Chương 214: Sự kiện chấn động
Anh Giai Ngây Thơ
18/10/2017
Tử Âm trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:
Thật không biết tại sao y sư đại nhân kia nghe lời người như vậy. Để ngươi chiếm một lần tiện nghi!
Nghệ Phong cười ha ha:
Bởi vì ta chính là y sư đại nhân nàng nói!
Tử Âm trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
Lăn! Bây giờ ngươi nói khoác càng lúc càng lợi hại. Tại sao ngươi không nói ngươi là cao thủ Tôn cấp?
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng, nhỏ giọng nói:
Bản thiếu gia khó được một lần nói thật, tại sao nàng không tin? Xem ra, cần phải sửa đổi thói quen xấu này. Uhm, nhất định phải sửa!
Vẻn vẹn chỉ một đêm, toàn bộ Đế Đô trở nên xôn xao. Không phải ai khác, mà là vì Nghệ Phong. Khi Nghệ Phong nghe được bọn họ bàn tán, hắn vô kinh ngạc không hiểu tại sao bọn họ biết?
Thể nhưng, thời gian trôi qua, Nghệ Phong mới phát hiện. Không chỉ một vài người biết, mà toàn bộ Đế Đô đều xôn xao. Hầu như ai cũng kinh ngạc nghị luận vài câu.
Ngươi nghe qua rồi chứ? Có người của Ma Tông muốn khiêu chiến với truyền nhân của Tĩnh Vân Tông.
Uhm! Thực sự có chuyện này. Hiện tại toàn bộ Đế Đô đều bàn tán xôn xao. Nghe nói, đây là tất cả tông phái ma tông cùng nhau cử đại điện.
Người kia là ai? Cư nhiên có thể để toàn bộ Ma Tông chấp nhận hắn là địa biểu của Ma Tông khiêu chiến với Tĩnh Vân Tông!
Quỷ mới biết! Có lẽ là vì Ma Tông bị Tĩnh Vân Tông áp chế nhiều năm. Lúc này mới nội đấu, đề cử một người cực mạnh tới khiêu chiến với truyền nhân Tĩnh Vân Tông!
Uhm! Rất có thể! Chậc chậc, Ma Tông đối kháng Tĩnh Vân Tông, có kịch hay để xem rồi! Thực sự nhiều năm qua không có chuyện tình khiến người ta hưng phấn như vậy!
Khà khà, cũng không biết tiêu tử kia là ai, hi vọng không làm chúng ta thất vọng. Đại truyền nhân của Tĩnh Vân Tông này, được coi là nhân tài trăm năm khó gặp ah.
Tiểu tử này thực sự quá ngưu bức. Cư nhiên có thể khiến toàn bộ Ma Tông để hắn làm đại biểu. Có lẽ thực lực của hắn không quá thấp!
Nghệ Phong nghe được những lời nghị luận này khắp đường phố, hắn sững sờ tại chỗ: Thánh Tông làm thứ quái quỷ gì vậy? Cư nhiên rải tin tức lan truyền khắp nơi. Lẽ nào thực muốn đấu với Tĩnh Vân Tông?
Nghệ Phong vô cùng bất đắc dĩ, nếu như toàn bộ Thánh Tông liên hợp lại. Cho dù hai ba Tĩnh Vân Tông cũng không đáng gì. Thể như, nội đấu đã như vậy, hiện tại tin tức lan truyền khắp nơi, không phải để kẻ khác thừa cơ chèn ép sao?
Quả thực Nghệ Phong muốn tới khiêu chiến với truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông, thể nhưng không cần phải để toàn bộ thiên hạ đều biết. Thậm chí ngay cả thời gian đều được định, chính là ngày này năm sau!
Nghệ Phong cảm thấy mơ mơ màng màng, chuyện này thực sự có người đang ép hắn. Nghĩ vậy, hẳn cảm thấy bực bội. Với thực lực hiện tại nếu như tới khiêu chiến với truyền nhân của Tĩnh Vân Tông, phần thắng không quá lớn.
Nghĩ vậy, hắn muốn nhanh chóng đề thăng thực lực của chính mình. Đương nhiên, có thể trở thành nhiếp hồn sư là hay nhất. Nếu như không được, chỉ còn cách tu luyện Lăng Thần Quyết. Hiện tại có người cung cấp dược liệu, trong vòng một năm, đề thăng thực lực tới mấy cấp cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, suy cho cùng Nghệ Phong nghĩ. Thực lực của chính mình không đạt tới Tướng cấp, tới Tĩnh Vân Tông vẫn vô cùng nguy hiểm.
Nghệ Phong vội vàng đi về phía học viện, hắn dự định tìm tới lão quái đầu lần nữa. Nếu có thể trở thành nhiếp hồn sư quỷ dị, phần thắng của Nghệ Phong sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trận chiến này, hắn không thể bại, trước hết không nói tới thể diện của các trưởng lão. Quan trọng chính là tin tức toàn bộ Thánh Tông đều hợp lại tới xem, điều này khiển Nghệ Phong cảm thấy áp lực đè nặng như núi.
Thánh Tông luôn luôn làm việc không kiêng nể gì cả, lãnh huyết tàn khốc. Nếu như chính mình làm mất mặt bọn họ. E là chính mình lập tức bị vây công.
Toàn bộ Thánh Tông đứng lên vây công, đừng nói các trưởng lão, cho dù toàn bộ Thánh Địa của không đỡ nổi. Huống hồ, nếu như chính mình thất bại, Nghệ Phong tuyệt đối tin rằng, Thánh Địa sẽ không quan tâm tới sống chết của chính mình. Cũng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chính mình.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, tăng tốc chạy thẳng về phía học viện. Hiện tại hắn mới cảm thấy thời một năm là quá ngắn.
Thể nhưng, Nghệ Phong vừa bước tới cổng học viện, hắn liền dừng lại. Nhìn thấy bóng người lãnh khốc phía trước, không kiềm chế được liền phun ra một câu thô tục:
Kháo...
Hỗn đản này, rốt cục đã tới. Có lẽ hắn thích giả bộ như vậy. Mẹ nó! Biểu tình lạnh lùng, khiển các nữ sinh qua lại liên tiếp ngoảnh đầu quăng mĩ nhãn.
Thiên Nghịch trông thấy Nghệ Phong, sắc mặt không chút thay đổi, đi tới trước mặt Nghệ Phong:
Thứ ngươi muốn sư phụ ta đã mang tới rồi. Ngươi chừng nào thì cần đến?
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng nói:
Kháo! Đợi ngươi nhiều ngày như vậy, bây giờ ngươi mới qua đây!
Sắc mặt Thiên Nghịch vẫn lạnh lùng như băng, thản nhiên nói:
Vội vàng tu luyện!
Ách...
Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức nghi hoặc hòi Thiên Nghịch:
Thực lực của ngươi đạt tới cấp gì?
Thiên Nghịch thản nhiên nói:
Sư Cấp bát giai!
Sao hả?
Nghệ Phong thiếu chút nữa ngất xỉu, khi Thiên Nghịch rời đi hình như vừa mới bước vào Sư cấp. Lúc này mới trải qua ba bốn tháng, cư nhiên hắn nói với chính mình, thực lực của hắn đề thăng tới bát giai?
Kháo... Ngươi là quái vật sao?
Nghệ Phong đố kị, hắn vô cùng đố kị. Mẹ nó, thế đạo thế nào, tại sao cả đám đều biến thái như vậy? Suy ra, chính mình không bàng cái rắm ah. Thảo nào ma đầu kia để Thiên Nghịch tới Đế Đô, thực lực Sư cấp bát giai. Chỉ cần hắn không đụng tới một vài người, hầu như có thể đi ngang rồi.
Thiên Nghịch thản nhiên liếc mắt nhìn Nghệ Phong, trong giọng nói không chút vui mừng, nói:
Nếu như sư phụ ngươi mỗi ngày truyền thụ cho người đấu khí và hồn lực tu luyện, vả lại ăn đan dược ngũ giai, lục giai như ăn đậu. Ngươi cũng có thể đạt được.
Khuôn mặt Nghệ Phong co quắp lại, đan dược ngũ giai không tính tới! Nhưng ăn đan dược lục giai cũng như ăn đậu? Kháo, lão ma đầu kia cũng giàu có như vậy sao?
Bất quá, ngẫm lại chuyện tình ở Sát Lâu, thật sự không quá quái lạ.
Sư đồ các ngươi đều biến thái! Bất quá, sư phụ ngươi mãnh liệt truyền thụ hồn lực giúp ngươi tu luyện, không sợ di chứng sao?
Nghệ Phong cổ quái hỏi.
Thiên Nghịch suy nghĩ một chút, không giấu diếm Nghệ Phong:
Sư phụ ta sử dụng chính là cấm pháp. Không tạo nên di chứng!
Thoáng chốc đôi mắt Nghệ Phong lóe sáng: Ngoan ngoan! Cư nhiên lão ma đầu kia sở hữu cấm pháp, thật khó trách!
Chuyện này... Thiên Nghịch! Bình thương ta đối với ngươi rất tốt! Ngươi xem...
Nghệ Phong còn chưa nói hết, đã bị Thiên Nghịch ngắt lời, nói:
Chỉ có nhân tài tu luyện Sát Lâu Ám Hắc Quyết mới có thể sử dụng cấm pháp này.
Thật không biết tại sao y sư đại nhân kia nghe lời người như vậy. Để ngươi chiếm một lần tiện nghi!
Nghệ Phong cười ha ha:
Bởi vì ta chính là y sư đại nhân nàng nói!
Tử Âm trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
Lăn! Bây giờ ngươi nói khoác càng lúc càng lợi hại. Tại sao ngươi không nói ngươi là cao thủ Tôn cấp?
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng, nhỏ giọng nói:
Bản thiếu gia khó được một lần nói thật, tại sao nàng không tin? Xem ra, cần phải sửa đổi thói quen xấu này. Uhm, nhất định phải sửa!
Vẻn vẹn chỉ một đêm, toàn bộ Đế Đô trở nên xôn xao. Không phải ai khác, mà là vì Nghệ Phong. Khi Nghệ Phong nghe được bọn họ bàn tán, hắn vô kinh ngạc không hiểu tại sao bọn họ biết?
Thể nhưng, thời gian trôi qua, Nghệ Phong mới phát hiện. Không chỉ một vài người biết, mà toàn bộ Đế Đô đều xôn xao. Hầu như ai cũng kinh ngạc nghị luận vài câu.
Ngươi nghe qua rồi chứ? Có người của Ma Tông muốn khiêu chiến với truyền nhân của Tĩnh Vân Tông.
Uhm! Thực sự có chuyện này. Hiện tại toàn bộ Đế Đô đều bàn tán xôn xao. Nghe nói, đây là tất cả tông phái ma tông cùng nhau cử đại điện.
Người kia là ai? Cư nhiên có thể để toàn bộ Ma Tông chấp nhận hắn là địa biểu của Ma Tông khiêu chiến với Tĩnh Vân Tông!
Quỷ mới biết! Có lẽ là vì Ma Tông bị Tĩnh Vân Tông áp chế nhiều năm. Lúc này mới nội đấu, đề cử một người cực mạnh tới khiêu chiến với truyền nhân Tĩnh Vân Tông!
Uhm! Rất có thể! Chậc chậc, Ma Tông đối kháng Tĩnh Vân Tông, có kịch hay để xem rồi! Thực sự nhiều năm qua không có chuyện tình khiến người ta hưng phấn như vậy!
Khà khà, cũng không biết tiêu tử kia là ai, hi vọng không làm chúng ta thất vọng. Đại truyền nhân của Tĩnh Vân Tông này, được coi là nhân tài trăm năm khó gặp ah.
Tiểu tử này thực sự quá ngưu bức. Cư nhiên có thể khiến toàn bộ Ma Tông để hắn làm đại biểu. Có lẽ thực lực của hắn không quá thấp!
Nghệ Phong nghe được những lời nghị luận này khắp đường phố, hắn sững sờ tại chỗ: Thánh Tông làm thứ quái quỷ gì vậy? Cư nhiên rải tin tức lan truyền khắp nơi. Lẽ nào thực muốn đấu với Tĩnh Vân Tông?
Nghệ Phong vô cùng bất đắc dĩ, nếu như toàn bộ Thánh Tông liên hợp lại. Cho dù hai ba Tĩnh Vân Tông cũng không đáng gì. Thể như, nội đấu đã như vậy, hiện tại tin tức lan truyền khắp nơi, không phải để kẻ khác thừa cơ chèn ép sao?
Quả thực Nghệ Phong muốn tới khiêu chiến với truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông, thể nhưng không cần phải để toàn bộ thiên hạ đều biết. Thậm chí ngay cả thời gian đều được định, chính là ngày này năm sau!
Nghệ Phong cảm thấy mơ mơ màng màng, chuyện này thực sự có người đang ép hắn. Nghĩ vậy, hẳn cảm thấy bực bội. Với thực lực hiện tại nếu như tới khiêu chiến với truyền nhân của Tĩnh Vân Tông, phần thắng không quá lớn.
Nghĩ vậy, hắn muốn nhanh chóng đề thăng thực lực của chính mình. Đương nhiên, có thể trở thành nhiếp hồn sư là hay nhất. Nếu như không được, chỉ còn cách tu luyện Lăng Thần Quyết. Hiện tại có người cung cấp dược liệu, trong vòng một năm, đề thăng thực lực tới mấy cấp cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, suy cho cùng Nghệ Phong nghĩ. Thực lực của chính mình không đạt tới Tướng cấp, tới Tĩnh Vân Tông vẫn vô cùng nguy hiểm.
Nghệ Phong vội vàng đi về phía học viện, hắn dự định tìm tới lão quái đầu lần nữa. Nếu có thể trở thành nhiếp hồn sư quỷ dị, phần thắng của Nghệ Phong sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trận chiến này, hắn không thể bại, trước hết không nói tới thể diện của các trưởng lão. Quan trọng chính là tin tức toàn bộ Thánh Tông đều hợp lại tới xem, điều này khiển Nghệ Phong cảm thấy áp lực đè nặng như núi.
Thánh Tông luôn luôn làm việc không kiêng nể gì cả, lãnh huyết tàn khốc. Nếu như chính mình làm mất mặt bọn họ. E là chính mình lập tức bị vây công.
Toàn bộ Thánh Tông đứng lên vây công, đừng nói các trưởng lão, cho dù toàn bộ Thánh Địa của không đỡ nổi. Huống hồ, nếu như chính mình thất bại, Nghệ Phong tuyệt đối tin rằng, Thánh Địa sẽ không quan tâm tới sống chết của chính mình. Cũng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chính mình.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, tăng tốc chạy thẳng về phía học viện. Hiện tại hắn mới cảm thấy thời một năm là quá ngắn.
Thể nhưng, Nghệ Phong vừa bước tới cổng học viện, hắn liền dừng lại. Nhìn thấy bóng người lãnh khốc phía trước, không kiềm chế được liền phun ra một câu thô tục:
Kháo...
Hỗn đản này, rốt cục đã tới. Có lẽ hắn thích giả bộ như vậy. Mẹ nó! Biểu tình lạnh lùng, khiển các nữ sinh qua lại liên tiếp ngoảnh đầu quăng mĩ nhãn.
Thiên Nghịch trông thấy Nghệ Phong, sắc mặt không chút thay đổi, đi tới trước mặt Nghệ Phong:
Thứ ngươi muốn sư phụ ta đã mang tới rồi. Ngươi chừng nào thì cần đến?
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng nói:
Kháo! Đợi ngươi nhiều ngày như vậy, bây giờ ngươi mới qua đây!
Sắc mặt Thiên Nghịch vẫn lạnh lùng như băng, thản nhiên nói:
Vội vàng tu luyện!
Ách...
Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức nghi hoặc hòi Thiên Nghịch:
Thực lực của ngươi đạt tới cấp gì?
Thiên Nghịch thản nhiên nói:
Sư Cấp bát giai!
Sao hả?
Nghệ Phong thiếu chút nữa ngất xỉu, khi Thiên Nghịch rời đi hình như vừa mới bước vào Sư cấp. Lúc này mới trải qua ba bốn tháng, cư nhiên hắn nói với chính mình, thực lực của hắn đề thăng tới bát giai?
Kháo... Ngươi là quái vật sao?
Nghệ Phong đố kị, hắn vô cùng đố kị. Mẹ nó, thế đạo thế nào, tại sao cả đám đều biến thái như vậy? Suy ra, chính mình không bàng cái rắm ah. Thảo nào ma đầu kia để Thiên Nghịch tới Đế Đô, thực lực Sư cấp bát giai. Chỉ cần hắn không đụng tới một vài người, hầu như có thể đi ngang rồi.
Thiên Nghịch thản nhiên liếc mắt nhìn Nghệ Phong, trong giọng nói không chút vui mừng, nói:
Nếu như sư phụ ngươi mỗi ngày truyền thụ cho người đấu khí và hồn lực tu luyện, vả lại ăn đan dược ngũ giai, lục giai như ăn đậu. Ngươi cũng có thể đạt được.
Khuôn mặt Nghệ Phong co quắp lại, đan dược ngũ giai không tính tới! Nhưng ăn đan dược lục giai cũng như ăn đậu? Kháo, lão ma đầu kia cũng giàu có như vậy sao?
Bất quá, ngẫm lại chuyện tình ở Sát Lâu, thật sự không quá quái lạ.
Sư đồ các ngươi đều biến thái! Bất quá, sư phụ ngươi mãnh liệt truyền thụ hồn lực giúp ngươi tu luyện, không sợ di chứng sao?
Nghệ Phong cổ quái hỏi.
Thiên Nghịch suy nghĩ một chút, không giấu diếm Nghệ Phong:
Sư phụ ta sử dụng chính là cấm pháp. Không tạo nên di chứng!
Thoáng chốc đôi mắt Nghệ Phong lóe sáng: Ngoan ngoan! Cư nhiên lão ma đầu kia sở hữu cấm pháp, thật khó trách!
Chuyện này... Thiên Nghịch! Bình thương ta đối với ngươi rất tốt! Ngươi xem...
Nghệ Phong còn chưa nói hết, đã bị Thiên Nghịch ngắt lời, nói:
Chỉ có nhân tài tu luyện Sát Lâu Ám Hắc Quyết mới có thể sử dụng cấm pháp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.