Mị Ảnh

Chương 369: Văn võ song toàn

Anh Giai Ngây Thơ

24/10/2017

Tài văn chương xuất chúng, thực lực cường đại. Văn võ song toàn lại mang theo tính cách xấu xa, đúng là tập hợp lực sát thương mạnh nhất đối với nữ nhân rồi, những thiếu nữ này không khỏi lại nghĩ đến mấy bài thơ dâm của Nghệ Phong. Cả đám liền đỏ mặt tới mang tai, trong lòng lại lẩm bẩm: Nếu như hắn có thể cùng ta làm chung theo một bài thơ dâm thì tốt biết bao!

Lý U nhìn thấy một màn này, hắn bước nhanh chạy tới, nhào tới dưới chân Nghệ Phong, nỗ lực vắt ra hai giọt nước mắt, nước mũi chảy dài kia không biết từ đâu lại toát ra.

- Sư phụ, sư phụ là người sư phụ ta sùng bái nhất! Sư phụ, sư phụ dạy ta được không?

Nghệ Phong nhìn nước mũi của tiểu hài tử xấu xa Lý U kia sắp sửa nhỏ đến trên người mình, hắn nhanh chóng giẫy ra ôm ấp của Lý U, ngăn cản Lý U nói:

- Hỗn đản, thu hồi nước mũi buồn nôn của ngươi đi!

- Sư phụ...

Lý U nhào tới lần thứ hai.

- Dừng! Dừng! Trước tiên ta dạy ngươi một chiêu!

Nghệ Phong nhìn hai hàng nước mũi trong suốt kia, suýt chút nữa không buồn nôn chết.

- Tiểu tử, hiện tại ngươi đi tìm một nữ nhân. Nói với nàng, ngươi nguyện ý nói cho nàng nghe tất cả về ta, chẳng lẽ nàng không đồng ý tiếp xúc cùng ngươi sao? Chỉ cần nàng tiếp xúc cùng ngươi, sau đó ngươi tiếp tục một chút... Phía sau không cần ta nói rõ đi?

- Cao! Cao! Quả nhiên là cung chủ của lang cung!

Lý U giơ lên ngón tay cái.

Nghệ Phong nhìn hai hàng nước mũi buồn nôn của Lý U lại không biết biến mất từ lúc nào, hắn không khỏi cổ quái nhìn Lý U:

- Tiểu tử này, không lẽ hắn nuốt nước mũi vào trong miệng sao? Làm sao lại mất đi nhanh như vậy?

Nghĩ vậy, Nghệ Phong lập tức cảm giác được một trận buồn nôn!

Mà đồng dạng, mấy vị đại nho kia nhìn đệ tử của chính mình bị đánh như vậy, bọn họ giận dữ nói:

- Dừng tay!

Thế nhưng, bây giờ cả đám người đã loạn thành một đoàn, làm sao có thể nghe được lời nói của bọn hắn.



Tiêu Công thấy bộ dạng như vậy, không khỏi nở nụ cười khổ:

- Đây là thi hội sao? Thực sự có khác gì hiện trường lưu manh ẩu đả đâu?

Thật đúng ở đâu có Nghệ Phong, ở đó có lưu manh!

- Lão sư, lão sư rất quen thuộc với Nghệ Phong sao?

Liễu Mộng Nhiên hiển nhiên đối với Nghệ Phong có tính cách quái dị, một hồi làm tài tử, một hồi lại làm lưu manh âm hiểm, thực có hứng thú.

Tiêu Công quay đầu liếc mắt nhìn đệ tử đắc ý của chính mình, cười khổ nói:

- Chưa từng quen thuộc! Tiểu tử này thực sự đâu coi ta là cái gì, tứ đại tài tử này ở trước mắt hắn giả bộ trâu bò, không phải chính bọn họ tự tìm phiền phức sao?

- Ngay cả lão sư hắn cũng không để vào trong mắt?

Liễu Mộng Nhiên vô cùng kinh ngạc nói.

- Ha ha! Cũng không hẳn như vậy! Bất quá, ta cũng kính nể vạn phần đối với tiểu tử này, tuy rằng thoạt nhìn không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng xác thực có đại tài!

[ truyen❊cua tui đốt net ]

Tiêu Công đánh giá về Nghệ Phong rất cao. Nhớ tới lần trước gặp Điệp Vận Du, Nghệ Phong tiện tay làm ra mấy bài thơ, hắn đều không nhịn được cảm thấy kính nể, tốc độ làm thơ như vậy, chất lượng bài thơ như vậy, hắn không thể làm được.

Liễu Mộng Nhiên nghe được Tiêu Công nói, hơi sửng sốt. Lão sư của chính mình đều nói Nghệ Phong có đại tài, vậy thì tuyệt đối sẽ không chỉ có mấy bài thơ kia mà thôi, tất nhiên còn có nguyên nhân gì đó để lão sư chính mình nhìn Nghệ Phong với cặp mắt bất đồng! Nghĩ vậy, Liễu Mộng Nhiên lại không khỏi càng thêm cảm thấy hiếu kỳ đối với Nghệ Phong.

Rốt cục, dưới sự nổi giận của mấy vị đại nho, mập mạp và mấy người mới dừng lại quyền đấm cước đá của bọn họ. Rất hiển nhiên, bọn họ còn chưa được đánh đủ, trước khi ngừng tay còn hung hăng bồi thêm mấy đạp.

Nghệ Phong thấy mập mạp tàn nhẫn như vậy, đều không nhịn được lạnh run cả người: Tiểu tử này, thực sự hận tứ đại tài tứ đến cực điểm rồi.

Nghệ Phong nhìn bốn người mặt mũi bầm dập nằm ngất xỉu trên mặt đất, trong miệng thì thào lẩm bẩm:

- Kháo, đánh như vậy cũng vẫn không bị đánh chết?



Mấy người vừa mới đi tới bên cạnh Nghệ Phong, nghe được những lời này của Nghệ Phong, cả đám cũng đồng dạng cảm thấy lạnh run cả người. Nghệ huynh quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, vừa mở miệng chính là muốn tính mệnh của người ta.

Đám nữ tử rõ ràng thảm trạng của bốn người, tất cả lại cảm thấy trong lòng trở nên đồng tình, ánh mắt vốn đưa tình nhìn Nghệ Phong, trong nháy mặt lại tràn đầy tức giận.

Nghệ Phong thấy thế, trong lòng chảy mồ hôi: Đối với lòng dạ của phụ nữ, hắn thật đúng là còn không tìm hiểu rõ!

- Ha ha, mọi người vây quanh nơi này làm cái gì? Ngày hôm nay không phải thi hội sao? Mọi người ngâm thơ đi, ngươi xem nhiều nữ tài tử như vậy, vừa lúc thích hợp để ngâm thơ!

Nghệ Phong cười nói, dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh quá.

Bộ dạng tự nhiên của Nghệ Phong, để mọi người cảm thấy ngạc nhiên: Không lẽ tiểu tử này đã quên mới vừa rồi hắn đánh người sao?

- Phì huynh! Vương huynh! Tiếp tục ngâm thơ đi! Ta coi trọng các ngươi, các ngươi nhất định có thể đoạt được danh hiệu quán quân!

Nghệ Phong cười ha ha, vỗ vai mập mạp nói.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Nghệ Phong, đối với tốc độ biến sắc mặt của Nghệ Phong mọi người đều cảm thấy bội phục vạn phần! Bất quá, bọn họ đồng dạng vui vẻ vạn phần, xảy ra chuyện vừa rồi, không khác gì nói hiện tại nhiều thêm bốn slot nữa!

Nghệ Lưu nhìn bốn người vẫn còn nằm trên mặt đất, đặc biệt lúc thấy đường huynh trên danh nghĩa của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái, đồng thời lại cười khổ:

- Vị nhị đệ này, càng ngày càng cách xa gia tộc rồi!

Nghệ Lưu nhớ tới nhiệm vụ gia gia giao cho chính mình, gia gia hi vọng Nghệ Phong có thể quay lại Nghệ phủ. Thế nhưng lấy phân tích của hắn về Nghệ Phong, Nghệ Phong hiển nhiên sẽ không đồng ý quay lại.

Nhớ tới lúc trước gia gia của chính mình nghe được sự tích về Nghệ Phong mà cảm thấy khiếp sợ, Nghệ Lưu có thể mơ hồ tưởng tượng ra phụ thân của chính mình sẽ hối hận cỡ nào. Nghệ Lưu không thể tin được, người trong gia tộc, nhìn thấy Nghệ Phong rốt cuộc sẽ có biểu hiện như thế nào? Đặc biệt, khi biểu hiện ngày hôm nay của Nghệ Phong trên thi hội rơi vào tai bọn họ.

Nghĩ đến Nghệ gia, Nghệ Lưu cũng không khỏi nghĩ đến Thượng Quan gia đã từ hôn với Nghệ Phong. Hiện tại có thể bọn họ hối hận cũng vạn phần sao, ít nhất Thượng Quan Vũ Phượng gần đây có vẻ rất khác thường.

- Mộng nhiên! Hiện tại ta có tình là người văn võ toàn tài hay không?

Nghệ Phong cười hì hì đi tới trước mặt Liễu Mộng Nhiên, quay về phía nàng nói.

Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên đỏ lên nói:

- Nghệ công tử tự nhiên được tính là văn võ toàn tài rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook