Mị Ảnh

Chương 429: Gia gia đồng ý, ta cũng sẽ đồng ý.

Anh Giai Ngây Thơ

20/06/2013

Cần cổ thon dài trắng muốt, bộ ngực theo nhịp thở mà không ngừng phập phồng lên xuống, hai gò bồng đảo phong mãn vểnh lên, êm dịu mà mềm mại, quyến rũ động lòng người. Vòng eo mảnh khảnh thon thả dường như một nắm tay là có thể ôm trọn, phối hợp với cặp chân dài không một tì vết, khiến cả người nàng tản mát ra khí chất nữ tính, phong tình dụ hoặc vạn phần!

- Ngươi đã trở về!

Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong xuất hiện trong phòng khách, đưa tay lau qua mồ hôi trên trán, chạy đến trước mặt hắn vui vẻ nói.

Nghệ Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, dùng ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi còn đọng trên mặt nàng. Liễu Mộng Nhiên thấy động tác này của Nghệ Phong, mặt chợt đỏ bừng lên, hơi nghiêng mặt đi, những vẫn không thể tránh thoát, chỉ có thể tùy ý để Nghệ Phong lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của mình.

- Hoàng đế bệ hạ không phải đã phái người tới dọn dẹp giúp ta rồi sao? Nàng cần gì phải mệt nhọc như vậy?

Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên, dịu dàng nói.

Liễu Mộng Nhiên lắc đầu, rất nghiêm túc nói:

- Bọn họ đều là nam nhân, làm sao biết bài trí phủ đệ, làm việc chung quy không cẩn thận tỉ mỉ bằng ta, ta không thể yên tâm.

Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nói như vậy liền cười nói:

- Người có thể ở là được mà!

Liễu Mộng Nhiên lại lắc đầu nói:

- Nếu đã là nhà, vậy phải có dáng vẻ của căn nhà, sao có thể tùy tiện được!

Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên tích cực như vậy, nhìn nàng cười ha ha nói:

- Ý tứ của Mộng Nhiên, có phải đây là nhà của ta và nàng, cho nên nàng mới bố trí chu đáo như vậy không?

- A!

Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên trong nháy mắt đỏ bừng như hoa đào hé nở. Nàng kinh hoảng né tránh ánh mắt trêu chọc của Nghệ Phong, nói lảng sang chuyện khác:

- Ngươi thấy ta trang trí thế nào?

Nghệ Phong nhìn thoáng qua phòng khách đã được thu dọn ngăn nắp chừa ra một không gian khá rộng, gật gật đầu nói:

- Ai cưới được Mộng Nhiên nhất định có phúc khí lớn!

Tuy Liễu Mộng Nhiên hơi ngượng ngùng, nhưng thấy bộ dáng ưa thích của Nghệ Phong như vậy, trong lòng cũng vui vẻ không thôi.



- Ngươi thích là tốt rồi! Nếu như ngươi thấy chỗ nào không hài lòng cứ nói với ta, ta sẽ sắp xếp lại giúp ngươi!

Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong cười cười:

- Không phải Mộng Nhiên sẽ thực sự làm thị nữ của ta chứ?

Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong một chút, ôn nhu gật đầu, dùng thanh âm như tiếng muỗi kêu đáp:

- Ta đã thua bởi ngươi!

Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nhắc tới trận đổ ước kia, cười cười nói:

- Ta chỉ là nói giỡn với Mộng Nhiên thôi. Nàng xinh đẹp như vậy, ta thực không nỡ đối xử với nàng như thị nữ. Nàng cũng không thể chỉ vì thi từ mà chấp nhận bán thân như vậy. Nếu sau này nàng thích, ta tùy ý viết cho nàng mấy bài là được.

Đối với việc Liễu Mộng Nhiên chấp nhận làm thị nữ của mình, Nghệ Phong thực sự rất mong muốn. Có một nữ nhân xinh đẹp tuyệt vời lại nhu thuận như vậy làm thị nữ cho mình, thực không gì tốt hơn. Chỉ là, nhìn bộ dáng của Liễu Mộng Nhiên, cũng đủ biết gia thế của nàng không đơn giản. Hiện tại đã có phiền phức của hai vị hoàng tử, Nghệ Phong không muốn trêu chọc thêm một thế lực nào khác nữa.

Nghệ Phong thậm chí đoán chắc rằng, nếu người nhà Liễu Mộng Nhiên biết nàng làm thị nữ, không nổi bão mới là lạ. Nếu như nữ nhân yêu quý của mình bị người khác bắt làm thị nữ, mình không tới đập nát phủ đệ hắn thì đúng là không phải nam nhân!

- Nếu đã đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ làm được!

Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong, kiên định nói.

Câu này khiến Nghệ Phong kinh ngạc không thôi, lập tức nở nụ cười khổ: Quên đi! Nếu người ta đã nguyện ý, mình lại cứ mãi cự tuyệt một tuyệt đại giai nhân như vậy quả thực có chút ngu ngốc. Không phải nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao?

- Nếu Mộng Nhiên làm thị nữ của ta, vậy có chuyện này ta muốn hỏi một chút. Ta nghe nói thị nữ còn bao gồm cả chức nghiệp làm ấm giường, không biết Mộng Nhiên có như vậy hay không?

Nói xong, ánh mắt Nghệ Phong nhìn từ trên xuống dưới thân thể lung linh mị hoặc của Liễu Mộng Nhiên.

- A…

Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên lập tức trở nên đỏ bừng. Nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, yếu ớt nói thầm:

- Ta không làm!

- Như vậy sao được? Các thị nữ khác đều làm như vậy, nếu nàng không làm, thực không đúng với chức nghiệp một thị nữ!



Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.

Liễu Mộng Nhiên nghiêng đầu qua một bên, làm bộ không nghe thấy lời Nghệ Phong vừa nói.

- Quên đi! Vừa nhìn đã biết Mộng Nhiên nhất định là một tiểu thư khuê các, không phải một người xứng với chức nghiệp thị nữ. Nàng đã không muốn làm ấm giường cho ta, ban đêm hẳn là phải ngủ trong phòng ta chứ. Bằng không buổi tối ta khát nước, sẽ không có ai lấy nước cho ta.

Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên nói.

- Ngươi ngủ đông phòng, ta ngủ tây phòng.

Liễu Mộng Nhiên nhanh chóng an bài, trong lòng lại thầm nói: “Ta ngủ trong phòng ngươi, không phải dê vào hang cọp sao? Ta không có ngốc như vậy!”

Nghệ Phong sửng sốt. Thật không ngờ Liễu Mộng Nhiên đã sớm an bài mọi chuyện như vậy. Hắn không hỏi hung hăng véo một cái lên đùi mình, hét lên:

- Trời ạ! Ta còn cần thị nữ làm gì chứ? Một thị nữ tuyệt sắc không ngờ không thể làm gì được. Lão Thiên có phải đang đùa giỡn ta có phải không?

Liễu Mộng Nhiên nhìn bộ dáng kêu cha gọi mẹ của Nghệ Phong không khỏi thu lại nụ cười, nói:

- Chỉ cần gia gia đồng ý, ta cũng có thể ở phòng của ngươi!

Liễu Mộng Nhiên đột nhiên nói ra một câu như vậy. Nói xong, đầu nàng cũng cúi sát vào trong ngực, không dám nhìn vào mắt Nghệ Phong.

Câu nói này cũng khiến Nghệ Phong sửng sốt ngây người, lập tức đưa ánh mắt cổ quái nhìn Liễu Mộng Nhiên, không rõ nữ nhân này có ý gì. Lẽ nào đây là nàng đồng ý ở cùng phòng với mình sao?

Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi bật cười hắc hắc.

Đương nhiên, đối với sự đồng ý của gia gia Liễu Mộng Nhiên, hắn thực sự không quan tâm.

Nghệ Phong tưởng tượng, mình chạy tới trước mặt gia gia của nàng, ngây ngốc nói:

- Uy, ta muốn tôn nữ của ngài làm ấm giường cho ta!

Chỉ sợ hắn còn chưa nói hết câu đã bị lão nhân gia cầm chổi hất ra ngoài cửa.

Liễu Mộng Nhiên không quên việc Hoàng đế Trạm Lam đưa dược liệu tới, nàng dẫn Nghệ Phong tới dược thất của phủ đệ, chỉ vào các bao đựng dược liệu đặt trong đó, thở dài một hơi nói:

- Ta giao lại hết cho ngươi!

Liễu Mộng Nhiên rất kinh ngạc. Những dược liệu này không có thứ nào không có thứ nào không phải là giá trị vạn kim. Dược liệu như vậy, ngay cả ở gia tộc mình cũng rất ít thấy, nhưng Hoàng đế Trạm Lam lại trực tiếp giao cho Nghệ Phong. Nghe ý tứ của sứ giả, hình như là dược liệu để luyện chế đan dược giải độc cho Hoàng thượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook