Chương 826
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
Nghệ Phong suy nghĩ một chút vẫn chuẩn bị gọi người đi thông báo với Thủy Nhược Vân. Sợ là đám người truy sát hắn ở bên ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi. Nghệ Phong cũng mượn lúc này dung hợp Phệ Châu.
- Nghệ Phong!
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị đi tìm một đệ tử nào đó của Tĩnh Vân Tông để tới gặp Thủy Nhược Vân, một giọng nói như mưa xuân ngân dài vang lên bên tai Nghệ Phong. Nghệ Phong quay đầu nhìn. Nhìn nữ nhân giống như tiên nữ trên chín tầng mây ở trước mặt, Nghệ Phong mừng rỡ như điên. Không thể tưởng tượng được, hắn ở nơi này cũng có thể gặp được nàng.
Toàn thân Ngu Phi mặc một chiếc váy màu lam tinh khiết. Bộ ngực tuyết trắng cao ngất lộ ra dưới lớp váy liền, khuôn mặt tuyệt mỹ đang cười. Cái cổ trắng mịn sáng bóng. Nghệ Phong biết thân thể dưới lớp quần áo bao quanh này dụ hoặc tới mức nào. Nhớ tới lần tước, Nghệ Phong cắn một chút vào đầu lưỡi. Lúc này hắn mới áp chế được ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng. Đồng thời vẻ thanh thuần thoát tục của Ngu Phi, cũng không khiến Nghệ Phong dâng lên cảm giác không đành lòng có những suy nghĩ không trong sáng.
- Sao nàng lại ở nơi này? Nào, ta nhớ nàng muốn chết, đến đây ta ôm một cái!
Nghệ Phong giang hai tay ra tiến về phía Ngu Phi.
Ngu Phi không thể kìm chế được, khuôn mặt đỏ ửng. Nàng vội vàng xoay người tránh thoát cái ôm của Nghệ Phong.
- Nghệ Phong, tự trọng!
Ngu Phi có chút bất mãn nói.
- Ngại quá ngại quá. Đây là lời nói thông thường, động tác quen thuộc thôi. Ta cũng muốn sửa, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa sửa được.
Nghệ Phong nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngu Phi khẽ gắt một tiếng, nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi tới Tĩnh Vân Tông làm gì?
Nghệ Phong tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn Ngu Phi nói:
- Lăng Ngọc Nhã bảo nàng tới hỏi sao? Ha ha, rất có sáng kiến.
- Không phải! Là sư tỷ của ta nhờ ta hỏi hộ!
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong nói.
- Sư tỷ nàng? Tông chủ Tĩnh Vân Tông? Chậc chậc, nàng ta có xinh đẹp như nàng không?
Đột nhiên Nghệ Phong rất nghiêm túc nghĩ tới một vấn đề.
- Làm gì?
Ngu Phi tỏ ra rất phòng bị nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn nàng nói:
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Ta chỉ tò mò hỏi một câu. Bản thiếu gia sẽ không đánh chủ ý với nàng ta!
Ngu Phi rất nghi ngờ nhìn Nghệ Phong, thấy vẻ mặt quang minh chính đại của Nghệ Phong khi đứng ở đó. Lúc này, nàng thản nhiên nói:
- Sư tỷ rất xinh đẹp, Ngu Phi thực sự không thể sánh bằng!
- Ta kháo! Có phải là thật hay không? Còn có thiên lý hay không? Chẳng lẽ mỹ nữ trên đời này đều ở Tĩnh Vân Tông sao? Cái kia, Ngu Phi nàng đi hỏi Lăng Ngọc Nhã đi, hỏi xem Tĩnh Vân Tông còn muốn nhận thêm người nữa hay không? Nếu được ta dứt khoát đầu nhập vào Tĩnh Vân Tông, gần quan được ban lộc nha.
Nghệ Phong có chút tức giận bất bình nói.
Thủy Nhược Vân và Ngu Phi cũng đã khiến nữ nhân trong thiên hạ phải tự sát vì tự ti. Tông chủ Tĩnh Vân Tông hấp dẫn hơn nhiều còn so với hai người này? Trong lòng Nghệ Phong lại nghĩ có phải Lăng Ngọc Nhã chỉ chọn những người đẹp làm đồ đệ hay không!
Ngu Phi tỏ ra coi thường Nghệ Phong, nhìn về phía Nghệ Phong hỏi:
- Ngươi tới Tĩnh Vân Tông làm gì?
Nghệ Phong cười ha ha hai tiếng, nhìn Ngu Phi nói:
- Cái này nói ra thì dài. Đúng rồi, nàng có biết nơi nào hẻo lánh và yên tĩnh một chút, tốt nhất không ai có thể quấy rầy? Chúng ta chậm rãi nói chuyện!
Ngu Phi hồ nghi nhìn Nghệ Phong, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Ngươi đi theo ta!
Trong lòng Nghệ Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghệ Phong đi theo phía sau Ngu Phi, nhìn thân thể yêu kiều, uyển chuyển đã từng điên cuồng cùng hắn một lần đang đi trước mặt hắn, khóe miệng Nghệ Phong cũng lộ ra nụ cười có chút tà mị. Hắn thầm nghĩ nữ nhân này thật đúng là định bụng ăn xong lau sạch không phụ trách. Không thể tưởng tượng được nữ nhân cũng thích làm Trần Thế Mỹ như vậy.
- Ngu Phi, có phải sư tôn nàng cũng rất xinh đẹp hay không?
Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới một vài điều gì đó, rất tò mò hỏi.
- Ngươi hỏi để làm gì?
Ngu Phi cau mày, rất cảnh giác nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, nói với Ngu Phi với vẻ rất bất đắc dĩ:
- Đại tỷ, nàng đừng dùng loại ánh mắt như vậy nhìn ta có được hay không. Cho dù ta tham ăn, cũng sẽ không đánh chủ ý lên người sư tôn nàng. Huống chi khẩu vị của ta vẫn khá nhẹ. Cách ba đời thì không muốn. Miễn cưỡng cố gắng hai đời còn có thể nhìn được!
- Phì!
Ngu Phi không nhịn được phì một tiếng. Mặt nàng ửng đỏ một cách khủng khiếp. Cực phẩm nam nhân vô sỉ đến cực điểm như vậy, nàng rất muốn đạp chết hắn.
- Khi sư tôn còn trẻ tuổi là mỹ nữ đứng đầu đế quốc Trạm Lam!
Ngu Phi thản nhiên nói.
Nghệ Phong nghe Ngu Phi nói, vẻ tươi cười trên khóe miệng càng lộ rõ. Trong lòng hắn suy đoán chẳng lẽ lão đầu tử thật sự quỳ gối dưới váy Lăng Ngọc Nhã sao? Ha ha...
- Cái kia? Ngu Phi, khi sư tôn nàng nằm mơ có hay nhắc tới tên của nam nhân nào đó hay không?
Nghệ Phong rất bát quái hỏi.
Ngu Phi tức giận, thầm nghĩ nào có người nào lại tò mò về chuyện người khác như vậy. Cho dù Ngu Phi là người luôn bình tĩnh, nàng cũng không nhịn được đùng đùng nổi giận:
- Câm miệng!
- Ách! Không nói thì không nói. Tuy nhiên ta suy đoán khẳng định sư tôn nàng có nhắc tới.
Nghệ Phong thì thầm nói nhỏ.
Ngu Phi tức giận sắc mặt đỏ bừng. Nàng dừng bước chân, tức giận đến mức bộ ngực phập phồng lên xuống, oán hận trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Nàng thấy vẻ mặt Nghệ Phong tin tưởng vững chắc, Ngu Phi một hơi thật sau, sau đó đột nhiên hỏi:
- Sao ngươi biết?
Nghệ Phong thiếu chút nữa thì cười thành tiếng. Không thể tưởng tượng được bên trong Ngu Phi, cũng có gen bát quái.
Nghệ Phong nghiêm trang nói:
- Không thể nói cho nàng biết điều này. Nếu nàng không tin thì đi hỏi sư tôn của nàng xem thử, có phải mỗi ngày đều nằm mơ nghĩ tới nam nhân hay không!
- Phi!
Ngu Phi thấy Nghệ Phong nói buồn nôn như vậy, nàng cảm giác mặt nóng lên lợi hại.
- Ngươi mới mỗi ngày đều nghĩ tới nam nhân!
- Cái rắm! Nhiều nhất mỗi ngày bản thiếu gia chỉ nghĩ tới nữ nhân. Đối với nam nhân một chút hứng thú ta cũng không có. Đêm qua ta còn nhớ tới nàng!
Nghệ Phong thiếu chút nữa thì chửi ầm lên, hắn cũng không phải là kẻ biến thái nghĩ tới nam nhân.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói, kìm lòng không được, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng trong núi lúc đó. Sắc mặt càng đỏ bừng. Nàng cũng không dám nhìn Nghệ Phong nữa, dẫn Nghệ Phong vội vàng chạy đi.
Nghệ Phong cười ha ha hai tiếng, Ngu Phi cao cao tại thượng biến thành tiểu nữ nhân như vậy, khiến Nghệ Phong có cảm giác rất thành tựu. Tuy nhiên Nghệ Phong càng cảm thấy hứng thú hơn chính là, rốt cuộc buổi tối Lăng Ngọc Nhã có nhắc tới tên của nam nhân hay không?
Nghệ Phong thầm nghĩ tối hôm nay hắn có nên đi thăm dò một chút hay không? Tuy nhiên nhớ tới thực lực khủng bố của Lăng Ngọc Nhã, Nghệ Phong liền xóa ý niệm trong đầu. Chuyện này vẫn nên giữ lại để lão đầu tử tự mình đi nghiệm chứng thì tốt hơn.
Nghệ Phong vô cùng có hứng thú đối với chuyện đã xảy ra giữa lão đầu tử và Lăng Ngọc Nhã năm xưa. Nghệ Phong từng nhiều lần hỏi Quái lão nhân. Tuy nhiên Quái lão nhân không hề không đề cập tới. Chẳng qua trong mắt có vẻ tươi cười nghiền ngẫm.
Nghệ Phong càng thêm nghi ngờ. Liệu năm đó, có phải Lăng Ngọc Nhã thật sự đã quyến rũ lão đầu tử hay không. Chẳng lẽ Lăng Ngọc Nhã có nam nhân ở sau lưng lão đầu tử? Cho nên lão đầu tử mới ghi hận lên Lăng Ngọc Nhã. Ha ha...
Dọc đường đi, trong lòng Nghệ Phong thầm chửi bới lão đầu tử. Nhìn Ngu Phi xinh đẹp tuyệt mỹ ở trước mặt, khóe miệng Nghệ Phong cũng cong lên nở nụ cười đầy tà mị.
Có Ngu Phi dẫn đường, cho dù có đệ tử Tĩnh Vân Tông thấy hai người bọn họ, nhưng không có một ai tiến đến ngăn cản. Điều này cũng có thể thấy được địa vị đặc biệt của Ngu Phi trong Tĩnh Vân Tông.
Nghệ Phong nhanh chóng đến một khu rừng nhỏ hẻo lánh. Trong khu rừng cây nhỏ dường như đã bị tàn phá bừa bãi, cây cối khắp nơi, gãy nằm ngổn ngang, có vẻ cực kỳ hỗn độn.
Ngu Phi chú ý tới ánh mắt Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong nói:
- Đây là nơi ở của Khương Vĩ Kiệt.
Nghệ Phong lập tức giật mình. Nghệ Phong vẫn rất ấn tượng đối với lực lượng tinh khiết của Khương Vĩ Kiệt. Hắn hẳn là người chỉ đứng dưới Thủy Nhược Vân. Chỉ cần lấy lực lượng mà nói, sợ là Thủy Nhược Vân cũng phải kém xa so với hắn.
Ngay khi Nghệ Phong và Ngu Phi chuẩn bị rời khỏi, Khương Vĩ Kiệt lại từ trong phòng nhỏ của hắn ôm trọng kiếm rất lớn đi ra. Nhìn thấy Nghệ Phong hắn cũng không khỏi sửng sốt.
- Nghệ Phong!
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị đi tìm một đệ tử nào đó của Tĩnh Vân Tông để tới gặp Thủy Nhược Vân, một giọng nói như mưa xuân ngân dài vang lên bên tai Nghệ Phong. Nghệ Phong quay đầu nhìn. Nhìn nữ nhân giống như tiên nữ trên chín tầng mây ở trước mặt, Nghệ Phong mừng rỡ như điên. Không thể tưởng tượng được, hắn ở nơi này cũng có thể gặp được nàng.
Toàn thân Ngu Phi mặc một chiếc váy màu lam tinh khiết. Bộ ngực tuyết trắng cao ngất lộ ra dưới lớp váy liền, khuôn mặt tuyệt mỹ đang cười. Cái cổ trắng mịn sáng bóng. Nghệ Phong biết thân thể dưới lớp quần áo bao quanh này dụ hoặc tới mức nào. Nhớ tới lần tước, Nghệ Phong cắn một chút vào đầu lưỡi. Lúc này hắn mới áp chế được ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng. Đồng thời vẻ thanh thuần thoát tục của Ngu Phi, cũng không khiến Nghệ Phong dâng lên cảm giác không đành lòng có những suy nghĩ không trong sáng.
- Sao nàng lại ở nơi này? Nào, ta nhớ nàng muốn chết, đến đây ta ôm một cái!
Nghệ Phong giang hai tay ra tiến về phía Ngu Phi.
Ngu Phi không thể kìm chế được, khuôn mặt đỏ ửng. Nàng vội vàng xoay người tránh thoát cái ôm của Nghệ Phong.
- Nghệ Phong, tự trọng!
Ngu Phi có chút bất mãn nói.
- Ngại quá ngại quá. Đây là lời nói thông thường, động tác quen thuộc thôi. Ta cũng muốn sửa, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa sửa được.
Nghệ Phong nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngu Phi khẽ gắt một tiếng, nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi tới Tĩnh Vân Tông làm gì?
Nghệ Phong tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn Ngu Phi nói:
- Lăng Ngọc Nhã bảo nàng tới hỏi sao? Ha ha, rất có sáng kiến.
- Không phải! Là sư tỷ của ta nhờ ta hỏi hộ!
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong nói.
- Sư tỷ nàng? Tông chủ Tĩnh Vân Tông? Chậc chậc, nàng ta có xinh đẹp như nàng không?
Đột nhiên Nghệ Phong rất nghiêm túc nghĩ tới một vấn đề.
- Làm gì?
Ngu Phi tỏ ra rất phòng bị nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn nàng nói:
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Ta chỉ tò mò hỏi một câu. Bản thiếu gia sẽ không đánh chủ ý với nàng ta!
Ngu Phi rất nghi ngờ nhìn Nghệ Phong, thấy vẻ mặt quang minh chính đại của Nghệ Phong khi đứng ở đó. Lúc này, nàng thản nhiên nói:
- Sư tỷ rất xinh đẹp, Ngu Phi thực sự không thể sánh bằng!
- Ta kháo! Có phải là thật hay không? Còn có thiên lý hay không? Chẳng lẽ mỹ nữ trên đời này đều ở Tĩnh Vân Tông sao? Cái kia, Ngu Phi nàng đi hỏi Lăng Ngọc Nhã đi, hỏi xem Tĩnh Vân Tông còn muốn nhận thêm người nữa hay không? Nếu được ta dứt khoát đầu nhập vào Tĩnh Vân Tông, gần quan được ban lộc nha.
Nghệ Phong có chút tức giận bất bình nói.
Thủy Nhược Vân và Ngu Phi cũng đã khiến nữ nhân trong thiên hạ phải tự sát vì tự ti. Tông chủ Tĩnh Vân Tông hấp dẫn hơn nhiều còn so với hai người này? Trong lòng Nghệ Phong lại nghĩ có phải Lăng Ngọc Nhã chỉ chọn những người đẹp làm đồ đệ hay không!
Ngu Phi tỏ ra coi thường Nghệ Phong, nhìn về phía Nghệ Phong hỏi:
- Ngươi tới Tĩnh Vân Tông làm gì?
Nghệ Phong cười ha ha hai tiếng, nhìn Ngu Phi nói:
- Cái này nói ra thì dài. Đúng rồi, nàng có biết nơi nào hẻo lánh và yên tĩnh một chút, tốt nhất không ai có thể quấy rầy? Chúng ta chậm rãi nói chuyện!
Ngu Phi hồ nghi nhìn Nghệ Phong, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Ngươi đi theo ta!
Trong lòng Nghệ Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghệ Phong đi theo phía sau Ngu Phi, nhìn thân thể yêu kiều, uyển chuyển đã từng điên cuồng cùng hắn một lần đang đi trước mặt hắn, khóe miệng Nghệ Phong cũng lộ ra nụ cười có chút tà mị. Hắn thầm nghĩ nữ nhân này thật đúng là định bụng ăn xong lau sạch không phụ trách. Không thể tưởng tượng được nữ nhân cũng thích làm Trần Thế Mỹ như vậy.
- Ngu Phi, có phải sư tôn nàng cũng rất xinh đẹp hay không?
Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới một vài điều gì đó, rất tò mò hỏi.
- Ngươi hỏi để làm gì?
Ngu Phi cau mày, rất cảnh giác nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, nói với Ngu Phi với vẻ rất bất đắc dĩ:
- Đại tỷ, nàng đừng dùng loại ánh mắt như vậy nhìn ta có được hay không. Cho dù ta tham ăn, cũng sẽ không đánh chủ ý lên người sư tôn nàng. Huống chi khẩu vị của ta vẫn khá nhẹ. Cách ba đời thì không muốn. Miễn cưỡng cố gắng hai đời còn có thể nhìn được!
- Phì!
Ngu Phi không nhịn được phì một tiếng. Mặt nàng ửng đỏ một cách khủng khiếp. Cực phẩm nam nhân vô sỉ đến cực điểm như vậy, nàng rất muốn đạp chết hắn.
- Khi sư tôn còn trẻ tuổi là mỹ nữ đứng đầu đế quốc Trạm Lam!
Ngu Phi thản nhiên nói.
Nghệ Phong nghe Ngu Phi nói, vẻ tươi cười trên khóe miệng càng lộ rõ. Trong lòng hắn suy đoán chẳng lẽ lão đầu tử thật sự quỳ gối dưới váy Lăng Ngọc Nhã sao? Ha ha...
- Cái kia? Ngu Phi, khi sư tôn nàng nằm mơ có hay nhắc tới tên của nam nhân nào đó hay không?
Nghệ Phong rất bát quái hỏi.
Ngu Phi tức giận, thầm nghĩ nào có người nào lại tò mò về chuyện người khác như vậy. Cho dù Ngu Phi là người luôn bình tĩnh, nàng cũng không nhịn được đùng đùng nổi giận:
- Câm miệng!
- Ách! Không nói thì không nói. Tuy nhiên ta suy đoán khẳng định sư tôn nàng có nhắc tới.
Nghệ Phong thì thầm nói nhỏ.
Ngu Phi tức giận sắc mặt đỏ bừng. Nàng dừng bước chân, tức giận đến mức bộ ngực phập phồng lên xuống, oán hận trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Nàng thấy vẻ mặt Nghệ Phong tin tưởng vững chắc, Ngu Phi một hơi thật sau, sau đó đột nhiên hỏi:
- Sao ngươi biết?
Nghệ Phong thiếu chút nữa thì cười thành tiếng. Không thể tưởng tượng được bên trong Ngu Phi, cũng có gen bát quái.
Nghệ Phong nghiêm trang nói:
- Không thể nói cho nàng biết điều này. Nếu nàng không tin thì đi hỏi sư tôn của nàng xem thử, có phải mỗi ngày đều nằm mơ nghĩ tới nam nhân hay không!
- Phi!
Ngu Phi thấy Nghệ Phong nói buồn nôn như vậy, nàng cảm giác mặt nóng lên lợi hại.
- Ngươi mới mỗi ngày đều nghĩ tới nam nhân!
- Cái rắm! Nhiều nhất mỗi ngày bản thiếu gia chỉ nghĩ tới nữ nhân. Đối với nam nhân một chút hứng thú ta cũng không có. Đêm qua ta còn nhớ tới nàng!
Nghệ Phong thiếu chút nữa thì chửi ầm lên, hắn cũng không phải là kẻ biến thái nghĩ tới nam nhân.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói, kìm lòng không được, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng trong núi lúc đó. Sắc mặt càng đỏ bừng. Nàng cũng không dám nhìn Nghệ Phong nữa, dẫn Nghệ Phong vội vàng chạy đi.
Nghệ Phong cười ha ha hai tiếng, Ngu Phi cao cao tại thượng biến thành tiểu nữ nhân như vậy, khiến Nghệ Phong có cảm giác rất thành tựu. Tuy nhiên Nghệ Phong càng cảm thấy hứng thú hơn chính là, rốt cuộc buổi tối Lăng Ngọc Nhã có nhắc tới tên của nam nhân hay không?
Nghệ Phong thầm nghĩ tối hôm nay hắn có nên đi thăm dò một chút hay không? Tuy nhiên nhớ tới thực lực khủng bố của Lăng Ngọc Nhã, Nghệ Phong liền xóa ý niệm trong đầu. Chuyện này vẫn nên giữ lại để lão đầu tử tự mình đi nghiệm chứng thì tốt hơn.
Nghệ Phong vô cùng có hứng thú đối với chuyện đã xảy ra giữa lão đầu tử và Lăng Ngọc Nhã năm xưa. Nghệ Phong từng nhiều lần hỏi Quái lão nhân. Tuy nhiên Quái lão nhân không hề không đề cập tới. Chẳng qua trong mắt có vẻ tươi cười nghiền ngẫm.
Nghệ Phong càng thêm nghi ngờ. Liệu năm đó, có phải Lăng Ngọc Nhã thật sự đã quyến rũ lão đầu tử hay không. Chẳng lẽ Lăng Ngọc Nhã có nam nhân ở sau lưng lão đầu tử? Cho nên lão đầu tử mới ghi hận lên Lăng Ngọc Nhã. Ha ha...
Dọc đường đi, trong lòng Nghệ Phong thầm chửi bới lão đầu tử. Nhìn Ngu Phi xinh đẹp tuyệt mỹ ở trước mặt, khóe miệng Nghệ Phong cũng cong lên nở nụ cười đầy tà mị.
Có Ngu Phi dẫn đường, cho dù có đệ tử Tĩnh Vân Tông thấy hai người bọn họ, nhưng không có một ai tiến đến ngăn cản. Điều này cũng có thể thấy được địa vị đặc biệt của Ngu Phi trong Tĩnh Vân Tông.
Nghệ Phong nhanh chóng đến một khu rừng nhỏ hẻo lánh. Trong khu rừng cây nhỏ dường như đã bị tàn phá bừa bãi, cây cối khắp nơi, gãy nằm ngổn ngang, có vẻ cực kỳ hỗn độn.
Ngu Phi chú ý tới ánh mắt Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong nói:
- Đây là nơi ở của Khương Vĩ Kiệt.
Nghệ Phong lập tức giật mình. Nghệ Phong vẫn rất ấn tượng đối với lực lượng tinh khiết của Khương Vĩ Kiệt. Hắn hẳn là người chỉ đứng dưới Thủy Nhược Vân. Chỉ cần lấy lực lượng mà nói, sợ là Thủy Nhược Vân cũng phải kém xa so với hắn.
Ngay khi Nghệ Phong và Ngu Phi chuẩn bị rời khỏi, Khương Vĩ Kiệt lại từ trong phòng nhỏ của hắn ôm trọng kiếm rất lớn đi ra. Nhìn thấy Nghệ Phong hắn cũng không khỏi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.