Chương 302: Lời nói dối của Điệp Vận Du
Anh Giai Ngây Thơ
24/10/2017
- Ta làm sao nhịn được đây?
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, sức chống cự với Điệp Vận Du càng ngày càng thấp, mặc dù nàng không có chút động tác nào, thể nhưng mị hoặc từ trên dưới toàn thân luôn luôn câu dẫn tâm hồn.
Nghệ Phong bước lên phía trước, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Điệp Vận Du, nói:
- Điệp tỷ tỷ làm gì thế? Cư nhiên xuất hiện mồ hôi rồi?
Điệp Vận Du tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác này, hơi uốn mình tiến vào lòng Nghệ Phong, hôn môt ngum lên môi hắn, thể hiên tình ý với Nghệ Phong.
- Mượn Mặc Tình tu luyện hồn lực một chút, thể nhưng vẫn không đột phá được!
Điệp Vận Du có chút hối hận, bản thân đã bị vây tại tầng này quá lâu, thế nhưng vẫn không thể đột phá.
Trên môi truyền tới cảm xúc mềm mại khiển Nghệ Phong cảm giác trong lòng hơi chấn động, hắn hơi tiến đầu về phía trước, muốn hưởng thụ đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, nhưng bị Điệp Vận Du trắng mắt liếc nhìn, nghiêng người tránh thoát.
- Điệp tỷ tỷ không cần phải vội, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Nói không chừng, trong lúc vô tình lại đạt được đột phá!
Nghệ Phong mỉm cười an ủi Điệp Vận Du, đưa tay đặt lên trên khuôn mặt mị hoặc của Điệp Vận Du, ngón tay khẽ kích động cặp môi đỏ mọng.
- Đừng lộn xộn, tay ngươi bẩn chết đi, ngươi còn chưa rửa tay đó!
Điệp Vận Du trừng mắt liếc Nghệ Phong, rất không đồng ý với việc Nghệ Phong dùng tay bẩn đụng chạm lên miệng mình.
- Nói lung tung! Ba ngày trước ta đã rửa tay rồi đó!
Nghệ Phong rất không chấp nhận lời chê của Điệp Vận Du, hắn rõ ràng nhớ kỹ mình đã rửa tay từ ba ngày trước.
Điệp Vận Du cảm giác một trận buồn nôn: hỗn đản này, ba ngày mới rửa tay một lần, còn không biết xấu hổ khoe khoang!
- Ngày hôm nay không cho phép động vào ta!
Điệp Vận Du mạnh mẽ đẩy tay Nghệ Phong ra, dường như coi Nghệ Phong là thứ rác bẩn.
Nghệ Phuong đương nhiên sẽ không nguyện ý để Điệp Vận Du đẩy tay ra, hắn ôm chặt lấy Điệp Vận Du, cười hắc hắc nói:
- Điệp tỷ tỷ, nàng đừng nên như vậy, muốn sự trong trắng của ta rồi lại vứt bỏ ta!
Bô dáng Nghệ Phong vô cùng ủy khuất, dường như Điêp Vân Du làm gì có lỗi với hắn.
Điệp Vận Du tức giận, mặc dù biết Nghệ Phong đủ vô sỉ, thể nhưng không ngờ lại vô sỉ đến nông nỗi vậy, cư nhiên không biết xấu hổ hoán đổi hai người.
Bàn tay Nghệ Phong đặt lên trên đùi trơn mịn của Điệp Vận Du, cảm giác mềm mại giống như một khối mỹ ngọc ôn nhuận!
- Điệp tỷ tỷ, cởi áo ngủ đi chứ?
Nghệ Phong dán sát bên tai Điệp Vận Du, hỏi.
- Ách...
Điêp Vân Du sửng sốt, sắc măt bắt đầu đỏ ửng, kiều diễm đông lòng người.
- Đừng...
Cảm thụ được tay Nghệ Phong chu vào cơ thể, nàng nhanh ngăn hắn lại. Trong mắt cư nhiên hiện lên vẻ kiều diễm ướt át, hiển nhiên Điệp Vận Du cũng động tình rồi!
- Hả?
Nghệ Phong không hiểu sao Điệp Vận Du ngăn cản động tác của mình, hắn rõ ràng cảm nhận được cơ thể Điệp Vận Du đang run lên kịch liệt.
- Đang đến cái kia!
Điêp Vân Du đỏ mặt nhìn Nghệ Phong, dáng vẻ khiến Nghệ Phong hơi bị sững sờ.
Nghệ Phong nở nụ cười khổ, rất bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu, nói:
- Sao lại vào đúng lúc này?
Điệp Vận Du liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không thèm nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ. Đồng thời đáy lòng bắt đầu run rẩy, nàng rõ ràng cảm giác thân thể mình biến hóa, đã có chút không khống chế được. Ánh mắt nàng không khỏi hoảng loạn.
Nàng sợ chính mình và Nghệ Phong rơi vào đọa lạc, chính mình thực sự không thể tự kiềm chế được nữa, nàng sợ chính mình sẽ liều lĩnh làm bừa! Có điều, chính mình sao không thể áp chế được cơn mơ màng!
Nghệ Phong đương nhiên không biết Điệp Vận Du nói dối, hắn yên lặng ôm Điệp Vận Du ngủ, cảm giác mùi hương quen thuộc, Nghệ Phong mơ một giấc mộng đẹp. Trong giấc mộng, bên người oanh oanh yến yến, vô số nữ nhân gào khóc muốn được gả cho hắn...
Sáng sớm hôm sau, Điệp Vận Du trở về trong cung. Nghệ Phong chung quy cảm giác Điệp Vận Du có chút khác trước, thể nhưng lại không phát giác điều gì, chỉ có thể thầm than mình quá lo.
Điệp Vận Du đồng dạng cũng không biết chính nàng đang làm gì, nàng hồi cung cũng không phải bận việc, mà là không chống đỡ được Nghệ Phong. Từ khi phát sinh quan hệ với Nghệ Phong, Điệp Vận Du liền cảm giác chính mình đã phạm sai lầm rồi. Khi nàng đối diện với Nghệ Phong, rất dễ bị động tình, điều này khiển nàng sợ hãi, nàng sợ sẽ đọa lạc ưên người Nghệ Phong. Thể nên Điệp Vận Du mới sốt ruột chạy về trong cung, nàng cho ràng chỉ cần cách xa Nghệ Phong, chung quy có thể giảm bớt cảm giác về hắn.
Có điều không rõ, Điệp Vận Du tự cho mình làm đúng, thật có thể thành công sao?
Nghệ Phong không biết tất cả, giống như mỗi ngày, hắn đi tới lầu hai luyện chế đan dược một hồi, có dược lực nồng nặc, Nghệ Phong thậm chí cảm giác được thực lực mình chậm rãi đề cao, điều này khiến Nghệ Phong càng lúc càng có hứng thú luyện dược.
Thể nhưng, Nghệ Phong tìm trong số dược thảo Điệp Vận Du đưa tới, hắn không thấy có tùng âm thảo. Tuy ràng tùng âm thảo trân quý, thể nhưng trong số dược thảo Điệp Vận Du đưa tới, có rất nhiều loại còn trân quý hơn. Có điều, tùng âm thảo thuộc về một loại dược thảo rất đặc biệt, trong số đan dược cao giai, có rất ít loại cần dùng đến nó. Hơn nữa, tìm kiểm tùng âm thảo cũng có tính nguy hiểm nhất đinh, đây cũng là nguyên do khiển tùng âm thảo rất khan hiểm.
Nghệ Phong không tìm được tùng âm thảo, hắn cảm giác thấy đau đầu. Đan dược cần thiết để dung hợp ngụy Phê Châu phải có tùng âm thảo mới luyện chế được, hắn đành phải nghĩ biện pháp thu lấy. Dù sao, chuyện này có quan hệ tới việc đề cao thực lực của chính mình!
Một lần nữa tìm kiểm lại trong số dược thảo, vẫn không tìm được tùng âm thảo, hắn có chút bất đắc dĩ dừng luyện chế đan dược. Điệp Vận Du vừa lúc lai hồi cung, nếu muốn eoi nàng hỗ trơ mình tìm tùng âm thảo sơ là không có khả năng.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong chỉ có thể ký thác hi vọng trên người Tử Âm! Trong lòng nóng ruột dung hơp Phê Châu, Nghệ Phong cũng sốt ruột chay về phía phủ đệ Tử Âm.
Nghệ Phong rất rõ ràng, lão quái đầu đáp ứng ba ngày sau giúp hắn dung hợp ngụy Phê Châu, nếu như hắn không đúng kỳ hạn này, sợ ràng với tính tình cổ quái của lão, lại muốn kêu to một hồi, khả năng lão giúp dỡ mình ít đến thương cảm.
Thể nên, Nghệ Phong đi một đường rất nhanh.
Tử Âm y phục lục nhạt che phủ khắp toàn thân mềm mại hoàn mỹ, một chân ngồi vắt chéo đang hơi lay động, rất kích thích mắt nhìn. Dải đai lưng màu lục ôm sát eo thon càng tôn lên dáng mềm mại của cơ thể. Toàn thân trên dưới toát ra một vẻ thành thục xinh đẹp, đôi mắt sáng phong tình dụ người, vẻ phong tình của người thiểu phụ hiện lên vô cùng nhuần nhuyễn.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, sức chống cự với Điệp Vận Du càng ngày càng thấp, mặc dù nàng không có chút động tác nào, thể nhưng mị hoặc từ trên dưới toàn thân luôn luôn câu dẫn tâm hồn.
Nghệ Phong bước lên phía trước, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Điệp Vận Du, nói:
- Điệp tỷ tỷ làm gì thế? Cư nhiên xuất hiện mồ hôi rồi?
Điệp Vận Du tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác này, hơi uốn mình tiến vào lòng Nghệ Phong, hôn môt ngum lên môi hắn, thể hiên tình ý với Nghệ Phong.
- Mượn Mặc Tình tu luyện hồn lực một chút, thể nhưng vẫn không đột phá được!
Điệp Vận Du có chút hối hận, bản thân đã bị vây tại tầng này quá lâu, thế nhưng vẫn không thể đột phá.
Trên môi truyền tới cảm xúc mềm mại khiển Nghệ Phong cảm giác trong lòng hơi chấn động, hắn hơi tiến đầu về phía trước, muốn hưởng thụ đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, nhưng bị Điệp Vận Du trắng mắt liếc nhìn, nghiêng người tránh thoát.
- Điệp tỷ tỷ không cần phải vội, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Nói không chừng, trong lúc vô tình lại đạt được đột phá!
Nghệ Phong mỉm cười an ủi Điệp Vận Du, đưa tay đặt lên trên khuôn mặt mị hoặc của Điệp Vận Du, ngón tay khẽ kích động cặp môi đỏ mọng.
- Đừng lộn xộn, tay ngươi bẩn chết đi, ngươi còn chưa rửa tay đó!
Điệp Vận Du trừng mắt liếc Nghệ Phong, rất không đồng ý với việc Nghệ Phong dùng tay bẩn đụng chạm lên miệng mình.
- Nói lung tung! Ba ngày trước ta đã rửa tay rồi đó!
Nghệ Phong rất không chấp nhận lời chê của Điệp Vận Du, hắn rõ ràng nhớ kỹ mình đã rửa tay từ ba ngày trước.
Điệp Vận Du cảm giác một trận buồn nôn: hỗn đản này, ba ngày mới rửa tay một lần, còn không biết xấu hổ khoe khoang!
- Ngày hôm nay không cho phép động vào ta!
Điệp Vận Du mạnh mẽ đẩy tay Nghệ Phong ra, dường như coi Nghệ Phong là thứ rác bẩn.
Nghệ Phuong đương nhiên sẽ không nguyện ý để Điệp Vận Du đẩy tay ra, hắn ôm chặt lấy Điệp Vận Du, cười hắc hắc nói:
- Điệp tỷ tỷ, nàng đừng nên như vậy, muốn sự trong trắng của ta rồi lại vứt bỏ ta!
Bô dáng Nghệ Phong vô cùng ủy khuất, dường như Điêp Vân Du làm gì có lỗi với hắn.
Điệp Vận Du tức giận, mặc dù biết Nghệ Phong đủ vô sỉ, thể nhưng không ngờ lại vô sỉ đến nông nỗi vậy, cư nhiên không biết xấu hổ hoán đổi hai người.
Bàn tay Nghệ Phong đặt lên trên đùi trơn mịn của Điệp Vận Du, cảm giác mềm mại giống như một khối mỹ ngọc ôn nhuận!
- Điệp tỷ tỷ, cởi áo ngủ đi chứ?
Nghệ Phong dán sát bên tai Điệp Vận Du, hỏi.
- Ách...
Điêp Vân Du sửng sốt, sắc măt bắt đầu đỏ ửng, kiều diễm đông lòng người.
- Đừng...
Cảm thụ được tay Nghệ Phong chu vào cơ thể, nàng nhanh ngăn hắn lại. Trong mắt cư nhiên hiện lên vẻ kiều diễm ướt át, hiển nhiên Điệp Vận Du cũng động tình rồi!
- Hả?
Nghệ Phong không hiểu sao Điệp Vận Du ngăn cản động tác của mình, hắn rõ ràng cảm nhận được cơ thể Điệp Vận Du đang run lên kịch liệt.
- Đang đến cái kia!
Điêp Vân Du đỏ mặt nhìn Nghệ Phong, dáng vẻ khiến Nghệ Phong hơi bị sững sờ.
Nghệ Phong nở nụ cười khổ, rất bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu, nói:
- Sao lại vào đúng lúc này?
Điệp Vận Du liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không thèm nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ. Đồng thời đáy lòng bắt đầu run rẩy, nàng rõ ràng cảm giác thân thể mình biến hóa, đã có chút không khống chế được. Ánh mắt nàng không khỏi hoảng loạn.
Nàng sợ chính mình và Nghệ Phong rơi vào đọa lạc, chính mình thực sự không thể tự kiềm chế được nữa, nàng sợ chính mình sẽ liều lĩnh làm bừa! Có điều, chính mình sao không thể áp chế được cơn mơ màng!
Nghệ Phong đương nhiên không biết Điệp Vận Du nói dối, hắn yên lặng ôm Điệp Vận Du ngủ, cảm giác mùi hương quen thuộc, Nghệ Phong mơ một giấc mộng đẹp. Trong giấc mộng, bên người oanh oanh yến yến, vô số nữ nhân gào khóc muốn được gả cho hắn...
Sáng sớm hôm sau, Điệp Vận Du trở về trong cung. Nghệ Phong chung quy cảm giác Điệp Vận Du có chút khác trước, thể nhưng lại không phát giác điều gì, chỉ có thể thầm than mình quá lo.
Điệp Vận Du đồng dạng cũng không biết chính nàng đang làm gì, nàng hồi cung cũng không phải bận việc, mà là không chống đỡ được Nghệ Phong. Từ khi phát sinh quan hệ với Nghệ Phong, Điệp Vận Du liền cảm giác chính mình đã phạm sai lầm rồi. Khi nàng đối diện với Nghệ Phong, rất dễ bị động tình, điều này khiển nàng sợ hãi, nàng sợ sẽ đọa lạc ưên người Nghệ Phong. Thể nên Điệp Vận Du mới sốt ruột chạy về trong cung, nàng cho ràng chỉ cần cách xa Nghệ Phong, chung quy có thể giảm bớt cảm giác về hắn.
Có điều không rõ, Điệp Vận Du tự cho mình làm đúng, thật có thể thành công sao?
Nghệ Phong không biết tất cả, giống như mỗi ngày, hắn đi tới lầu hai luyện chế đan dược một hồi, có dược lực nồng nặc, Nghệ Phong thậm chí cảm giác được thực lực mình chậm rãi đề cao, điều này khiến Nghệ Phong càng lúc càng có hứng thú luyện dược.
Thể nhưng, Nghệ Phong tìm trong số dược thảo Điệp Vận Du đưa tới, hắn không thấy có tùng âm thảo. Tuy ràng tùng âm thảo trân quý, thể nhưng trong số dược thảo Điệp Vận Du đưa tới, có rất nhiều loại còn trân quý hơn. Có điều, tùng âm thảo thuộc về một loại dược thảo rất đặc biệt, trong số đan dược cao giai, có rất ít loại cần dùng đến nó. Hơn nữa, tìm kiểm tùng âm thảo cũng có tính nguy hiểm nhất đinh, đây cũng là nguyên do khiển tùng âm thảo rất khan hiểm.
Nghệ Phong không tìm được tùng âm thảo, hắn cảm giác thấy đau đầu. Đan dược cần thiết để dung hợp ngụy Phê Châu phải có tùng âm thảo mới luyện chế được, hắn đành phải nghĩ biện pháp thu lấy. Dù sao, chuyện này có quan hệ tới việc đề cao thực lực của chính mình!
Một lần nữa tìm kiểm lại trong số dược thảo, vẫn không tìm được tùng âm thảo, hắn có chút bất đắc dĩ dừng luyện chế đan dược. Điệp Vận Du vừa lúc lai hồi cung, nếu muốn eoi nàng hỗ trơ mình tìm tùng âm thảo sơ là không có khả năng.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong chỉ có thể ký thác hi vọng trên người Tử Âm! Trong lòng nóng ruột dung hơp Phê Châu, Nghệ Phong cũng sốt ruột chay về phía phủ đệ Tử Âm.
Nghệ Phong rất rõ ràng, lão quái đầu đáp ứng ba ngày sau giúp hắn dung hợp ngụy Phê Châu, nếu như hắn không đúng kỳ hạn này, sợ ràng với tính tình cổ quái của lão, lại muốn kêu to một hồi, khả năng lão giúp dỡ mình ít đến thương cảm.
Thể nên, Nghệ Phong đi một đường rất nhanh.
Tử Âm y phục lục nhạt che phủ khắp toàn thân mềm mại hoàn mỹ, một chân ngồi vắt chéo đang hơi lay động, rất kích thích mắt nhìn. Dải đai lưng màu lục ôm sát eo thon càng tôn lên dáng mềm mại của cơ thể. Toàn thân trên dưới toát ra một vẻ thành thục xinh đẹp, đôi mắt sáng phong tình dụ người, vẻ phong tình của người thiểu phụ hiện lên vô cùng nhuần nhuyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.