Chương 56: Đèn Khổng Minh
Lâm Gia Thành
18/02/2014
Tây viện cũng không khác so với mấy chủ viện và hậu viện, trong viện cây cối rậm rạp, núi giả hồ nước, trang trí thật sự tinh xảo.
Khi hai tỳ nữ đỡ Trần Dung xuống xe, trên gian tiểu lâu thỉnh thoảng ló ra một cái đầu. Đây đều là một số cô nương còn trẻ xinh đẹp, các nàng nhìn thấy Trần Dung, ánh mắt đồng thời biểu lộ sự thương hại.
Chỉ chốc lát, ba người đi vào một gian tiểu lâu, hai tỳ nữ thi lễ rồi nói với nàng: “Nữ lang, nơi này sẽ là chỗ cư ngụ của người, hai người chúng nô tỳ cũng do người sai sử.”
Trần Dung không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đến Trần phủ một chuyến, mang quần áo và người của ta đến đây.”
Tỳ nữ trẻ tuổi nghe vậy che miệng cười nói: “Không cần, nô tỳ đã chuẩn bị mọi thứ cho nữ lang rồi.”
Nàng ta xoay người, lấy ra một bộ quần áo ở trong phòng, cười khanh khách nói: “Nữ lang đi đường phong trần mệt mỏi, thay đồ mới đi.”
Trần Dung nâng mắt.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng mím chặt môi, bộ quần áo trong tay tỳ nữ kia, sắc vàng nhạt và sắc tím nhạt giao nhau, dù là kiểu dáng hay màu sắc đều giống như bộ hoa phục ở Trần phủ kia.
Nhìn thấy Trần Dung giật mình, tỳ nữ trẻ tuổi che miệng cười không ngừng, nói: “Nơi này còn có nữa đây.”
Nàng ta dẫn Trần Dung đi vào một góc phòng, chỉ vào ba thùng gỗ, trong thùng gỗ đựng đầy y phục mới tinh. Hơn nữa, mỗi một bộ không phải là vàng nhạt giao với tím nhạt, thì là vàng tươi, vàng sẫm giao với tím nhạt. Cả ba thùng đều đựng hoa phục cùng kiểu dáng và màu sắc.
Mặt Trần Dung cứng đờ, sau một lúc lâu mới hỏi: “Những thứ này được may từ lúc nào?”
Tỳ nữ trẻ tuổi cười thật vui vẻ: “Đã được một thời gian rồi. Nữ lang cứ việc yên tâm, những bộ quần áo này đều căn cứ theo dáng người của người mà làm ra, ngay cả màu sắc cũng rất thích hợp với nữ lang.”
Nàng ta khẽ nâng cằm, nói với ngữ khí khuyên bảo: “Không nói tới thành Nam Dương, ngay cả thành Kiến Khang, phú quý như vương gia cũng không được mấy người đâu.”
Trần Dung híp hai mắt, cười cười.
Lúc này, lòng của nàng vừa vội lại loạn, nàng vẫn biết Nam Dương vương có hứng thú với mình, nhưng thật sự không ngờ rằng hứng thú của lão đối với mình lại lớn như thế! Nhất định là một đêm kia lão gặp mình thì đã sai người bắt đầu may những bộ y phục này!
Những ba thùng, chẳng lẽ, lão thật sự quyết tâm muốn chiếm đoạt mình sao?
Ngẫm nghĩ, Trần Dung rốt cuộc cười không nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ của nàng vừa trắng bệch lại tái xanh, móng tay đâm vào lòng bàn tay vô cùng đau đớn.
Hai tì nữ dường như không biết giãy dụa trong lòng nàng, đều cúi đầu, không nói gì, cũng không có động tác gì khác.
Một lát sau, Trần Dung cũng khôi phục bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng nói: “Thu dọn đi.”
“Vâng.”
Hai tì nữ đóng thùng lại, Trần Dung ra lệnh: “Cũng cất bộ này đi.” Nàng chỉ bộ quần áo tỳ nữ đang cầm trên tay.
Tỳ nữ kia nở nụ cười, nàng ta cung kính hỏi: “Vậy nữ lang mặc cái gì?”
Trần Dung bình tĩnh nói: “Các ngươi trở về phủ lấy cho ta.”
Tỳ nữ trẻ tuổi nhịn không được cười ra tiếng, nàng ta nhìn Trần Dung chăm chú, nói với giọng ôn tồn: “Nữ lang đã quên rồi sao, nô tỳ vừa rồi đã nói qua, nữ lang muốn mặc quần áo thì nơi này có rồi, nữ lang muốn sai người nào thì nô tỳ đã ở đây. Về phần lời nói trở về Trần phủ thì về sau đừng nói vậy nữa.”
“Về sau?”
Trần Dung cũng cười lạnh lùng, nàng nâng cằm, từ từ nói: “Vương gia các ngươi còn tính toán nhốt ta trong vương phủ sao?”
Khi nàng nói lời này, ánh mắt sắc bén, đột nhiên, khí chất cả người biến đổi, trở nên tàn nhẫn đáng sợ.
Tỳ nữ trẻ tuổi cả kinh, nàng ta kìm lòng không được lui về phía sau một bước, cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Nữ lang cần gì phát cáu với hạ nhân như chúng nô tỳ chứ? Chỉ cần vương gia đáp ứng, nữ lang có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”
Trần Dung thu hồi ánh mắt.
Từ lúc vào phủ nàng đã biết sẽ có kết quả này. Vừa rồi nhìn thấy Nam Dương vương và hai kẻ sĩ kia, rõ ràng bọn họ lấy Nam Dương vương làm chủ mà nghe theo nên đã đánh mất ngạo khí cùng cá tính của sĩ phu, bọn họ có biết cũng vô dụng, vì thế nàng cũng không thể mở miệng nói rời đi.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, bước vào trong phòng: Ít nhất, tối hôm nay mình vẫn an toàn. Không đúng, phải nói là trong hai ngày nay sẽ an toàn.
Hai tỳ nữ nhìn bóng dáng Trần Dung, một lát sau, tỳ nữ trẻ tuổi nhổ một bãi nước miếng, nói với vẻ oán hận: “Vốn chưa từng gặp qua nữ lang như thế này này! Chẳng lẽ, nàng ta nghĩ rằng mình là đích nữ danh môn, nghĩ rằng mình còn có thể giống như nhóm trượng phu tỏ vẻ khí khái chăng?”
Tỳ nữ lớn tuổi hơn lắc đầu, không hề mở miệng.
Trần Dung áp chế lửa giận, bằng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong, cũng thay bộ quần áo Nam Dương vương chuẩn bị kia rồi ngồi ở trong sân.
Lúc này, đúng là thời điểm mặt trời lặn về phía tây, đèn rực rỡ mới thắp lên. Trước mặt nàng đặt một thất huyền cầm tinh mỹ khéo léo, vừa liếc nhìn nó, Trần Dung đã biết nó có giá trị xa xỉ. Xem ra, Nam Dương vương tốn khá nhiều tâm tư với mình.
Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm cây cầm kia một lúc lâu, đột nhiên gọi: “Lấy cành trúc, giấy và nến đến, ta muốn làm đèn Khổng Minh để chơi.”
Tỳ nữ lớn tuổi đáp: “Vâng.”
Sau khi nàng ta đi được vài bước, tỳ nữ trẻ tuổi kêu lên: “Lấy cho nàng nhiều một chút. Như vậy ban đêm cũng đỡ cho mỹ nhân thấy tịch mịch.” Trong giọng nói mang theo trào phúng.
Trần Dung cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Chỉ chốc lát, trước mặt nàng bày đầy các thứ.
Trần Dung ngồi xuống, nương theo ánh đèn lồng bắt đầu buộc chặt cành trúc.
Nàng làm rất chậm, rất chuyên chú.
Hai tỳ nữ đầu tiên nhìn nàng một lúc, thấy nàng làm hơn nửa canh giờ còn chưa xong một cái thì đều rời đi làm việc của mình.
Các nàng vừa đi, Trần Dung lại làm rất nhanh.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã làm xong ba cái đèn Khổng Minh. Có điều đèn của nàng rất kỳ quái, lớp giấy trên mặt đều dùng bút lông vẽ ra một hình đơn giản.
Đây là gương mặt một nam nhân, tỳ nữ trẻ tuổi đi đến phía sau nàng, nghiêng đầu liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi: “Ai vậy nhỉ?”
Trần Dung không để ý đến.
Nàng vẽ khuôn mặt này lên hai mặt, hai mặt khác thì dùng ký hiệu giống như mấy nét hoa lá mà Thạch thị Hồ tộc của Nhiễm Mẫn vẫn thường hay dùng, nghĩa là: “Vương Hoằng, A Dung.”
Làm xong, nàng thắp ngọn nến trong đèn lên, nhẹ buông tay, đèn Khổng Minh kia bắt đầu dần bay lên, trong nháy mắt đã bay qua phòng ốc.
Tỳ nữ trẻ tuổi cũng giống như nàng, ngửa đầu nhìn ba chiếc đèn Khổng Minh bay trên bầu trời. Nàng ta nhìn thấy Trần Dung lại bắt đầu làm tiếp đèn Khổng Minh, không khỏi tò mò hỏi: “Đó là ý trung nhân của người sao? Người đang hứa nguyện cùng hắn sao?” Nói xong lời cuối cùng, giọng của nàng ta thấp xuống, mang theo chút thương hại.
Khi hai tỳ nữ đỡ Trần Dung xuống xe, trên gian tiểu lâu thỉnh thoảng ló ra một cái đầu. Đây đều là một số cô nương còn trẻ xinh đẹp, các nàng nhìn thấy Trần Dung, ánh mắt đồng thời biểu lộ sự thương hại.
Chỉ chốc lát, ba người đi vào một gian tiểu lâu, hai tỳ nữ thi lễ rồi nói với nàng: “Nữ lang, nơi này sẽ là chỗ cư ngụ của người, hai người chúng nô tỳ cũng do người sai sử.”
Trần Dung không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đến Trần phủ một chuyến, mang quần áo và người của ta đến đây.”
Tỳ nữ trẻ tuổi nghe vậy che miệng cười nói: “Không cần, nô tỳ đã chuẩn bị mọi thứ cho nữ lang rồi.”
Nàng ta xoay người, lấy ra một bộ quần áo ở trong phòng, cười khanh khách nói: “Nữ lang đi đường phong trần mệt mỏi, thay đồ mới đi.”
Trần Dung nâng mắt.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng mím chặt môi, bộ quần áo trong tay tỳ nữ kia, sắc vàng nhạt và sắc tím nhạt giao nhau, dù là kiểu dáng hay màu sắc đều giống như bộ hoa phục ở Trần phủ kia.
Nhìn thấy Trần Dung giật mình, tỳ nữ trẻ tuổi che miệng cười không ngừng, nói: “Nơi này còn có nữa đây.”
Nàng ta dẫn Trần Dung đi vào một góc phòng, chỉ vào ba thùng gỗ, trong thùng gỗ đựng đầy y phục mới tinh. Hơn nữa, mỗi một bộ không phải là vàng nhạt giao với tím nhạt, thì là vàng tươi, vàng sẫm giao với tím nhạt. Cả ba thùng đều đựng hoa phục cùng kiểu dáng và màu sắc.
Mặt Trần Dung cứng đờ, sau một lúc lâu mới hỏi: “Những thứ này được may từ lúc nào?”
Tỳ nữ trẻ tuổi cười thật vui vẻ: “Đã được một thời gian rồi. Nữ lang cứ việc yên tâm, những bộ quần áo này đều căn cứ theo dáng người của người mà làm ra, ngay cả màu sắc cũng rất thích hợp với nữ lang.”
Nàng ta khẽ nâng cằm, nói với ngữ khí khuyên bảo: “Không nói tới thành Nam Dương, ngay cả thành Kiến Khang, phú quý như vương gia cũng không được mấy người đâu.”
Trần Dung híp hai mắt, cười cười.
Lúc này, lòng của nàng vừa vội lại loạn, nàng vẫn biết Nam Dương vương có hứng thú với mình, nhưng thật sự không ngờ rằng hứng thú của lão đối với mình lại lớn như thế! Nhất định là một đêm kia lão gặp mình thì đã sai người bắt đầu may những bộ y phục này!
Những ba thùng, chẳng lẽ, lão thật sự quyết tâm muốn chiếm đoạt mình sao?
Ngẫm nghĩ, Trần Dung rốt cuộc cười không nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ của nàng vừa trắng bệch lại tái xanh, móng tay đâm vào lòng bàn tay vô cùng đau đớn.
Hai tì nữ dường như không biết giãy dụa trong lòng nàng, đều cúi đầu, không nói gì, cũng không có động tác gì khác.
Một lát sau, Trần Dung cũng khôi phục bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng nói: “Thu dọn đi.”
“Vâng.”
Hai tì nữ đóng thùng lại, Trần Dung ra lệnh: “Cũng cất bộ này đi.” Nàng chỉ bộ quần áo tỳ nữ đang cầm trên tay.
Tỳ nữ kia nở nụ cười, nàng ta cung kính hỏi: “Vậy nữ lang mặc cái gì?”
Trần Dung bình tĩnh nói: “Các ngươi trở về phủ lấy cho ta.”
Tỳ nữ trẻ tuổi nhịn không được cười ra tiếng, nàng ta nhìn Trần Dung chăm chú, nói với giọng ôn tồn: “Nữ lang đã quên rồi sao, nô tỳ vừa rồi đã nói qua, nữ lang muốn mặc quần áo thì nơi này có rồi, nữ lang muốn sai người nào thì nô tỳ đã ở đây. Về phần lời nói trở về Trần phủ thì về sau đừng nói vậy nữa.”
“Về sau?”
Trần Dung cũng cười lạnh lùng, nàng nâng cằm, từ từ nói: “Vương gia các ngươi còn tính toán nhốt ta trong vương phủ sao?”
Khi nàng nói lời này, ánh mắt sắc bén, đột nhiên, khí chất cả người biến đổi, trở nên tàn nhẫn đáng sợ.
Tỳ nữ trẻ tuổi cả kinh, nàng ta kìm lòng không được lui về phía sau một bước, cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Nữ lang cần gì phát cáu với hạ nhân như chúng nô tỳ chứ? Chỉ cần vương gia đáp ứng, nữ lang có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”
Trần Dung thu hồi ánh mắt.
Từ lúc vào phủ nàng đã biết sẽ có kết quả này. Vừa rồi nhìn thấy Nam Dương vương và hai kẻ sĩ kia, rõ ràng bọn họ lấy Nam Dương vương làm chủ mà nghe theo nên đã đánh mất ngạo khí cùng cá tính của sĩ phu, bọn họ có biết cũng vô dụng, vì thế nàng cũng không thể mở miệng nói rời đi.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, bước vào trong phòng: Ít nhất, tối hôm nay mình vẫn an toàn. Không đúng, phải nói là trong hai ngày nay sẽ an toàn.
Hai tỳ nữ nhìn bóng dáng Trần Dung, một lát sau, tỳ nữ trẻ tuổi nhổ một bãi nước miếng, nói với vẻ oán hận: “Vốn chưa từng gặp qua nữ lang như thế này này! Chẳng lẽ, nàng ta nghĩ rằng mình là đích nữ danh môn, nghĩ rằng mình còn có thể giống như nhóm trượng phu tỏ vẻ khí khái chăng?”
Tỳ nữ lớn tuổi hơn lắc đầu, không hề mở miệng.
Trần Dung áp chế lửa giận, bằng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong, cũng thay bộ quần áo Nam Dương vương chuẩn bị kia rồi ngồi ở trong sân.
Lúc này, đúng là thời điểm mặt trời lặn về phía tây, đèn rực rỡ mới thắp lên. Trước mặt nàng đặt một thất huyền cầm tinh mỹ khéo léo, vừa liếc nhìn nó, Trần Dung đã biết nó có giá trị xa xỉ. Xem ra, Nam Dương vương tốn khá nhiều tâm tư với mình.
Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm cây cầm kia một lúc lâu, đột nhiên gọi: “Lấy cành trúc, giấy và nến đến, ta muốn làm đèn Khổng Minh để chơi.”
Tỳ nữ lớn tuổi đáp: “Vâng.”
Sau khi nàng ta đi được vài bước, tỳ nữ trẻ tuổi kêu lên: “Lấy cho nàng nhiều một chút. Như vậy ban đêm cũng đỡ cho mỹ nhân thấy tịch mịch.” Trong giọng nói mang theo trào phúng.
Trần Dung cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Chỉ chốc lát, trước mặt nàng bày đầy các thứ.
Trần Dung ngồi xuống, nương theo ánh đèn lồng bắt đầu buộc chặt cành trúc.
Nàng làm rất chậm, rất chuyên chú.
Hai tỳ nữ đầu tiên nhìn nàng một lúc, thấy nàng làm hơn nửa canh giờ còn chưa xong một cái thì đều rời đi làm việc của mình.
Các nàng vừa đi, Trần Dung lại làm rất nhanh.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã làm xong ba cái đèn Khổng Minh. Có điều đèn của nàng rất kỳ quái, lớp giấy trên mặt đều dùng bút lông vẽ ra một hình đơn giản.
Đây là gương mặt một nam nhân, tỳ nữ trẻ tuổi đi đến phía sau nàng, nghiêng đầu liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi: “Ai vậy nhỉ?”
Trần Dung không để ý đến.
Nàng vẽ khuôn mặt này lên hai mặt, hai mặt khác thì dùng ký hiệu giống như mấy nét hoa lá mà Thạch thị Hồ tộc của Nhiễm Mẫn vẫn thường hay dùng, nghĩa là: “Vương Hoằng, A Dung.”
Làm xong, nàng thắp ngọn nến trong đèn lên, nhẹ buông tay, đèn Khổng Minh kia bắt đầu dần bay lên, trong nháy mắt đã bay qua phòng ốc.
Tỳ nữ trẻ tuổi cũng giống như nàng, ngửa đầu nhìn ba chiếc đèn Khổng Minh bay trên bầu trời. Nàng ta nhìn thấy Trần Dung lại bắt đầu làm tiếp đèn Khổng Minh, không khỏi tò mò hỏi: “Đó là ý trung nhân của người sao? Người đang hứa nguyện cùng hắn sao?” Nói xong lời cuối cùng, giọng của nàng ta thấp xuống, mang theo chút thương hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.