Mị Ảnh

Chương 382: Ngủ

Anh Giai Ngây Thơ

24/10/2017

- Long Đầu Tàn Bạo, tới lượt ngươi!

Nghệ Phong cũng không có ý định buông tha cho Tàn Bạo, quay sang hắn cười nói.

Tàn Bạo chứng kiến một màn này cũng biết đối với đổ thuật, Nghệ Phong hoàn toàn không có kiến thức gì cả, nhưng thủ đoạn gian trá của người này, hắn lại không dám coi thường.

- Ha ha... Quả nhiên là thiếu niên anh hùng. Chỉ là, ván vừa rồi ngươi ra đề mục, ván này phải tới lượt chúng ta đúng không?

Tàn Bạo nhìn Nghệ Phong nói.

- Ách?

Nghệ Phong trầm tư nhìn Tàn Bạo. Hiển nhiên những lời này so với Hung Lang thiếu đi một chút hung hãn, nhưng lại càng làm hắn chú ý. Tâm cơ người này so với Hung Lang sâu xa hơn nhiều.

- Tàn Bạo Long Đầu không cảm thấy yêu cầu này hơi chút quá đáng sao? Trên địa bàn của ta lại có thể cho ngươi ra đề mục?

Nghệ Phong châm chọc nhìn Tàn Bạo nói.

- Ta đoán ngươi sẽ không cự tuyệt?

Tàn Bạo thẳng thắn nhìn lại Nghệ Phong, trong mắt tràn ngập tự tin.

- A... Xem ra ngươi hiểu khá rõ ta! Cũng được! Các ngươi muốn ra đề mục thì để các ngươi ra, miễn cho người khác nói sòng bạc của chúng ta khi dễ người. Tuy nhiên, đại thể ta sẽ không chơi đổ thuật, ta nghĩ ngươi cũng không muốn cùng ta chơi trò này chứ?

Nghệ Phong thản nhiên nói.

Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như vậy, không khỏi hơi hơi kéo tay hắn. Vừa rồi Nghệ Phong thắng được là nhờ may mắn. Thế nhưng nếu để đối phương ra đề mục sẽ không thể tiếp tục may mắn như vậy nữa.

Nghệ Phong cười cười, đưa tay nhéo nhéo bàn tay mềm mại của Tử Âm đang kéo y phục hắn, khiến sắc mặt Tử Âm đỏ hồng lên, đồng thời quay qua nàng cười cười an ủi.

- Phong thiếu quả nhiên quyết đoán! Ngươi yên tâm, cách chơi của ta cũng rất đơn giản. Ở đây có ba con xúc xắc, ngươi có quyền đoán số. Ngươi thấy thế nào?

Tàn Bạo nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong mỉm cười nhìn lại Tàn Bạo:



- Ngươi không sợ ta đoán trúng sao?

- Ha ha! Nếu như Phong thiếu có thể đoán trúng, đó là bản lĩnh của ngươi. Tuy rằng ta đau xót năm trăm vạn kim tệ, nhưng cũng sẽ trả cho ngươi.

Tàn Bạo thản nhiên nói, có chút phong độ.

- Vậy ngươi lắc bát đi!

Nghệ Phong cũng hào sảng nói.

Mọi người nghe Nghệ Phong không chút do dự đáp ứng, cả đám chăm chú theo dõi. Ba con xúc xắc, chính là mười tám điểm. Nói cách khác, Nghệ Phong chỉ có một phần mười bảy hi vọng. Cái này so với tỷ lệ vừa rồi cho Hung Lang ít đến đáng thương.

- Mời Phong thiếu nghe kỹ!

Tàn Bạo hơi vận đấu khí, mạnh mẽ nhấc chiếc bát lên, động tác nhanh chóng khiến người khác nhìn không kịp, đồng thời cũng khen không dứt lời.

Nghệ Phong nhìn chiếc bát lao vun vút thành từng đạo tàn ảnh, ánh mắt có chút mệt mỏi. Hắn ngáp một cái, quay sang Tàn Bạo nói:

- Ngươi cứ từ từ lắc đi! Lắc xong gọi ta! Đêm qua ngủ không ngon giấc, ngày hôm nay lại dùng não quá độ, thực sự mệt mỏi rồi! Ta trước tiên ngủ một giấc.

Nghệ Phong nói xong, quả thực dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Đám người Tử Âm nhìn thấy không khỏi dở khóc dở cười.

- Tiểu tử này cũng quá xem thường trận đánh cuộc này đi! Hắn ít nhất cũng phải nghe nghe thanh âm dao động một chút chứ, như vậy tỷ lệ thắng cũng cao hơn chút a.

Tàn Bạo ngược lại tuyệt không hề để ý đến dáng dấp của Nghệ Phong. Hắn ra sức lắc chiếc bát, các kiểu biến đổi tầng tầng lớp lớp, khiến người khác nhìn không khỏi sửng sốt. Trong lòng mọi người đồng thời nổi lên một suy nghĩ: Thì ra Tàn Bạo cũng là một cao thủ đổ thuật!

Cũng không biết lắc bao lâu, Tàn Bạo rốt cục mạnh mẽ từ trên không úp cái bát xuống mặt bàn. Khi chiếc bát đang lắc lư đã ổn định lại, yên lặng nằm trên mặt bàn, Tàn Bạo mới nói:

- Phong thiếu, mời đoán đi!

Chỉ là, khi ánh mắt hắn nhìn về phía Nghệ Phong, nhất thời kinh ngạc ngây người tại chỗ. Chỉ thấy Nghệ Phong nằm trên ghế ngáy khò khò, khóe miệng tựa hồ còn chảy ra một thứ chất lỏng trong suốt.



Tàn Bạo quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, thấy tất cả mọi người đều đang dở khóc dở cười nhìn Nghệ Phong, hiến nhiên cũng bị bộ dáng này của hắn làm chấn động hết chỗ nói.

Tàn Bạo lần đầu tiên có cảm giác mình hoang đường, cư nhiên lại đi so đổ thuật với một thiếu niên mang dáng dấp tiểu hài tử như vậy. Thế nhưng đối phương hết lần này tới lần khác lại nắm trong tay số phận đám người của mình. Thực lực của Bạo Cương, chỉ dựa vào lực lượng của bọn họ hiện tại, căn bản là không thể nào chống được.

- Nghệ Phong! Dậy! Dậy!

Tử Âm thấy ánh mắt cổ quái của tất cả mọi người đang nhìn dòng nước trong suốt bên khóe miệng Nghệ Phong, cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên.

Oan gia này, lại có thói quen ngủ mất mặt như vậy. Thể diện của mình rốt cuộc bị hắn làm mất hết.

Tử Âm liên tiếp đẩy đẩy Nghệ Phong vài cái, không ngờ hắn chỉ khẽ động đậy thân mình, tiếp tục an an ổn ổn ngon giấc. Tử Âm thấy vậy cười khổ không thôi, không khỏi nảy sinh ý ác độc, quay sang một thị nữ bên cạnh nói:

- Đi, kêu mấy người Như Hoa vừa rồi tới đây!

Câu nói này khiến Nghệ Phong “sưu” một tiếng bật dậy. Hắn đưa hai tay ôm ngực, nhãn thần kinh hãi nhìn về phía sau lưng Tử Âm, thấy không phát hiện được mục tiêu khủng bố, lúc này mới yên tâm thở phào một hơi.

Tử Âm thấy dáng dấp như lâm đại địch của Nghệ Phong, dở khóc dở cười nghĩ thầm: đám người Như Hoa thật sự là lưu lại cho hắn bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa. Hừ! Sau này nếu hắn không nghe lời, ta sẽ để mấy người các nàng đến giáo huấn hắn.

- Phong thiếu! Mời đoán đi chứ!

Tàn Bạo thấy Nghệ Phong rốt cuộc đã chuyển ánh mắt về phía mình, vừa cười vừa nói, phảng phất như mặc dù bắt hắn đợi lâu như vây, hắn cũng tuyệt không có một chút tức giận.

Nghệ Phong thấy thế trong lòng càng thêm cảnh giác: Chó không sủa mới là chó hay cắn người.

- Ha ha! Vậy thì tốt rồi! Ta còn tưởng rằng vừa rồi ta ngủ quên mất. Khụ, các ngươi cũng biết, Kim Lâu này nữ nhân đông đảo, đêm qua ta phải an ủi nguyên một đám. Tuy rằng bản thiếu thiên phú dị bẩm, nhưng cũng có chút mệt mỏi!

Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.

Bạo Cương nghe vậy cười ha ha. Tên Nghệ Phong này thật đúng là biết nói đùa a! Kim Lâu có bao nhiêu nữ nhân chứ? An ủi cả đám? Nếu hắn không tinh tẫn thân vong mới là lạ!

Tử Âm chịu không nổi ngôn ngữ điên cuồng này của Nghệ Phong, bàn tay nàng hướng tới vị trí bí ẩn, luồn tới bên hông Nghệ Phong hung hăng véo mạnh một cái, nhắc nhở Nghệ Phong chú ý tình huống.

- Ha ha! Phong thiếu quả nhiên tuổi trẻ phong lưu, thiên phú dị bẩm. Chỉ là, Phong thiếu có nên trước tiên hoàn thành lần đánh cược này đi chăng?

Tàn Bạo cười ha ha nói, trong lòng lại hừ lạnh không ngớt. Hắn sao lại không nhìn ra Nghệ Phong đang kéo dài thời gian? Chỉ là không rõ kéo dài với mục đích gì mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook