Mị Ảnh

Chương 454: Người đầu tiên

Anh Giai Ngây Thơ

20/06/2013

Nghệ Phong cười ha ha, vươn tay nói với Nguyên Trực:

- Chỉ cần ngươi không sợ thế giới cường giả vi tôn bên ngoài, ta cam tâm tình nguyện để ngươi gia nhập!

- Ha ha! Nhân sinh trên đời, nếu như lo trước lo sau, còn không bằng không sống. Huống chi Phong thiếu gia trả thù lao cho chúng ta không thấp!

Nguyên Trực cười ha ha.

Nghệ Phong cười cười, vươn tay với Nguyên Trực:

- Hoan nghênh ngươi!

Nguyên Trực cùng Nghệ Phong nắm chặt tay, hai người bọn họ đều không nghĩ tới, bởi vì bọn họ nắm tay lần này, tương lai không lâu sau, khiến các thế lực lớn của đế đô vô cùng đau đầu vì một cổ thế lực thần bí!

Nghệ Lưu thấy thế, hắn cũng đi tới trước cười hì hì nói:

- Nhị đệ, ta cũng gia nhập được không?

Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu lắc đầu nói:

- Đại ca, huynh không nên tham dự. Ta sớm muộn gì cũng sẽ đối nghịch cùng Nghệ gia. Nếu như huynh đứng ở bên ta, sợ là bọn họ sẽ trục xuất huynh.

Nghệ Lưu nghe Nghệ Phong nói, chỉ phải cười khổ gật đầu.

Nghệ Lưu cũng nghe được chuyện tình Nghệ Phong lấy tên phủ đệ mình là Nghệ phủ, Nghệ Lưu rất khó tưởng tượng, Nghệ Phong cùng Nghệ gia tranh đấu, rốt cuộc Nghệ phủ nào sẽ làm chủ lưu.

Trước đây, Nghệ Lưu còn nghĩ Nghệ Phong tuyệt đối không phải là đối thủ của Nghệ gia, nhưng tiếp xúc Nghệ Phong càng nhiều, hắn cảm giác Nghệ Phong thần bí. Có thể, phía sau Nghệ Phong thật sự có một lực lượng cường đại không muốn người biết!

Nghệ Phong nhìn Nguyên Trực nói:

- Về chuyện tình tìm cao thủ ở học viện gia nhập giao cho ngươi xử lý. Thực lực và nhân phẩm thiếu một thứ cũng không được. Cho dù hắn có thực lực cường hãn hơn nữa, nhưng nhân phẩm kém ta cũng sẽ không cần. Ta muốn chính là người trung tâm tuyệt đối!

Nguyên Trực gật đầu nói:

- Đã hiểu!

Nghệ Phong cười cười nói:

- Chuyện tình này giao cho ngươi xử lý, ngươi có thể lấy những lời ta vừa nói làm mồi câu. Ta không cần biết bao nhiêu người, thế nhưng ta hi vọng những người tìm được đều trung tâm nhất mực!

Nguyên Trực cười khổ gật đầu, tuy biết yêu cầu này có độ khó cực lớn, thế nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng.

- Ta hi vọng chúng ta sẽ là một kỳ tích, chúng ta là người đầu tiên đi ra học viện sáng tạo kỳ tích!

Nói xong, Nghệ Phong chuyển ánh mắt tập trung vào cuộc tranh đấu trong sân.

Nguyên Trực cười không ngừng, hắn đã hiểu vì sao lúc đầu Nghệ Phong cự tuyệt chuyện tổ chức thế lực ở học viện, bởi vì ánh mắt hắn vẫn không đặt ở trong học viện.



- Binh...

Một tiếng va chạm vang lên, lúc hai người trong sân bắn ra một đợt kình khí, đều tự lui về phía sau hai bước, khó khăn lắm mới đứng thẳng!

Nghệ Phong nhìn hai người này có lực lượng ngang nhau, quay sang Nguyên Trực không ngừng cười nói:

- Ngươi nghĩ hai người này ai sẽ thắng?

Nguyên Trực lắc đầu nói:

- Hai người này có lực lượng ngang nhau, rất khó nhìn ra!

Nghệ Phong cười cười nói:

- Dựa theo tranh đấu bình thường, nếu hai người muốn phân ra thắng bại, nhất định đấu đến lưỡng bại câu thương.

Lấy thực lực Tướng Cấp của Nguyên Trực, hắn cũng cảm giác thực lực hai người này hơn kém nhau cực kỳ bé nhỏ. Nếu như không có biến cố gì, sợ là sẽ như Nghệ Phong nói!

Thế nhưng, lời nói của Nguyên Trực vừa dứt, người mặc quần áo lam sắc đang tranh đấu, hắn từ trong lòng lấy ra một viên Hồi Khí Đan, nhanh chóng bỏ vào miệng nuốt xuống.

Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nở nụ cười:

- Xem ra, nam tử áo lam sẽ thắng! Tuy rằng nam tử áo lam ăn là một viên đan dược tam giai, thế nhưng cũng có thể khôi phục hơn phân nửa đấu khí mà hắn tiêu hao, cái này sẽ để cho hắn chiếm thượng phong!

Quả nhiên, Nghệ Phong nói vừa xong. Đấu khí của nam tử áo lam vận chuyển mạnh mẽ, mang theo tiếng xé gió nhè nhẹ, hung hăng đập tới nam tử đối diện.

- Binh...

Một tiếng va chạm vang lên, nam tử đối diện lui về phía sau mấy bước. Thế nhưng nam tử áo lam cũng không có bởi vậy mà dừng lại, quyền thứ hai của hắn oanh tới, nam tử kia tránh cũng tránh không thoát, làm sao có thể ngăn cản một quyền này, lảo đảo lui vài bước, sau đó ngã xuống đất.

Tựa hồ nam tử áo lam cũng không muốn buông tha hắn, quyền thứ ba hung hăng oanh qua.

Nắm tay chớp mắt đã tới, rất nhanh đã đánh lên ngực nam tử kia, người vây xem không chút nghi ngờ, một quyền này nếu như đập trúng, nhất định sẽ mất sức chiến đấu.

Thời điểm mọi người đồng tình vì nam tử kia, một thanh âm rất nhu hòa nhàn nhạt vang lên:

- Ngươi đã thắng! Nên dừng tay đi!

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy giữa sân đứng một thiếu niên lộ vẻ đơn bạc, bàn tay đang nắm lấy quyền cương của nam tử áo lam, vô luận nam tử áo lam làm sao, cũng không thể di động!

Mọi người thấy thế, cả đám liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc. Một tay có thể làm cho Sư Cấp lục giai không thể động đậy, thực lực người này hẳn là rất mạnh, có thể là bát giai hoặc là cửu giai?

- Ngươi là ai?

Nam tử áo lam nhìn Nghệ Phong, cố gắng thu tay lại, nhưng làm sao cũng giãy không ra.



- Nghệ Phong!

Nghệ Phong nói xong, lúc này mới buông tay hắn ra, không để ý đến nam tử áo lam xoa xoa tay, đi tới nam tử té trên đất.

Mọi người nghe được hai từ “Nghệ Phong” này, cả đám bừng tỉnh, vẻ kinh ngạc vừa rồi biến mất không còn một mảnh. Người ta ngay cả Vương Cấp cũng có thể đánh bị thương, ngươi chỉ là một Sư Cấp nho nhỏ, ở trước mặt hắn không thể nhúc nhích, đây không phải là rất bình thường sao?

Đồng dạng, nam tử áo lam cũng thở dài một hơi, hắn cũng thật không ngờ là sát tinh này. Xoa xoa cánh tay có chút đau nhức, nội tâm hắn vạn phần may mắn. Trong ấn tượng của hắn, Nghệ Phong là máu lạnh, tàn nhẫn, bá đạo. Mình có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này, đã là vô cùng may mắn rồi.

Nếu như Nghệ Phong biết hình tượng của mình đã bị yêu ma hóa như vậy, hắn khẳng định sẽ hận đến nghiến răng, hắn vẫn cho rằng mình là hóa thân của thiện lương chính nghĩa!

Nghệ Phong nhìn nam tử kia, cười nói:

- Ngươi tên gì?

- Vũ Thanh Phong!

Nam tử nhìn nhân vật truyền kỳ có thể sánh ngang với Thập Đại Bạch kim của học viện, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Cảm tạ ngươi cứu ta!

- Ha ha! Cái này không cần, ta chỉ là có chuyện cần đối với ngươi, nên mới ra tay cứu ngươi!

Nghệ Phong nói thẳng.

Vũ Thanh Phong nói:

- Không biết ta có thể giúp gì được ngươi?

- Ha ha, là thực lực của ngươi!

Nghệ Phong cười nói.

Vũ Thanh Phong sửng sốt, lập tức nói:

- Phong thiếu gia muốn ta làm thủ hạ?

Nghệ Phong cười nói:

- Không! Là huynh đệ!

Vũ Thanh Phong nhún nhún vai nói:

- Cũng không có gì khác nhau!

Nghệ Phong cười nói:

- Dù sao đi nữa ngươi đã thất bại, vào Mãnh Hổ Môn không được, còn không bằng theo ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook