Chương 44: Trở ngại tăng lên thực lực.
Anh Giai Ngây Thơ
21/03/2013
Tần Y nhéo bên hông Nghệ Phong rồi sẳng giọng:
- Yên tâm đi. Một năm sau ta sẽ chờ đệ ở Hoàng Thành, thế nhưng, đệ đi Hoàng Thành làm cái gì?
- Hắc hắc, ta cũng biết Tần Y tỷ không muốn rời xa ta.
Khi Tần Y giả vờ giận, Nghệ Phong vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đi học viện Trạm Lam!
Tần Y sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Bởi vì phụ thân đệ?
- Cũng không hoàn toàn là chuyện đó, còn có chuyện khác nữa. Thế nhưng ta cũng rất muốn biết, sau khi ta vào học viện Trạm Lam. Vẻ mặt của lão đầu tử sẽ như thế nào.
Nghệ Phong tựa hồ rất bình tĩnh, cũng không bởi vì bị trục xuất khỏi cửa mà nổi giận.
- Di phụ bởi vì do gia gia đệ, cho nên nhạy cảm liên quan đến tôn nghiêm của hắn là chuyện bình thường. Chẳng qua là, lần này hắn đã phạm sai lầm, từ bỏ cơ hội chuyển mình.
Tần Y thở dài một hơi, với di phụ trên danh nghĩa của mình rất bất đắc dĩ và cũng rất tiếc hận.
…
- Tần Y tỷ!
- Ừ?
- Tỷ thật rất thơm.
Gương mặt Tần Y lại đỏ ửng lên, nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
- Hiện tại rốt cục ta đã tin tưởng lời Khinh Nhu nói: đệ chính là một tên lưu manh hỗn đản.
- ...
- Hi hi...
…
Thánh địa là ở một tòa sơn cốc bị bỏ đi, là nơi hoa cỏ nở rộ tranh nhau khoe sắc, dùng mắt thường quan sát có thể thấy cây cối hai bên đường đi lộ vẻ u tĩnh. Bầu trời trên đầu xanh thẳm như nước biển, nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng có nhiều đám mây trắng bay tản xung quanh, cảnh tượng đẹp tới say đắm lòng người.
Càng ngạc nhiên hơn chính là nơi này bốn mùa như mùa xuân, thật sự là tiên cảnh nhân gian. Nghệ Phong chưa từng gặp qua cảnh đẹp tự nhiên, mặc dù ngồi không năm năm, nhưng mà hắn cũng phải bội phục các tiền bối Thánh địa năm xưa chọn địa phương thật tuyệt.
Thiên Nghịch cùng Nghệ Phong vòng qua trấn nhỏ dưới chân Thánh địa, đi thẳng vào chỗ sâu trong tiểu cốc.
Hiển nhiên, chuyện này hai người sớm đã quen thuộc, tránh ảnh vệ bốn phía, rất nhanh liền tới trung tâm.
- Thiên Nghịch, Phong thiếu, nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành?
Nghệ Phong vừa mới tới Thánh địa, mấy thiếu niên cùng tuổi với Nghệ Phong liền chào hỏi nói.
Nghệ Phong gật đầu, không thể nói cho bọn hắn biết mình hoàn toàn từ đầu đến cuối không biết là nhiệm vụ gì, chỉ là mượn dịp Thiên Nghịch thi hành nhiệm vụ, đi chơi chơi mà thôi. Nếu để cho bọn họ biết, sợ là sẽ kinh hãi vạn phần, quy củ của Thánh địa nào ai dám phá hư?
- Đúng rồi, tiểu ma nữ đang ở đâu?
Nghệ Phong tìm trên dưới một phen, cũng tìm không thấy bóng dáng tiểu ma nữ, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Nam tử bị Nghệ Phong nhìn thẳng, trong lòng đánh thót một cái, thế nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ si mê.
Nghệ Phong nhìn thấy một màn này, không khỏi bật cười. Tiểu ma nữ ở nơi này là thiên chi kiều tử, vừa sợ vừa yêu.
- Hình như đến hậu sơn thì phải?
Câu trả lời có vẻ chắc chắn làm trong lòng Nghệ Phong vui mừng, người khác không biết phía sau núi có cái gì, nhưng hắn còn không biết sao?
Nghệ Phong không để ý đến đám người đang chào hỏi bắt chuyện Thiên Nghịch.
- Phía sau núi có cái gì sao?
Thiên Nghịch rất nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, hắn không thể đặt chân đến cấm địa phía sau núi. Người có thể chỉ có ba bốn người mà thôi, Nghệ Phong cùng tiểu ma nữ là một trong số những người đó.
Thiên Nghịch trước kia không hiểu, cũng rất ghen tỵ với hắn. Thế nhưng, sau khi thấy Nghệ Phong dùng một chiêu bại cao thủ Sư cấp, sự ghen tỵ với cũng biến mất không còn một mống.
Phía sau núi? Ha ha, phía sau núi có nhiều đồ rất tuyệt, chỉ bất quá, Nghệ Phong cảm thấy hứng thú chính là bây giờ tiểu ma nữ đang ở phía sau núi.
- Thiên Nghịch a, một mình ngươi tìm trưởng lão đi nộp nhiệm vụ đi. Ta còn có việc?
- Ngươi không theo ta đi? Theo đạo lý, nhiệm vụ lần này ta căn bản không hoàn thành, là ngươi giúp ta làm.
Thiên Nghịch có chút lo lắng, hắn hiểu quy củ của Thánh địa, mặc dù nhiệm vụ hoàn thành, nhưng khó đảm bảo được trưởng lão hội thừa nhận.
- Bản thiếu gia thích ra tay, những lão gia hỏa kia quản sao được. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, bản thiếu gia còn có việc. Nếu bọn hắn không đồng ý, ngươi liền nói cho bọn hắn biết, để cho bọn họ nghĩ biện pháp làm cho ba người kia sống lại, ngươi lại đi giết một lần không phải được sao?
-...
Thiên Nghịch im lặng thầm nhủ: đã chết còn có thể sống lại? Ngươi tưởng bọn họ đều là thần tiên sao.
- Thật có thể?
Mặc dù Thiên Nghịch luôn luôn rất lạnh lùng tàn khốc, nhưng mà khi ở trước mặt các trưởng lão tại Thánh địa, hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Đây chính là uy thế của Thánh địa.
- Kháo, ngươi có thấy phiền lắm hay không. Nếu những lão gia hỏa kia có ý kiến gì thì kêu bọn hắn trực tiếp tới tìm ta.
Nghệ Phong không thèm quan tâm đến Thiên Nghịch nữa, cước bộ chuyển động gấp gáp chạy về phía sau núi.
Nha. Tên khốn này cứ trì hoãn thời gian cua tiểu ma nữ của ta. Bản thiếu gia còn không thiệt thòi chết.
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong nổi giận đùng đùng rời đi, hắn trong lòng rất bất đắc dĩ, cũng rất bội phục.
Trong hàng đệ tử của Thánh địa chỉ có Nghệ Phong dám tùy tiện mắng trưởng lão như vậy, cũng chỉ có hắn dám lớn lối như thế.
…
Nghệ Phong chạy rồi không bao lâu, liền cảm giác y phục của mình bị túm lấy. Hắn không khỏi lửa giận thăng thiên: Nha. Cái tên khốn Thiên Nghịch này muốn phá hư chuyện tốt của ta, ta xem ngươi ngứa thịt rồi.
Ba...
Nghệ Phong tiện tay tát một cái về phía sau, nhưng mà lại cảm giác cái tát của hắn chạm phải một chưởng.
Nghệ Phong quay đầu, nhìn người phía trước không khỏi sửng sốt, ngay lập tức liền vẻ mặt tươi cười hỏi:
- Lão đầu tử, sao lão lại tới đây? Không phải là dạo chơi chứ?
Nghệ Phong biết hôm nay không đi phía sau núi được rồi, hắn không khỏi thở dài một hơi thầm nhủ: lão đầu tử này, sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác lại vào lúc này. Tiểu ma nữ, không có người anh tuấn như ta nhìn nàng tắm ôn tuyền. Nàng đừng khóc a.
Lão nhân mặc một thân cẩm y, nhìn bộ dáng tuyệt đối là thiếu niên. Tóc bạc của lão phiêu tán theo gió, hơi lộ vẻ tiêu sái. Quỷ dị nhất chính là, sắc mặt lão nhân này giống như một thiếu niên tuổi trẻ, nếu không phải đầu có tóc trắng thì không ai tưởng lão là một lão nhân.
- Tiểu tử rất khoa trương, dám động thủ với ta.
Lão đầu tử tà tà nhìn Nghệ Phong với vẻ mặt tràn đầy nụ cười.
Nghệ Phong lạnh run người, trên mặt xuất hiện tươi cười nói:
- Sao có thể, đây không phải là sai lầm sao? Ai dám với xuất thủ với lão nhân gia ngài chứ.
Lão này đã già quá rồi, lại còn hay giả vờ thuần khiết. Biến hóa khuôn mặt còn trẻ như vậy, ngay cả đang cách ăn mặc cũng trẻ trung, vậy có bản lãnh ngươi đem đầu tóc cũng biến thành màu đen đi a. Già mà không nên nết.
- Yên tâm đi. Một năm sau ta sẽ chờ đệ ở Hoàng Thành, thế nhưng, đệ đi Hoàng Thành làm cái gì?
- Hắc hắc, ta cũng biết Tần Y tỷ không muốn rời xa ta.
Khi Tần Y giả vờ giận, Nghệ Phong vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đi học viện Trạm Lam!
Tần Y sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Bởi vì phụ thân đệ?
- Cũng không hoàn toàn là chuyện đó, còn có chuyện khác nữa. Thế nhưng ta cũng rất muốn biết, sau khi ta vào học viện Trạm Lam. Vẻ mặt của lão đầu tử sẽ như thế nào.
Nghệ Phong tựa hồ rất bình tĩnh, cũng không bởi vì bị trục xuất khỏi cửa mà nổi giận.
- Di phụ bởi vì do gia gia đệ, cho nên nhạy cảm liên quan đến tôn nghiêm của hắn là chuyện bình thường. Chẳng qua là, lần này hắn đã phạm sai lầm, từ bỏ cơ hội chuyển mình.
Tần Y thở dài một hơi, với di phụ trên danh nghĩa của mình rất bất đắc dĩ và cũng rất tiếc hận.
…
- Tần Y tỷ!
- Ừ?
- Tỷ thật rất thơm.
Gương mặt Tần Y lại đỏ ửng lên, nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
- Hiện tại rốt cục ta đã tin tưởng lời Khinh Nhu nói: đệ chính là một tên lưu manh hỗn đản.
- ...
- Hi hi...
…
Thánh địa là ở một tòa sơn cốc bị bỏ đi, là nơi hoa cỏ nở rộ tranh nhau khoe sắc, dùng mắt thường quan sát có thể thấy cây cối hai bên đường đi lộ vẻ u tĩnh. Bầu trời trên đầu xanh thẳm như nước biển, nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng có nhiều đám mây trắng bay tản xung quanh, cảnh tượng đẹp tới say đắm lòng người.
Càng ngạc nhiên hơn chính là nơi này bốn mùa như mùa xuân, thật sự là tiên cảnh nhân gian. Nghệ Phong chưa từng gặp qua cảnh đẹp tự nhiên, mặc dù ngồi không năm năm, nhưng mà hắn cũng phải bội phục các tiền bối Thánh địa năm xưa chọn địa phương thật tuyệt.
Thiên Nghịch cùng Nghệ Phong vòng qua trấn nhỏ dưới chân Thánh địa, đi thẳng vào chỗ sâu trong tiểu cốc.
Hiển nhiên, chuyện này hai người sớm đã quen thuộc, tránh ảnh vệ bốn phía, rất nhanh liền tới trung tâm.
- Thiên Nghịch, Phong thiếu, nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành?
Nghệ Phong vừa mới tới Thánh địa, mấy thiếu niên cùng tuổi với Nghệ Phong liền chào hỏi nói.
Nghệ Phong gật đầu, không thể nói cho bọn hắn biết mình hoàn toàn từ đầu đến cuối không biết là nhiệm vụ gì, chỉ là mượn dịp Thiên Nghịch thi hành nhiệm vụ, đi chơi chơi mà thôi. Nếu để cho bọn họ biết, sợ là sẽ kinh hãi vạn phần, quy củ của Thánh địa nào ai dám phá hư?
- Đúng rồi, tiểu ma nữ đang ở đâu?
Nghệ Phong tìm trên dưới một phen, cũng tìm không thấy bóng dáng tiểu ma nữ, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Nam tử bị Nghệ Phong nhìn thẳng, trong lòng đánh thót một cái, thế nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ si mê.
Nghệ Phong nhìn thấy một màn này, không khỏi bật cười. Tiểu ma nữ ở nơi này là thiên chi kiều tử, vừa sợ vừa yêu.
- Hình như đến hậu sơn thì phải?
Câu trả lời có vẻ chắc chắn làm trong lòng Nghệ Phong vui mừng, người khác không biết phía sau núi có cái gì, nhưng hắn còn không biết sao?
Nghệ Phong không để ý đến đám người đang chào hỏi bắt chuyện Thiên Nghịch.
- Phía sau núi có cái gì sao?
Thiên Nghịch rất nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, hắn không thể đặt chân đến cấm địa phía sau núi. Người có thể chỉ có ba bốn người mà thôi, Nghệ Phong cùng tiểu ma nữ là một trong số những người đó.
Thiên Nghịch trước kia không hiểu, cũng rất ghen tỵ với hắn. Thế nhưng, sau khi thấy Nghệ Phong dùng một chiêu bại cao thủ Sư cấp, sự ghen tỵ với cũng biến mất không còn một mống.
Phía sau núi? Ha ha, phía sau núi có nhiều đồ rất tuyệt, chỉ bất quá, Nghệ Phong cảm thấy hứng thú chính là bây giờ tiểu ma nữ đang ở phía sau núi.
- Thiên Nghịch a, một mình ngươi tìm trưởng lão đi nộp nhiệm vụ đi. Ta còn có việc?
- Ngươi không theo ta đi? Theo đạo lý, nhiệm vụ lần này ta căn bản không hoàn thành, là ngươi giúp ta làm.
Thiên Nghịch có chút lo lắng, hắn hiểu quy củ của Thánh địa, mặc dù nhiệm vụ hoàn thành, nhưng khó đảm bảo được trưởng lão hội thừa nhận.
- Bản thiếu gia thích ra tay, những lão gia hỏa kia quản sao được. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, bản thiếu gia còn có việc. Nếu bọn hắn không đồng ý, ngươi liền nói cho bọn hắn biết, để cho bọn họ nghĩ biện pháp làm cho ba người kia sống lại, ngươi lại đi giết một lần không phải được sao?
-...
Thiên Nghịch im lặng thầm nhủ: đã chết còn có thể sống lại? Ngươi tưởng bọn họ đều là thần tiên sao.
- Thật có thể?
Mặc dù Thiên Nghịch luôn luôn rất lạnh lùng tàn khốc, nhưng mà khi ở trước mặt các trưởng lão tại Thánh địa, hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Đây chính là uy thế của Thánh địa.
- Kháo, ngươi có thấy phiền lắm hay không. Nếu những lão gia hỏa kia có ý kiến gì thì kêu bọn hắn trực tiếp tới tìm ta.
Nghệ Phong không thèm quan tâm đến Thiên Nghịch nữa, cước bộ chuyển động gấp gáp chạy về phía sau núi.
Nha. Tên khốn này cứ trì hoãn thời gian cua tiểu ma nữ của ta. Bản thiếu gia còn không thiệt thòi chết.
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong nổi giận đùng đùng rời đi, hắn trong lòng rất bất đắc dĩ, cũng rất bội phục.
Trong hàng đệ tử của Thánh địa chỉ có Nghệ Phong dám tùy tiện mắng trưởng lão như vậy, cũng chỉ có hắn dám lớn lối như thế.
…
Nghệ Phong chạy rồi không bao lâu, liền cảm giác y phục của mình bị túm lấy. Hắn không khỏi lửa giận thăng thiên: Nha. Cái tên khốn Thiên Nghịch này muốn phá hư chuyện tốt của ta, ta xem ngươi ngứa thịt rồi.
Ba...
Nghệ Phong tiện tay tát một cái về phía sau, nhưng mà lại cảm giác cái tát của hắn chạm phải một chưởng.
Nghệ Phong quay đầu, nhìn người phía trước không khỏi sửng sốt, ngay lập tức liền vẻ mặt tươi cười hỏi:
- Lão đầu tử, sao lão lại tới đây? Không phải là dạo chơi chứ?
Nghệ Phong biết hôm nay không đi phía sau núi được rồi, hắn không khỏi thở dài một hơi thầm nhủ: lão đầu tử này, sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác lại vào lúc này. Tiểu ma nữ, không có người anh tuấn như ta nhìn nàng tắm ôn tuyền. Nàng đừng khóc a.
Lão nhân mặc một thân cẩm y, nhìn bộ dáng tuyệt đối là thiếu niên. Tóc bạc của lão phiêu tán theo gió, hơi lộ vẻ tiêu sái. Quỷ dị nhất chính là, sắc mặt lão nhân này giống như một thiếu niên tuổi trẻ, nếu không phải đầu có tóc trắng thì không ai tưởng lão là một lão nhân.
- Tiểu tử rất khoa trương, dám động thủ với ta.
Lão đầu tử tà tà nhìn Nghệ Phong với vẻ mặt tràn đầy nụ cười.
Nghệ Phong lạnh run người, trên mặt xuất hiện tươi cười nói:
- Sao có thể, đây không phải là sai lầm sao? Ai dám với xuất thủ với lão nhân gia ngài chứ.
Lão này đã già quá rồi, lại còn hay giả vờ thuần khiết. Biến hóa khuôn mặt còn trẻ như vậy, ngay cả đang cách ăn mặc cũng trẻ trung, vậy có bản lãnh ngươi đem đầu tóc cũng biến thành màu đen đi a. Già mà không nên nết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.