Chương 818
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
Nghệ Phong cũng không biết lão đầu tử ở bên ngoài đã tùy ý giúp hắn đuổi rồi một cường giả, hắn vẫn thi triển Nhiếp Hồn Thuật, đánh khí tức tinh thần vào Phệ Châu.
Nghệ Phong vẫn cách Phệ Châu hai thước rưỡi, cố gắng ngăn cản sự cắn nuốt của Phệ Châu. Đồng dạng thu phục Phệ Châu vẫn khó khăn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Mỗi lần Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật đánh khí tức tinh thần vào, chung quy có thể bị Phệ Châu cắn nuốt sạch sẽ, căn bản không thể giống như bản ghi chép đã nói, bao vây toàn bộ Phệ Châu lại, rồi sau đó phân bố đều đều hấp thu Phệ Châu, như vậy mới có thể thu phục Phệ Châu.
Nhưng khi đối mặt với khả năng hấp thu hồn lực của Phệ Châu trước mặt, phải làm đến điểm này đã khó khăn như thế nào. Nghệ Phong đã liên tục đánh ba lần, nhưng lại bị Phệ Châu cắn nuốt sạch sẽ.
Đồng dạng, năng lượng băng hàn trong cơ thể Nghệ Phong đã dần dần biến mất. Mỗi lần Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật, có thể kích thích Phệ Châu. Phệ Châu sẽ điên cuồng. bạo động. Khi Phệ Châu bạo động, lực lượng thôn phệ lớn hơn gấp mấy lần. Năng lượng băng hàn quả thật có hiệu quả ngăn cản sự cắn nuốt của Phệ Châu. Nhưng khi Phệ Châu điên cuồng, trong cơn bạo phát, loại hiệu quả này đã bị yếu đi rất nhiều.
Nghệ Phong biết thu phục Phệ Châu không đơn giản như vậy, hắn vẫn không nhanh không chậm thi triển Nhiếp Hồn Thuật. Trong khi Nghệ Phong đang quấy nhiễu, năng lượng toàn bộ sơn động trở nên điên cuồng. Bạo động phát ra càng ngày càng nhiều. Tinh hệ vốn hoa mỹ, cũng giống như tinh hệ bị nổ mạnh, hào quang tăng vọt, đẹp lại đầy nguy hiểm.
Nghệ Phong cũng không biết, trong khi hắn đang liều lĩnh thu phục Phệ Châu, bên ngoài đã bạo phát. Trong không trung không ngừng xuất hiện tình trạng thiên địa khác lạ, khiến càng ngày càng nhiều người chú ý tới ngọn núi cao nhất.
Một đám giống như kẻ điên bay nhanh về phía này. Liễu Nhiên cũng không bất ngờ trước tình hình như vậy. Hắn vẫn đứng chỗ cao nhất trên đỉnh núi, vẫn giống như hợp nhất cùng trời đất, nhìn mây mù phía dưới. Trên mặt cũng không có chút lo lắng!
Thiên Nghịch có thể hiểu được suy nghĩ của Liễu Nhiên. Ngay cả Nhiếp Hồn Sư lục giai cũng giống như tờ giấy mỏng, ngã xuống trước mặt hắn. Vậy những người này đến cũng chỉ là chịu chết. Trước mặt cường giả đỉnh cao, số lượng cũng không có tác dụng gì.
Thiên Nghịch không khỏi cảm thấy thương cảm cho đám người đang điên cuồng lao về phía này. Nơi này đã không có linh khí bọn họ muốn. Hơn nữa còn muốn đối mặt một quái vật như vậy. Có thể đây là bi kịch cuộc sống mà Nghệ Phong đã nói!
Tuy nhiên hắn làm truyền nhân của Sát Lâu, cũng sẽ không thương hại. Nếu đám người kia dám đến, vậy phải chết cũng không trách được ai.
Rốt cục có nhóm người thứ nhất leo lên đỉnh núi. Thiên Nghịch nhìn lướt qua, lại có mấy Sư giai, mạnh nhất cũng chỉ có một Tướng Cấp. Người như vậy nếu đặt trong trường hợp bình thường, sợ là Liễu Nhiên nhìn cũng không sẽ thèm nhìn.
Thiên Nghịch quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên, quả nhiên thấy hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Thiên Nghịch không khỏi cười khổ một tiếng, mạnh mẽ đá tảng đá dưới chân. Mấy người vừa mới vừa lộ mặt, còn không rõ có chuyện như vậy. Mấy tảng đá liền đập vào người bọn họ. Một đám phát ra tiếng kêu gào hoảng sợ, ngã lăn xuống dưới.
Lúc trước, đám người Mạc Đương Gia dẫn theo tinh anh liên minh cường đạo tiến đến truy sát Nghệ Phong. Dựa vào vị trí đứng trên đỉnh núi này, hắn đã có lợi thế hơn người. Nếu mấy người này ngã xuống, sợ là không có người nào còn có thể sống sót.
Thiên Nghịch múa lợi kiếm, tảng đá lớn dưới chân biến thành từng khối đá vụn. Hắn biết chờ thêm chút nữa sẽ cần phải dùng tới thứ này.
Quả nhiên, mặc dù có mấy người đi tìm cái chết ngã xuống phía dưới, nhưng điều này cũng ngăn không được những người khác một lòng theo đuổi linh khí. Một đám người giống như không muốn sống tiếp tục trèo lên đỉnh núi. Tảng đá của Thiên Nghịch cũng tới lúc phát huy được tác dụng, Từng cước một, dưới sức của Vương Cấp, gần như không có người nào may mắn thoát khỏi.
Tuy nhiên đối với cường giả phía trên Vương Cấp, Thiên Nghịch cũng mặc kệ không hỏi tới. Giống như Thiên Nghịch đã phán đoán, Liễu Nhiên chỉ ra tay đối phó với những cường giả phía trên Vương Cấp. Phương pháp giết người của Liễu Nhiên vẫn tiêu sái như vậy. Chỉ cần rút tay từ trong ống tay áo, một cường giả Vương Cấp sẽ ngã xuống.
Thiên Nghịch thấy mình ở đây cũng bằng thừa. Hắn nhìn thêm lần nữa cũng không còn thấy kinh ngạc nữa. Dù sao đi nữa hắn đã nhận định, đây là một kẻ biến thái.
Dưới sự liên kết của Thiên Nghịch và Liễu Nhiên, chỉ khoảng nửa khắc đã có hơn mười người ngã xuống dưới vách núi đen. Trong đó có bốn Vương Cấp. Nếu bốn Vương Cấp này ở ngoài, đủ để cho bất kỳ nơi nào chấn động. Nhưng bọn họ lại ngay cả người giết mình cũng chưa thấy rõ, cứ như vậy không minh bạch mà ngã xuống.
Có lẽ là hai người giết chóc quá sắc bén khiến người phía dưới phải hoảng sợ. Cả một đám không dám đi lên. Bọn họ gần như có thể đoán được, phía trên hẳn phải có một cường giả. Cả đám người này lập tức liền tâm ý nguội lạnh. Cướp đồ ăn của siêu cường giấu mặt có khác nào tự mình tìm tới cái chết.
Bọn họ nhìn vô số thi thể bị ném trên mặt đất. Một đám cũng không dám tùy ý đi lên. Mặc dù linh khí tốt, nhưng không có tính mạng thì còn có ích lợi gì đây?
Trong lòng họ cũng không khỏi tức giận mắng, nhân vật đạt tới Tôn giai, vốn đã ít tới mức đáng thương, vì sao lại trùng hợp phát hiện ra nơi này chứ?
Trong lòng bọn họ tức giận, đồng thời một đám cũng không cam lòng. Mặc dù không dám tùy tiện trèo lên trên đỉnh vách núi đen, cũng không muốn rời đi như vậy. Một đám tụ tập dưới vách núi đen. Chẳng qua thi thể bốn Vương Cấp kia, vẫn khiến bọn họ cảm thấy chấn động.
Thiên Nghịch thấy không ai đi lên nữa, cũng vui vẻ thoải mái hơn. Thầm nghĩ lực uy hiếp của cường giả Tôn giai quả thực cường đại! Thiên Nghịch thậm chí còn phỉ báng, ngay từ đầu Liễu Nhiên phát ra khí thế như thế, nếu những người này sớm biết thực lực của hắn, sợ là cũng không đến lượt hắn phải động thủ.
Đương nhiên, lời này hắn chỉ dám giữ kín trong lòng!
Nhưng rất nhanh, Liễu Nhiên liền nhíu mày, nhìn Thiên Nghịch nói:
- Có hai Nhiếp Hồn Sư thất tinh đang tiến về nơi này!
Sau khi Thiên Nghịch nghe xong, trong lòng hoảng hốt. Trong mắt đầy vẻ không tin nổi:
- Nhiếp Hồn Sư thất tinh?
Thiên Nghịch dùng sức nuốt nước miếng. Vậy tương đương với hai cường giả Tôn giai. Hơn nữa thực lực của Nhiếp Hồn Sư tuyệt đối còn mạnh hơn nhiều so với Tôn giai cùng cấp.
Thiên Nghịch không biết rốt cuộc Nghệ Phong lấy Phệ Châu làm gì, lại có thể trêu chọc nhiều cường giả tiến đến như vậy. Quái vật như vậy gần như là đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, không có dụ hoặc nhất định sao bọn họ có thể dễ dàng ra tay?!
- Ngài có tin tưởng có thể ngăn được hay không?
Thiên Nghịch yếu ớt hỏi. Hai Nhiếp Hồn Sư sánh ngang với Tôn giai. Hắn nghĩ cũng cảm thấy sợ hãi.
- Chỉ là hai thằng hề nhảy nhót thôi, không cần quá ngạc nhiên. Ngươi trấn thủ tại đây, ngàn vạn lần đừng để bọn họ tìm được sơn động phía bên kia vách núi đen.
Liễu Nhiên thản nhiên nói.
Khóe miệng Thiên Nghịch hung hăng co quắp. Nhiếp Hồn Sư thất tinh chẳng khác gì là thằng hề nhảy nhót? Thiên Nghịch cảm giác hắn sắp điên mất rồi!
- Tiền bối ngài cứ tùy tiện!
Thiên Nghịch hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Nhiên nói.
Liễu Nhiên gật đầu, một lát sau liền biến mất. Đồng thời, bóng dáng hai Nhiếp Hồn Sư thất tinh cũng xuất hiện trước mặt Thiên Nghịch. Hai đạo hào quang cấp tốc bay nhanh về phía ngọn núi cao nhất.
Không khó tưởng tượng, hẳn là bọn họ đã phát hiện chỗ ẩn thân của Phệ Châu. Thiên Nghịch thầm nghĩ Phệ Châu chẳng đâu vào đâu này không ngờ có sức dụ hoặc sức lớn tới vậy. Ngay cả Nhiếp Hồn Sư thất tinh cũng có thể tiến đến. Bình thường bọn họ muốn tiếp xúc với đám người kia cũng không tiếp xúc được.
Thiên Nghịch chỉ đành thầm cầu nguyện. Liễu Nhiên thật sự có thể ngăn cản được hai tên gia hỏa khủng bố này? Bằng không Nghệ Phong sợ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thiên Nghịch ngẩng đầu nhìn về phía không trung, phát hiện tình trạng thiên địa khác lạ trong không trung kia lại càng mãnh liệt. Hắn cũng không khỏi cố gắng tập trung tinh thần, toàn tâm trấn thủ vách núi đen. Không có Liễu Nhiên ở đây, áp lực của hắn càng trở lên lớn hơn nhiều.
May mắn chính là, Liễu Nhiên vừa ra tay tàn nhẫn, nên những người này ngược lại cũng không dám tùy tiện đi lên.
Nghệ Phong vẫn cách Phệ Châu hai thước rưỡi, cố gắng ngăn cản sự cắn nuốt của Phệ Châu. Đồng dạng thu phục Phệ Châu vẫn khó khăn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Mỗi lần Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật đánh khí tức tinh thần vào, chung quy có thể bị Phệ Châu cắn nuốt sạch sẽ, căn bản không thể giống như bản ghi chép đã nói, bao vây toàn bộ Phệ Châu lại, rồi sau đó phân bố đều đều hấp thu Phệ Châu, như vậy mới có thể thu phục Phệ Châu.
Nhưng khi đối mặt với khả năng hấp thu hồn lực của Phệ Châu trước mặt, phải làm đến điểm này đã khó khăn như thế nào. Nghệ Phong đã liên tục đánh ba lần, nhưng lại bị Phệ Châu cắn nuốt sạch sẽ.
Đồng dạng, năng lượng băng hàn trong cơ thể Nghệ Phong đã dần dần biến mất. Mỗi lần Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật, có thể kích thích Phệ Châu. Phệ Châu sẽ điên cuồng. bạo động. Khi Phệ Châu bạo động, lực lượng thôn phệ lớn hơn gấp mấy lần. Năng lượng băng hàn quả thật có hiệu quả ngăn cản sự cắn nuốt của Phệ Châu. Nhưng khi Phệ Châu điên cuồng, trong cơn bạo phát, loại hiệu quả này đã bị yếu đi rất nhiều.
Nghệ Phong biết thu phục Phệ Châu không đơn giản như vậy, hắn vẫn không nhanh không chậm thi triển Nhiếp Hồn Thuật. Trong khi Nghệ Phong đang quấy nhiễu, năng lượng toàn bộ sơn động trở nên điên cuồng. Bạo động phát ra càng ngày càng nhiều. Tinh hệ vốn hoa mỹ, cũng giống như tinh hệ bị nổ mạnh, hào quang tăng vọt, đẹp lại đầy nguy hiểm.
Nghệ Phong cũng không biết, trong khi hắn đang liều lĩnh thu phục Phệ Châu, bên ngoài đã bạo phát. Trong không trung không ngừng xuất hiện tình trạng thiên địa khác lạ, khiến càng ngày càng nhiều người chú ý tới ngọn núi cao nhất.
Một đám giống như kẻ điên bay nhanh về phía này. Liễu Nhiên cũng không bất ngờ trước tình hình như vậy. Hắn vẫn đứng chỗ cao nhất trên đỉnh núi, vẫn giống như hợp nhất cùng trời đất, nhìn mây mù phía dưới. Trên mặt cũng không có chút lo lắng!
Thiên Nghịch có thể hiểu được suy nghĩ của Liễu Nhiên. Ngay cả Nhiếp Hồn Sư lục giai cũng giống như tờ giấy mỏng, ngã xuống trước mặt hắn. Vậy những người này đến cũng chỉ là chịu chết. Trước mặt cường giả đỉnh cao, số lượng cũng không có tác dụng gì.
Thiên Nghịch không khỏi cảm thấy thương cảm cho đám người đang điên cuồng lao về phía này. Nơi này đã không có linh khí bọn họ muốn. Hơn nữa còn muốn đối mặt một quái vật như vậy. Có thể đây là bi kịch cuộc sống mà Nghệ Phong đã nói!
Tuy nhiên hắn làm truyền nhân của Sát Lâu, cũng sẽ không thương hại. Nếu đám người kia dám đến, vậy phải chết cũng không trách được ai.
Rốt cục có nhóm người thứ nhất leo lên đỉnh núi. Thiên Nghịch nhìn lướt qua, lại có mấy Sư giai, mạnh nhất cũng chỉ có một Tướng Cấp. Người như vậy nếu đặt trong trường hợp bình thường, sợ là Liễu Nhiên nhìn cũng không sẽ thèm nhìn.
Thiên Nghịch quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên, quả nhiên thấy hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Thiên Nghịch không khỏi cười khổ một tiếng, mạnh mẽ đá tảng đá dưới chân. Mấy người vừa mới vừa lộ mặt, còn không rõ có chuyện như vậy. Mấy tảng đá liền đập vào người bọn họ. Một đám phát ra tiếng kêu gào hoảng sợ, ngã lăn xuống dưới.
Lúc trước, đám người Mạc Đương Gia dẫn theo tinh anh liên minh cường đạo tiến đến truy sát Nghệ Phong. Dựa vào vị trí đứng trên đỉnh núi này, hắn đã có lợi thế hơn người. Nếu mấy người này ngã xuống, sợ là không có người nào còn có thể sống sót.
Thiên Nghịch múa lợi kiếm, tảng đá lớn dưới chân biến thành từng khối đá vụn. Hắn biết chờ thêm chút nữa sẽ cần phải dùng tới thứ này.
Quả nhiên, mặc dù có mấy người đi tìm cái chết ngã xuống phía dưới, nhưng điều này cũng ngăn không được những người khác một lòng theo đuổi linh khí. Một đám người giống như không muốn sống tiếp tục trèo lên đỉnh núi. Tảng đá của Thiên Nghịch cũng tới lúc phát huy được tác dụng, Từng cước một, dưới sức của Vương Cấp, gần như không có người nào may mắn thoát khỏi.
Tuy nhiên đối với cường giả phía trên Vương Cấp, Thiên Nghịch cũng mặc kệ không hỏi tới. Giống như Thiên Nghịch đã phán đoán, Liễu Nhiên chỉ ra tay đối phó với những cường giả phía trên Vương Cấp. Phương pháp giết người của Liễu Nhiên vẫn tiêu sái như vậy. Chỉ cần rút tay từ trong ống tay áo, một cường giả Vương Cấp sẽ ngã xuống.
Thiên Nghịch thấy mình ở đây cũng bằng thừa. Hắn nhìn thêm lần nữa cũng không còn thấy kinh ngạc nữa. Dù sao đi nữa hắn đã nhận định, đây là một kẻ biến thái.
Dưới sự liên kết của Thiên Nghịch và Liễu Nhiên, chỉ khoảng nửa khắc đã có hơn mười người ngã xuống dưới vách núi đen. Trong đó có bốn Vương Cấp. Nếu bốn Vương Cấp này ở ngoài, đủ để cho bất kỳ nơi nào chấn động. Nhưng bọn họ lại ngay cả người giết mình cũng chưa thấy rõ, cứ như vậy không minh bạch mà ngã xuống.
Có lẽ là hai người giết chóc quá sắc bén khiến người phía dưới phải hoảng sợ. Cả một đám không dám đi lên. Bọn họ gần như có thể đoán được, phía trên hẳn phải có một cường giả. Cả đám người này lập tức liền tâm ý nguội lạnh. Cướp đồ ăn của siêu cường giấu mặt có khác nào tự mình tìm tới cái chết.
Bọn họ nhìn vô số thi thể bị ném trên mặt đất. Một đám cũng không dám tùy ý đi lên. Mặc dù linh khí tốt, nhưng không có tính mạng thì còn có ích lợi gì đây?
Trong lòng họ cũng không khỏi tức giận mắng, nhân vật đạt tới Tôn giai, vốn đã ít tới mức đáng thương, vì sao lại trùng hợp phát hiện ra nơi này chứ?
Trong lòng bọn họ tức giận, đồng thời một đám cũng không cam lòng. Mặc dù không dám tùy tiện trèo lên trên đỉnh vách núi đen, cũng không muốn rời đi như vậy. Một đám tụ tập dưới vách núi đen. Chẳng qua thi thể bốn Vương Cấp kia, vẫn khiến bọn họ cảm thấy chấn động.
Thiên Nghịch thấy không ai đi lên nữa, cũng vui vẻ thoải mái hơn. Thầm nghĩ lực uy hiếp của cường giả Tôn giai quả thực cường đại! Thiên Nghịch thậm chí còn phỉ báng, ngay từ đầu Liễu Nhiên phát ra khí thế như thế, nếu những người này sớm biết thực lực của hắn, sợ là cũng không đến lượt hắn phải động thủ.
Đương nhiên, lời này hắn chỉ dám giữ kín trong lòng!
Nhưng rất nhanh, Liễu Nhiên liền nhíu mày, nhìn Thiên Nghịch nói:
- Có hai Nhiếp Hồn Sư thất tinh đang tiến về nơi này!
Sau khi Thiên Nghịch nghe xong, trong lòng hoảng hốt. Trong mắt đầy vẻ không tin nổi:
- Nhiếp Hồn Sư thất tinh?
Thiên Nghịch dùng sức nuốt nước miếng. Vậy tương đương với hai cường giả Tôn giai. Hơn nữa thực lực của Nhiếp Hồn Sư tuyệt đối còn mạnh hơn nhiều so với Tôn giai cùng cấp.
Thiên Nghịch không biết rốt cuộc Nghệ Phong lấy Phệ Châu làm gì, lại có thể trêu chọc nhiều cường giả tiến đến như vậy. Quái vật như vậy gần như là đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, không có dụ hoặc nhất định sao bọn họ có thể dễ dàng ra tay?!
- Ngài có tin tưởng có thể ngăn được hay không?
Thiên Nghịch yếu ớt hỏi. Hai Nhiếp Hồn Sư sánh ngang với Tôn giai. Hắn nghĩ cũng cảm thấy sợ hãi.
- Chỉ là hai thằng hề nhảy nhót thôi, không cần quá ngạc nhiên. Ngươi trấn thủ tại đây, ngàn vạn lần đừng để bọn họ tìm được sơn động phía bên kia vách núi đen.
Liễu Nhiên thản nhiên nói.
Khóe miệng Thiên Nghịch hung hăng co quắp. Nhiếp Hồn Sư thất tinh chẳng khác gì là thằng hề nhảy nhót? Thiên Nghịch cảm giác hắn sắp điên mất rồi!
- Tiền bối ngài cứ tùy tiện!
Thiên Nghịch hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Nhiên nói.
Liễu Nhiên gật đầu, một lát sau liền biến mất. Đồng thời, bóng dáng hai Nhiếp Hồn Sư thất tinh cũng xuất hiện trước mặt Thiên Nghịch. Hai đạo hào quang cấp tốc bay nhanh về phía ngọn núi cao nhất.
Không khó tưởng tượng, hẳn là bọn họ đã phát hiện chỗ ẩn thân của Phệ Châu. Thiên Nghịch thầm nghĩ Phệ Châu chẳng đâu vào đâu này không ngờ có sức dụ hoặc sức lớn tới vậy. Ngay cả Nhiếp Hồn Sư thất tinh cũng có thể tiến đến. Bình thường bọn họ muốn tiếp xúc với đám người kia cũng không tiếp xúc được.
Thiên Nghịch chỉ đành thầm cầu nguyện. Liễu Nhiên thật sự có thể ngăn cản được hai tên gia hỏa khủng bố này? Bằng không Nghệ Phong sợ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thiên Nghịch ngẩng đầu nhìn về phía không trung, phát hiện tình trạng thiên địa khác lạ trong không trung kia lại càng mãnh liệt. Hắn cũng không khỏi cố gắng tập trung tinh thần, toàn tâm trấn thủ vách núi đen. Không có Liễu Nhiên ở đây, áp lực của hắn càng trở lên lớn hơn nhiều.
May mắn chính là, Liễu Nhiên vừa ra tay tàn nhẫn, nên những người này ngược lại cũng không dám tùy tiện đi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.