Chương 911
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
- Một người cuối cùng!
Giọng điệu thản nhiên vang vọng trong hư không, khơi dậy sự chấn động trong những người còn lại. Duy nhất một Tướng cấp cuối cùng đang đứng, nhìn mọi người ngã trên mặt đất không còn chút sinh khí, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể khống chế. Tinh thần căng tới cực hạn, cố gắng tìm kiếm vị trí của Nghệ Phong, muốn né tránh nam tử giống như ma quỷ này.
Ầm!
Nhưng, cho dù hắn tập trung tinh lực đến mức tận cùng, vẫn không ngăn cản được nắm tay của Nghệ Phong. Không biết từ khi nào nắm tay của Nghệ Phong đã tới trước mặt hắn. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, một quyền hung hăng đánh lên yết hầu hắn. Tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy vang vọng trong hư không. Một võ giả Tướng cấp cuối cùng, trợn trừng hai mắt không dám tin nhìn Nghệ Phong, không cam lòng ngã trên mặt đất. Cho dù đã không còn phát ra một tiếng động nào nhưng ánh mắt mở lớn, vẫn để lộ vẻ sợ hãi cùng cực.
Nghệ Phong giải quyết xong tên dong binh cuối cùng, hắn vỗ vỗ tay. Hắn vốn còn tưởng rằng phải tới một trăm hơi thở. Thật sự không ngờ những người này còn yếu hơn so với trong sự tưởng tượng của hắn. Mặc dù có mấy người này là Tướng cấp, nhưng đều bị loanh quanh trong sơ giai. Ngay cả cơ hội để né tránh cũng không có. Hơn mười hơi thở, một trăm người này đã bị hắn giải quyết xong. Đối với tốc độ của hắn, Nghệ Phong luôn rất tự tin. Công pháp Thiên giai cho dù ở thời kì viễn cổ, cũng là tồn tại hiếm thấy.
Mà đội trưởng thứ hai đang bị ông chủ khách điếm ngăn cản, lúc này đã mở trừng hai mắt. Ánh mắt đầy vẻ không dám tin. Dù thế nào hắn cũng không tin được thiếu niên trước mặt lại cường hãn tới mức này. Thủ hạ của hắn, cho dù đối mặt với Vương cấp cũng có liều mạng. Nhưng ở trước mặt thiếu niên này, lại bị đối phương dễ dàng giải quyết giống như trở bàn tay. Ngay cả đại ca của hắn cũng không có được bản lĩnh như vậy.
Trong lòng đội trưởng thứ hai dâng lên một sự sợ hãi. Hắn cảm thấy hôm nay sợ là hắn không có phúc được hưởng thụ quả phụ xinh đẹp kia nữa. Một Mã Loa không thua kém hắn, còn có một cao thủ thiếu niên sâu tới nhìn không thấy đáy. Hắn đã không có một chút tin tưởng nào.
Ông chủ khách điếm nhìn ánh mắt đội trưởng thứ hai không ngừng lóe ra, hắn nhìn đám dong binh ngã trên mặt đất, khóe miệng cũng không nhịn được run rẩy vài cái. Ban đầu hắn vốn tưởng rằng Nghệ Phong có thực lực tương đương với hắn, nhưng hiện thực trước mặt, nói cho hắn biết, đối phương vượt xa hắn.
Ông chủ khách điếm kinh hãi, đồng thời cũng không khỏi vui mừng. Dong binh đoàn Mãnh Hổ có kẻ địch như vậy, đối với dong binh đoàn Mãnh Hổ mà nói, tuyệt đối là đả kích trí mạng. Nói không chừng thật sự có thể nhổ tận gốc dong binh đoàn Mãnh Hổ.
- Lưu Lão nhị, ngươi cũng đừng nhìn khắp nơi nữa. Hôm nay ngươi trốn không thoát!
Ông chủ khách điếm nhìn đội trưởng thứ hai, hừ một tiếng, một quyền đánh về phía đối phương.
Đội trưởng thứ hai hoảng hốt, hắn vội vàng đón đỡ đối phương. Đấu khí ầm ầm vọt ra. Đấu khí khổng lồ ở trên người hắn bạo động không thôi. Trong nháy mắt đấu khí áo giáp cũng hình thành ở trên người hắn. Đối với Nghệ Phong ở bên cạnh như hổ rình mồi, hắn không thể không đề phòng.
Nghệ Phong thấy cảnh tượng như vậy, hừ một tiếng, liếc mắt nhìn đấu khí áo giáp trên người hắn một cái đầy vẻ xem thường, nhưng cũng không ra tay.
Ầm!
Hai nắm tay cường đại đụng vào nhau. Kực lượng khổng lồ khiến toàn bộ hư không chấn động, lõm xuống vặn vẹo. Kình khí phát ra cũng có vài đạo đánh về phía Nghệ Phong.
Vài đạo đấu khí này đủ để cho cường giả Tướng cấp đều phải vội vàng ứng phó, lại bị Nghệ Phong tùy ý vung lên, sau đó liền tan biến ở trong hư không.
Sau khi đội trưởng thứ hai và ông chủ khách điếm va chạm một quyền, mỗi người lui ra phía sau mấy thước xa. Đội trưởng thứ hai cũng không có dừng lại, thân ảnh biến đổi mạnh mẽ, bay như tên bắn về phía rời khỏi hạp cốc. Đội trưởng thứ hai khe này chính là lối thoát.
- Hừ!
Dường như ông chủ khách điếm đã sớm biết đối phương sẽ làm như thế. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân ảnh biến hóa, đúng lúc tiến tới phía trước người đối phương.
- Chết tiệt...
Nhìn đường trốn của mình bị chặn, đội trưởng thứ hai không nhịn được mắng một tiếng. Nhưng động tác của hắn lại không chút chậm trễ, rút trọng kiếm phía sau lưng ra, hung hăng chém về phía ông chủ khách điếm.
- Cút ngay!
Đội trưởng thứ hai gầm lên, chỗ trọng kiếm lướt qua, phát ra tiếng gió rít trong không gian. Dưới sự nổi giận, đội trưởng thứ hai phát ra mười thành lực đạo của hắn. Cho dù ông chủ khách điếm cũng muốn tránh khỏi phong mang này.
Đội trưởng thứ hai thấy ép được ông chủ khách điếm mở được lối thoát, khóe mắt có chút ý mừng. Không có ông chủ khách điếm ngăn cản đường đi, hắn có thể nhanh chóng xuyên qua khe hở. Chỉ cần đi vào thành trì, tìm được đại ca hắn, hắn còn phải sợ hai người này sao?
Đội trưởng thứ hai phát huy tốc độ đến cực hạn, bay như tên bắn về phía hạp cốc. Khoảng cách với khe hở càng ngày càng gần, vẻ tươi cười trên mặt hắn cũng càng ngày càng đậm.
- Ngươi vẫn nên ở tại chỗ này!
Giọng điệu thản nhiên, lại mang theo ý phán xét.
Ánh mắt Đội trưởng thứ hai nhất thời cứng lại, cảm giác được một lực lượng khổng lồ từ phía sau lao về phía hắn. Mặc kệ tốc độ của hắn nhanh hơn tới mức nào, lực lượng này lại không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.
Trong lòng đội trưởng thứ hai hoảng hốt. Hắn một lòng chỉ lo chạy trốn, làm sao có thể tạo thành ngăn cản hữu hiệu dù chỉ khoảng nửa khắc. Hắn chỉ có thể cảm nhận lực đạo cường đại không ngừng tới gần.
- Ầm!
Không chút do dự, lực đạo này cắt qua hư không, hung hăng nện ở trên người hắn. Đấu khí áo giáp vốn được hắn kỳ vọng cao, chớp mắt sụp đổ biến mất không còn một mảnh. Nắm tay của đối phương không chút ngừng nghỉ đánh vào phía sau lưng hắn.
Phụt
Một búng máu từ trong miệng đội trưởng thứ hai phun ra. Thân thể giống như cánh diều đứt dây, hung hăng nện lên vách đá phía đối diện. Một tảng đá lớn bị hắn hung hăng đập vỡ thành bụi.
Ông chủ khách điếm sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn thật sự không ngờ hắn đánh với đội trưởng thứ hai lâu như vậy, lại bị người đối diện đánh thành trọng thương. Ông chủ khách điếm dùng sức nuốt nuốt nước miếng.
- Chết tiệt, mẹ nó, nơi đó cũng xuất hiện một kẻ biến thái!
Ông chủ khách điếm tức giận mắng một tiếng. Tuy nhiên động tác của hắn lại không chậm. Trên tay dâng lên một lực lượng, chụp vào trong thân thể đội trưởng thứ hai, không chút tạm dừng. Dưới sự tấn công của lực đạo này, khí tức của đội trưởng thứ hai vốn bắt đầu dần dần suy yếu, cuối cùng biến mất không còn một mảnh.
Ông chủ khách điếm nhìn đội trưởng thứ hai thất khiếu chảy máu mà chết. Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- May mắn là ngươi ra tay chặn hắn. Nếu như để hắn chạy thoát sẽ trở thành một phiền toái lớn.
- Cho dù hắn ra khỏi hạp cốc, cũng trốn không thoát!
Nghệ Phong tùy ý nói.
Nghe Nghệ Phong nói, ông chủ khách điếm thoáng ngẩn ra. Nhớ tới tốc độ vừa rồi của Nghệ Phong, hắn cười khổ một tiếng. Quả thật, cho dù hắn ra khỏi hạp cốc, hắn vẫn còn cách thành trì một khoảng xa như vậy, chẳng lẽ đối phương còn có thể chạy thoát được sao?
- Không biết công tử là Vương cấp mấy giai?
Lúc này, ông chủ khách điếm nói chuyện với Nghệ Phong mang theo chút cung kính.
- Yếu hơn so với ngươi!
Nghệ Phong tùy ý nói.
Ông chủ khách điếm ngẩn ra, ngay lập tức cười khổ nói:
- Công tử đừng nói đùa!
Nghệ Phong nhún vai. Hắn đã quen với vẻ không tin của mọi người khi hắn nói thật.
- Hiện tại có thể đi tới bản doanh của đối phương. Ngươi có hứng thú hay không?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía ông chủ khách điếm, trong mắt mang theo sự dò hỏi.
Giọng điệu thản nhiên vang vọng trong hư không, khơi dậy sự chấn động trong những người còn lại. Duy nhất một Tướng cấp cuối cùng đang đứng, nhìn mọi người ngã trên mặt đất không còn chút sinh khí, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể khống chế. Tinh thần căng tới cực hạn, cố gắng tìm kiếm vị trí của Nghệ Phong, muốn né tránh nam tử giống như ma quỷ này.
Ầm!
Nhưng, cho dù hắn tập trung tinh lực đến mức tận cùng, vẫn không ngăn cản được nắm tay của Nghệ Phong. Không biết từ khi nào nắm tay của Nghệ Phong đã tới trước mặt hắn. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, một quyền hung hăng đánh lên yết hầu hắn. Tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy vang vọng trong hư không. Một võ giả Tướng cấp cuối cùng, trợn trừng hai mắt không dám tin nhìn Nghệ Phong, không cam lòng ngã trên mặt đất. Cho dù đã không còn phát ra một tiếng động nào nhưng ánh mắt mở lớn, vẫn để lộ vẻ sợ hãi cùng cực.
Nghệ Phong giải quyết xong tên dong binh cuối cùng, hắn vỗ vỗ tay. Hắn vốn còn tưởng rằng phải tới một trăm hơi thở. Thật sự không ngờ những người này còn yếu hơn so với trong sự tưởng tượng của hắn. Mặc dù có mấy người này là Tướng cấp, nhưng đều bị loanh quanh trong sơ giai. Ngay cả cơ hội để né tránh cũng không có. Hơn mười hơi thở, một trăm người này đã bị hắn giải quyết xong. Đối với tốc độ của hắn, Nghệ Phong luôn rất tự tin. Công pháp Thiên giai cho dù ở thời kì viễn cổ, cũng là tồn tại hiếm thấy.
Mà đội trưởng thứ hai đang bị ông chủ khách điếm ngăn cản, lúc này đã mở trừng hai mắt. Ánh mắt đầy vẻ không dám tin. Dù thế nào hắn cũng không tin được thiếu niên trước mặt lại cường hãn tới mức này. Thủ hạ của hắn, cho dù đối mặt với Vương cấp cũng có liều mạng. Nhưng ở trước mặt thiếu niên này, lại bị đối phương dễ dàng giải quyết giống như trở bàn tay. Ngay cả đại ca của hắn cũng không có được bản lĩnh như vậy.
Trong lòng đội trưởng thứ hai dâng lên một sự sợ hãi. Hắn cảm thấy hôm nay sợ là hắn không có phúc được hưởng thụ quả phụ xinh đẹp kia nữa. Một Mã Loa không thua kém hắn, còn có một cao thủ thiếu niên sâu tới nhìn không thấy đáy. Hắn đã không có một chút tin tưởng nào.
Ông chủ khách điếm nhìn ánh mắt đội trưởng thứ hai không ngừng lóe ra, hắn nhìn đám dong binh ngã trên mặt đất, khóe miệng cũng không nhịn được run rẩy vài cái. Ban đầu hắn vốn tưởng rằng Nghệ Phong có thực lực tương đương với hắn, nhưng hiện thực trước mặt, nói cho hắn biết, đối phương vượt xa hắn.
Ông chủ khách điếm kinh hãi, đồng thời cũng không khỏi vui mừng. Dong binh đoàn Mãnh Hổ có kẻ địch như vậy, đối với dong binh đoàn Mãnh Hổ mà nói, tuyệt đối là đả kích trí mạng. Nói không chừng thật sự có thể nhổ tận gốc dong binh đoàn Mãnh Hổ.
- Lưu Lão nhị, ngươi cũng đừng nhìn khắp nơi nữa. Hôm nay ngươi trốn không thoát!
Ông chủ khách điếm nhìn đội trưởng thứ hai, hừ một tiếng, một quyền đánh về phía đối phương.
Đội trưởng thứ hai hoảng hốt, hắn vội vàng đón đỡ đối phương. Đấu khí ầm ầm vọt ra. Đấu khí khổng lồ ở trên người hắn bạo động không thôi. Trong nháy mắt đấu khí áo giáp cũng hình thành ở trên người hắn. Đối với Nghệ Phong ở bên cạnh như hổ rình mồi, hắn không thể không đề phòng.
Nghệ Phong thấy cảnh tượng như vậy, hừ một tiếng, liếc mắt nhìn đấu khí áo giáp trên người hắn một cái đầy vẻ xem thường, nhưng cũng không ra tay.
Ầm!
Hai nắm tay cường đại đụng vào nhau. Kực lượng khổng lồ khiến toàn bộ hư không chấn động, lõm xuống vặn vẹo. Kình khí phát ra cũng có vài đạo đánh về phía Nghệ Phong.
Vài đạo đấu khí này đủ để cho cường giả Tướng cấp đều phải vội vàng ứng phó, lại bị Nghệ Phong tùy ý vung lên, sau đó liền tan biến ở trong hư không.
Sau khi đội trưởng thứ hai và ông chủ khách điếm va chạm một quyền, mỗi người lui ra phía sau mấy thước xa. Đội trưởng thứ hai cũng không có dừng lại, thân ảnh biến đổi mạnh mẽ, bay như tên bắn về phía rời khỏi hạp cốc. Đội trưởng thứ hai khe này chính là lối thoát.
- Hừ!
Dường như ông chủ khách điếm đã sớm biết đối phương sẽ làm như thế. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân ảnh biến hóa, đúng lúc tiến tới phía trước người đối phương.
- Chết tiệt...
Nhìn đường trốn của mình bị chặn, đội trưởng thứ hai không nhịn được mắng một tiếng. Nhưng động tác của hắn lại không chút chậm trễ, rút trọng kiếm phía sau lưng ra, hung hăng chém về phía ông chủ khách điếm.
- Cút ngay!
Đội trưởng thứ hai gầm lên, chỗ trọng kiếm lướt qua, phát ra tiếng gió rít trong không gian. Dưới sự nổi giận, đội trưởng thứ hai phát ra mười thành lực đạo của hắn. Cho dù ông chủ khách điếm cũng muốn tránh khỏi phong mang này.
Đội trưởng thứ hai thấy ép được ông chủ khách điếm mở được lối thoát, khóe mắt có chút ý mừng. Không có ông chủ khách điếm ngăn cản đường đi, hắn có thể nhanh chóng xuyên qua khe hở. Chỉ cần đi vào thành trì, tìm được đại ca hắn, hắn còn phải sợ hai người này sao?
Đội trưởng thứ hai phát huy tốc độ đến cực hạn, bay như tên bắn về phía hạp cốc. Khoảng cách với khe hở càng ngày càng gần, vẻ tươi cười trên mặt hắn cũng càng ngày càng đậm.
- Ngươi vẫn nên ở tại chỗ này!
Giọng điệu thản nhiên, lại mang theo ý phán xét.
Ánh mắt Đội trưởng thứ hai nhất thời cứng lại, cảm giác được một lực lượng khổng lồ từ phía sau lao về phía hắn. Mặc kệ tốc độ của hắn nhanh hơn tới mức nào, lực lượng này lại không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.
Trong lòng đội trưởng thứ hai hoảng hốt. Hắn một lòng chỉ lo chạy trốn, làm sao có thể tạo thành ngăn cản hữu hiệu dù chỉ khoảng nửa khắc. Hắn chỉ có thể cảm nhận lực đạo cường đại không ngừng tới gần.
- Ầm!
Không chút do dự, lực đạo này cắt qua hư không, hung hăng nện ở trên người hắn. Đấu khí áo giáp vốn được hắn kỳ vọng cao, chớp mắt sụp đổ biến mất không còn một mảnh. Nắm tay của đối phương không chút ngừng nghỉ đánh vào phía sau lưng hắn.
Phụt
Một búng máu từ trong miệng đội trưởng thứ hai phun ra. Thân thể giống như cánh diều đứt dây, hung hăng nện lên vách đá phía đối diện. Một tảng đá lớn bị hắn hung hăng đập vỡ thành bụi.
Ông chủ khách điếm sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn thật sự không ngờ hắn đánh với đội trưởng thứ hai lâu như vậy, lại bị người đối diện đánh thành trọng thương. Ông chủ khách điếm dùng sức nuốt nuốt nước miếng.
- Chết tiệt, mẹ nó, nơi đó cũng xuất hiện một kẻ biến thái!
Ông chủ khách điếm tức giận mắng một tiếng. Tuy nhiên động tác của hắn lại không chậm. Trên tay dâng lên một lực lượng, chụp vào trong thân thể đội trưởng thứ hai, không chút tạm dừng. Dưới sự tấn công của lực đạo này, khí tức của đội trưởng thứ hai vốn bắt đầu dần dần suy yếu, cuối cùng biến mất không còn một mảnh.
Ông chủ khách điếm nhìn đội trưởng thứ hai thất khiếu chảy máu mà chết. Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- May mắn là ngươi ra tay chặn hắn. Nếu như để hắn chạy thoát sẽ trở thành một phiền toái lớn.
- Cho dù hắn ra khỏi hạp cốc, cũng trốn không thoát!
Nghệ Phong tùy ý nói.
Nghe Nghệ Phong nói, ông chủ khách điếm thoáng ngẩn ra. Nhớ tới tốc độ vừa rồi của Nghệ Phong, hắn cười khổ một tiếng. Quả thật, cho dù hắn ra khỏi hạp cốc, hắn vẫn còn cách thành trì một khoảng xa như vậy, chẳng lẽ đối phương còn có thể chạy thoát được sao?
- Không biết công tử là Vương cấp mấy giai?
Lúc này, ông chủ khách điếm nói chuyện với Nghệ Phong mang theo chút cung kính.
- Yếu hơn so với ngươi!
Nghệ Phong tùy ý nói.
Ông chủ khách điếm ngẩn ra, ngay lập tức cười khổ nói:
- Công tử đừng nói đùa!
Nghệ Phong nhún vai. Hắn đã quen với vẻ không tin của mọi người khi hắn nói thật.
- Hiện tại có thể đi tới bản doanh của đối phương. Ngươi có hứng thú hay không?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía ông chủ khách điếm, trong mắt mang theo sự dò hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.