Chương 944
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
- Chuyện của ta không phiền tới Phong Khiếu công tử!
Thủy Nhược Vân nhìn người tới, không khỏi nhíu mày, ngay lập tức chậm rãi nói.
- Ha ha! Ta nghĩ Nghệ huynh ngại xuống tay với nữ nhân. Do ta ra sức không phải rất tốt sao? Ý tứ của Nghệ huynh thế nào?
Phong Khiếu cười chuyển ánh mắt sang nhìn Nghệ Phong, trong ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Phong Khiếu, sau một lát bỗng nhiên nói:
- Nữ nhân không phải theo đuổi như vậy! Thảo nào Nhược Vân khinh thường không thèm quay đầu lại nhìn ngươi!
Một câu nói, khiến sắc mặt Phong Khiếu thoáng có chút đỏ lên. Khuôn mặt vốn tươi cười biến mất không còn một mảnh, nhìn Nghệ Phong hừ một tiếng trầm lạnh nói:
- Vậy Nghệ huynh cảm thấy nên theo đuổi nữ nhân như thế nào vậy?
- Cưỡng bức dụ dỗ hạ độc dùng sức mạnh. Bất kỳ cái nào trong các loại biện pháp đó đều được!
Nghệ Phong tùy ý nói.
- Phụt...
Nghệ Phong nói một câu, lập tức khiến Thi Đại Nhi nở nụ cười. Điều này thật sự là giống bản sắc của Phong ca ca. Nếu để hắn theo đuổi Thủy Nhược Vân, sợ là sẽ dùng những biện pháp này.
Mọi người nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt một đám cổ quái nhìn Nghệ Phong. Không thể tưởng tượng được thủ đoạn đê tiện như vậy, hắn lại có thể nói quang minh chính đại tới mức này.
- Quả nhiên Nghệ huynh không giống người thường. Thảo nào có thể làm nam nhân của ma nữ, làm việc đê tiện lộ rõ bản sắc của nàng.
Phong Khiếu không lãng phí cơ hội, ở trước mặt mọi người nhìn Nghệ Phong đầy xem thường nói.
Phong Khiếu vừa nói xong, đám người tự xưng là danh môn chính phái đều phá lên cười đầy vẻ càn rỡ.
Nghệ Phong khẽ cười, một tay kéo Thi Đại Nhi qua, rất tùy ý nói:
- Ngươi không cần nói xấu ta. Bản thiếu gia vốn là người Thánh Tông. À, đúng rồi, đối với các ngươi chính là Ma Tông tà ác, đê tiện. Hôm nay bản thiếu gia đứng ở chỗ này, có bản lĩnh các ngươi cứ trừ ma vệ đạo.
Một câu nói này, lập tức khiến những người bên phe Thi Đại Nhi ồ lên trầm trồ khen ngợi. Người đứng ở bên phe Thi Đại Nhi, phần lớn đều bị đối phương gọi yêu tà. Lúc này Nghệ Phong quang minh chính đại giương giọng thừa nhận hắn chính là ma. Một câu nói đã thể hiện sự xem thường đối với tất cả những người tự xưng là chính phái. Bọn họ cảm thấy khí thế hơn.
Mà người phe cánh bên kia, lại tức giận. Nghệ Phong nói lời càn rỡ, đã hoàn toàn chọc giận bọn họ.
Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong như thế, đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại càng chặt:
- Nghệ Phong sư huynh muốn tham gia vào tranh đấu giữa chúng ta sao?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Bản thiếu gia không có hứng thú, cũng không thời gian cùng các ngươi đánh nhỏ nháo nhỏ. Tuy nhiên, có một điều rất rõ ràng...
Nghệ Phong nói đến đây, dùng ngón tay chỉ vào Thi Đại Nhi nói:
- Nàng là nữ nhân của bản thiếu gia. Ta muốn nữ nhân của bản thiếu gia còn sống không tổn hao một cọng long sợi tóc. Ai muốn đả thương nàng, ta sẽ lấy mạng của hắn.
Những lời bá đạo đến cực điểm truyền đến tai mọi người đang ở đây. Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói, không khỏi cắn cắn môi, ánh mắt quay sang nhìn Thi Đại Nhi. Trong mắt có chút không cam lòng, đồng thời lại lộ ra vẻ hâm mộ hiếm thấy.
Mà lúc này, Thi Đại Nhi lại ngoan ngoãn giống như nàng dâu nhỏ đứng ở phía sau Nghệ Phong. Lúc này trong mắt nàng đã thật sự bốc lên một lớp sương mù mỏng. Mặc dù nàng là Thiếu tông chủ Thánh Âm Tông cao cao tại thượng, nhưng không có một nữ nhân không hy vọng có loại bá đạo này. Thi Đại Nhi lẳng lặng đứng ở phía sau Nghệ Phong. Nàng không nói một lời nào, chẳng qua trong mắt đã có vẻ kiên định: cuộc đời này, không phụ lòng Phong ca ca!
- Nghệ Phong sư huynh trước sau vẫn là một người bá đạo như vậy. Chẳng lẽ chỉ cho phép nàng giết người, người khác không được giết nàng sao?
Thủy Nhược Vân hừ một tiếng nói.
- Đúng!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi gật đầu đã đồng ý.
- Ngươi...
Thủy Nhược Vân thật sự không ngờ được Nghệ Phong lại thừa nhận câu nói không có đạo lý này. Nàng hừ một tiếng, quay đầu đi nơi khác không hề nhìn Nghệ Phong. Thủy Nhược Vân hiểu rất rõ, có lẽ nàng có thể chiến thành ngang tay với Thi Đại Nhi. Nhưng đối diện với nam tử trước mặt này, nàng lại không có chút lòng tin nào. Năm đó hắn mới có thực lực Tướng giai đã nháo Tĩnh Vân Tông đến long trời lở đất. Lúc này hắn đã đạt được Vương cấp, ai biết hắn mạnh tới mức nào.
- Ha ha. Đúng là người Ma Tông đều bá đạo như vậy? Nếu đã như vậy, ta đây sẽ diệt trừ một ác ma này!
Phong Khiếu nhìn Nghệ Phong, trầm giọng nói.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Thủy Nhược Vân, bỗng nhiên nở nụ cười nói:
- Hắn thay mặt nàng?
Thủy Nhược Vân thản nhiên nói:
- Không phải người nào cũng có thể thay mặt cho Nhược Vân.
Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Vậy ta an tâm. Nếu Nhược Vân cắm tại một bãi phân trâu như vậy, thật sự là thiên lý bất công. Trên thế giới này, chỉ có người hoàn mỹ như ta mới xứng với Nhược Vân.
Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói không chút xấu hổ, mặt nàng thoáng có chút nóng lên. Trong lòng nàng bỗng nhiên xuất hiện một câu Nghệ Phong từng nói qua: ai động đến nữ nhân của ta, ta liền giết người đó.
- Cuồng vọng!
Phong Khiếu thấy Nghệ Phong trước mặt mặt hắn đùa giỡn Thủy Nhược Vân, tức giận vẫn cố đè nén rốt cục không nhịn được, rút lợi kiếm ra, đấu khí vọt ở phía trên lợi kiếm, nhắm thẳng vào Nghệ Phong.
Nghệ Phong hừ một tiếng, thật sự là mình không muốn khi dễ cũng không được.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Thi Đại Nhi, nói với nàng:
- Trở về đi, chờ một lát nữa ta sẽ thu thập nàng.
Thi Đại Nhi nghe vậy liền ủy khuất. Nàng không làm gì sai, lại lại nói muốn thu thập mình?
Tuy nhiên, lúc này nàng lại không dám lưu lại ở trường giác đấu, thân ảnh chớp động liền lên trên đài cao. Thủy Nhược Vân thấy thế, thoáng nhìn về phía Phong Khiếu, suy nghĩ một chút, cũng không quản nữa, người nhẹ nhàng nhảy lên đài cao.
Quyết đấu giữa hai nàng, dưới sự can thiệp của Nghệ Phong, rốt cục đã kết thúc. Điều này khiến phần lớn mọi người thở phào một hơi. Vừa rồi, bọn họ đều thấy được sự nguy hiểm đáng sợ đó. Bọn họ thật sự không muốn nhìn thấy mỹ nhân bị tổn hại tới hương tiêu ngọc vẫn như thế.
Tuy nhiên nhìn hai người trong sân, trong lòng bọn họ đều kinh ngạc. Thật sự không ngờ được Nghệ Phong thật sự dám nhận lời khiêu chiến của đối phương.
Đối với Phong Khiếu có thiên phú rất mạnh, tuy rằng bọn họ nhìn khó chịu, nhưng trong lòng cực kỳ khâm phục. Thực lực toàn thân cao không lường được, bọn họ còn xa mới sánh bằng.
Mà Nghệ Phong thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tuổi trẻ tuổi như vậy đã đạt được tiêu chuẩn Vương cấp, chẳng lẽ còn có thể đạt được ngũ giai hay sao? Chỉ cần chưa đạt được ngũ giai, vậy sao có thể là đối thủ của đối phương.
Chẳng qua, nhớ tới cảnh vừa rồi khi hai đóa lam Liên Hoa phá không xuất hiện, trong lòng mọi người có chút nghi hoặc. Tốc độ ra tay vừa rồi, quả thật bất luận kẻ nào đang ở đây đều kém hơn hắn, cho dù là Lợi Lang đại nhân.
Phong Khiếu nhìn người trước mặt, tức giận trong lòng dâng lên. Bao nhiêu năm nay hắn đã không phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Cho tới nay hắn với thiên phú xuất sắc, vô số vinh dự bao trùm hắn. Mà quả thật hắn có được vinh dự này, dựa vào thiên phú và cố gắng, trước hai mươi lăm tuổi đã đạt được ngũ giai, thành tích như vậy, ngay cả cốc chủ cũng không đạt được. Trừ một sư đệ vì nguyên nhân đặc biệt mà từ đầu đến cuối đều vượt hơn hắn một bậc, hắn chưa từng thấy ai mạnh hơn so với hắn.
Tuy rằng tiềm lực của Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi biểu hiện ra ngoài mạnh hơn so với hắn, nhưng các nàng chưa đạt được ngũ giai. Mình ở trước mặt các nàng vẫn có cảm giác về sự ưu việt. Cho rằng ngũ giai và chưa tới ngũ giai có sự khác biệt một trời một vực.
Nhưng, hôm nay lại xuất hiện một tiểu tử, không chỉ có quan hệ không rõ ràng với nữ nhân trong lòng mình, còn dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn. Điều này khiến hắn vẫn được vô số lời ca ngợi không thế nào chấp nhận được.
Hôm nay hắn sẽ khiến mọi người biết, Phong Khiếu hắn mới là thiên tài. Cho dù tên khốn trước mặt cũng là thiên tài, hôm nay nhất định phải ngã xuống tại đây. Thiên tài không thể lớn lên được, vậy có thiên tài nữa thì có tác dụng gì?
- Ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái.
Phong Khiếu nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên hạ giọng nói.
Thủy Nhược Vân nhìn người tới, không khỏi nhíu mày, ngay lập tức chậm rãi nói.
- Ha ha! Ta nghĩ Nghệ huynh ngại xuống tay với nữ nhân. Do ta ra sức không phải rất tốt sao? Ý tứ của Nghệ huynh thế nào?
Phong Khiếu cười chuyển ánh mắt sang nhìn Nghệ Phong, trong ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Phong Khiếu, sau một lát bỗng nhiên nói:
- Nữ nhân không phải theo đuổi như vậy! Thảo nào Nhược Vân khinh thường không thèm quay đầu lại nhìn ngươi!
Một câu nói, khiến sắc mặt Phong Khiếu thoáng có chút đỏ lên. Khuôn mặt vốn tươi cười biến mất không còn một mảnh, nhìn Nghệ Phong hừ một tiếng trầm lạnh nói:
- Vậy Nghệ huynh cảm thấy nên theo đuổi nữ nhân như thế nào vậy?
- Cưỡng bức dụ dỗ hạ độc dùng sức mạnh. Bất kỳ cái nào trong các loại biện pháp đó đều được!
Nghệ Phong tùy ý nói.
- Phụt...
Nghệ Phong nói một câu, lập tức khiến Thi Đại Nhi nở nụ cười. Điều này thật sự là giống bản sắc của Phong ca ca. Nếu để hắn theo đuổi Thủy Nhược Vân, sợ là sẽ dùng những biện pháp này.
Mọi người nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt một đám cổ quái nhìn Nghệ Phong. Không thể tưởng tượng được thủ đoạn đê tiện như vậy, hắn lại có thể nói quang minh chính đại tới mức này.
- Quả nhiên Nghệ huynh không giống người thường. Thảo nào có thể làm nam nhân của ma nữ, làm việc đê tiện lộ rõ bản sắc của nàng.
Phong Khiếu không lãng phí cơ hội, ở trước mặt mọi người nhìn Nghệ Phong đầy xem thường nói.
Phong Khiếu vừa nói xong, đám người tự xưng là danh môn chính phái đều phá lên cười đầy vẻ càn rỡ.
Nghệ Phong khẽ cười, một tay kéo Thi Đại Nhi qua, rất tùy ý nói:
- Ngươi không cần nói xấu ta. Bản thiếu gia vốn là người Thánh Tông. À, đúng rồi, đối với các ngươi chính là Ma Tông tà ác, đê tiện. Hôm nay bản thiếu gia đứng ở chỗ này, có bản lĩnh các ngươi cứ trừ ma vệ đạo.
Một câu nói này, lập tức khiến những người bên phe Thi Đại Nhi ồ lên trầm trồ khen ngợi. Người đứng ở bên phe Thi Đại Nhi, phần lớn đều bị đối phương gọi yêu tà. Lúc này Nghệ Phong quang minh chính đại giương giọng thừa nhận hắn chính là ma. Một câu nói đã thể hiện sự xem thường đối với tất cả những người tự xưng là chính phái. Bọn họ cảm thấy khí thế hơn.
Mà người phe cánh bên kia, lại tức giận. Nghệ Phong nói lời càn rỡ, đã hoàn toàn chọc giận bọn họ.
Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong như thế, đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại càng chặt:
- Nghệ Phong sư huynh muốn tham gia vào tranh đấu giữa chúng ta sao?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Bản thiếu gia không có hứng thú, cũng không thời gian cùng các ngươi đánh nhỏ nháo nhỏ. Tuy nhiên, có một điều rất rõ ràng...
Nghệ Phong nói đến đây, dùng ngón tay chỉ vào Thi Đại Nhi nói:
- Nàng là nữ nhân của bản thiếu gia. Ta muốn nữ nhân của bản thiếu gia còn sống không tổn hao một cọng long sợi tóc. Ai muốn đả thương nàng, ta sẽ lấy mạng của hắn.
Những lời bá đạo đến cực điểm truyền đến tai mọi người đang ở đây. Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói, không khỏi cắn cắn môi, ánh mắt quay sang nhìn Thi Đại Nhi. Trong mắt có chút không cam lòng, đồng thời lại lộ ra vẻ hâm mộ hiếm thấy.
Mà lúc này, Thi Đại Nhi lại ngoan ngoãn giống như nàng dâu nhỏ đứng ở phía sau Nghệ Phong. Lúc này trong mắt nàng đã thật sự bốc lên một lớp sương mù mỏng. Mặc dù nàng là Thiếu tông chủ Thánh Âm Tông cao cao tại thượng, nhưng không có một nữ nhân không hy vọng có loại bá đạo này. Thi Đại Nhi lẳng lặng đứng ở phía sau Nghệ Phong. Nàng không nói một lời nào, chẳng qua trong mắt đã có vẻ kiên định: cuộc đời này, không phụ lòng Phong ca ca!
- Nghệ Phong sư huynh trước sau vẫn là một người bá đạo như vậy. Chẳng lẽ chỉ cho phép nàng giết người, người khác không được giết nàng sao?
Thủy Nhược Vân hừ một tiếng nói.
- Đúng!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi gật đầu đã đồng ý.
- Ngươi...
Thủy Nhược Vân thật sự không ngờ được Nghệ Phong lại thừa nhận câu nói không có đạo lý này. Nàng hừ một tiếng, quay đầu đi nơi khác không hề nhìn Nghệ Phong. Thủy Nhược Vân hiểu rất rõ, có lẽ nàng có thể chiến thành ngang tay với Thi Đại Nhi. Nhưng đối diện với nam tử trước mặt này, nàng lại không có chút lòng tin nào. Năm đó hắn mới có thực lực Tướng giai đã nháo Tĩnh Vân Tông đến long trời lở đất. Lúc này hắn đã đạt được Vương cấp, ai biết hắn mạnh tới mức nào.
- Ha ha. Đúng là người Ma Tông đều bá đạo như vậy? Nếu đã như vậy, ta đây sẽ diệt trừ một ác ma này!
Phong Khiếu nhìn Nghệ Phong, trầm giọng nói.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Thủy Nhược Vân, bỗng nhiên nở nụ cười nói:
- Hắn thay mặt nàng?
Thủy Nhược Vân thản nhiên nói:
- Không phải người nào cũng có thể thay mặt cho Nhược Vân.
Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Vậy ta an tâm. Nếu Nhược Vân cắm tại một bãi phân trâu như vậy, thật sự là thiên lý bất công. Trên thế giới này, chỉ có người hoàn mỹ như ta mới xứng với Nhược Vân.
Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói không chút xấu hổ, mặt nàng thoáng có chút nóng lên. Trong lòng nàng bỗng nhiên xuất hiện một câu Nghệ Phong từng nói qua: ai động đến nữ nhân của ta, ta liền giết người đó.
- Cuồng vọng!
Phong Khiếu thấy Nghệ Phong trước mặt mặt hắn đùa giỡn Thủy Nhược Vân, tức giận vẫn cố đè nén rốt cục không nhịn được, rút lợi kiếm ra, đấu khí vọt ở phía trên lợi kiếm, nhắm thẳng vào Nghệ Phong.
Nghệ Phong hừ một tiếng, thật sự là mình không muốn khi dễ cũng không được.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Thi Đại Nhi, nói với nàng:
- Trở về đi, chờ một lát nữa ta sẽ thu thập nàng.
Thi Đại Nhi nghe vậy liền ủy khuất. Nàng không làm gì sai, lại lại nói muốn thu thập mình?
Tuy nhiên, lúc này nàng lại không dám lưu lại ở trường giác đấu, thân ảnh chớp động liền lên trên đài cao. Thủy Nhược Vân thấy thế, thoáng nhìn về phía Phong Khiếu, suy nghĩ một chút, cũng không quản nữa, người nhẹ nhàng nhảy lên đài cao.
Quyết đấu giữa hai nàng, dưới sự can thiệp của Nghệ Phong, rốt cục đã kết thúc. Điều này khiến phần lớn mọi người thở phào một hơi. Vừa rồi, bọn họ đều thấy được sự nguy hiểm đáng sợ đó. Bọn họ thật sự không muốn nhìn thấy mỹ nhân bị tổn hại tới hương tiêu ngọc vẫn như thế.
Tuy nhiên nhìn hai người trong sân, trong lòng bọn họ đều kinh ngạc. Thật sự không ngờ được Nghệ Phong thật sự dám nhận lời khiêu chiến của đối phương.
Đối với Phong Khiếu có thiên phú rất mạnh, tuy rằng bọn họ nhìn khó chịu, nhưng trong lòng cực kỳ khâm phục. Thực lực toàn thân cao không lường được, bọn họ còn xa mới sánh bằng.
Mà Nghệ Phong thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tuổi trẻ tuổi như vậy đã đạt được tiêu chuẩn Vương cấp, chẳng lẽ còn có thể đạt được ngũ giai hay sao? Chỉ cần chưa đạt được ngũ giai, vậy sao có thể là đối thủ của đối phương.
Chẳng qua, nhớ tới cảnh vừa rồi khi hai đóa lam Liên Hoa phá không xuất hiện, trong lòng mọi người có chút nghi hoặc. Tốc độ ra tay vừa rồi, quả thật bất luận kẻ nào đang ở đây đều kém hơn hắn, cho dù là Lợi Lang đại nhân.
Phong Khiếu nhìn người trước mặt, tức giận trong lòng dâng lên. Bao nhiêu năm nay hắn đã không phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Cho tới nay hắn với thiên phú xuất sắc, vô số vinh dự bao trùm hắn. Mà quả thật hắn có được vinh dự này, dựa vào thiên phú và cố gắng, trước hai mươi lăm tuổi đã đạt được ngũ giai, thành tích như vậy, ngay cả cốc chủ cũng không đạt được. Trừ một sư đệ vì nguyên nhân đặc biệt mà từ đầu đến cuối đều vượt hơn hắn một bậc, hắn chưa từng thấy ai mạnh hơn so với hắn.
Tuy rằng tiềm lực của Thủy Nhược Vân và Thi Đại Nhi biểu hiện ra ngoài mạnh hơn so với hắn, nhưng các nàng chưa đạt được ngũ giai. Mình ở trước mặt các nàng vẫn có cảm giác về sự ưu việt. Cho rằng ngũ giai và chưa tới ngũ giai có sự khác biệt một trời một vực.
Nhưng, hôm nay lại xuất hiện một tiểu tử, không chỉ có quan hệ không rõ ràng với nữ nhân trong lòng mình, còn dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn. Điều này khiến hắn vẫn được vô số lời ca ngợi không thế nào chấp nhận được.
Hôm nay hắn sẽ khiến mọi người biết, Phong Khiếu hắn mới là thiên tài. Cho dù tên khốn trước mặt cũng là thiên tài, hôm nay nhất định phải ngã xuống tại đây. Thiên tài không thể lớn lên được, vậy có thiên tài nữa thì có tác dụng gì?
- Ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái.
Phong Khiếu nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên hạ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.