút đau lòng. Viên đan dược này là do tam trưởng lão tự mình chế luyện. Nghệ Phong cảm nhận được dược lực dâng trào trong đó. Trong mắt hắn cũng lộ vẻ dứt khoát. Với thực lực của hắn, nếu muốn cắn nuốt đan dược trên thất giai, có sự nguy hiểm tương đối lớn.
- Lão đầu tử, hi vọng Lăng Thần Quyết thực sự cứng rắn như người nói, bằng không không chỉ là ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ, sợ cũng sẽ khó có thể ở lại thu phục được nó, còn bị thương nặng.
Trong lòng Nghệ Phong thầm cầu nguyện. Hắn chỉ hy vọng Lăng Thần Quyết đúng như lời lão đầu tử đã nói. Bằng không sức mạnh của đan dược thất giai cuồng bạo như vậy, sợ là chỉ chốc lát Nghệ Phong có thể trọng thương.
Đan dược thất giai đã vượt trội hơn nhiều so với đan dược bình thường. Đan dược thất giai được gọi vì thánh dược, ngoài dược hiệu kinh người của nó ra, những người dưới Vương Cấp dùng nó, sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Đây cũng lý do vì sao lúc trước tam trưởng lão đã nhiều lần nhắc nhở Nghệ Phong nên thận trọng khi dùng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.