Chương 133: Mặc Tình
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
-Đi...
Khuôn mặt Điệp Vận Du khẽ nóng lên.
- Ngươi dùng nhãn thần gì nhìn ta? Đây bất quá chỉ là một chỗ nhỏ ta ở trên thuyền.
- Uhm, ta đã rõ, nàng nói ta đã hiểu, đây chính là khuê phòng của nàng.
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói, khiến Điệp Vận Du trắng mắt đáp lại.
- Tiểu tử ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ, người khác muốn tiến vào đây còn không được.
Ngược lại Nghệ Phong cười cười, cũng không phản bác những lời này.
Điệp Vận Du lại liếc mắt nhìn Nghệ Phong, đi tới chiếc tủ bên cạnh, lấy ra một cầm cỗ. Toàn thân cầm bảo phủ bởi màu đen thâm thúy, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, phát ra vô số tia sáng. Mấy sợi dây cầm phía trên, làm toát lên vẻ mĩ cảm của nó.
- Cầm tốt...
Cho dù Nghệ Phong không phải là người nghiên cứu cầm, cũng không kìm được lòng thốt ra. Cây cầm này, cho dù trưởng lão thánh địa kia cũng không sánh bằng.
Điệp Vận Du khẽ vuốt cây cầm, bỗng nhiên dây cầm vang lên tiếng nhẹ nhàng mà thanh thúy. Tựa hồ Điệp Vận Du bị nó dẫn phát muôn vàn tâm tình, nàng có chút cô đơn nói.
- Cầm này được gọi là Mặc Tình!
- Cầm mãi mãi là cầm, không thể thay thế được tình.
Nghệ Phong cười cười, nhìn trực tiếp về phía Điệp Vận Du, cười ha hả nói.
Điệp Vận Du sửng sốt, liền cười nói.
- Không ngờ ngươi nói chuyện cũng có chút đạo lý.
Tuy rằng Điệp Vận Du nói như vậy, thế nhưng vẻ suy tư trên khuôn mặt cũng không suy giảm bao nhiêu. Nghệ Phong thấy vậy, cũng chỉ cười cười, trong lòng mỗi người luôn luôn có cố sự riêng. Nhìn dáng vẻ Điệp Vận Du, hẳn là nàng từng có tình cảm liên quan tới chiếc cầm này.
Nghệ Phong tiến lên phía trước một bước, không để ý tới sự kinh ngạc của Điệp Vận Du, thô lỗ đoạt Mặc Tình từ tay nàng, tiện tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
-Ba...
Thanh âm không quá lớn, nhưng thiếu chút nữa khiến tâm tư Điệp Vận Du chấn động, nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong mạnh mẽ nói:
- Ngươi không thể điểm nhẹ được sao?
Hỗn đản này, lẽ nào hắn không biết Mặc Tình này trân quý thế nào? Đây chính là cầm được người đời thần hóa, thậm chí có thể sánh ngang cầm trong tay Ngu Đại Gia. Hơn nữa cầm này có ý nghĩa đặc thù đối với chính mình.
- Ha ha, phá đi cũng tốt, thấy vật nhớ người. Mọi chuyện đã qua đi, cần gì phải lưu luyến.
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức hiểu ý tứ của Nghệ Phong, khiến nàng có phần khâm phục con mắt tinh tường của Nghệ Phong. Tình tự trong lòng chính mình đôi lúc toát ra, có thể để hắn đoán ra một phần nhỏ. Có lẽ Nghệ Phong nói thực lại có tác dụng, nàng nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Ngươi biết cầm này bao nhiêu tiền không? Ha ha, nó là vô giá! Mặc Tình, từ này rất xứng.
Nghệ Phong không hề để ý, nói:
- Vô giá cũng không phải của ta? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
- Nếu như ta tặng cầm này cho ngươi?
- Sao?
Nghệ Phong giật mình, vội vàng ôm lấy cầm, kiểm tra thân cầm có bị hư hỏng gì không.
- Kháo, vì sao nàng không nói sớm ah! Nàng nói sớm là tặng cho ta, ta sẽ không khinh xuất.
- Thực sự ta sẽ tặng ngươi? Ngươi đừng nằm mơ!
Điệp Vận Du cười hi hi nói, hành động của Nghệ Phong thực sự khiến nàng cảm thấy buồn cười.
- Keng...
Điệp Vận Du vừa mới dứt lời, chỉ thấy Mặc Tình kia lại một lần nữa bị Nghệ Phong không đếm xỉa tới đập mạnh lên mặt bàn, cũng không còn nhìn thấy một tia đau lòng vừa nãy.
- Hỗn đản...
Điệp Vận Du cảm thấy trái tim chính mình nhảy dựng lên, hắn đập mạnh như vậy, Mặc Tình còn có thể nguyên vẹn sao?
- Nếu như bây giờ, ngươi không làm ta hài lòng. Ngươi hãy ngẫm lại hậu quả đi. Hừ...
Điệp Vận Du hừ lạnh một tiếng, ham muốn đối với hỗn đản vô sỉ ích kỷ này đều đổ xuống sông.
Nghệ Phong bĩu môi, trong tận đáy lòng thầm nói: Thứ đó không phải của ta, ta cần quan tâm tới nó làm gì?
Bất quá, rất lâu Nghệ Phong không hề động tới cầm, cũng muốn chơi. Chính mình kiếp trước đối với cầm có loại tình cảm tha thiết hơn tất cả mọi thứ. Trong đại học đã gia nhập vào một hiệp hội đàn cỗ. Đương nhiên, nguyên nhân của chuyện này chính là bởi vì hội trưởng hiệp hội quá mức xinh đẹp, xuất trần thoát tục, còn có vẻ đẹp cỗ điển. Đáng tiếc, sau này bị tên hội trưởng hội học sinh hỗn đản kia gạt bỏ. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Nghệ Phong quần ẩu với hắn. Ngay sau đó, Nghệ Phong đau lòng mua vô số đồ ăn về ký túc xá tuyệt thực.
Hành động này khiến hội trưởng hiệp hội xinh đẹp đến đây quan sát, bất quá khi trông thấy Nghệ Phong ngồi trước máy vi tính uống từng ngụm từng ngụm trà xanh, ăn ngồm ngoàm. Nàng suýt nữa chết ngất, loạng choạng mở cửa đi ra.
Điều này khiến Nghệ Phong đấm ngực giậm chân, trời ah, rõ ràng bỏ lỡ cơ hội tốt, hắn khóc không ra nước mắt. Bất quá, cũng vì chuyện này hội trưởng hội học sinh ăn giấm chua nháo chuyện chia tay với hội trưởng hiệp hội. Cuối cùng khiến Nghệ Phong mừng như điên, cảm thấy Lão Thiên có mắt ah. Hắn điên cuồng tấn công hội trưởng hiệp hội xinh đẹp, khoảng cách với Nghệ Phong càng ngày càng gần.
Bất quá, thật không ngờ, đã trải qua hơn một năm tấn công mãnh liệt, trong khi sắp đoạt được trái tim hội trưởng xinh đẹp. Lại xuyên qua dị giới ghê tởm này.
- Khụ, không biết ta chết đi, hội trưởng đại nhân có rơi lệ hay không? Nếu như không khóc tới mức vô lực té xỉu. Vậy trình độ của bản thiếu gia quá thấp.
Nghệ Phong thì thầm một tiếng trong lòng, nghĩ đến việc chính mình chết đi sẽ có đồ tể khác theo đuổi nàng. Đáy lòng cảm thấy khó chịu.
- Nghệ Phong?
Điệp Vận Du trông thấy Nghệ Phong đang sững sờ ngồi nhìn cầm trước mặt, trong lòng đầy nghi hoặc, nhẹ giọng quát: Tiểu tử này có chuyện gì xảy ra? Sững sờ nhìn cầm, hình như từ trong ánh mắt nàng thấy lưu luyến vô hạn?
- Hắn bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ cũng qua chuyện tình ái, sinh tử khó quên hay sao?
Điệp Vận Du cười cười, lập tức cảm thấy tâm tư thực sự của thiếu niên này không thể phán đoán theo lẽ thường.
- A...
Nghệ Phong phản ứng, quay về phía Điệp Vận Du cười noi:
- Trước hết ta thử xem cầm.
Nói xong, Nghệ Phong không chút suy nghĩ vang lên một tiếng Nhị Lão Hổ. Đồng thời, Nghệ Phong khẽ hừ nhẹ.
- Nhị Lão Hổ, Nhị Lão Hổ, không có lỗ tai, không có đuôi...
- Hì hì...
Điệp Vận Du cười lớn, cười tô điểm khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ bốc lửa, bộ ngực không ngừng rung động khiến người khác xung động tới cực điểm.
- Nghệ Phong, đây chính là cầm kỳ của ngươi?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy ý trêu chọc. Không thể không nói, điều này vô cùng thú vị, khiến nàng phải bật cười.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Bản thiếu chỉ là thử xem cầm mà thôi!
Khuôn mặt Điệp Vận Du khẽ nóng lên.
- Ngươi dùng nhãn thần gì nhìn ta? Đây bất quá chỉ là một chỗ nhỏ ta ở trên thuyền.
- Uhm, ta đã rõ, nàng nói ta đã hiểu, đây chính là khuê phòng của nàng.
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói, khiến Điệp Vận Du trắng mắt đáp lại.
- Tiểu tử ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ, người khác muốn tiến vào đây còn không được.
Ngược lại Nghệ Phong cười cười, cũng không phản bác những lời này.
Điệp Vận Du lại liếc mắt nhìn Nghệ Phong, đi tới chiếc tủ bên cạnh, lấy ra một cầm cỗ. Toàn thân cầm bảo phủ bởi màu đen thâm thúy, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, phát ra vô số tia sáng. Mấy sợi dây cầm phía trên, làm toát lên vẻ mĩ cảm của nó.
- Cầm tốt...
Cho dù Nghệ Phong không phải là người nghiên cứu cầm, cũng không kìm được lòng thốt ra. Cây cầm này, cho dù trưởng lão thánh địa kia cũng không sánh bằng.
Điệp Vận Du khẽ vuốt cây cầm, bỗng nhiên dây cầm vang lên tiếng nhẹ nhàng mà thanh thúy. Tựa hồ Điệp Vận Du bị nó dẫn phát muôn vàn tâm tình, nàng có chút cô đơn nói.
- Cầm này được gọi là Mặc Tình!
- Cầm mãi mãi là cầm, không thể thay thế được tình.
Nghệ Phong cười cười, nhìn trực tiếp về phía Điệp Vận Du, cười ha hả nói.
Điệp Vận Du sửng sốt, liền cười nói.
- Không ngờ ngươi nói chuyện cũng có chút đạo lý.
Tuy rằng Điệp Vận Du nói như vậy, thế nhưng vẻ suy tư trên khuôn mặt cũng không suy giảm bao nhiêu. Nghệ Phong thấy vậy, cũng chỉ cười cười, trong lòng mỗi người luôn luôn có cố sự riêng. Nhìn dáng vẻ Điệp Vận Du, hẳn là nàng từng có tình cảm liên quan tới chiếc cầm này.
Nghệ Phong tiến lên phía trước một bước, không để ý tới sự kinh ngạc của Điệp Vận Du, thô lỗ đoạt Mặc Tình từ tay nàng, tiện tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
-Ba...
Thanh âm không quá lớn, nhưng thiếu chút nữa khiến tâm tư Điệp Vận Du chấn động, nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong mạnh mẽ nói:
- Ngươi không thể điểm nhẹ được sao?
Hỗn đản này, lẽ nào hắn không biết Mặc Tình này trân quý thế nào? Đây chính là cầm được người đời thần hóa, thậm chí có thể sánh ngang cầm trong tay Ngu Đại Gia. Hơn nữa cầm này có ý nghĩa đặc thù đối với chính mình.
- Ha ha, phá đi cũng tốt, thấy vật nhớ người. Mọi chuyện đã qua đi, cần gì phải lưu luyến.
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức hiểu ý tứ của Nghệ Phong, khiến nàng có phần khâm phục con mắt tinh tường của Nghệ Phong. Tình tự trong lòng chính mình đôi lúc toát ra, có thể để hắn đoán ra một phần nhỏ. Có lẽ Nghệ Phong nói thực lại có tác dụng, nàng nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Ngươi biết cầm này bao nhiêu tiền không? Ha ha, nó là vô giá! Mặc Tình, từ này rất xứng.
Nghệ Phong không hề để ý, nói:
- Vô giá cũng không phải của ta? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
- Nếu như ta tặng cầm này cho ngươi?
- Sao?
Nghệ Phong giật mình, vội vàng ôm lấy cầm, kiểm tra thân cầm có bị hư hỏng gì không.
- Kháo, vì sao nàng không nói sớm ah! Nàng nói sớm là tặng cho ta, ta sẽ không khinh xuất.
- Thực sự ta sẽ tặng ngươi? Ngươi đừng nằm mơ!
Điệp Vận Du cười hi hi nói, hành động của Nghệ Phong thực sự khiến nàng cảm thấy buồn cười.
- Keng...
Điệp Vận Du vừa mới dứt lời, chỉ thấy Mặc Tình kia lại một lần nữa bị Nghệ Phong không đếm xỉa tới đập mạnh lên mặt bàn, cũng không còn nhìn thấy một tia đau lòng vừa nãy.
- Hỗn đản...
Điệp Vận Du cảm thấy trái tim chính mình nhảy dựng lên, hắn đập mạnh như vậy, Mặc Tình còn có thể nguyên vẹn sao?
- Nếu như bây giờ, ngươi không làm ta hài lòng. Ngươi hãy ngẫm lại hậu quả đi. Hừ...
Điệp Vận Du hừ lạnh một tiếng, ham muốn đối với hỗn đản vô sỉ ích kỷ này đều đổ xuống sông.
Nghệ Phong bĩu môi, trong tận đáy lòng thầm nói: Thứ đó không phải của ta, ta cần quan tâm tới nó làm gì?
Bất quá, rất lâu Nghệ Phong không hề động tới cầm, cũng muốn chơi. Chính mình kiếp trước đối với cầm có loại tình cảm tha thiết hơn tất cả mọi thứ. Trong đại học đã gia nhập vào một hiệp hội đàn cỗ. Đương nhiên, nguyên nhân của chuyện này chính là bởi vì hội trưởng hiệp hội quá mức xinh đẹp, xuất trần thoát tục, còn có vẻ đẹp cỗ điển. Đáng tiếc, sau này bị tên hội trưởng hội học sinh hỗn đản kia gạt bỏ. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Nghệ Phong quần ẩu với hắn. Ngay sau đó, Nghệ Phong đau lòng mua vô số đồ ăn về ký túc xá tuyệt thực.
Hành động này khiến hội trưởng hiệp hội xinh đẹp đến đây quan sát, bất quá khi trông thấy Nghệ Phong ngồi trước máy vi tính uống từng ngụm từng ngụm trà xanh, ăn ngồm ngoàm. Nàng suýt nữa chết ngất, loạng choạng mở cửa đi ra.
Điều này khiến Nghệ Phong đấm ngực giậm chân, trời ah, rõ ràng bỏ lỡ cơ hội tốt, hắn khóc không ra nước mắt. Bất quá, cũng vì chuyện này hội trưởng hội học sinh ăn giấm chua nháo chuyện chia tay với hội trưởng hiệp hội. Cuối cùng khiến Nghệ Phong mừng như điên, cảm thấy Lão Thiên có mắt ah. Hắn điên cuồng tấn công hội trưởng hiệp hội xinh đẹp, khoảng cách với Nghệ Phong càng ngày càng gần.
Bất quá, thật không ngờ, đã trải qua hơn một năm tấn công mãnh liệt, trong khi sắp đoạt được trái tim hội trưởng xinh đẹp. Lại xuyên qua dị giới ghê tởm này.
- Khụ, không biết ta chết đi, hội trưởng đại nhân có rơi lệ hay không? Nếu như không khóc tới mức vô lực té xỉu. Vậy trình độ của bản thiếu gia quá thấp.
Nghệ Phong thì thầm một tiếng trong lòng, nghĩ đến việc chính mình chết đi sẽ có đồ tể khác theo đuổi nàng. Đáy lòng cảm thấy khó chịu.
- Nghệ Phong?
Điệp Vận Du trông thấy Nghệ Phong đang sững sờ ngồi nhìn cầm trước mặt, trong lòng đầy nghi hoặc, nhẹ giọng quát: Tiểu tử này có chuyện gì xảy ra? Sững sờ nhìn cầm, hình như từ trong ánh mắt nàng thấy lưu luyến vô hạn?
- Hắn bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ cũng qua chuyện tình ái, sinh tử khó quên hay sao?
Điệp Vận Du cười cười, lập tức cảm thấy tâm tư thực sự của thiếu niên này không thể phán đoán theo lẽ thường.
- A...
Nghệ Phong phản ứng, quay về phía Điệp Vận Du cười noi:
- Trước hết ta thử xem cầm.
Nói xong, Nghệ Phong không chút suy nghĩ vang lên một tiếng Nhị Lão Hổ. Đồng thời, Nghệ Phong khẽ hừ nhẹ.
- Nhị Lão Hổ, Nhị Lão Hổ, không có lỗ tai, không có đuôi...
- Hì hì...
Điệp Vận Du cười lớn, cười tô điểm khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ bốc lửa, bộ ngực không ngừng rung động khiến người khác xung động tới cực điểm.
- Nghệ Phong, đây chính là cầm kỳ của ngươi?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy ý trêu chọc. Không thể không nói, điều này vô cùng thú vị, khiến nàng phải bật cười.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Bản thiếu chỉ là thử xem cầm mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.