Mị Ảnh

Chương 470: Kết thúc

Anh Giai Ngây Thơ

20/06/2013

Mọi người tự nhiên nghe được đây là Nghệ Phong cảnh cáo, thế nhưng cảnh cáo này, tất cả mọi người nghe xong, đặc biệt khi thấy một đám thi thể và phủ Bá tước sụp đổ. Tất cả đều không nhịn được rùng mình một cái!

Nhưng lập tức, Nghệ Phong liền nở nụ cười nói:

- Ha ha, bởi vì ngày hôm nay có một ít duyên cớ đặc thù mà Kim Lâu ngừng kinh doanh một ngày. Ngày mai Kim Lâu sẽ khôi phục kinh doanh, để hồi báo mọi người, ngày mai Kim Lâu sẽ có ưu đãi!

Lời này vừa nói ra, nhất thời làm cho tất cả nam nhân đều hưng phấn lên, nhớ tới phục vụ kia của Kim Lâu, đặc biệt là đám mỹ nữ thiên hình vạn trạng kia, bọn họ cảm giác trong lòng nổi lên một cổ hỏa diễm!

Nghệ Phong không có liếc mắt nhìn đám người Nghệ Công, hướng đám người Cuồng Hổ nói:

- Chúng ta đi!

Thấy diễn viên chính đã rời đi, đoàn người vây xem không có vì đám người Nghệ Phong rời đi mà dẹp loạn suy nghĩ trong lòng. Nhìn thi thể trên mặt đất, nhìn phủ đệ sụp đổ. Đều làm bọn họ cực kỳ chấn động. Tất cả mọi người đều biết, Nghệ Phong nhất chiến thành danh rồi!

Ánh mắt mọi người không khỏi chuyển hướng nhìn Nghệ Công, đã thấy sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, hắn nhìn Tướng Cấp bị trọng kiếm cắm ngang kia, hít sâu một hơi, hướng đám người còn lại không chút biểu tình nói:

- Đi!

Diễn viên bên này cũng rời đi, làm cho trận tranh phong này đi vào chấm dứt. Tất cả mọi người có chút lưu luyến liếc mắt nhìn hiện trường, lúc này cả đám mới rời đi. Trong lòng bọn họ nhiệt huyết sôi trào, rất muốn về nhà tìm thê tử mình phát tiết!

Thượng Quan Vũ Phượng ngơ ngác nhìn phương hướng Nghệ Phong rời đi, tuy rằng nơi đó không còn bóng ảnh nào nữa. Thế nhưng Thượng Quan Vũ Phượng vẫn hoảng hốt như trước.

Một lão nhân bên cạnh nàng không khỏi thở dài một hơi, nói với Thượng Quan Vũ Phượng:

- Vũ Phượng, chúng ta cũng về nhà thôi!

Thượng Quan Vũ Phượng như máy móc gật đầu, được lão nhân lôi kéo hướng về một phương đi đến. Quyết đấu ngày hôm nay, làm cho nàng chấn động rất lớn! Trái tim thích cường giả kia của nàng, lần thứ hai mãnh liệt nhảy lên! Rất khổ sở a!

Cát bụi lắng xuống, mọi người đều rời đi, chiến trường bởi vì giao phong mà chấn động, trong nháy mắt biến thành nơi vắng vẻ, chỉ để lại Bao Đạt nhìn phủ đệ phế tích cùng đám thị vệ bị giết chết của hắn.



- Kháo...

Bao Đạt nhịn không được tức giận mắng một tiếng, quân cờ như hắn tổn thất thảm trọng. Bao Đạt cũng không tiếp tục ngốc ở chỗ này, hắn quyết định sau này không nên xây phủ đệ nữa, phủ đệ có rắm dùng, cũng không phải bị người oanh nát sao.

Hắn không có năng lực trả thù Nghệ Phong, Bao Đạt luôn luôn lấy nguyên tắc hưởng thụ làm chính, cũng không nghĩ trả thù Nghệ Phong. Không phải là một phủ đệ, một ít thị vệ thôi sao? Chỉ cần hắn không chết là được! Sau đó hắn còn có thể hưởng thụ. Hắn mới không ngốc giống như Nghệ Công, một lòng nghĩ muốn giáo huấn Nghệ Phong! Lúc đầu hắn đầu nhập vào Nghệ gia, chính là bởi vì Nghệ gia có thể để hắn sống thoải mái. Chỉ là hiện tại người ta đã mặc kệ hắn rồi, vậy hắn còn theo bọn chúng làm cái gì?

Bao Đạt quyết định, ngày mai nên đi Kim Lâu, tuy rằng Nghệ Phong đập phủ đệ hắn. Thế nhưng Kim Lâu xác thực là tiên cảnh của nam nhân! Về phần vào Kim Lâu phải bỏ ra một số tiền lớn, kia căn bản không là vấn đề. Chê cười? Một Bá tước thế tập còn sợ không có tiền sao?

Bao Đạt nghĩ vậy, những bực dọc vừa rồi biến mất sạch sẽ. Hắn cho rằng sống ở thế giới này không phải là vi hưởng thụ sao? Chỉ cần chết không phải mình, mình còn có thể hưởng thụ, quản nhiều làm cái gì cho mệt!

Hai Nghệ phủ đấu nhau, thì các ngươi cứ đấu đi! Hắn sau này cũng chuẩn bị làm một quần chúng, như đoàn người vây xem ngày hôm nay!

Nghĩ vậy, Bao Đạt bước chân rời đi, đối với phủ đệ này không có một tia lưu luyến!

Mà ngay khi Bao Đạt rời đi, ba lão nhân ở trên hư không bay tới, nhìn mặt đất bị máu nhiễm hồng. Rốt cục có người mở miệng:

- Tiểu tử này cũng rất tàn nhẫn!

- Ha ha, tiểu tử này xác thực kiêu ngạo đến lợi hại, lúc trước ở học viện chém giết đông đảo học sinh. Hiện tại cư nhiên trực tiếp đánh tới phủ Bá tước, ngay cả hoàng thất các ngươi cũng không cố kỵ.

- Tiểu tử này biết hoàng thất sẽ không làm gì hắn, bằng không hắn sao dám làm như thế? Hắn giữ lại tính mạng cho Bao Đạt, chính là cho hoàng thất một tin tức hữu hảo!

- Ách? Vì sao Tôn lão nói như vậy?

- Ha ha, viện trưởng học viện Trạm Lam vẫn là không biết, bệ hạ cho tiểu tử này một Thánh Long Lệnh, ngươi nói hắn bất quá chỉ đập một phủ đệ Bá tước, Hoàng đế bệ hạ nhiều nhất là giáo huấn hắn một phen, như thế là quá nhiều rồi?

- Thánh Long Lệnh? Lão gia hỏa Trạm Lam thật cho tiểu tử kia thứ này?

Quái lão đầu cũng xen mồm nói, rất là kinh ngạc.



Tôn lão tuy rằng nghe Quái lão đầu gọi Hoàng đế Trạm Lam là lão gia hỏa, thế nhưng hắn cũng không để ý, đối với tính tình Quái lão đầu này, hắn lòng hiểu rất rõ, luôn luôn là bộ dáng duy ngã độc tôn. Đừng nói Hoàng đế bệ hạ không ở đây, cho dù là Hoàng đế bệ hạ ở đây, hắn cũng sẽ nói thẳng là lão gia hỏa!

- Uhm! Chỉ là Hoàng đế bệ hạ cấp không phải Thánh Long Lệnh hoàn chỉnh, hơn phân nửa tác dụng bị hạn chế, bằng không còn không biết tiểu tử này sẽ làm ra chuyện tình gì! Huống chi bệ hạ cũng không có khả năng cấp Thánh Long Lệnh chân chính cho một ngoại nhân!

Tôn lão nói.

Viện trưởng gật đầu, Thánh Long Lệnh hắn cũng nghe nói qua, có hiệu quả như đích thân Hoàng đế tới. Tuy rằng Tôn lão nói hạn chế hơn phân nửa tác dụng, thế nhưng cũng để cho bọn họ kinh ngạc.

Cho dù là Quái lão đầu cũng không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Lấy sự keo kiệt của Trạm Lam gia hỏa này, vì sao hắn lại đem Thánh Long Lệnh cấp cho Nghệ Phong? Đừng nói hiệu dụng của nó, tấm kim bài kia được chế tạo từ vàng ròng, cũng đáng mấy nghìn kim tệ a! Dựa theo ta đối với tiểu tử Nghệ Phong kia lý giải, nếu như hắn không có tiền mà nói, hắn nhất định sẽ bán nó đi!

Tôn lão nghe Quái lão đầu nói, ngẫm lại Nghệ Phong làm người, hắn thật có khả năng làm như vậy.

Đem Thánh Long Lệnh đi bán! Tôn lão ngẫm lại làm trán ứa mồ hôi lạnh! Chỉ là, hắn vẫn trả lời Quái lão đầu nói:

- So với y thuật của Nghệ Phong, thực lực của Nghệ Phong căn bản không đáng nhắc tới?

- A?

Quái lão đầu rất nghi hoặc nhìn hai người, thấy viện trưởng cũng không có một tia ngoài ý muốn:

- Có ý tứ?

- Y thuật của tiểu tử kia, ít nhất đạt được thất giai!

Lời này vừa nói ra, làm cho quái lão đầu ngẩn người, hắn lập tức phản ứng qua đây, mắng to nói:

- Kháo... Ta nói vì sao tiểu tử kia tuyệt không lo lắng vấn đề đan dược như vậy, không ngờ chính mình là Y Sư thất giai. Tiểu tử, ngươi chờ đó, một Y Sư thất giai, không ngờ lại cho ta mấy khỏa đan dược ngũ giai. Ta lúc nào ăn thiệt thòi như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook