Chương 379: Hai trăm vạn
Anh Giai Ngây Thơ
24/10/2017
Không động được. Cho dù toàn bộ người của hai bên mình cộng lại cũng không làm gì được ba người đối phương bên này.
Hai cường giả Tướng Cấp, một Vương cấp, cho dù ở đâu cũng có địa vị không thể coi thường.
- Bạo Cương Vương gia, ta sẽ thỉnh đại nhân nhà ta tự mình hướng ngài lãnh giáo.
Khẩu khí của Hung Lang có phần ngang ngạnh, đồng thời trong lòng cũng cười lạnh không ngớt với Tử Âm. Ngươi tránh thoát ngày hôm nay thì sao? Chờ đại nhân nhà ta chế trụ Bạo Cương, đối với ngươi còn không phải ta muốn thế nào được thế ấy sao?
Bạo Cương thản nhiên nói:
- Vậy chờ lão gia hỏa kia tới rồi nói sau.
Hung Lang thấy ngữ khí không thèm quan tâm của Bạo Cương, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay về phía thủ hạ của mình hét:
- Đi!
- Đứng lại!
Ngay khi đám người Hung Lang chuẩn bị rời đi, Nghệ Phong quát lên.
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không để bọn chúng rời đi ngay lúc này. Hiện tại đám người Triệu Hải còn đang công kích hai đại bang hội. Nếu như để bọn chúng trở về, chẳng phải kế hoạch của mình sẽ thất bại trong gang tấc sao?
- Còn muốn đi? Phá hỏng cửa của ta, đánh người phục vụ của ta? Không đền bù một chút lại cứ thế mà đi sao?
Nghệ Phong nhìn Hung Lang thản nhiên cười nói.
Nhãn thần Hung Lang trong nháy mắt trở nên dữ tợn đáng sợ. Hai mắt hắn lóe hung quang nhìn qua Nghệ Phong nói:
- Tiểu tử, đừng khinh người quá đáng!
Ngươi khiến hai thủ hạ của ta trọng thương ta còn chưa tính toán, cư nhiên còn nói công đạo với ta.
- Xin lỗi! Khinh người quá đáng trước nay vẫn là sở thích của ta. Ta vẫn hết sức nghiên cứu vấn đề này.
Nghệ Phong nhìn Hung Lang nói, không hề bởi vì sự dữ tợn của hắn mà có chút biến hóa nào.
- Được! Được! Ngươi thực tưởng ta sợ ngươi sao?
Hung Lang nổi giận, cũng quên luôn Bạo Cương đang ở bên cạnh. Đấu khí toàn thân hắn mau chóng bùng phát. Đấu khí hệ Hỏa khiến không khí xung quanh không ngừng nóng rực lên. Những người đứng gần Hung Lang nhịn không được phải lui về phía sau mấy bước, tránh né khí tức nóng rực kia.
- Ta làm thịt ngươi...
Hung Lang giận dữ gầm lên một tiếng, quay về hướng Nghệ Phong chuẩn bị đập tới một quyền.
Thế nhưng, nắm tay của hắn còn chưa kịp di động, đã thấy Bạo Cương phóng tới trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn khinh thường nói:
- Ngươi khẳng định ngươi muốn động thủ?
Hung Lang cố gắng dừng nắm tay lại, trong đôi mắt âm hàn toát ra cừu hận mãnh liệt, phảng phất như muốn xé nát Bạo Cương và Nghệ Phong thành muôn mảnh.
- Bạo Cương Vương gia, hà tất nhiều lời với hắn như vậy làm gì. Chỉ cần một quyền đập chết hắn là được.
Nghệ Phong ở một bên trêu chọc nói, trong giọng nói tràn đầy chờ mong.
Bạo Cương nhịn không được mắng to trong lòng:
- Phi! Nếu như là người khác, một quyền đập chết cũng không sao. Chỉ là lão gia hỏa phía sau tên chó săn hỗn đản này lại không dễ động. Tuy rằng ta rất muốn giúp, nhưng lại không muốn làm địch nhân của lão.
Hung Lang nghe Nghệ Phong nói như vậy, liền nhìn thoáng qua Bạo Cương, mạnh mẽ khống chế cơn tức giận đang bùng phát trong nội tâm. Hắn biết rõ, tình huống hiện tại mình đang ở thế hạ phong. Tuy rằng Hung Lang âm thầm thề rằng sau khi ra ngoài sẽ dùng trăm phương ngàn kế chỉnh chết Nghệ Phong, nhưng lúc này lại không thể không cúi đầu.
- Ngươi muốn thế nào?
Hung Lang gần như là cắn răng thốt lên.
- Ha ha! Ta kỳ thực cũng là người rất hiểu đạo lý. Ngươi xem, các ngươi đạp đổ cửa sòng bạc của chúng ta, lại làm tổn thương mấy vị tiểu thư mỹ lệ của chúng ta, nói thế nào cũng phải bồi thường cho chúng ta một ít phí tổn mới được. Tổn phí tài sản của sòng bạc, tổn phí thanh xuân, tổn phí tinh thân cho các vị tiểu thư v. v...
Nghệ Phong mỉm cười nói, làm như mọi việc đều hết sức tự nhiên.
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
Hung Lang hít sâu một hơi, nghĩ thầm: “Trước tiên xem như ta cho ngươi, chờ tới lần sau, ngay cả vốn lẫn lời ta cũng đều thu hết”.
- Không nhiều lắm! Hai người các ngươi mỗi người một trăm vạn kim tệ là được rồi.
Nghệ Phong không cần suy nghĩ nói luôn.
- Một trăm vạn?
Hung Lang và Tàn Bạo nhìn Nghệ Phong giận dữ rống lên.
- Thế nào? Cảm thấy quá ít sao? Hắc, ta cũng nghĩ như vậy. Ta vốn là quá lương thiện mà. Nếu thực sự các ngươi cảm thấy ít, bản thiếu xem như hưởng ứng sự hào phóng của các ngươi đi. Vậy hai người các ngươi mỗi người hai trăm vạn là tốt rồi.
Nghệ Phong làm như “ta đây là suy nghĩ cho ngươi” nói.
Bạo Cương nghe những lời này của Nghệ Phong, trán nhịn không được toát mồ hôi lạnh: Công phu “Sư tử ngoạm” của tiểu tử này quả thực đã luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Hai trăm vạn kim tệ, cái này coi như muốn dùng vàng ròng chế cửa cũng không dùng hết một phần mười a!
Hung Lang hít sâu một hơi, nỗ lực kìm nén ý nghĩ một lần nữa động thủ của mình, quay qua Tử Âm nói:
- Tử Mân Côi, đây cũng là chủ ý của ngươi sao?
Hung Lang biết, đàm phán với tiểu tử kiêu ngạo này căn bản không có lợi gì, buộc phải dời chủ ý qua phía Tử Âm.
- Ý của hắn cũng là ý của ta.
Tử Âm nhìn Hung Lang thản nhiên nói, vô tình không để ý những lời này sẽ khiến đám người Hung Lang liên tưởng đến cái gì.
Hung Lang nghe nói như vậy, nhãn thần nhìn Nghệ Phong càng hung hiểm hơn. Những lời này của Tử Âm khiến bọn họ phản ứng đầu tiên chính là: Lẽ nào Tử Mân Côi cũng đầu phục một thế gia nào đó, mà thiếu niên này chính là đệ tử của thế gia kia? Tới đây hiệp trở Tử Mân Côi quản lý sòng bạc?
Hung Lang và Tàn Bạo càng nghĩ càng thấy có khả năng này. Bị đám người của mình luân phiên chèn ép, Tử Âm buộc phải tìm một thế gia đầu nhập vào cũng không có gì bất ngờ.
- Thế nào? Hai trăm vạn kim tệ cũng không được ư?
Nghệ Phong nhìn hai người, ngữ khí đột nhiên lạnh lại.
Hung Lang và Tàn Bạo tính toán một phen, cảm thấy khắp cả đế đô này cũng không có thế gia nào có thế lực mạnh mẽ hơn chỗ mình đang dựa, liền thở phào một hơi, quay qua Nghệ Phong hừ lạnh nói:
- Đừng nghĩ rằng thân phận đệ tử thế gia của ngươi có thể khiến ta sợ hãi.
Nghệ Phong nghe vậy không khỏi sửng sốt. Chỉ là ngay lập tức hắn liền minh bạc, bọn chúng đang hiểu lầm. Nghệ Phong cũng không thèm giải thích, nhìn Hung Lang cân nhắc nói:
- Các ngươi có sợ hay không ta không cần biết, chỉ là hiện tại, nếu muốn thu thập các ngươi thật ra cũng không khó lắm. Ta nghĩ Bạo Cương Vương gia nhất định sẽ hào phóng giúp ta lần này.
Bạo Cương nghe Nghệ Phong nói như vậy chỉ có thể cười khổ, nhưng không còn cách nào khác hơn là cùng hắn phối hợp đáp:
- Phong thiếu đã nhờ, ta tất nhiên phải trợ giúp.
Hai cường giả Tướng Cấp, một Vương cấp, cho dù ở đâu cũng có địa vị không thể coi thường.
- Bạo Cương Vương gia, ta sẽ thỉnh đại nhân nhà ta tự mình hướng ngài lãnh giáo.
Khẩu khí của Hung Lang có phần ngang ngạnh, đồng thời trong lòng cũng cười lạnh không ngớt với Tử Âm. Ngươi tránh thoát ngày hôm nay thì sao? Chờ đại nhân nhà ta chế trụ Bạo Cương, đối với ngươi còn không phải ta muốn thế nào được thế ấy sao?
Bạo Cương thản nhiên nói:
- Vậy chờ lão gia hỏa kia tới rồi nói sau.
Hung Lang thấy ngữ khí không thèm quan tâm của Bạo Cương, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay về phía thủ hạ của mình hét:
- Đi!
- Đứng lại!
Ngay khi đám người Hung Lang chuẩn bị rời đi, Nghệ Phong quát lên.
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không để bọn chúng rời đi ngay lúc này. Hiện tại đám người Triệu Hải còn đang công kích hai đại bang hội. Nếu như để bọn chúng trở về, chẳng phải kế hoạch của mình sẽ thất bại trong gang tấc sao?
- Còn muốn đi? Phá hỏng cửa của ta, đánh người phục vụ của ta? Không đền bù một chút lại cứ thế mà đi sao?
Nghệ Phong nhìn Hung Lang thản nhiên cười nói.
Nhãn thần Hung Lang trong nháy mắt trở nên dữ tợn đáng sợ. Hai mắt hắn lóe hung quang nhìn qua Nghệ Phong nói:
- Tiểu tử, đừng khinh người quá đáng!
Ngươi khiến hai thủ hạ của ta trọng thương ta còn chưa tính toán, cư nhiên còn nói công đạo với ta.
- Xin lỗi! Khinh người quá đáng trước nay vẫn là sở thích của ta. Ta vẫn hết sức nghiên cứu vấn đề này.
Nghệ Phong nhìn Hung Lang nói, không hề bởi vì sự dữ tợn của hắn mà có chút biến hóa nào.
- Được! Được! Ngươi thực tưởng ta sợ ngươi sao?
Hung Lang nổi giận, cũng quên luôn Bạo Cương đang ở bên cạnh. Đấu khí toàn thân hắn mau chóng bùng phát. Đấu khí hệ Hỏa khiến không khí xung quanh không ngừng nóng rực lên. Những người đứng gần Hung Lang nhịn không được phải lui về phía sau mấy bước, tránh né khí tức nóng rực kia.
- Ta làm thịt ngươi...
Hung Lang giận dữ gầm lên một tiếng, quay về hướng Nghệ Phong chuẩn bị đập tới một quyền.
Thế nhưng, nắm tay của hắn còn chưa kịp di động, đã thấy Bạo Cương phóng tới trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn khinh thường nói:
- Ngươi khẳng định ngươi muốn động thủ?
Hung Lang cố gắng dừng nắm tay lại, trong đôi mắt âm hàn toát ra cừu hận mãnh liệt, phảng phất như muốn xé nát Bạo Cương và Nghệ Phong thành muôn mảnh.
- Bạo Cương Vương gia, hà tất nhiều lời với hắn như vậy làm gì. Chỉ cần một quyền đập chết hắn là được.
Nghệ Phong ở một bên trêu chọc nói, trong giọng nói tràn đầy chờ mong.
Bạo Cương nhịn không được mắng to trong lòng:
- Phi! Nếu như là người khác, một quyền đập chết cũng không sao. Chỉ là lão gia hỏa phía sau tên chó săn hỗn đản này lại không dễ động. Tuy rằng ta rất muốn giúp, nhưng lại không muốn làm địch nhân của lão.
Hung Lang nghe Nghệ Phong nói như vậy, liền nhìn thoáng qua Bạo Cương, mạnh mẽ khống chế cơn tức giận đang bùng phát trong nội tâm. Hắn biết rõ, tình huống hiện tại mình đang ở thế hạ phong. Tuy rằng Hung Lang âm thầm thề rằng sau khi ra ngoài sẽ dùng trăm phương ngàn kế chỉnh chết Nghệ Phong, nhưng lúc này lại không thể không cúi đầu.
- Ngươi muốn thế nào?
Hung Lang gần như là cắn răng thốt lên.
- Ha ha! Ta kỳ thực cũng là người rất hiểu đạo lý. Ngươi xem, các ngươi đạp đổ cửa sòng bạc của chúng ta, lại làm tổn thương mấy vị tiểu thư mỹ lệ của chúng ta, nói thế nào cũng phải bồi thường cho chúng ta một ít phí tổn mới được. Tổn phí tài sản của sòng bạc, tổn phí thanh xuân, tổn phí tinh thân cho các vị tiểu thư v. v...
Nghệ Phong mỉm cười nói, làm như mọi việc đều hết sức tự nhiên.
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
Hung Lang hít sâu một hơi, nghĩ thầm: “Trước tiên xem như ta cho ngươi, chờ tới lần sau, ngay cả vốn lẫn lời ta cũng đều thu hết”.
- Không nhiều lắm! Hai người các ngươi mỗi người một trăm vạn kim tệ là được rồi.
Nghệ Phong không cần suy nghĩ nói luôn.
- Một trăm vạn?
Hung Lang và Tàn Bạo nhìn Nghệ Phong giận dữ rống lên.
- Thế nào? Cảm thấy quá ít sao? Hắc, ta cũng nghĩ như vậy. Ta vốn là quá lương thiện mà. Nếu thực sự các ngươi cảm thấy ít, bản thiếu xem như hưởng ứng sự hào phóng của các ngươi đi. Vậy hai người các ngươi mỗi người hai trăm vạn là tốt rồi.
Nghệ Phong làm như “ta đây là suy nghĩ cho ngươi” nói.
Bạo Cương nghe những lời này của Nghệ Phong, trán nhịn không được toát mồ hôi lạnh: Công phu “Sư tử ngoạm” của tiểu tử này quả thực đã luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Hai trăm vạn kim tệ, cái này coi như muốn dùng vàng ròng chế cửa cũng không dùng hết một phần mười a!
Hung Lang hít sâu một hơi, nỗ lực kìm nén ý nghĩ một lần nữa động thủ của mình, quay qua Tử Âm nói:
- Tử Mân Côi, đây cũng là chủ ý của ngươi sao?
Hung Lang biết, đàm phán với tiểu tử kiêu ngạo này căn bản không có lợi gì, buộc phải dời chủ ý qua phía Tử Âm.
- Ý của hắn cũng là ý của ta.
Tử Âm nhìn Hung Lang thản nhiên nói, vô tình không để ý những lời này sẽ khiến đám người Hung Lang liên tưởng đến cái gì.
Hung Lang nghe nói như vậy, nhãn thần nhìn Nghệ Phong càng hung hiểm hơn. Những lời này của Tử Âm khiến bọn họ phản ứng đầu tiên chính là: Lẽ nào Tử Mân Côi cũng đầu phục một thế gia nào đó, mà thiếu niên này chính là đệ tử của thế gia kia? Tới đây hiệp trở Tử Mân Côi quản lý sòng bạc?
Hung Lang và Tàn Bạo càng nghĩ càng thấy có khả năng này. Bị đám người của mình luân phiên chèn ép, Tử Âm buộc phải tìm một thế gia đầu nhập vào cũng không có gì bất ngờ.
- Thế nào? Hai trăm vạn kim tệ cũng không được ư?
Nghệ Phong nhìn hai người, ngữ khí đột nhiên lạnh lại.
Hung Lang và Tàn Bạo tính toán một phen, cảm thấy khắp cả đế đô này cũng không có thế gia nào có thế lực mạnh mẽ hơn chỗ mình đang dựa, liền thở phào một hơi, quay qua Nghệ Phong hừ lạnh nói:
- Đừng nghĩ rằng thân phận đệ tử thế gia của ngươi có thể khiến ta sợ hãi.
Nghệ Phong nghe vậy không khỏi sửng sốt. Chỉ là ngay lập tức hắn liền minh bạc, bọn chúng đang hiểu lầm. Nghệ Phong cũng không thèm giải thích, nhìn Hung Lang cân nhắc nói:
- Các ngươi có sợ hay không ta không cần biết, chỉ là hiện tại, nếu muốn thu thập các ngươi thật ra cũng không khó lắm. Ta nghĩ Bạo Cương Vương gia nhất định sẽ hào phóng giúp ta lần này.
Bạo Cương nghe Nghệ Phong nói như vậy chỉ có thể cười khổ, nhưng không còn cách nào khác hơn là cùng hắn phối hợp đáp:
- Phong thiếu đã nhờ, ta tất nhiên phải trợ giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.