Chương 221: Cường thế của Yêu Ngọc
Anh Giai Ngây Thơ
18/10/2017
Thượng Quan Vũ Phượng ngây dại tại chỗ, nàng thật không ngờ kết quả trận chiến này sẽ như vậy, một trận đánh bại hơn mười người, trong đó còn có Sư Cấp thất giai đỉnh phong! Đầy là phế nhân? Ha ha, chính mình thật
tức cười! Hay đối phương che giấu quá sâu!
Nữ tử lãnh ngạo cũng hơi sững sờ, hiển nhiên kết quả như vậy cũng nằm ngoài dự tính của nàng. Hơn mười người, cư nhiên không ai có thể đứng dậy, chuyện này...
Thế nhưng, ánh mắt nàng lập tức bị dáng vẻ và cử chỉ của người nào đó hấp dẫn, nàng quay về phía Phượng Quan Vũ Phượng nói:
- Nếu như, ngươi thấy hắn bại trận! Có thể ngươi được như ý! Nghĩ không ra, Hoa Hạ bang còn có người sợ chết như vậy!
Thượng Quan Vũ Phượng sửng sốt, lập tức nhìn chuyển ánh mắt tới đấu trường, chỉ thấy người kia vốn hôn mê, cư nhiên đang từ từ đứng lên. Tuy rằng trên người dính chút máu, cũng không quá nhếch nhắc, hắn cũng không thụ thương nhiều! Hiển nhiên vừa mới giả chết tránh né đợt công kích của Nghệ Phong.
- Thủ hạ của Cổ Lạp, quả nhiên hèn mọi giống như Cổ Lạp!
- Quá vô sỉ! Cư nhiên giả chết!
- E là thiếu niên này dữ nhiều lành ít! Nhìn dáng vẻ kiệt lực của hắn, làm sao có thể chống đỡ được Nhân cấp công kích!
- Vô sỉ ah! Quá vô sỉ!
Trong tiếng nghị luận có tiếng khinh bỉ từ trong đám đông truyền tới, thế nhưng Nhân cấp dính đầy máu kia không hề dừng lại, bước chân vẫn từ từ hướng về phía Nghệ Phong, trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười tà ác phối hợp cùng vết máu loang lổ trên mặt, khiến trong lòng một vài nữ hài tử yểu tim cảm thấy khiếp sợ và buồn nôn.
- Tiểu tử! Tuy rằng ngươi rất manh, thể nhưng ngươi không nghĩ ngươi sẽ thất bại sao?
Người này độc ác cười, tiếng cười âm hiểm khiển người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn người này, dường nhìn hắn giống như nhìn cẩu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Nhãn thần này, nhất thời khiến trong lòng hắn bộc phát lửa giận, vốn Nghệ Phong nên dùng nhãn thần cầu xin tha thứ, cư nhiên lại dám dùng ánh mắt kinh thường nhìn hắn. Điều này khiển trong lòng hắn vô cùng bất mãn.
- Tiểu tử! Ta sẽ giữ lại mạng của người. Bất quá, tay chân người còn vẹn toàn hay không? Ta cũng không biết!
Nhãn thần của Nghệ Phong khiển hắn rất khó chịu, lúc này dữ tợn nói.
Nghệ Phong vẫn không nói gì, hắn dùng kiếm chống đỡ thân thể. Lực lượng trong cơ thể đã cạn kiệt, khiển hắn không sao chống đỡ nổi.
Người này trông thấy dáng vẻ Nghệ Phong như vậy, hắn liền cười khà khà:
- Không còn khí lực sao?
- Cho dù ta không còn khí lực, vậy đã sao? Một con cẩu ti tiện mà thôi, lẽ nào có thể tạo nên sóng gió?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Trong lòng Nghệ Phong cười nhạt không ngớt. Cho dù bản thiếu gia kiệt lực, lẽ con cẩu này có thể đối phó với ta? Tuy ràng Nghệ Phong không muốn bộc lộ chính mình là độc sư, thể trong tình hình sinh mệnh bị uy hiếp Nghệ Phong còn có thể quan tâm tới danh tiếng của chính mình hay sao?
Thượng Quan Vũ cắn môi, nàng thực sự hiểu được Nghệ Phong sâu thêm một bước. Nghệ Phong lộ ra ngạo khí, lộ ra khí tức cao hơn người một bậc.
Câu nói của Nghệ Phong, khiến sắc mặt người này càng trở nên dữ tợn. Hắn nắm chặt nắm đấm, gân xanh bạo động, một quyền mạnh mẽ đánh về phía Nghệ Phong.
- Ngươi đi chết đi!
Tiếng gió rít gào, khiển mọi người nhắm chặt hai mặt lại, trong lòng cảm thán nói: Đáng tiếc ah! Không bị phế trước đám người vây công, lại phế dưới tay một kẻ tiểu nhân. Có lẽ là một tên tiểu nhân Nhân cấp, điều này đối với hắn mà nói, quả thực châm chọc quá lớn?
Trên trong quyền mang theo đấu khí lướt qua hư không, hung hăng đánh về phía ngực Nghệ Phong. Khóe miệng Nghệ Phong cười nhạt.
- Thật không biết sống chết!
Nghệ Phong vừa định lấy độc châm từ trong lòng, ném về phía người kia.
Thể nhưng, biến cố đột nhiên khiển hắn phải dừng tay. Chỉ thấy yêu ngọc vẫn ngủ say trong lòng chính mình, lúc này cặp mắt xanh biếc mạnh mẽ mở rộng, toát lên một đạo tinh quang. Nhanh chóng từ trong lòng chính mình bay ra. Một đạo vết tích quỷ dị lướt qua hư không, xuất hiện cổ năng lượng cường hãn đến cực điểm mạnh mẽ quét tới người kia.
Cổ năng lượng khổng lồ kia kéo theo tiếng gió gào thét, giống như thần long vẫy đuôi, hung hăng đập mạnh vào ngực người kia.
- Phụt...
Biến cố bất chợt, căn bản người kia không kịp phản ứng. Trong nháy mắt đuôi Yêu Ngọc kéo theo lực đạo khổng lồ lẫn máu tươi bay ngược ra. Ngươi kia đập mạnh trên mặt đất, lại tiếp tục phun ra máu tươi.
Mọi người trông thấy biến cố này vô cùng ngạc nhiên. Toàn bộ đám người chuyển ánh nhìn Yêu Ngọc bay tới vai Nghệ Phong. Thân rắn trong suốt, móng vuốt khéo léo linh hoạt, cặp mắt giống như bảo thạch màu bích lục. Còn có chiếc đuôi hưng phấn lắc lư làm chấn động nhãn cầu người khác.
Một vài nữ nhân vây xem hét lớn một tiếng. Quả thực ma thú đẹp như vậy, hấp dẫn nữ nhân tới cực điểm.
Thể nhưng nam nhân vây xem. Tuy rằng kinh ngạc cảm thấy Yêu Ngọc mị hoặc tới cực điểm, nhưng thực lực của nó lại khiển bọn họ càng khiếp sợ. Lực lượng vừa mới đánh ra, ít nhất phải đạt tới Sư cấp.
Mọi người kinh hãi nhìn Nghệ Phong: Ma sủng ah! Thứ này cũng không mấy người có thể đạt được? Thông thường ma thú tuyệt đối không đối đãi như vậy, tại sao người này có thể lừa tới tay?
Nhìn dáng vẻ ma thú, hiển nhiên chưa trưởng thành. Chưa trưởng thành thực lực đã đạt tới Sư cấp, nếu như trưởng thành thực sự kinh khủng ah?
Dường như mọi người có chút lý giải, tại sao Nghệ Phong không sợ người kia. Nguyên lai hắn còn có ma thú cường hãn như vậy.
Nghệ Phong nhìn Yêu Ngọc cọ cọ vào mặt chính mình, hắn cũng ngạc nhiên ngây dại tại chỗ. Cho tới bây giờ hắn thật không ngờ Yêu Ngọc này có thể cường hãn như vậy, ít nhất thực lực cũng đã đạt tới Sư cấp. Càng không ngờ, tiểu gia hỏa này sẽ giải cứu chính mình khỏi nguy hiểm. Giúp chính mình không bị bại lộ thân phận độc sư.
Nghệ Phong nghĩ vậy, liền nắm lấy Yêu Ngọc, vuốt nhè nhẹ nói:
- Tiểu gia hỏa, ta yêu ngươi chết mất!
Nhất thời Yêu Ngọc cảm thấy khó chịu, cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay Nghệ Phong chạy trốn ra ngoài. Nghệ Phong véo véo hai cái, lúc này mới buông tha Yêu Ngọc.
Nữ nhân vây xem, thấy Nghệ Phong đối đãi với Yêu Ngọc như vậy, cả đám nhất thời trừng mắt nhìn. Nam nhân bên cạnh nhìn thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên.
Nghệ Phong nhìn Yêu Ngọc nhắm mắt lại chui vào lòng chính mình, không khỏi ngạc nhiên: Tiểu hỗn đản này sẽ không muốn ngủ say nữa chứ? Bất quá, khi Nghệ Phong cảm giác được cặp móng vuốt kia vẫn không an phận, lại cảm thấy an tâm.
Nghệ Phong nhìn người kia nằm ngả xuống đất không dậy nổi, khóe miệng cười nhạt không ngớt. Nghệ Phong bước từng bước đi về phía hắn.
Nữ tử lãnh ngạo cũng hơi sững sờ, hiển nhiên kết quả như vậy cũng nằm ngoài dự tính của nàng. Hơn mười người, cư nhiên không ai có thể đứng dậy, chuyện này...
Thế nhưng, ánh mắt nàng lập tức bị dáng vẻ và cử chỉ của người nào đó hấp dẫn, nàng quay về phía Phượng Quan Vũ Phượng nói:
- Nếu như, ngươi thấy hắn bại trận! Có thể ngươi được như ý! Nghĩ không ra, Hoa Hạ bang còn có người sợ chết như vậy!
Thượng Quan Vũ Phượng sửng sốt, lập tức nhìn chuyển ánh mắt tới đấu trường, chỉ thấy người kia vốn hôn mê, cư nhiên đang từ từ đứng lên. Tuy rằng trên người dính chút máu, cũng không quá nhếch nhắc, hắn cũng không thụ thương nhiều! Hiển nhiên vừa mới giả chết tránh né đợt công kích của Nghệ Phong.
- Thủ hạ của Cổ Lạp, quả nhiên hèn mọi giống như Cổ Lạp!
- Quá vô sỉ! Cư nhiên giả chết!
- E là thiếu niên này dữ nhiều lành ít! Nhìn dáng vẻ kiệt lực của hắn, làm sao có thể chống đỡ được Nhân cấp công kích!
- Vô sỉ ah! Quá vô sỉ!
Trong tiếng nghị luận có tiếng khinh bỉ từ trong đám đông truyền tới, thế nhưng Nhân cấp dính đầy máu kia không hề dừng lại, bước chân vẫn từ từ hướng về phía Nghệ Phong, trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười tà ác phối hợp cùng vết máu loang lổ trên mặt, khiến trong lòng một vài nữ hài tử yểu tim cảm thấy khiếp sợ và buồn nôn.
- Tiểu tử! Tuy rằng ngươi rất manh, thể nhưng ngươi không nghĩ ngươi sẽ thất bại sao?
Người này độc ác cười, tiếng cười âm hiểm khiển người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn người này, dường nhìn hắn giống như nhìn cẩu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Nhãn thần này, nhất thời khiến trong lòng hắn bộc phát lửa giận, vốn Nghệ Phong nên dùng nhãn thần cầu xin tha thứ, cư nhiên lại dám dùng ánh mắt kinh thường nhìn hắn. Điều này khiển trong lòng hắn vô cùng bất mãn.
- Tiểu tử! Ta sẽ giữ lại mạng của người. Bất quá, tay chân người còn vẹn toàn hay không? Ta cũng không biết!
Nhãn thần của Nghệ Phong khiển hắn rất khó chịu, lúc này dữ tợn nói.
Nghệ Phong vẫn không nói gì, hắn dùng kiếm chống đỡ thân thể. Lực lượng trong cơ thể đã cạn kiệt, khiển hắn không sao chống đỡ nổi.
Người này trông thấy dáng vẻ Nghệ Phong như vậy, hắn liền cười khà khà:
- Không còn khí lực sao?
- Cho dù ta không còn khí lực, vậy đã sao? Một con cẩu ti tiện mà thôi, lẽ nào có thể tạo nên sóng gió?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Trong lòng Nghệ Phong cười nhạt không ngớt. Cho dù bản thiếu gia kiệt lực, lẽ con cẩu này có thể đối phó với ta? Tuy ràng Nghệ Phong không muốn bộc lộ chính mình là độc sư, thể trong tình hình sinh mệnh bị uy hiếp Nghệ Phong còn có thể quan tâm tới danh tiếng của chính mình hay sao?
Thượng Quan Vũ cắn môi, nàng thực sự hiểu được Nghệ Phong sâu thêm một bước. Nghệ Phong lộ ra ngạo khí, lộ ra khí tức cao hơn người một bậc.
Câu nói của Nghệ Phong, khiến sắc mặt người này càng trở nên dữ tợn. Hắn nắm chặt nắm đấm, gân xanh bạo động, một quyền mạnh mẽ đánh về phía Nghệ Phong.
- Ngươi đi chết đi!
Tiếng gió rít gào, khiển mọi người nhắm chặt hai mặt lại, trong lòng cảm thán nói: Đáng tiếc ah! Không bị phế trước đám người vây công, lại phế dưới tay một kẻ tiểu nhân. Có lẽ là một tên tiểu nhân Nhân cấp, điều này đối với hắn mà nói, quả thực châm chọc quá lớn?
Trên trong quyền mang theo đấu khí lướt qua hư không, hung hăng đánh về phía ngực Nghệ Phong. Khóe miệng Nghệ Phong cười nhạt.
- Thật không biết sống chết!
Nghệ Phong vừa định lấy độc châm từ trong lòng, ném về phía người kia.
Thể nhưng, biến cố đột nhiên khiển hắn phải dừng tay. Chỉ thấy yêu ngọc vẫn ngủ say trong lòng chính mình, lúc này cặp mắt xanh biếc mạnh mẽ mở rộng, toát lên một đạo tinh quang. Nhanh chóng từ trong lòng chính mình bay ra. Một đạo vết tích quỷ dị lướt qua hư không, xuất hiện cổ năng lượng cường hãn đến cực điểm mạnh mẽ quét tới người kia.
Cổ năng lượng khổng lồ kia kéo theo tiếng gió gào thét, giống như thần long vẫy đuôi, hung hăng đập mạnh vào ngực người kia.
- Phụt...
Biến cố bất chợt, căn bản người kia không kịp phản ứng. Trong nháy mắt đuôi Yêu Ngọc kéo theo lực đạo khổng lồ lẫn máu tươi bay ngược ra. Ngươi kia đập mạnh trên mặt đất, lại tiếp tục phun ra máu tươi.
Mọi người trông thấy biến cố này vô cùng ngạc nhiên. Toàn bộ đám người chuyển ánh nhìn Yêu Ngọc bay tới vai Nghệ Phong. Thân rắn trong suốt, móng vuốt khéo léo linh hoạt, cặp mắt giống như bảo thạch màu bích lục. Còn có chiếc đuôi hưng phấn lắc lư làm chấn động nhãn cầu người khác.
Một vài nữ nhân vây xem hét lớn một tiếng. Quả thực ma thú đẹp như vậy, hấp dẫn nữ nhân tới cực điểm.
Thể nhưng nam nhân vây xem. Tuy rằng kinh ngạc cảm thấy Yêu Ngọc mị hoặc tới cực điểm, nhưng thực lực của nó lại khiển bọn họ càng khiếp sợ. Lực lượng vừa mới đánh ra, ít nhất phải đạt tới Sư cấp.
Mọi người kinh hãi nhìn Nghệ Phong: Ma sủng ah! Thứ này cũng không mấy người có thể đạt được? Thông thường ma thú tuyệt đối không đối đãi như vậy, tại sao người này có thể lừa tới tay?
Nhìn dáng vẻ ma thú, hiển nhiên chưa trưởng thành. Chưa trưởng thành thực lực đã đạt tới Sư cấp, nếu như trưởng thành thực sự kinh khủng ah?
Dường như mọi người có chút lý giải, tại sao Nghệ Phong không sợ người kia. Nguyên lai hắn còn có ma thú cường hãn như vậy.
Nghệ Phong nhìn Yêu Ngọc cọ cọ vào mặt chính mình, hắn cũng ngạc nhiên ngây dại tại chỗ. Cho tới bây giờ hắn thật không ngờ Yêu Ngọc này có thể cường hãn như vậy, ít nhất thực lực cũng đã đạt tới Sư cấp. Càng không ngờ, tiểu gia hỏa này sẽ giải cứu chính mình khỏi nguy hiểm. Giúp chính mình không bị bại lộ thân phận độc sư.
Nghệ Phong nghĩ vậy, liền nắm lấy Yêu Ngọc, vuốt nhè nhẹ nói:
- Tiểu gia hỏa, ta yêu ngươi chết mất!
Nhất thời Yêu Ngọc cảm thấy khó chịu, cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay Nghệ Phong chạy trốn ra ngoài. Nghệ Phong véo véo hai cái, lúc này mới buông tha Yêu Ngọc.
Nữ nhân vây xem, thấy Nghệ Phong đối đãi với Yêu Ngọc như vậy, cả đám nhất thời trừng mắt nhìn. Nam nhân bên cạnh nhìn thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên.
Nghệ Phong nhìn Yêu Ngọc nhắm mắt lại chui vào lòng chính mình, không khỏi ngạc nhiên: Tiểu hỗn đản này sẽ không muốn ngủ say nữa chứ? Bất quá, khi Nghệ Phong cảm giác được cặp móng vuốt kia vẫn không an phận, lại cảm thấy an tâm.
Nghệ Phong nhìn người kia nằm ngả xuống đất không dậy nổi, khóe miệng cười nhạt không ngớt. Nghệ Phong bước từng bước đi về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.