Mị Ảnh

Chương 820

Anh Giai Ngây Thơ

21/06/2013

- Nếu các hạ cứ như vậy rời đi, mọi việc sẽ xem như chưa từng xảy ra. Các hạ thấy thế nào?

Một Nhiếp Hồn Sư ngạo mạnh nói với Liễu Nhiên. Bất luận kẻ nào ở trước mặt gia tộc Lâm Lang, đều phải e dè vài phần. Bọn họ đã chờ Liễu Nhiên rút lui!

Nhưng điều khiến bọn họ không dám tin chính là, Liễu Nhiên hừ một tiếng nói:

- Nể mặt lão gia hỏa Lâm gia, hôm nay lưu lại cho các ngươi một mạng, cút đi!

Một câu nói này, khiến hai Nhiếp Hồn Sư trợn trừng mắt nhìn nhau. Họ đều thấy trong mắt đối phương có phần không dám tin. Ban đầu bọn họ còn tưởng đưa ra danh hiệu gia tộc Lâm Lang, đủ để cường giả trước mặt kinh sợ. Nhưng lại thật sự không ngờ được đối phương vẫn ngạo khí nghiêm nghị tới mức này. Trước kia bọn họ cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy!

Hai người thậm chí hoài nghi có phải Liễu Nhiên có chưa từng nghe tới danh tiếng của gia tộc Lâm Lang hay không.

- Giọng điệu các hạ thật lớn. Hai người tại hạ muốn lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!

Một người trong đó hừ một tiếng nói.

Liễu Nhiên thản nhiên liếc mắt nhìn hai người này một cái nói:

- Lâm Thiên Uy ở đây còn có thể nói như vậy. Còn các ngươi! Không xứng!

Hai từ “không xứng” vừa nói ra, trong nháy mắt khiến sắc mặt hai Nhiếp Hồn Sư liền thay đổi. Từ sau khi bọn họ lên tới thất tinh cho tới bây giờ không ai dám nói như vậy với bọn họ. Cho dù là gia chủ của bọn họ, khi đối đãi với bọn hắn cũng phải khách khách khí khí một chút, cũng chưa từng khiển trách bọn họ một câu. Nhưng không ngờ người đứng trước mặt lại dùng giọng điệu miệt thị như thế, nói bọn họ không xứng. Sắc mặt bọn họ âm u đáng sợ!

Mặc dù Thiên Nghịch có chút quen thuộc với ngạo khí của Liễu Nhiên, nhưng phong khinh vân đạm nói hai Nhiếp Hồn Sư thất tinh không xứng như vậy, vẫn khiến miệng hắn co quắp lại. Hai người trước mặt sánh ngang cường giả Tôn giai, dậm chân một cái, ngay cả một quốc gia cũng có thể run run vài cái. Ở trong mắt hắn lại nhận được đánh giá chỉ hai chữ “không xứng”.

- Tốt! Tốt! Các hạ rất có khí phách!

Một Nhiếp Hồn Sư giận dữ cười. Không gian xung quanh bắt đầu thoáng chấn động. Linh khí dao động kinh khủng như thế khiến đám người đang vây dưới chân vách núi đen đều trợn trừng mắt, nhìn trong ba người đang đứng trong hư không thoáng có chút dại ra.

Chỉ cười to vài tiếng, không gian đã bắt đầu chấn động. Vậy nếu bọn họ thật sự ra tay, đến lúc đó sẽ khủng khiếp như thế nào? Đây là cường giả đỉnh cao của thế giới sao?

Đám người phía dưới hít một hơi thật sâu. Bọn họ càng cảm thấy không còn hy vọng nào đối với linh khí này nữa. Hiện tại có những cường giả như vậy, làm sao có thể cướp được.

Trong nháy mắt, toàn bộ linh khí trong không gian giống như muốn ngưng tụ lại. Linh khí khổng lồ ở trên hư không gần như thành thực chất.

- Hừ!

Liễu Nhiên hừ một tiếng, nhìn linh khí không ngừng ngưng tụ về phía một Nhiếp Hồn Sư, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt.



- Ta nói rồi, nể mặt Lâm Thiên Uy, lưu lại các ngươi một mạng. Tuy nhiên nếu các ngươi đã không cần, ta ngược lại muốn xem lâm Thiên Uy có dám tới tìm ta báo thù hay không!

Liễu Nhiên hừ một tiếng nói. Giọng nói không lớn nhưng lại khiến hai cái Nhiếp Hồn Sư thất tinh cảm thấy hoảng sợ.

Tên Lâm Thiên Uy này rất quen thuộc với bọn họ. Vậy mà người đứng ở trước mặt lại gọi thẳng tên của lão gia chủ bọn họ. Bên trong giọng điệu của hắn còn có chút khinh thường. Điều này khiến linh khí của bọn họ vừa ngưng tụ cũng bắt đầu chậm rãi tan biến.

- Không biết các hạ là ai?

Hai cái Nhiếp Hồn Sư cố gặng chịu đựng mong muốn được động thủ, nhìn Liễu Nhiên lạnh lùng hỏi.

- Liễu Nhiên!

Liễu Nhiên phong khẽ vân nhạt phun ra hai chữ!

Hai chữ vừa nói ra, sắc mặt hai Nhiếp Hồn Sư mảnh trắng bệch. Trong nháy mắt năng lượng ngưng tụ trong hư không liền tan biến. Hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng, khom người thi lễ trước Liễu Nhiên thi lễ nói:

- Đế Quân, vãn bối đã mạo phạm!

Động tác của hai người này, lập tức khiến đám người đang chăm chú nhìn cảnh tượng này đều ồ lên. Cả đám không dám tin, nhìn Liễu Nhiên đang đứng trên không. Chỉ cần một cái tên, lại khiến hai cường giả như thế không nói hai lời liền chịu thua. Trời ạ, rốt cuộc người này là ai?

Thiên Nghịch cũng sững sờ tại chỗ. Ban đầu hắn còn tưởng rằng hắn đánh giá lực uy hiếp của Liễu Nhiên đủ cao. Nhưng thật sự không ngờ được sẽ khủng khiếp như thế. Lúc này Thiên Nghịch mới hiểu được vì sao sư tôn hắn lại đánh giá Liễu Nhiên như vậy.

Liễu Nhiên vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thản nhiên nói:

- Không có việc khác thì đi đi!

Hai Nhiếp Hồn Sư liếc mắt nhìn nhau, đứng ra nói:

- Không biết Đế Quân biến nơi này thành cấm địa của ngài có phải đã bị lừa bịp hay không. Nơi này không có linh khí nào cả. Chắc tình trạng thiên địa khác lạ này là do Phệ Châu phát sinh. Không biết Đế Quân có thể để hai người chúng ta tiến đến thu phục hay không?

Theo hai Nhiếp Hồn Sư thấy, nhất định là Liễu Nhiên cũng đã bị lừa bịp, tưởng rằng nơi này có linh khí. Phệ Châu đối với võ giả mà nói, không có chút tác dụng nào. Cho nên trong lòng hai Nhiếp Hồn Sư cũng ôm hy vọng!

- Ta không hy vọng phải lặp lại lời của mình một lần nữa!

Liễu Nhiên liếc mắt nhìn hai người một cái nói.

Sắc mặt hai Nhiếp Hồn Sư cứng đờ. Thấy vẻ mặt Liễu Nhiên, họ liền hiểu được bọn họ còn tiếp tục dây dưa nữa, sợ là tính mạng này sẽ phải lưu lại đây.



- Hai người vãn bối xin cáo từ. Tuy nhiên việc hôm nay ta sẽ bẩm báo chi tiết với gia chủ!

Một Nhiếp Hồn Sư nói có chút uy hiếp.

- Năm mươi năm trước, lão gia hỏa Lâm Thiên Uy kia cũng chỉ có thể tiếp được ba mươi chiêu. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng năm mươi năm sau hắn còn tiếp được nhiều chiêu hơn so với trước đây sao?

Liễu Nhiên thản nhiên nói một câu.

Hai Nhiếp Hồn Sư lập tức biến sắc. Bọn họ hiểu rất rõ thực lực của gia chủ của bọn họ. Cho dù hai người bọn họ liên kết cũng không tiếp được trăm chiêu của gia chủ. Nhưng người đứng trước mặt, lại tuyên bố Lâm Thiên Uy không tiếp được ba mươi chiêu của hắn. Vậy thực lực của hắn sẽ khủng khiếp tới mức nào?!

Hai Nhiếp Hồn Sư hít một hơi thật sâu, khom người thi lễ với Liễu Nhiên, thân ảnh chớp động biến mất ở phía chân trời.

Ban đầu mọi người còn tưởng rằng có một trận đại chiến có một không hai. Nhưng thật sự không ngờ được chỉ một người đã dọa khiến hai cường giả phải bỏ chạy như vậy. Một đám người nhìn Liễu Nhiên, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.

Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu. Cũng không còn mơ tưởng gì đến linh khí nữa. Người khủng khiếp như vậy, cho dù bọn họ cùng lên, cũng không đủ cho người ta chém giết.

Mà ngay khi mọi người nản lòng thoái chí, tình trạng thiên địa khác lạ đang không ngừng bạo phát cũng chợt biến mất không còn một mảnh.

Liễu Nhiên đã trở về chỗ cao nhất của ngọn núi, thấy tình trạng thiên địa khác lạ này đột nhiên biến mất, ánh mắt cũng có chút trầm ngưng.

- Tiền bối, Phong thiếu gia đã nhận được thứ đó rồi sao?

Thiên Nghịch nói chuyện càng thêm thật cẩn thận. Thiên Nghịch nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Hiểu được nam tử trước mặt có thực lực khủng bố tới mức nào.

- Không biết!

Liễu Nhiên thấy Thiên Nghịch có vài phần kính trọng như vậy, hắn chỉ mở miệng nói.

Thiên Nghịch nao nao, không thể tưởng tượng được nam nhân giống như thiên thần trước mặt cũng không biết.

- Tuy nhiên, nếu lúc này hắn không phải thất bại, chính là thành công. Chúng ta chờ đi!

Liễu Nhiên đột nhiên nói.

Thiên Nghịch khom người xác nhận, lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ, cùng đợi Nghệ Phong xuất hiện.

Mọi người dưới vách núi đen, thấy tình trạng thiên địa khác lạ biến mất, ánh mắt một đám lộ ra vẻ hối hận, lập tức lắc đầu bắt đầu tản ra. Cho dù linh khí này có uy lực tới mức nào, cũng không thuộc về bọn họ. Ngay cả hai Tôn giai cũng không dám tùy ý đụng vào. Bọn họ không cảm thấy mình đã sống đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook