Mị Ảnh

Chương 552: Tới cửa

Anh Giai Ngây Thơ

20/06/2013

Lúc này Ngu Phi đã dùng khăn che bịt kín khuôn mặt của mình. Nhưng khi bọn họ tiến vào trà trang, vẫn khiến nam nhân trong trang hít thở không thông. Một đám dùng mắt như có ánh lửa nhìn Ngu Phi. Ngu Phi có khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian, càng khiến bọn họ cảm giác tươi mát kinh diễm.

- Trên đời thực sự có tiên nữ sao?

Trong lòng mọi người thì thào tự nói. Đồng thời, có một nhóm ánh mắt cũng đầy lửa nóng tập trung ở trên người Nghệ Phong. Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh. Mặc dù trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn đi gần Ngu Phi. Chuyện như vậy, Nghệ Phong đã trải qua rất nhiều lần. Khi đi cùng Tần Y và tiểu ma nữ, loại ánh mắt này càng nóng bỏng hơn.

Nghệ Phong và Ngu Phi ngồi vào chỗ của mình. Sau khi tiểu nhị thôi dại ra nhìn, chạy tới tiếp đón rót trà xong, hắn mới nhìn Ngu Phi nói:

- Chắc hẳn đây đã là chân núi Tĩnh Vân Tông? Ngày mai, chúng ta lên núi thôi!

Nghệ Phong không biết còn bao nhiêu ngày nữa là tới ngày ước hẹn. Mấy ngày này không tính được ngày tháng, cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày. Tuy nhiên, Tĩnh Vân Tông luôn luôn là đùa giỡn đại bài, chẳng lẽ không thể có một lần Thánh Tông đùa giỡn đại bài sao? Muộn thì đã làm sao?

- Các ngươi có nghe nói hay không? Tĩnh Vân Tông lại là một ổ dâm loạn!

Một nam tử nói vậy, dường như muốn Ngu Phi chú ý tới mình. Hắn cố ý nói thật lớn tiếng.

- Ta có nghe nói! Nghe nói lão tông chủ Tĩnh Vân Tông thích tìm nam nhân khắp nơi! Rất nhiều cường giả thế hệ trước đều từng bị nàng câu dẫn!

- Đúng vậy! Đúng vậy! Ta còn nghe nói Tĩnh Vân Tông nam nhân và nam nhân có chuyện kia. Mẹ nó, thực sự quá buồn nôn!

- Chậc chậc! Các ngươi nghe nhầm thồi, người ta thích đùa là nhân thú. Nam nhân và nam nhân đã tính là cái gì chứ? Ngươi không thấy Tĩnh Vân Tông thích bắt ma thú sao? Ha ha, điều này không phải đã chứng minh rồi sao?

- Ta thấy không giống lắm. Tĩnh Vân Tông là chính phái!

- Ngươi hiểu cái rắm. Chưa từng nghe qua câu thành ngữ không có lửa làm sao có khói sao? Nếu Tĩnh Vân Tông thật sự không làm chuyện gì xấu xa. Tại sao lại có những lời đồn đại như vậy?

- Nói không chừng có người nói xấu thì sao?

- Ai ăn gan báo, dám nói xấu Tĩnh Vân Tông chứ? Ta xem, cho dù là nói quá lên, nhưng bên trong Tĩnh Vân Tông hẳn vẫn có chuyện như vậy.

...

Nghệ Phong nghe mấy lời bàn luận này, hắn cười rất quỷ dị. Thật sự không ngờ được đám người Tư Cương làm việc kiệt xuất như thế. Thật không ngờ, ngay cả dưới chân Tĩnh Vân Tông cũng có người thảo luận về vấn đề này. Chậc chậc, Nghệ Phong cảm thấy hắn đã lợi dụng rất tốt ưu điểm này của đám người Tư Cương.

Ha ha, cũng không biết Tĩnh Vân Tông nghe được mấy tin đồn này sẽ có cảm giác thế nào. Nghệ Phong thật sự rất muốn biết. Hắn nghĩ, hẳn là tiểu ma nữ nhất định sẽ rất hưng phấn. Ha ha!



- Mấy tin tức này là do ngươi truyền ra!

Ngu Phi đang ngồi đối diện với Nghệ Phong đột nhiên nói một câu như vậy.

- Hả? Sao có thể? Bản thiếu gia nào có bản lĩnh lớn như vậy!

Nghệ Phong thề thốt phủ nhận, trong lòng hắn lại kinh ngạc không thôi. Làm sao nữ nhân này biết được?

Ngu Phi nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, Thật lâu sau nàng mới nói:

- Điều này giống tác phong làm việc của ngươi!

Nghệ Phong kinh ngạc, Ngu Phi hiểu hắn như vậy từ khi nào?

- Cái này thật sự không phải ta làm!

Quả thật không phải hắn làm, chỉ là hắn chỉ thị mà thôi. Trong lòng Nghệ Phong thầm cười trộm.

Ngu Phi không nói gì nữa, nàng quét mắt liếc Nghệ Phong một cái nói:

- Đã khuya. Tìm khách điếm ngủ lại một buổi tối! Sau đó ngày mai hãy đi lên Tĩnh Vân Tông!

Nghệ Phong nghe thấy Ngu Phi đột nhiên nói sang chuyện khác, trong lòng Nghệ Phong cảm giác sợ hãi: Nữ nhân này sẽ không thật sự xác định mình làm chuyện này chứ? Nàng thật sự hiểu mình như thế sao?

Ngày hôm sau, Nghệ Phong từ chân núi đi về phía sơn môn Tĩnh Vân Tông. Mặc dù Tĩnh Vân Tông là quái vật lớn của đế quốc Trạm Lam, nhưng lựa chọn sử dụng ngọn núi lại không cao. Nghệ Phong và Ngu Phi đi chưa bao lâu, Nghệ Phong đã trông thấy một sơn môn khí thế hùng vĩ xuất hiện ngay trước mắt. Không sang trọng, nhưng lại cao tới trên trăm mét. Toàn bộ được tạo thành từ những tảng đá lớn chồng chất, dường như thẳng tới tận mây, khiến lòng người chấn động.

- Rốt cục cũng đã tới nơi!

Nghệ Phong mỉm cười, kìm lòng không đậu cảm thán một câu. Hắn thoáng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, phát hiện cũng không có cảm giác bị cản trở. Hắn biết thương thế trong người gần như đã khỏi hẳn. Nghệ Phong thoáng có chút cảm giác may mắn. Tuy rằng không biết truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông mạnh thế nào, nhưng Nghệ Phong nghĩ cam đoan hắn đang ở trong tình trạng hoàn mỹ nhất.

Ngu Phi thấy Nghệ Phong dừng chân lại, lẳng lặng nhìn sơn môn Tĩnh Vân Tông, nàng nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy?



Nghệ Phong cười lắc đầu nói:

- Đi thôi! Đi lên xem thử rốt cuộc Tĩnh Vân Tông dữ dội to lớn như thế nào, có thể được gọi là tông môn sánh ngang hoàng gia, không biết có phải thổi phồng quá lớn hay không.

Ngu Phi thấy trong lời nói của Nghệ Phong đối với Tĩnh Vân Tông có chút bất kính, nàng thoáng nhíu lông mày lại, thầm nghĩ Nghệ Phong thật sự nói không suy nghĩ, dám ở trên địa bàn của Tĩnh Vân Tông mắng Tĩnh Vân Tông.

- Đứng lại!

Ngay lúc Nghệ Phong chuẩn bị vào bước qua sơn môn. Từ hai phía sơn môn vọng ra một tiếng gầm, đồng thời một đám người từ hai bên tuôn ra.

Nghệ Phong ngẩn người, nhìn lướt qua những đệ tử của Tĩnh Vân Tông. Tuy rằng phần lớn bọn họ là thực lực Nhân Cấp, nhưng thiên phú quả thật không tệ.

- Các ngươi là ai? Vì sao xông vào Tĩnh Vân Tông ta?

Nam tử đầu lĩnh quát to.

- Ách...

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía Ngu Phi nói.

- Lúc này không phải đang là thời điểm truyền nhân Tĩnh Vân Tông và đại biểu Thánh Tông quyết đấu sao?

Ngu Phi gật đầu. Chuyện này khiến cả đế quốc Trạm Lam bàn tán xôn xao. Sao nàng có thể nhớ lầm được. Không lẽ bọn họ đã kết thúc?

Thấy Ngu Phi gật đầu, Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng rằng hắn đến quá sớm chứ.

- Tránh ra, bản thiếu gia muốn tiến vào sơn môn!

Nghệ Phong nhìn đệ tử hai bên nói.

Đám đệ tử này nhìn thấy Ngu Phi dùng khăn che mặt, trên mặt lộ vẻ si mê cùng kinh diễm, lại có phần dại ra một khắc. Khi Nghệ Phong nhìn bọn họ quát lớn, lúc này bọn họ mới có phản ứng. Nhìn Nghệ Phong đi cùng Ngu Phi, trong lòng bọn họ đầy đố kị.

- Mời lấy thiếp mời ra!

Đệ tử của Tĩnh Vân Tông vươn một bàn tay ra, nói với Nghệ Phong với giọng điệu không chút thiện ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook