Mị Ảnh

Chương 300: Lại phế một hổ

Anh Giai Ngây Thơ

24/10/2017

Bạch Hàn Tuyết liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nhàn nhạt nói:

- Thực lực ngươi tuy mạnh, thể nhưng vẫn không làm gì được ta, càng đừng nói tới cường thể với ta!

- Ha ha... Phải không?

Thanh âm Nghệ Phong còn chưa dứt, thân ảnh mạnh mẽ biến mất. Tại trong nháy mắt sau đó, hắn thuấn tức xuất hiện bên người Bạch Hàn Tuyết, tay cũng đã xoa tới cặp chân mị người kia, cảm nhận một mảnh trắng mịn êm ái.

Bạch Hàn Tuyết kinh hãi ngây ngốc đứng tại chỗ, nàng thật không ngờ tốc độ Nghệ Phong lại nhanh như vậy, lấy thực lực cửu giai, cư nhiên tại tình huống mình không chút phản ứng, đã bi Nghệ Phong nhanh xoa nhe lên chân.

Bạch Hàn Tuyết thậm chí quên đi cảm giác bị tay Nghệ Phong xoa nhẹ trên đùi mình mấy lần, nàng đã hoàn toàn bị chấn động rồi. Hơn một tháng trước, Nghệ Phong đối phó với Sư cấp bát giai đều phải vận dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, thế nhưng hiện tại cư nhiên có thể dễ dàng như vậy chiếm tiên nghi mình. Này nói rõ, thưc lưc Nghệ Phong đã hơn xa nàng.

Vượt xa thực lực cửu giai của nàng, nhất định là trên Tướng cấp. Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Hàn Tuyết càng nổi sóng dữ.

Khi Nghệ Phong một lần nữa xoa nhẹ, Bạch Hàn Tuyết rốt cục nổi lên phản ứng khác biệt, mặt cười của nàng phiếm hồng ướt át, phối hợp với vẻ đẹp lãnh ngạo, cư nhiên tôn vẻ dụ hoặc lên tới mức tận cùng.

Mẩy tên nam tử chăm chú nhìn theo được một màn này, cả đám dại ra, dùng sức dụi mắt mấy lần, trong lòng mọc lên một cỗ ý nghĩ không thể tai tưởng: cặp chân kia của băng sơn mỹ nữ rốt cục có người chạm vào rồi, càng khó có chính là, sấc mặt ửng đỏ của nàng cư nhiên mị người đến vậy.

Mấy người quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong vừa chiếm được tiện nghi, lúc này hắn đã lấc mình rời đi, tốc độ hầu như hóa thành tàn ảnh, trong lòng mọi người không tự chủ được nghi hoặc: thiểu niên này rốt cuộc là ai? Thực lưc cường hãn tới đô không diễn tả đươc, cư nhiên có thể hòa tan băng sơ mỹ nhân.

Nhớ tới động tác bàn tay của Nghệ Phong trên đùi Bạch Hàn Tuyết, trong lòng bọn họ không nhịn được đố kỵ một trận, hận không thể biến bàn tay kia thành của mình!

Khi Bạch Hàn Tuyết phản ứng lại, nhìn bóng lưng Nghệ Phong đã biến mất, trên mặt nàng thành một mảnh phiếm hồng, hiển nhiên xấu hổ đến mức tận cùng, thân thể mình cư nhiên đã bị nam nhân đụng chạm tới. Ghê tởm hơn chính là, hỗn đản này không chỉ là động chạm, còn nhéo mẩy cái trên đùi nàng.

Bạch Hàn Tuyết hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn sự tức giận và ngượng ngùng, có điều trong lòng nàng càng thêm kiên định muốn lấy bảo điển trở lại.



Nghệ Phong đi trên đường, ngửi hương thơm còn vương lại trên tay, nghĩ tới cảm xúc đầy co giãn vừa rồi, nụ cười quỷ dị trên mặt Nghệ Phong càng đậm hơn.

- Nữ nhân này, hai chân thật là hoàn mỹ tới tận cùng. Xúc cảm này, ta nguyện được nhiều hơn!

Nghệ Phong lẩm bẩm thì thầm một tiếng. Nghĩ đến biểu tỉnh hiện tại của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong cảm giác một trận thư sướng: hắc hắc, đây xem như giá phải trả.

Vốn định tìm phó viện trưởng hỏi một chút xem ban của mình ở đâu, nghĩ đến lời Điệp Vận Du nói, hắn rất nhanh bỏ ý niệm này trong đầu: sợ là phó viện trưởng ước gì mình tự lên tới cửa cho hắn thu thập đây. Mình đâu có ngu?

Nghĩ vậy, Nghệ Phong đơn giản sẽ không quản nữa, thả bước hướng ra bên ngoài trường, chuẩn bị trở lại Thúy Lâm Các luyện chế một ít đan dược, hai loại đan dược lão quái đầu nhắc, còn phải đi về chuẩn bị dược liệu.

Tuy rằng chính mình có thể luyện chế đan dược ngũ giai, thế nhưng trước tiên cũng phải có dược liệu mới được. Hơn nữa dược liệu hai loại đan dược này có chút đặc thù, tuy rằng không phải đặc biệt ừân quý, thế nhưng cũng có điểm khó khăn! Chuyện này đành phải đánh chủ ý lên Điệp Vận Du, đừng để đến lúc đó không luyện chế được hai loại đan dược này, chính mình chỉ có thể khóc.

Ngụy Phệ Châu a, có nó ta tin tưởng thực lực nhiếp hồn thuật nhất định được đề cao về chất!

Thế nhưng, khi Nghệ Phong vừa chân trước chân sau rời khỏi cổng viện, lập tức có một người chắn trước mặt hắn, bộ dáng trâu bò quát hỏi:

- Ngươi chính là Nghệ Phong.

Quan sát nam tử này từ trên xuống dưới một phen, tuy rằng không phải rất anh tuấn, thậm chí có thể nói là bình thường, thế nhưng nét kiện nghị lại gia tăng thêm cho hắn vài phần mị lực nam nhân.

- Chính là ta!

Nghệ Phong không phủ nhận, hắn rất hiếu kỳ vì sao đối phương nhạn thức mình, tuy rằng bản thân có vài phần danh tiếng trong học viện Trạm Lam, thế nhưng người mình gặp qua cũng không nhiều, rất nhiều người chỉ là biết tên hắn, còn không nhận biết được hắn.

- Ta là một trong ngũ hổ của Hoa Hạ bang, tên là cổ Khải Lý, cũng là huynh trưởng cổ Lạp.



Cổ Khải Lý nhìn Nghệ Phong rất lạnh, phảng phất như muốn xé Nghệ Phong thành từng mảnh nhỏ, hiển nhiên hắn rất ghi hận Nghệ Phong phế đi ngón tay đệ đệ hắn!

- Nói như vậy, ngươi là một trong năm tên ngũ trùng của Hoa Hạ bang dám vũ nhục ta rồi!

Nguyên bản sắc mặt Nghệ Phong còn đang nghi hoặc, trong nháy mất liền đổi lạnh hẳn xuống, nhàn nhạt nói với cổ Khải Lý.

- Tiểu tử, nếu ngươi dám vũ nhục chúng ta một câu. Ta cho ngươi sống. không bằng chết!

Cổ Khải Lý dùng ngữ khí âm trầm, ngữ khí khiến người ta không nhịn được phải lạnh run, những người đứng gần chỗ hắn không nhịn được đều lui lại phía sau một bước.

- Không cần! Câu sống không bằng chết này cứ để dành cho các ngươi!

Nghệ Phong nhàn nhạt nói, lập tức khởi động thuấn di, nhiếp hồn thuật cũng ngưng tụ thành châm, đâm thẳng về phía Cổ Khải Lý.

Đồng thời, đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong nhanh chóng vận chuyển, trên tay mạnh mẽ bộc phát một trận bạch quang, hung hăng oanh về phía cổ Khải Lý.

Mặc dù Cổ Khải Lý có thực lực cửu giai, thế nhưng dưới tình thế Nghệ Phong thuấn di, công kích Tướng cấp liên hợp với công kích nhiếp hồn thuật, ngay cả phản ứng cũng không kịp có! Một quyền của Nghệ Phong hung hăng nện tới trên ngực cổ Khải Lý khiến hắn phải hộc ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra phía ngoài, hung hăng nện xuống trên mặt đất!

- Ngao...

Một tiếng kêu đau bi thảm khiến trong lòng mọi người đánh lên một cái, tiếng kêu đau này quả thực thảm thiết tới cực hạn. Đồng thời, bọn họ cũng không thể tin được nhìn Nghệ Phong: một chiêu, chỉ cần một chiêu! Một cao thủ cửu giai ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị hắn đánh trúng một quyền văng ra ngoài?

Điều này sao có thể? Cho dù khi đối mặt với cổ Lạp, lúc đó hắn còn phải vận dụng kỹ năng kinh khủng mới làm được? Thế nhưng...

Mọi người nhìn cổ Khải Lý ôm đầu kêu gào, cả đám lăng lăng nhìn Nghệ Phong, không thể tin được đây là chuyện thực!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook