Mị Ảnh

Chương 150: Gặp lại Trữ Huyên

Anh Giai Ngây Thơ

15/10/2017

- Được, được, được! Đã nhiều năm nay không ai dám măng ta! Cho dù ngươi là vương tử trong hoàng thất, ngày hôm nay ta cũng phải làm thịt ngươi.

Kim Ưng Tông chủ cảm giác chính mình bị kích động tới cực điểm, hắn giận quá hóa cười. Đấu khí trong cơ thể bộc phát, khí thế lạnh lẽo đè nén hướng về phía Nghệ Phong.

- Hizzz...

Nghệ Phong lại lần nữa phun máu, sau đó Điệp Vận Du liền đứng chắn trước mặt hắn, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

- Nương nương! Người nhất định phải bảo vệ hắn. Vậy đừng trách bản tôn không khách khí.

Kim Ưng Tông chủ vừa mới nói xong, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vô cùng trong trẻo văng vẳng bên tai:

- Kim Ưng Tông chủ, tại sao ngài còn ở chỗ này?

Kim Ưng Tông chủ nghe thấy giọng nữ nhân, sắc mặt đột biến. Sau một lúc lâu mới bình thản nói:

- Lẽ nào bản Tôn không thể đặt chân tới đế quốc Trạm Lam?

Giọng nữ nhân trong trẻo thản nhiên vọng lên:

- Đương nhiên tông chủ có thể tùy ý tới. Chỉ cần không phá trưởng bối bản tông tiến giai là được. Có lẽ tông chủ cũng biết nơi này không có bảo vật ngươi muốn.

Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh lồi lõm tràn đầy mê hoặc từ phía xa xa, thoáng chốc bay tới. Nữ nhân xinh đẹp khoác trên mình cẩm y bào màu tím, thân thể đẫy đà, dáng bộ khoan thai uyển chuyển. Đột nhiên mái tóc đen thơm ngát tùy ý buông rơi. Giống như thác nước thu hút ánh mắt mọi người.

http://truyeNcuatui.net/

Dung nhan mỹ lệ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hơi híp lại một chút, đôi tai khẽ vểnh lên nghe ngóng. Eo thon mảnh khảnh, ánh mắt nhìn tới có thể cảm giác được vẻ nhu hòa trong đó.

Toàn bộ thân thể xinh đẹp quý phái, bức người tới cực điểm. So với Điệp Vận Du đứng các đó không xa, quả thực không thể phân biết cao thấp.

Nếu như nói Điệp Vận Du là yêu nghiệt kích thích nam nhân, nữ nhân trước mắt kia chính là nữ thần cao quý xinh đẹp.

Cho dù Kim Ưng Tông chủ, lúc này nhìn thấy nữ nhân này, cũng không kiềm chết nổi yết hầu cuộn trào không ngớt, trong mắt hiện lên một đạo hỏa quang.



Hai nữ nhân trước mắt mỗi người một vẻ, khiển hắn bị mị hoặc tới cực điểm. Kim Ưng Tông chủ hít thât sâu, ngăn chăn huyết khí trong lòng, điên cuồng nói:

- Bản Tôn muốn giết một người, hẳn là ngươi không can thiệp tới chứ?

Nữ nhân tuyệt mỹ khẽ nhíu mày, quay đầu thoáng nhìn Điệp Vận Du, trông thấy nữ nhân này xinh đẹp không hề thua kém nàng. Hai nữ nhân đứng cùng một chỗ, khiến ừời đất đều biến sắc. Quan sát một hồi lâu, trong lòng hai người đều phải thừa nhận, chính mình không thể cao hơn đối phương một bậc.

Điệp Vận Du hơn về lực mị hoặc vô cùng vô tận, còn nữ nhân trước mắt hơn về vẻ cao quý sang trọng. Hai người bọn họ đều là nữ thần hoàn mỹ tới tốt cùng.

- Điệp Phi (Trữ Tông chủ)!

Hai nữ nhân mở miệng bát chuyện, hiển nhiên đã từng quen biết.

Kim Ưng Trông chủ trông thấy hai người quen biết nhau, ánh mắt liền ngưng đọng lại, hắn thản nhiên nói:

- Việc này không liên quan tới Trữ Tông chủ, có lẽ Trữ Tông chủ sẽ không quản ta giết người?

Đối với chuyện này, Trữ Huyện cũng không muốn nhúng tay vào, bỗng nhiên nàng trông thấy Nghệ Phong trốn sau lưng Điệp Vận Du, sắc mặt đại biến. Trong lòng vô cùng kinh nàng.

Tại sao nàng lại ở đây?

Trong lòng Nghệ Phong vui vẻ không gì sánh được, không ngờ Trữ Huyên đã cứu mạng chính mình, trong nháy mắt tâm tư hắn liền thả lòng.

Điệp Vận Du thoáng nhìn Trữ Huyên bàng ánh mắt cổ quái, nghi hoặc hỏi:

- Các người quen biết nhau?

Hình như Trữ Huyên nghĩ tới điều gì đó. Khuôn mặt đỏ ửng làm say lòng người, hai gò má nóng lên, lãnh diễm vừa nãy hoàn toàn biến mất. Trong lòng không nhịn được quở trách, nói:

- Tại sao đụng phải oan gia này?

- Trữ Tông chủ! Ta muốn lấy mạng tiểu tử phía sau ngươi? Nếu như ngươi không muốn nhúng tay vào, xin mời tránh ra.

Kim Ưng Tông chủ thản nhiên nói, trong lòng vô cùng tự tin. Với tính cách của Trữ Huyên, rất có khả năng nàng không nhúng tay vào chuyện không liên quan tới mình.



- Kim Ưng Tông chủ, không có chuyện gì đáng nói. Xin mời rời đi.

Trong thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ rõ vẻ đáng tin khiển mọi người đứng ngây dại tại chỗ. Bọn họ rất bất ngờ, với tính cách của không quan tâm tới chuyện thế gian, Trữ Huyên cũng nhúng tay vào. Dựa theo lý giải của bọn họ. Hẳn là nàng đã thay đổi, nàng không phải loại người ba phải.

- Trữ Tông chủ, ngươi cũng muốn bảo vệ tiểu tử kia?

Ngữ khí của Kim Ưng Tông chủ có phần kinh ngạc, Trữ Huyên cao quý sang trọng, chẳng phải có tính cách của nàng luôn luôn bỏ mặc chuyện không liên quan tới mình sao?

- Kim Ưng Tông chủ, ngài bị kẻ khác lừa gạt, vừa vặn quấy rối trưởng bối sư môn ta tấn tấn giai, ta cũng không tính toán. Thể nhưng ngươi hãy mau rời đi.

Giọng nữ nhân trong trẻo dễ nghe vang lên, lộ ra ý tứ đuổi khách, hơn nữa nàng lại quen biết Điệp Vận Du. Chuyện này khiển Kim Ưng Tông chủ vô cùng bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ: Trữ Huyên có điểm khác thường, dựa vào tính cách của nàng, tại sao có thể tùy tiện đắc tội với cường giả Tôn cấp?

Điệp Vận Du không hề nhận thấy, trong thời gian đám người đang yên lặng, Nghệ Phong ngoảnh về phía Trữ Huyên nháy con mắt tà mị, tiết lộ ý tứ trong đó khiến khuôn mặt Trữ Huyên lại lần nữa đỏ ửng. Trữ Huyên xấu hổ liền trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Dáng dấp nữ thân kia đâu phải xa vời không thấu, mà là tư thái của tiểu nữ nhân xấu hổ tới cực điểm.

Tâm tư Trữ Huyên trầm ổn yên tĩnh không gợn sóng, nàng từ khóe miệng Nghệ Phong có thể nhận ra được. Ý tứ của Nghệ Phong khiến khuôn mặt nàng đỏ ửng:

- Trữ Huyên! Ta yêu nàng chết mất thôi!

Trữ Huyên hít thật sâu, ngăn chặn điểm rung đụng này, trong lòng nàng không kiềm chế nổi, quở trách:

- Oan gia!

Kim Ưng Tông chủ trông thấy khuôn mặt vốn bình thản như không của Trữ Huyên đột nhiên biển ảo bất định: Tuy ràng hắn không sợ Trữ Huyên, thế nhưng thực lực của đối phương hiện tại tất nhiên mạnh hơn chính mình rất nhiều. Nếu muốn đối phó với tiểu tử kia, tất nhiên không có khả năng.

Huống hồ, hắn không thể vì một gã đệ tử, đắc tội với hai cổ thể lực khổng lồ. Dù sao, hai cổ thực lực này liên hợp lại, cho dù toàn bộ Kim Ưng Tông bọn họ cũng không chống đỡ nổi.

- Ha ha, nếu như Trữ Tông chủ muốn bảo vệ hắn. Ta đây nể mặt nàng buông tha hắn. Bất quá, hi vọng lần sau hắn không để ta vô tình gặp lại. Bằng không, hắn sẽ không may mắn như vậy.

Kim Ưng Tông chủ rất tự nhiên, hắn trông thấy không thể làm thịt Nghệ Phong, liền chủ động buông tha.

- Ta cũng không bao giờ muốn nhìn thấy hắn gặp phải chuyện không may.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kích phát từng đợt từng đợt ừấn động trong không trung. Đám người sửng sờ nhìn Trữ Huyên, tựa hồ không thể tin được lời này xuất ra từ miệng nàng. Xem ra với ý tứ của nàng, nếu ai khiển Nghệ Phong có mệnh hệ gì, nàng nhất định sẽ đối địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook